Chương 22: Thợ Săn Vampire (7)

Trong quan tài rỗng tuếch.

"Manh mối dừng lại ở đây." Lý Việt Bạch nhìn quan tài, cảm thấy mọi chuyện đã đi tới ngõ cụt, cần tìm một con đường khác: "Lúc nãy nhật ký Từ Lệ Lệ có nhắc đến cái vòng cổ, có thể tra một chút, có lẽ đó là manh mối."

"Nhưng chúng ta không biết vòng cổ ở nơi nào." Diệp Thanh nói.

Bọn họ đã cẩn thận kiểm tra qua mấy cái vòng cổ trong hộp trang sức của Từ Lệ Lệ, không có bất kỳ cơ quan nào, không phải chiếc vòng cổ nhật ký nói tới.

"Xem lại bức ảnh kia xem." Lý Việt Bạch nói.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy, lúc nãy khi nhìn vào bức ảnh, ánh mắt của hắn đều bị vampire thể ngủ đông hấp dẫn, có lẽ đã để sót một thứ gì đó quan trọng.

Bức ảnh dọa Ngô Hòa sợ chết khiếp và khiến Mã Tiểu Đình sợ tới ngất đi một lần nữa xuất hiện trên màn hình máy tính.

"Cậu xem." Lý Việt Bạch chỉ vào cổ Từ Lệ Lệ trên màn hình.

Ở đó có đeo một chiếc vòng cổ tinh tế bằng bạc.

Kiểu dáng đơn giản, tinh xảo, chỉ có vòng dây, không có mặt đá, cẩn thận so sánh, nó khác hoàn toàn với mấy cái vòng cổ bình thường trong hộp trang sức.

"Rất có khả năng đây là vòng cổ cô ấy nói tới trong nhật ký." Lý Việt Bạch cau mày: "Chỉ là không biết ở đâu rồi."

Từ Lệ Lệ khi chụp ảnh còn đeo vòng cổ, sau khi chết vòng cổ liền biến mất.

Điểm đáng ngờ quá nhiều, nhất thời không biết nên ra tay từ đâu.

Đột nhiên, di động Lý Việt Bạch vang lên.

"Chào cậu, cảnh sát Diệp, tôi là mẹ của Tiểu Uyển, muộn như vậy còn gọi điện làm phiền cậu, thật ngại quá." Đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói sang sảng mạnh mẽ của một người phụ nữ.

Cảnh sát Diệp?

Lý Việt Bạch liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái, người sau chuyên tâm kiểm tra thi thể.

"Mấy hôm trước cậu đưa Tiểu Uyển về nhà giúp chúng tôi, chúng tôi còn chưa cảm ơn cậu tử tế!" Gia đình nhà gái tiếp tục nhiệt tình.

Hóa ra là bố mẹ của bé gái ở bãi đỗ xe hôm trước.

Lần đó Diệp Thanh đưa bé gái về nhà, bố mẹ bé hỏi Diệp Thanh số điện thoại để tiện liên lạc, kết quả thằng nhóc này đưa cho họ số của Lý Việt Bạch.

"Không cần cảm ơn, đây là điều chúng tôi nên làm." Hiện tại đang có thảm án, Lý Việt Bạch cười không nổi, chỉ có thể khách khí nói: "Tiểu Uyển có khỏe không?"

"Đấy, cảnh sát Diệp, cậu nghĩ giúp chúng tôi, từ hôm cậu đưa Tiểu Uyển về, con bé vẫn luôn khóc thét, không dám gặp người khác, ở trên đường thấy ai mặc váy đỏ liền sợ hãi trốn đi, thế này làm sao mà được, ảnh hưởng rất nhiều đến chuyện con bé đi học!" Bố mẹ Tiểu Uyển phát sầu.

Bé gái gặp nữ vampire tự xưng là bá tước phu nhân Kahn Stan, đương nhiên bị dọa không nhẹ, bóng ma tâm lý chỉ có thể chậm rãi chữa trị.

"Bé còn quá nhỏ, sợ hãi là chuyện bình thường." Lý Việt Bạch nhớ tới lần đầu gặp bé dưới bãi đỗ xe ngầm, đến sợ cũng không biết sợ, nếu so sánh thì hiện tại mới là bình thường.

"Tiểu Uyển nói cô gái mặc váy đỏ tới gần là có thể không chế suy nghĩ của con bé." Bố mẹ bé vội la lên: "Cậu nói phải làm sao đây? Cảnh sát Diệp, lúc đưa con bé về, cậu đã nói nó bị kẻ xấu bắt cóc mà?"

Nữ vampire Vạn Phương đã hóa thành tro tàn, đương nhiên không thể nói vậy, chỉ nói là bị bắt cóc.

"Đúng vậy, cô ta đã bị trừng phạt, chị yên tâm, về sau đừng cho bé ra ngoài một mình là được rồi." Lý Việt Bạch trấn an: "Tiểu Uyển hiện tại cần người khác tin tưởng cùng chăm sóc cho bé, cho dù bé nói cái gì, chị cũng phải tin, cho dù không tin cũng phải giả bộ là có."

Dặn dò tới tới lui lui, cuộc điện thoại này mới xem tạm ổn.

Lý Việt Bạch cúp điện thoại, lấy giấy viết ra điểm đáng ngờ cùng manh mối đang có.

  1. Vampire có loại năng lực khống chế người khác.

  2. Nhật ký Từ Lệ Lệ nhắc đến chiếc hộp cùng vòng cổ.

  3. Chiếc hộp là hòn đá của lâu đài cổ.

  4. Trên hộp quan tài rõ ràng có dây bạc.

  5. Từ Lệ Lệ từng đeo chiếc vòng cổ thần bí, hiện tại vòng cổ biến mất.

  6. Trên tay Từ Lệ Lệ rõ ràng có vệt dây cùng vết cháy.

  7. Trên mặt đất có một chiếc nhẫn bạc.

    ...

    Lý Việt Bạch nhìn đi nhìn lại từ giấy ba lần, nhịn không được rùng mình.

    Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, tìm cái nhẫn bạc trong túi vật chứng.

    "Tiểu Diệp, cậu thấy cái này có phải là nhẫn thật không?" Lý Việt Bạch cầm túi vật chứng hoảng hốt giơ trước mặt Diệp Thanh.

    "Là một thứ thoạt nhìn rất giống nhẫn." Diệp Thanh bảo thủ phán đoán.

    Lý Việt Bạch đeo găng tay nhựa vào, lấy nhẫn ra, nắm lấy nó kéo ra: "Thử xem..."

    Hắn kéo mạnh ra hai bên, chiếc nhẫn thế nhưng bị hắn kéo đến biến hình, mở dài ra hai phía.

    Đồng thời, trên mặt nhẫn chợt lóe ánh sáng tím, phát ra tiếng kêu như có dòng điện chạy qua, chiếc nhẫn giống như bị nung nóng trở nên đỏ bừng.

    Găng tay nhựa có thể cách điện nhưng không thể cách nhiệt, Lý Việt Bạch đột nhiên bị bỏng, vội ném nó xuống đất, mặc kệ chiếc nhẫn trở về trạng thái ban đầu.

    "Không phải nhẫn." Lý Việt Bạch không quản vết bỏng trên tay mình: "Đây là vòng cổ."

    "Rốt cuộc sao lại như vậy?"

    "Chỉnh lý sự kiện từ đầu đến cuối, tôi cũng đoán được đại khái." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng còn chưa đủ chứng cứ, hơn nữa..."

    Hắn liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, giật mình.

    Vốn dĩ đầu Từ Lệ Lệ quay mặt vào trong góc tường.

    Nhưng hiện tại không biết nó bị ai xoay hướng ra ngoài, có thể nhìn rõ biểu tình giãy giụa vặn vẹo trên mặt cô.

    Người làm loại chuyện đùa dai này chỉ có một.

    "Tiểu Diệp." Lý Việt Bạch tay đặt lên súng bên hông: "Cẩn thận một chút, cái vampire thể ngủ đông kia... vẫn còn ở trong phòng này!"

    Trước đây, chưa ai gặp qua vampire thể ngủ đông.

    Trên ảnh Từ Lệ Lệ tự chụp lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Chuyện này hình thành suy nghĩ sai lầm trong họ --- bọn họ cho rằng có thể nhìn thấy vampire thể ngủ đông.

    Nhưng mà còn có một khả năng như vậy --- mắt thường không thể nhìn thấy vampire thể ngủ đông, chỉ có màn hình điện tử mới có thể chụp lại nó.

    Nếu ở đây có camera thì tốt rồi, có thể lấy ra xem video.

    "Việc này, sư phụ." Diệp Thanh lãnh tĩnh gõ bàn phím: "Quên nói cho anh, trước khi đi tôi đã mang theo camera, còn luôn để trong trạng thái tự động quay chụp."

    "Nhìn thử xem!" Lý Việt Bạch áp lực đến nỗi tim đập bùm bùm, tiến đến trước máy tính.

    Trên máy tính có một tệp văn kiện, bên trong chứa ảnh vừa chụp được.

    Nhìn những bức ảnh này, Lý Việt Bạch cảm nhận được rõ ràng cảm giác ghê tởm quái dị.

    Ảnh thứ nhất, hắn cùng Diệp Thanh đang quan sát thi thể, mà vampire thể ngủ đông lượn lờ trên không, lượn lờ trước mặt mình, dữ tợn mà nhìn chăm chú nhìn hắn.

    Ảnh thứ hai, hắn đứng trước máy tính giải mật mã, vampire thể ngủ đông ở sau lưng chính mình.

    Ảnh thứ ba, ảnh thứ tư, ảnh thứ năm... Tất cả các ảnh đều như thế.

    Từ đầu đến cuối, nó đều đắc ý quan sát toàn bộ quá trình, chính mình cùng Diệp Thanh lại hoàn toàn không nhìn thấy nó.

    Cho dù biết đối phương không phải là người, Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

    Còn trị không được mày!

    Lý Việt Bạch tay phải cầm súng, tay trái lấy ra di động, mặt bên cái nút nhấn một cái, camera mở ra.

    Nếu mắt thường không nhìn thấy, liền dùng camera để xem.

    Quét di động trái phải trên dưới một vòng, không thấy thân ảnh của vampire thể ngủ đông, có lẽ nó thấy tình huống không đúng liền trốn đi.

    Lý Việt Bạch cau mày, hung thần ác sát giơ di động lên nơi nơi tìm kiếm, cảm giác mình như là người chơi tìm kiếm bảo vật, đáng tiếc tìm không phải tiểu tinh linh, mà là ác ma.

    Đột nhiên, một đạo hắc ảnh từ trong màn hình xẹt qua!

    Lý Việt Bạch chuyển di động sang tay trái, điều chỉnh góc độ, theo sát đi lên... Là nó, chính là nó, nó trôi nổi trên không trung, vặn vẹo, có điểm giống dơi, lại có điểm giống người... Hy vọng viên đạn bạc này có thể bắn trúng nó.

    Không chút do dự, Lý Việt Bạch giơ tay nổ súng, đáng tiếc không bắn trúng, chỉ là bức nó đột nhiên bay sang bên trái.

    Sau đó, súng Diệp Thanh cũng nổ.

    Xuyên qua màn hình di động, Lý Việt Bạch thấy được viên đạn Diệp Thanh bắn đang ở ngực trái vampire thể ngủ đông. Vampire thể ngủ động không tiếng động kêu lên thảm thiết, sau đó rơi xuống mặt đất, hóa thành một sợi khói đen biến mất.

    "Xong rồi?" Lý Việt Bạch không nghĩ mọi chuyện thuận lợi như thế, có cảm giác không chân thực.

    "Xong rồi." Diệp Thanh bình tĩnh thu hồi khẩu súng.

    Súng đã trang bị ống hãm thanh, nhưng vẫn phát ra tiếng động, Mã Tiểu Đình vừa mới hôn mê vốn đang nằm trên sô pha sợ hãi kêu lên một tiếng, tỉnh dậy.

    "Anh cảnh sát, làm thế nào bây giờ?" Cô mở to hai mắt, hoảng sợ hỏi.

    Lý Việt Bạch cũng không biết trả lời cô thế nào, cuối cùng hắn chỉ nói ngắn gọn: "Mau chóng dọn dẹp chỗ này thôi."

    Thi thể Từ Lệ Lệ cũng không thể đặt ở đây, Diệp Thanh gọi điện cho cảnh cục, bảo bọn họ phái người tới mang thi thể đi xét nghiệm, chờ vụ án được giải quyết triệt để mới có thể hạ táng.

    "Đêm nay em không cần ở đây, đợi lát nữa bọn anh đưa em về khách sạn, nếu em muốn bắt xe lửa về nhà luôn cũng được." Lý Việt Bạch nghĩ trước tiên cần an trí thật tốt cho Mã Tiểu Đình, không được để cô xảy ra chuyện: "Nếu muốn ăn tối, có thể ăn mì lạnh trên bàn."

    Vừa nghe đến mì lạnh, sắc mặt Mã Tiểu Đình trở nên trắng bệch, nước mắt cô tuôn như mưa: "Em... em không muốn ăn, ăn là em lại nhớ tới Lệ Lệ..."

    Đối với cô mà nói, đêm nay thật sự quá khó khăn, sợ hãi cùng bi ai đan xen, lại không có người thân ở bên cạnh, đương nhiên là không muốn ăn bất cứ thứ gì, có khả năng là cô cũng không ngủ được.

    "Anh cảnh sát, có thể lấy giúp em hộp khăn giấy không?" Mã Tiểu Đình khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mà khăn giấy đặt bên cạnh Lý Việt Bạch.

    Lý Việt Bạch nheo mắt, đột nhiên cảm thấy thế giới này có gì đó không đúng.

    Cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, vách tường hòa tan, trần nhà biến mất... bản thân mình không ở trong phòng khách, mà ở ngoài trời.

    Trên bầu trời bao phủ sắc xám u ám, không khí ẩm ướt, bốn phía là cánh đồng bát ngát mà hiu quạnh.

    Đường chân trời ở rất xa, rừng cũng ở rất xa, một cơn gió lạnh băng thổi tới, khiến cả người hắn lạnh lẽo.

    Giống như trên thế giới này chỉ còn có một người... Không đúng, trước mặt hắn còn có một người khác.

    Lý Việt Bạch nhớ rõ trước mặt hắn là Mã Tiểu Đình, không ngờ hiện tại đã thay đổi.

    Đó là một thiếu niên hơn mười tuổi, khuôn mặt cực kỳ thanh tú đáng yêu, biểu tình lại tối tăm vô cùng, cậu đưa một bàn tay về phía hắn, nói: Anh ơi, lại đây.

    Ma xui quỷ khiến, yêu cầu như vậy hắn lại không thể chối từ.

    Lý Việt Bạch từng bước, từng bước đi đến chỗ thiếu niên.

    Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như lần xuyên đầu tiên của hắn, thường xuyên mơ như vậy, vĩnh viễn đều là thiếu niên này, yêu cầu cũng vậy, và hắn chẳng bao giờ có thể cự tuyệt.

    Nắm lấy tay thiếu niên ở phía trước, Lý Việt Bạch hỏi một câu: Em tên là gì?

    "..." Thiếu niên nghẹn lời.

    Trong lòng Lý Việt Bạch tức khắc nghi ngờ mọc lên nhiều như nấm.

    Trước kia, mỗi lần nằm mơ, thiếu niên đều có thể nói ra tên của bản thân mình, chỉ là mỗi lần hắn đều quên.

    Lý Việt Bạch lại hỏi một câu: Tên của anh là gì?

    "Anh là... ngài cảnh sát?" Thiếu niên nghịch ngợm cười cười.

    Không đúng!

    Lần trước mình xuyên qua đều không liên quan đến từ cảnh sát này.

    Lý Việt Bạch đột nhiên nhắm mắt lại, dùng tất cả ý niệm lực lượng liều mạng giãy giụa, ý đồ đánh thức bản thân khỏi cảnh tượng trong mơ đáng sợ này.

    Từ chân trời phía xa, dường như hắn nghe thấy tiếng kêu của Diệp Thanh, càng ngày càng rõ, càng ngày càng rõ.

    Rốt cuộc hắn cũng mở mắt, hô hấp dồn dập, một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống --- tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh, không còn bầu trời um ám hay cánh đồng bát ngát, hắn đã về căn phòng cho thuê!

    Mà tình huống trước mắt cũng chuyển biến bất ngờ.

    Thân thể mềm mại của Mã Tiểu Đình quấn lên người hắn, môi cô tiến đến bên tai hắn, phát ra tiếng cười yêu kiều.

    Tiếng cười này, tuyệt đối không phải Mã Tiểu Đình.

    "Ngài cảnh sát." Giọng nói Mã Tiểu Đình lạnh băng âm nhu: "Máu của ngài, cho ta uống một chút đi."