Chương 27: Thợ Săn Vampire (12)

Chồng của Lương Tĩnh là Gia Tử Thần, nghệ thuật gia trứ danh khắp thành phố, dáng người mảnh khảnh phong độ nhẹ nhàng, cả người toát ra khí chất nghệ thuật, chủ yếu làm điêu khắc.

Từ khi bắt đầu, bọn họ có vẻ không hợp nhau. Lương Tĩnh là nhà nghiên cứu sinh vật học, công tác bận rộn, suốt ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm, tính cách mạnh mẽ nghiêm túc lạnh lùng, không hề có hứng thú với nghệ thuật; trên người Gia Tử Thần lại có một chút khí chất điên khùng, trời sinh tính phong lưu, thích uống rượu, ngoại trừ sáng tác thì cái gì cũng không quan tâm, có tiền liền tiêu xài lãng phí. Vô luận xem từ phương diện nào, hai người cũng là đôi không hợp nhau nhất trên thế giới, nhưng lại bởi đủ loại cơ duyên xảo hợp mà chung sống cùng nhau.

Sau khi kết hôn, đối mặt với các loại việc vặt trong nhà, cá tính hai người xung đột càng thêm kịch liệt, rất nhanh xung đột thăng cấp, gây thành ngoại tình cùng bạo lực gia đình, vợ chồng trở mặt thành thù, mỗi ngày không phải cãi nhau thì chính là vung tay đánh nhau, thậm chí Lương Thiên cũng từng đánh nhau với anh rể một trận, thấy hôn nhân không còn cách nào có thể vãn hồi, vì thế hai người đều tìm luật sư làm đơn ly hôn, nhưng lại nảy sinh vấn đề ở chuyện phân chia tài sản, hai người ai cũng không chịu nhường ai.

Sau khi Lương Thiên qua đời, cảm xúc Lương Tĩnh hỗn loạn, vì thế sống trong ký túc xá ở viện nghiên cứu sinh vật, không hề về nhà, định dùng công việc vắt kiệt sức lực của mình.

Hiện tại, địa chỉ Lương Tĩnh đưa ra là viện nghiên cứu sinh vật, còn nói Gia Tử Thần cũng ở chỗ này, việc này có nghĩa Gia Tử Thần thật sự không chịu nổi việc cô cứ suốt ngày tránh né, liền tự mình tìm đến đơn vị nói chuyện.

Trọng điểm là, tại sao Gia Tử Thần lại biến thành rắn? Căn cứ theo tình huống hiện tại, Lý Việt Bạch đoán rằng nhân loại bị vampire thể ngủ đông bám vào người cùng lắm là biến thành vampire, sao có thể biến thành rắn được?

Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh dùng nhanh nhất tốc độ đi tới viện nghiên cứu, tìm được phòng thí nghiệm của Lương Tĩnh.

Đẩy cửa đi vào, khắp nơi đều thấy có rắn.

Viện nghiên cứu sinh vật có rất nhiều động vật thí nghiệm như chuột bạch, thỏ, bồ câu, náo nhiệt đến nỗi có thể mở một cửa hàng thú cưng. Phòng thí nghiệm của Lương Tĩnh chuyên môn nghiên cứu huyết thanh kháng độc, chẳng những có nhiều rắn, còn có đầy đủ các chủng loại, rắn hổ mang ngũ bộ xà Trúc Diệp Thanh

(tên các loại rắn, search gg là có)

, cái gì cần có đều có, nhưng bình thường rắn đều ở trong lồng thủy tinh, sao bây giờ lại thoát ra được?

Hóa ra tất cả lồng thủy tinh đều vỡ.

Chẳng những lồng thủy tinh bị vỡ, bệ thí nghiệm, ghế xoay, máy tính, dụng cụ thủy tinh... Tất cả các dụng cụ đều bị ném bừa bãi xuống đất, phòng thí nghiệm trở thành một đống hỗn độn, trên mặt đất còn có vết máu đỏ tươi, nhìn qua giống như bị một cơn lốc thổi qua.

Giữa phòng thí nghiệm có hai người đang đứng.

Một người là Lương Tĩnh, cô mặc một chiếc áo blouse trắng, thân thể tiêm gầy thon dài yên lặng đứng thẳng, hoàn toàn không nhúc nhích, khuôn mặt cô mê mang dại ra, hoàn toàn không có bộ dáng mạnh mẽ thường ngày, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, thật lâu mới chớp một lần, đôi môi khẽ nhếch.

Rất rõ ràng, đây là biểu tình khi tiến vào ảo giác!

Lý Việt Bạch nhớ lại bé gái bị bá tước phu nhân Kahn Stan khống chế, biểu tình của Lương Tĩnh hiện tại giống y như đúc!

Đối diện Lương Tĩnh không xa là một người khác.

Nghệ thuật gia trứ danh của thành phố Gia Tử Thần, trong kho ký ức của Lý Việt Bạch có ảnh chụp của hắn, nhìn qua thì không sai biệt, nhưng càng đến gần càng cảm thấy không đúng —— trên cánh tay của hắn loáng thoáng hiện ra vảy, khí chất trên người cũng hoàn toàn thay đổi, âm lãnh mà đáng sợ.

Trên mặt Gia Tử Thần treo lên biểu tình điên cuồng, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Tĩnh —— mắt của hắn không hề giống mắt của con người, mà rất giống rắn, có dựng đồng tử.

Lý Việt Bạch rốt cuộc hiểu Lương Tĩnh nói "Chồng tôi biến thành rắn" là có ý tứ gì.

"Ha ha ha ha ha......" Gia Tử Thần đột nhiên cười điên cuồng, lộ ra hàm răng bén nhọn, đầu lưỡi tựa hồ phân nhánh, ngón tay có vảy vươn dài chỉ về hướng Lương Tĩnh, dùng âm thanh lạnh lẽo không rõ ràng quát lên: "Lương Tĩnh, con đàn bà độc ác này, ta đã sớm phiền chán ngươi, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù!"

"Anh là ai?" Lý Việt Bạch rút đao ra, đặt ngang trước người, cẩn thận tránh đi rắn độc đang bò loạn trên mặt đất, từng bước tiến đến chỗ Gia Tử Thần, một bên hỏi danh tính của vị vampire này.

"Lilith." Thanh âm quái dị của Gia Tử Thần vang lên: "Ta là xà ma Lilith."

Lilith?

Lý Việt Bạch nhớ lại giới thiệu ở cuốn kia.

Dù sao cũng là sách Minh triều, tên phiên dịch cùng hiện tại khác nhau rất nhiều, có nhắc tới một loại vampire tên là "Xà nữ Lý lệ tự", hẳn là loại này, nàng có nửa người nửa rắn, ở phương diện hấp thụ máu không có gì đặc biệt hơn, nhưng năng lực chế tạo ảo giác lại mạnh hơn nhiều so với những vampire khác.

Mà trong truyền thuyết thần thoại, Lilith cũng khá nổi tiếng, nàng được gọi là tà thần, là nữ thần, là ác ma, là người vợ đầu tiên của Adam... Nàng sắm đủ các chủng tộc các nhân vật, tư liệu cực kỳ hỗn loạn, không ai biết rốt cuộc nàng là cái gì.

Cạch một tiếng, là tiếng lên đạn, súng trong tay Diệp Thanh nhắm ngay vào Gia Tử Thần.

"Định nổ súng? Ha ha ha ha ha, các ngươi làm sao dám?" Gia Tử Thần lần nữa cười ha hả, còn phát ra tiếng xì xì: "Không thấy con đàn bà này đã lâm vào ảo cảnh ta tạo ra sao? Nếu ta chết, cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, có thể là tinh thần thất thường, thậm chí là chết cùng ta!"

Lý Việt Bạch không thể không thừa nhận, xác thật có loại khả năng này.

Chỉ là hắn không rõ, Gia Tử Thần rốt cuộc có mục đích gì? Hắn không phải hận người vợ của mình sao? Tại sao không trực tiếp giết cô, mà lại đem cô kéo vào ảo cảnh?

"Tại sao?" Lý Việt Bạch bình tĩnh cho đao vào vỏ: "Lilith, hoặc là Gia Tử Thần, anh có mục đích gì?"

"Mục đích? Hừ, ta chỉ muốn Lương Tĩnh phải cúi đầu nhận sai trước ta!" Giọng nói Gia Tử Thần có chút thay đổi, hắn kích động: "Cô ta chưa từng tôn trọng ta, chưa từng tôn trọng nghệ thuật của ta!"

Đầu óc Lý Việt Bạch bùm một tiếng, rối loạn.

Hắn tuy dạy văn, nhưng trước nay đều không có thứ thương xuân thu buồn đa sầu đa cảm văn nhân hay có, đối với vấn đề tình cảm hắn siêu cấp ngu ngốc.

Hai vampire lúc trước đều có mục đích xác định, vì thế hắn có thể nhìn thấu chúng.

Nhưng tên này lại quá mức cảm tính đi! Bị bám vào người, biến thành vampire nửa người nửa rắn, có năng lực cường đại, chuyện muốn làm cư nhiên là khiến vợ phải xin lỗi mình? Không phải tình cảm tan vỡ bạo lực gia đình liền ly hôn sao? Người quỷ thù đồ

(người và quỷ không thể chung một con đường),

giang hồ không thấy không phải càng tốt sao?

Nghệ thuật gia cũng phân làm nhiều loại, có người theo lý trí và lợi ích thực tế, cũng có người xử trí theo cảm tính, Gia Tử Thần hoàn toàn là loại người sau, hơn nữa hắn rất cố chấp với nghệ thuật, loại xử trí theo cảm tính này càng thêm kịch liệt.

"Tôi... Trời ạ, tôi nên làm cái gì bây giờ!" Trong đôi mắt dại ra của Lương Tĩnh lộ ra một tia lo lắng, giống như cô không có cách nào giải quyết ảo cảnh trước mặt.

"Ảo cảnh mà ta tạo ra cho cô ta có một bài đố." Gia Tử Thần cười lạnh nói: "Chỉ cần cô ta trả đúng, ta liền thả cô ta ra."

Xem bộ dáng của Lương Tĩnh, cô hoàn toàn không trả lời được.

Lý Việt Bạch đại khái hiểu cái này.

Trước khi xuyên qua hắn có xem một bộ anime, trong đó có một cảnh là —— thần linh dùng ảo cảnh để khảo nghiệm nam chính, cho nam chính một khẩu súng, bắt hắn phải giết hai trong số ba người quan trọng nhất của hắn...

Khảo nghiệm ảo cảnh như vậy, rất ít người có thể thông qua.

Không biết Lương Tĩnh phải đối mặt với dạng khảo nghiệm gì?

Mặc kệ là cái gì, rõ ràng cô cũng đã lâm vào tuyệt cảnh.

"Hệ thống, ra đây." Lý Việt Bạch gọi hệ thống.

"Xin chào ký chủ, xin hỏi ngài yêu cầu trợ giúp cái gì?" Thanh âm hệ thống nghe giả mô giả thức.

"Cho tao tiến vào trong ảo cảnh." Lý Việt Bạch nói ngắn gọn dễ hiểu.

Gia Tử Thần xử trí theo cảm tính mang đến cho Lý Việt Bạch một cơ hội cực tốt —— không cần làm kinh động kẻ thù, chỉ cần tìm mọi cách giúp Lương Tĩnh giải quyết nan đề trong ảo cảnh, như vậy liền thành công một nửa.

"Được, lập tức chuẩn bị cho ngài, mời tiến lên phía trước một bước." Lần này hệ thống đáp ứng rất thống khoái.

Trên thực tế, chỉ cần cách Gia Tử Thần một khoảng đủ gần là có thể bị kéo vào trong ảo cảnh hắn bày ra, điều hệ thống có thể làm là khiến cho Gia Tử Thần không có cảm giác với Lý Việt Bạch, khiến hắn lầm tưởng rằng chỉ có một mình Lương Tĩnh giải quyết vấn đề trong ảo cảnh.

Lý Việt Bạch hướng Diệp Thanh làm ký hiệu yên tâm, liền tiến về phía trước vài bước.

Rất nhanh, hắn lâm vào ảo cảnh giống Lương Tĩnh, chung quanh là một mảnh trắng xoá, chỉ sau chốc lát, sương mù tan hết, một căn phòng triển lãm hiện lên.

Vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng, nắng vàng rực rỡ chiếu vào cửa sổ, tất cả trông rất chân thực, điều duy nhất nhắc hắn rằng đây là ảo cảnh là —— trên mặt đất rắn độc bò lổn nhổn, giống y như đúc trong phòng thí nghiệm.

Có lẽ là Gia Tử Thần chưa kịp hóa ra mặt đất đi?

Lý Việt Bạch nghĩ như vậy, đứng ở giữa phòng triển lãm, không biết tại sao Lương Tĩnh lại đi đến.

"Chị Lương, hiện tại làm thế nào?" Lý Việt Bạch đi đến bên người cô, nhẹ giọng chào hỏi.

Lương Tĩnh hoảng sợ, vừa lấy lại tinh thần liền thấy hắn, trong lòng bình tĩnh lại, thở dài một hơi nói: "Làm sao bây giờ, tại sao tôi lại bị Gia Tử Thần đưa tới cái địa phương quỷ quái này? Không phải là đang ở phòng thí nghiệm sao? Đây là chuyện gì? Đây là đâu?"

"Đây là ảo cảnh hắn bày ra." Lý Việt Bạch giải thích.

"Ảo cảnh? Tôi làm nghiên cứu khoa học, sao có thể tin mấy thứ vớ vẩn đó." Lương Tĩnh khó tin nói.

"Chồng chị biến thành bộ dáng này, chẳng lẽ có khoa học sao?" Lý Việt Bạch thở dài, kỳ thật hắn cũng là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng từ xuyên qua, hắn không thể không tin vào sự tồn tại của mấy thứ phi khoa học này.

"Anh ta... Tôi cũng không biết anh ta bị làm sao." Trong giọng nói Lương Tĩnh tràn ngập kinh hồn táng đảm

(kinh sợ hết hồn)

: "Đầu tiên là đi vào phòng thí nghiệm cãi nhau với tôi, động tay động chân, sau đó anh ta liền biến thành bộ dáng này..."

"Nguyên nhân biến thành như vậy về sau tôi sẽ nói cho chị." Lý Việt Bạch nói: "Vấn đề cần giải quyết bây giờ là thoát khỏi ảo cảnh này."

"Làm thế nào mới ra ngoài được?" Lương Tĩnh lo âu nhìn quanh bốn phía: "Nơi này căn bản không có cửa."

"Chị phải giải quyết đề mục Gia Tử Thần đưa ra." Lý Việt Bạch nghiêm túc nói.

"Đề mục? Tôi thậm chí còn không biết nó ở nơi nào!" Lương Tĩnh muốn điên mất.

"Từ từ, tôi vừa tới, phải quan sát kỹ một chút." Lý Việt Bạch nhìn quanh bốn phía —— phòng triển lãm không lớn, bên trong bày vài món đồ điêu khắc, trừ cái đó thì không còn gì khác.

Tượng điêu khắc đều dùng thạch cao trắng làm thành, trông có vẻ hết sức quỷ dị.

"Những bức tượng này có ý nghĩa đặc biệt nào trong sinh hoạt hôn nhân của vợ chồng chị không?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Tôi không có hứng thú với điêu khắc, cho nên không nhớ rõ." Lương Tĩnh trả lời: "Gia Tử Thần là một kẻ điên vì nghệ thuật, coi điêu khắc như mạng... Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!"

"Cái gì?"

"Lúc trước chúng tôi cãi nhau, tôi từng đập vỡ mấy bức tượng điêu khắc của anh ta!" Lương Tĩnh nôn nóng nói: "Chính là loại điêu khắc thạch cao này, tôi đoán, anh ta vẫn còn oán tôi vì chuyện này đi..."