Chương 18: Thợ Săn Vampire (3)

Vampire rất khó bám vào cơ thể của người khỏe mạnh, bởi thường thì người khỏe mạnh có tinh thần lực rất mạnh, bọn chúng thường bài xích theo bản năng.

Bởi vậy chúng thường thích những người sắp chết, cùng với những thi thể chưa hư thối.

Thi thể Cao Thừa Dục đương nhiên không phải bị người nào đánh cắp, mà là bị vampire bám vào, vốn đã chết mà lại sống lại, có được năng lực mạnh mẽ, từ đó gã có thể tiếp tục hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên Lương Thiên không phải bị người trộm thi giết, mà là bị Cao Thừa Dục giết chết.

Xe lao đi vun vút trong bóng đêm, Diệp Thanh lẳng lặng lái xe, cái gì cũng không nói, Lý Việt Bạch ngồi ở ghế phó lái, đôi tay đỡ trán, nội tâm sông cuộn biển gầm

(chỉ dao động mãnh liệt)

.

Lần xuyên này, khó khăn tăng lên, đối thủ ở đâu, bước tiếp theo đối thủ định làm gì... tất cả đều không biết, cũng không thể áo dụng cách gặp chiêu nào phá chiêu đó, vampire là cái dạng gì, nên dùng loại vũ khí nào để đối phó, tất cả còn chưa rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, xe dừng lại ở một tiểu khu tối tăm, tầng nhà thấp bé, hơi cũ, nơi nơi đều treo biển quảng cáo lung tung, trên cột điện còn dán giấy tuyên truyền về bệnh vảy nến.

Tiểu khu cũ này tiền thuê nhà khá rẻ, sau khi bị khai trừ, Cố Tây Sa đã thuê nơi này.

Chiếc xe rẽ trái rẽ phải trên con đường chật chội của tiểu khu yên tĩnh, gian nan tránh khỏi những chiếc xe đỗ bên đường, lái vào một bãi đỗ ngầm, trên đường đi tất cả đều yên tĩnh, bảo vệ cũng không thèm nhìn một cái.

Sau khi dừng xe, Lý Việt Bạch bắt đầu nghiêm túc tự hỏi xem có nên mời Diệp Thanh ngủ lại qua đêm không —— Cao Thừa Dục lúc nào cũng có thể đến tìm mình báo thù, mặt khác cũng có khả năng sẽ có vampire bám vào người Diệp Thanh, nhìn chung hai người vẫn an toàn hơn so với một người.

Chính là việc này làm sao có thể nói cho nam chính đại nhân cái gì cũng chưa biết?

Lý Việt Bạch thở dài, chưa đi xuống xe, nhìn thoáng ra ngoài đường, cảm thấy nguy hiểm không chỗ nào là không tồn tại.

Quả nhiên hắn nhìn thấy một chuyện kỳ quái.

Một bé gái chừng năm, sáu tuổi, mặc áo ngủ trông rất đáng yêu đứng một góc bãi đỗ xe.

Đối diện bé là một phụ nữ, Lý Việt Bạch chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của ả --- dáng người cao gầy, mặc váy dài, một đầu tóc đen xoăn xõa ra.

Người phụ nữ kia hơi khom người, nắm lấy tay bé gái, bé gái không muốn cử động, biểu tình ngốc ngốc, hình như chưa tỉnh ngủ.

"Diệp Thanh, trên xe có vũ khí không?" Ánh mắt Lý Việt Bạch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, đồng thời đè thấp thanh âm hỏi người bên cạnh.

Sắc mặt Diệp Thanh không chút thay đổi, tiện tay rút từ dưới ghế ngồi ra một thanh đao Nhật Bản, rất dài, vỏ đao cùng chuôi đao đều là màu đen, trên vỏ dao có ấn đằng văn. Rút ra, là katana, thân đao sáng lấp lánh như tuyết.

"Đưa cho anh." Lý Việt Bạch nhoài người ra lấy, lại không đoạt thành công.

"Anh đang cần tìm người bảo lãnh sau thẩm vấn." Diệp Thanh nhìn hắn, hoàn toàn không có ý tứ buông tay.

"Anh biết!" Lý Việt Bạch bực bội trả lời: "Chính là hiện tại không cần để ý nhiều như vậy."

"Vậy hai mẹ con kia?" Ánh mắt Diệp Thanh ngó ra ngoài: "Họ có vấn đề gì?"

"Hiện tại là 3 giờ đêm."

"Có lẽ là gia đình cãi nhau, mẹ mang đứa con bỏ đi."

"Cách dắt tay hoàn toàn không đúng, động tác tư thái của người phụ nữ kia cũng không đúng, biểu tình của đứa nhỏ càng không đúng." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, hạ giọng, nói nhanh: "Mẹ dắt con qua đường, đều là dùng tay trái dắt tay phải của đứa bé, hoặc là dùng tay phải dắt tay trái của nó, như vậy mới là tư thế chính xác."

"Ừ."

"Mà người phụ nữ này, dùng tay phải dắt tay phải của bé gái, hai người đối diện nhau —— tư thế này cực kỳ quái lạ, anh chưa bao giờ thấy qua." Lý Việt Bạch hít một hơi thật sâu: "Nếu may mắn, thì đây là bọn buôn người hoặc tội phạm bắt cóc. Nếu không may mắn..."

Diệp Thanh suy nghĩ một giây đồng hồ, gật đầu, buông tay.

Lý Việt Bạch nhắm mắt, mở mắt, sau đó mở cửa xe, rút đao, nhảy ra.

Hai chân tiếp xúc với mặt đất bãi đỗ xe, lập tức phát lực, chạy nhanh, nhảy lên.

Sâu trong nội tâm phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc ——

Giá trị vũ lực của thân thể này thật là cao!

Tứ chi nhanh nhẹn hữu lực, giày da đế mềm đạp trên mặt đất không phát ra tiếng, nhún nhẹ là có thể nhảy lên, thanh đao Nhật Bản trong tay có thể dễ dàng cảm nhận được trọng lượng cùng cảm giác kiểm soát, rất quen thuộc, có lẽ Cố Tây Sa am hiểu dùng đao, đằng văn được hắn sử dụng dễ dàng như một món đồ chơi.

Hơn hai mươi năm có mặt trên đời, thầy Bạch tiểu não phát dục không thành công cùng vận động phế sài

(củi mục, ý chỉ vô dụng)

lần đầu tiên có cảm giác này.

Hắn không chút tránh né, áp dụng lộ tuyến gần nhất, nhanh nhẹn vọt qua chỗ người phụ nữ.

Nhưng cho dù không phát ra tiếng bước chân, thân thể chuyển động vẫn mang theo tiếng gió, người phụ nữ nghe được, đột nhiên buông bé gái ra, quay đầu lại.

Ả có mái tóc xoăn phổ thông, trên người diện một cái váy dài màu đỏ sậm, có chút cũ, sắc mặt tái nhợt gầy gò mang theo điểm bệnh hoạn, biểu tình trống rỗng mà hung ác, rất giống bọn xì ke trong trại cai nghiện.

Nếu bỏ qua vết thương trên cổ cùng lỗ máu trên ngực, hẳn là giống.

Câu nói Lý Việt Bạch chưa hoàn tất.

"Nếu không may mắn... thì đó là vampire."

Dù sao thì số mình cũng thảm như vậy, còn sợ cái gì nữa.

Vết thương trên cổ ả khá sâu, có thể nhìn thấy cả xương màu trắng ở bên trong. Sâu như thế này, tất nhiên là yết hầu, khí quản, động mạch chủ đã sớm đứt, nhưng trên cổ ả không có máu, chỗ vết đao kia là một mảng trắng bệch, giống như máu đã ngừng chảy, đầu cùng thân ả được gắn với nhau bởi một loại lực lượng kỳ dị nào đó, không có lắc lư như trong phim, ả không còn hô hấp, cũng không nghe thấy tiếng ả thở, càng không nghe thấy thanh âm vỡ vụn phát ra từ trong khí quản.

Trên ngực ả có một cái lỗ lớn, cũng không chảy máu, trái tim đã sớm ngừng đập.

Nhưng mà càng lại gần, sẽ phát hiện ra rằng --- dù là vết đao trên cổ hay lỗ hổng ở ngực, đều lấy tốc độ kỳ dị mà khép lại! Da thịt trắng bệch liên tiếp tái tạo, chồng chéo lên nhau, vết đao cùng lỗ ở ngực nhanh lành lại.

Ả đi về phía Lý Việt Bạch, mở miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Ả vừa rời khỏi bé gái khoảng hai ba mét, biểu tình ngây ngốc của bé gái không còn nữa, xoa mắt, thay vào đó là sợ hãi, lập tức khóc rống lên. Có lẽ vampire này có thể khống chế tinh thần người khác, chỉ cần trong phạm vi khống chế là nạn nhân có thể bảo trì an tĩnh.

"Là ai quấy rầy bữa ăn của ta?" Ả nói nhẹ nhàng mà quỷ dị, bởi vì khí quản bị cắt đứt nên câu nói hoàn toàn phát ra từ cổ họng.

Ngay sau đó, ả đột nhiên nhào tới chỗ Lý Việt Bạch.

Trong nháy mắt, mười móng tay của ả nhanh chóng dài ra, tầm khoảng chiều dài của một thanh đoản đao, ở trong không khí phát ra tiếng gió sắc nhọn, chọc thẳng vào mặt Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch lui ra sau nửa bước, đằng văn đao trong tay chém ngang người, lấy tư thế tuyệt hảo chặn lại thứ này, móng tay chạm vào lưỡi dao, phát ra tia lửa cùng tiếng kim loại ma sát. Ả đưa mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào Lý Việt Bạch, trong đôi mắt đều là sự chết chóc.

Lý Việt Bạch tránh được công kích của ả, ngay sau đó xoay người, dựa vào trục cơ thể một đao chém qua —— chém rớt nửa cái đầu của ả, óc cùng máu tươi sền sệt chảy ra.

Có lẽ vampire này chỉ là loại thường, cũng có thể là do Cố Tây Sa này thực sự rất mạnh. Bình thường Lý Việt Bạch còn chưa cắt tiết gà bao giờ, nhưng dưới thời khắc nguy cấp, hắn không thể không hạ tay ngoan độc.

Nhưng mà, Lý Việt Bạch vừa mới thở phào một hơi, liền thấy ả cười khanh khách, sau đó thong thả đi sang một bên, khom lưng, đem nửa cái sọ não trên mặt đất nhặt lên, giống như đội mũ chụp lên đầu! Sau đó vết thương nhanh chóng khép lại! Chỉ sau chốc lát liền khôi phục nguyên trạng.

Lý Việt Bạch cảm thấy một loại tuyệt vọng không ngoài dự kiến, không hổ là vampire, sẽ tái sinh, rất khó giết chết.

Ả công kích một lần so một lần điên cuồng, một lần so một lần mau lẹ, có một lần, ả gần như dùng cánh tay siết chặt cổ Lý Việt Bạch, không biết chạm phải cái gì, đột nhiên hét lên một tiếng, buông tay ra.

Lý Việt Bạch nhìn thấy rõ ràng, ở trên cánh tay ả có thêm một vết thương nhỏ giống như bị bỏng, hơn nữa, cái miệng vết thương kia rất lâu không có khép lại.

Trên người mình có cái gì có thể khiến ả bị thương?

Vết thương kia rất nhỏ, hình tròn...

Khuyên tai bạc!

Lý Việt Bạch rùng mình một cái, sờ vành tai của mình, không sai, lúc nãy ả vampire kia siết cổ hắn, không cẩn thận chạm phải mấy cái khuyên tai.

Trong truyền thuyết của một số quốc gia cũng nói --- vampire sợ bạc, không ngờ đó lại là sợ thật!

Ả vampire không tấn công Lý Việt Bạch nữa, mà chỉ đứng đó nhìn hắn, trận chiến rơi vào tình thế giằng co.

Lý Việt Bạch đem đằng văn đao đặt ngang trước người, liên tục chú ý đến chuyển động của ả, đồng thời liếc mắt nhìn xung quanh —— không nhìn thấy bé gái kia, lại thấy được Diệp Thanh.

Diệp Thanh bình tĩnh đứng ở chỗ xa, trong tay cầm khẩu súng, họng súng nhắm vào ả vampire.

"Nhóc con, đứng ngốc ra đó làm gì? Nổ súng đi." Tuy trong lòng Lý Việt Bạch nước mắt đã sớm chảy thành một dòng sông, thế nhưng ngoài mặt vẫn là cực kỳ khốc suất cuồng bá duệ

(lãnh khốc đẹp trai điên cuồng bá đạo khí chất)

.

"Nổ súng vô dụng." Diệp Thanh bình tĩnh trả lời.

Xác thật vô dụng.

"Cô tên là gì?" Lý Việt Bạch quay mặt lại, nhìn chằm chằm ả vampire hỏi.

Căn cứ theo giả thiết của thế giới này, trước khi biến thành vampire, ả chắc chắn là một người bình thường, không biết còn giữ được ý thức của con người hay không.

"Ngô danh bá tước phu nhân Kahn Stan, lấy máu thiếu nữ để sống." Ả vampire cười lạnh trả lời.

Hết thuốc chữa.

"Diệp Thanh, cậu đến gần một chút." Lý Việt Bạch hạ giọng.

Diệp Thanh nghi hoặc nhíu mày, nhưng vẫn tiến về phía họ.

Lý Việt Bạch không nhìn Diệp Thanh, giương lên tay, hai tia sáng từ trong lòng bàn tay hắn bay về phía Diệp Thanh, rơi xuống mặt đất.

"Đạn." Lý Việt Bạch đơn giản giải thích.

Ả vampire thấy tình thế không ổn, điên cuồng tiến về phía Diệp Thanh định tấn công y, nhưng lại bị Lý Việt Bạch ngăn cản, động tác hai bên càng ngày càng kịch liệt, khiến người đứng xem hoa cả mắt.

Không biết qua bao lâu, hai tiếng súng nổ vang lên.

Động tác của bá tước phu nhân Kahn Stan đình trệ, trên người ả xuất hiện hai vết máu, một trên ngực, một trên trán, vết thương không khép lại như trước, mà phát ra ánh sáng nóng bỏng chói mắt như dung nham núi lửa, vết thương dần dần lan rộng, cả người ả giống như bị dung nham thiêu cháy, rất nhanh liền hóa thành tro bụi.

Vừa rồi, Diệp Thanh bằng sự nhanh nhẹn của mình, y nhanh chóng nhặt khuyên tai bạc mà Lý Việt Bạch ném qua, cho vào họng súng, sau đó tìm cơ hội tốt, nổ súng.

"Bây giờ đã tin vampire có thật chưa?" Lý Việt Bạch chống đao xuống mặt đất, thở dài một cái.

Note: Cái tên Kahn Stan của nữ vampire kia là mình dựa vào tên tiếng Anh phiên âm theo tiếng Trung được đăng trên mạng, chứ tra trên gg thì không thấy tên của vampire này đâu cả.-.