Chương 8: Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch - Chương 2-4

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Beta: Lạc Thần

“Vừa rồi tôi không cân nhắc đến lập trường của anh, thành thật xin lỗi.”

Hạ Thiên Tễ đang suy nghĩ xem nên cự tuyệt như thế nào cho hợp lý. Nghe Trình Khả Lương nói vậy, anh “ồ” lên một tiếng.

Thái độ của anh cũng thay đổi rất nhanh chóng.

“Tôi chỉ đơn giản là cần một chỗ để nghỉ ngơi cho khỏe, từ từ suy nghĩ, muốn nhớ lại một vài chuyện, đúng, tôi đang nghĩ đến chính mình, nhưng tôi nghĩ yêu cầu của mình đối với cô mà nói sẽ rất phiền.” Hạ Thiên Tễ cố gắng hạ thấp giọng: “Thật sự là rất không nên.”

Ặc...

“Làm sao tôi có thể chỉ biết lo cho chính mình, không để ý tới cảm giác của cô chứ? Tuy nói là vì bị cô đánh nên tôi mới mất trí nhớ, nhưng tôi nghĩ cô cũng không cố ý làm như vậy.”

Trình Khả Lương gật gật đầu một cách cứng nhắc.

Quái lạ? Cô nhớ là mới vừa rồi ánh mắt anh còn ngời sáng như có thần kia mà, sao trong chốc lát lại đột nhiên giống như bị một tầng sương mỏng bao phủ, giống như năm đó, khi Bảo Thạch ngồi xổm trong góc chung cư, làm ra vẻ mặt đáng thương, cất tiếng kêu meo meo với cô? A a a a, đừng có nhìn cô như vậy mà! Đối với vật nhỏ yếu ớt như vậy cô không thể không nhũn hết cả lòng.

“Tôi thấy dáng vẻ cô như là đang vội vã muốn ra ngoài đúng không?”

“Ừ, bây giờ tôi vẫn còn là sinh viên đại học, mười giờ có tiết học ở trường.”

“Vậy tôi rời khỏi đây trước, cô chuẩn bị nhanh rồi đi học, đừng để mình bị trễ.”

“Anh thì sao?”

“Mặc dù không nhớ rõ tên mình, không nhớ được nhà mình ở đâu, nhưng tôi vẫn còn kỹ năng sống cơ bản mà.” Hạ Thiên Tễ nhấn mạnh câu thứ ba: “Tôi đâu phải đứa trẻ lên ba, nhất định sẽ có cách.”

“Nhưng anh vừa mới nói là anh không tiện để người ta biết đến mình mà...”

“So với việc đó, tôi càng không thích có người vì tôi mà cảm thấy khó xử. Nói đúng hơn là, tôi không muốn tạo thành phiền toái cho người khác.” Hạ Thiên Tễ cười cười: “Có lẽ đi ra ngoài một chuyến, không chừng sẽ nhớ lại cái gì đó. Tóm lại, cô không cần lo lắng quá đâu.”

“Sau đó mày đồng ý cho anh ta ở lại à?”

“Ừ.”

“Cho nên hiện tại chỉ có một mình anh ta ở với mày?”

“Còn có Bảo Thạch mà.”

“Đừng có tính Bảo Thạch là người được không? Nó chỉ biết ăn với ngủ thôi.” Mỹ Kỳ kích động nói: “Mày thật là... Trời ạ!!! Thật chẳng biết phải nói gì với mày nữa?!”

Trình Khả Lương ôm đầu kêu lên: “Tao cũng không biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy nữa ---“

Lúc nói xong câu “Nếu anh không ngại chỗ này chật chội, hay là trước tiên cứ ở lại đây đi” thì cô mới giật mình nghĩ lại. Thôi chết... Cô xong đời rồi! Chết tiệt thật mà... Cái bệnh “không nỡ” của cô lại phát tác. Năm trước nhặt Bảo Thạch, năm nay tiếp tục nhặt một anh chàng đẹp trai mất trí nhớ.

“Mày có nói cho ai biết chuyện này chưa đó?”

“Dĩ nhiên là không.” Chuyện ngu ngốc như vậy có cái gì tốt mà nói chứ. Vả lại, thực tế mà nói, cô cũng không chơi thân với nhiều bạn bè trong lớp.

Những người bạn mà cô chơi có vẻ thân đều là bạn học hợp tác làm bài báo cáo trong lớp, đến như những người khác, nói thật, cô thậm chí còn không biết tên vài người.

Ví dụ như lần cô đi dạo để chọn mua đĩa nhạc, một nam sinh chợt đi tới chỗ cô nói: “Trình Khả Lương, không ngờ bạn cũng thích nghe nhạc cơ đấy!” Cô còn đang suy nghĩ xem người kia là ai, nam sinh kia liền tiếp lời: “Mình có một diễn đàn âm nhạc, để về nhà rồi mình gửi link web cho bạn, khi nào rảnh bạn lên xem nhé.” Cô lễ phép cười lại với anh ta, nhưng vẫn không rõ nam sinh ấy là người nào? Sau khi về nhà mở mail lên, nhìn thấy tên cô mới biết đó là bạn cùng lớp của mình – cũng phải cảm ơn ông thầy cuồng điểm danh, tiết nào cũng điểm, nếu không thì dù có nhìn tên cô cũng không biết là ai.

Người thân nhất với cô là Mỹ Kỳ, cùng hợp tác làm bài báo cáo.

Hai người đều là học sinh giỏi, mỗi lần báo cáo đều đạt điểm cao, bởi vậy từ năm nhất đến hiện tại cả hai là một cặp nam châm hút sắt hoàn hảo.

Lúc đầu Mỹ Kỳ không hề thích Trình Khả Lương, thậm chí còn cảm thấy cô chẳng hòa đồng, một thân một mình, có liên hoan, hội họp gì cũng không tham gia. Dù là hoạt động có ích đến mấy cũng không hề lay động được Trình Khả Lương, hiếm lắm cô mới lên MSN một lần mà cũng chẳng nói chuyện với ai, cô thường treo status “đang bận”, không lên nữa. Cho đến một ngày, thầy giáo yêu cầu “hợp tác” làm bài tập, một tổ gồm hai tới bốn người, khi đó Mỹ Kỳ không có mặt, ngày hôm sau đi học thì đành phải chung nhóm với người vốn đã quen làm việc một mình như cô.

Mặc dù có chút không ưa, nhưng vẫn phải hoàn thành bài tập. Khi hai người bắt đầu phân công công việc, Mỹ Kỳ mới phát hiện, người lập dị Trình Khả Lương là một người bạn tốt.

Chăm chỉ, có trách nhiệm, không đùn đẩy trách nhiệm, lúc hai người không có thời gian rảnh để thảo luận cùng nhau, thì Trình Khả Lương luôn chuẩn bị đầy đủ -- Trước đây Mỹ Kỳ cũng đã từng làm việc cùng tổ với người khác, nên biết rất rõ, tổ viên làm chung báo cáo giống như cô vậy là có thể gặp mà không thể cầu cỡ nào.

Mỹ Kỳ cảm thấy đồng cảm. Sau lần đó, hai người trở thành “một cặp sinh đôi” báo cáo nổi tiếng, không ai có thể chia rẽ Diễn Đàn các cô. Thỉnh thoảng, hai người kêu gọi vài kẻ lười vào chung nhóm, nhưng tuyệt đối sẽ không tách riêng ra.

Có một ngày, Mỹ Kỳ đi tham dự triển lãm du học Anh quốc cùng Trình Khả Lương thì chợt phát hiện, đây không phải là người bạn tốt nhất trong truyền thuyết đó sao? Hai người cứ thế bất tri bất giác trở thành bạn thân thiết, hơn nữa, mục tiêu của cuộc đời cũng giống nhau – du học Anh quốc.

“Khả Lương, mày nuôi con Bảo Thạch mập như heo đó rồi, bây giờ còn muốn nuôi thêm một anh chàng mất trí nhớ, mày...”

“Tao không lo về vấn đề tiền bạc, anh ta vẫn nhớ rõ số tài khoản ngân hàng và mật mã, trước đó đã chuyển giao một số tiền cho tao, nói là muốn chịu một phần tiền thuê nhà và tiền điện nước với tao.” Trình Khả Lương may mắn ở chỗ, anh chàng mất trí nhớ kia chuyển một số tiền rất lớn vào sổ tiết kiệm của cô. Trừ tiền thuê nhà và tiền điện nước, anh ta còn mua thêm một số đồ dùng và quần áo từ cửa hàng bách hóa, nhờ cô trả tiền giùm.

Tuy rằng cảm thấy mọi chuyện có hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được. Có lẽ là do việc tại sao anh ta có thể nhớ rõ mười con số trong tài khoản ngân hàng mà không nhớ nổi ba chữ số nhà, thậm chí ngay cả cái tên đã theo mình hai mươi mấy năm?

Ôi... căn nhà nhỏ bé đáng yêu của cô, nơi cô có thể vứt bỏ mệt mỏi để thả lỏng bản thân mình... Bây giờ lại có thêm một kẻ xa lạ tới ở cùng, còn là một người đàn ông, lại còn... Ôi.