Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Lạc Thần
Mấy ngày sau, lúc Trình Khả Lương đang làm việc thì lại nhận được điện thoại từ anh Hào – một người cha độc thân nuôi con.
“Khả Lương, em gái anh lại phát cơn sốt...”
“Dạ, em biết rồi. Anh đợi em gái khỏe lại rồi đi làm cũng được.”
“Thật ngại quá.”
“Không có gì đâu. Hồi em thi mọi người cũng giúp đỡ cho em đấy thôi, đồng nghiệp vốn là tương trợ lẫn nhau mà. Anh mau đi chăm sóc em gái đi.”
Cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút rồi mở di động, nhắn một cái tin cho anh chàng đẹp trai bị mất trí nhớ – Hôm nay làm thay ca, không biết giờ nào sẽ về nhà.
Chỉ chốc lát, anh đã nhắn lại cho cô – Có đói bụng hay không?
Tối nay thí nghiệm viên sẽ kêu đồ ăn mua bên ngoài, tôi đã đồng ý với bọn họ rồi. Nhưng giờ trễ thế này, trừ khi có chút tiền, nếu không thì chẳng ai thèm giao hàng. Cũng may là tôi có thói quen chuẩn bị mấy món ăn vặt trong ngăn kéo bàn, snack hay bách bích quy Khổng Tước (Cookie Peacock) từ loại nhỏ đến loại lớn đều đủ cả.
Tình cờ là tôi cũng ở gần đó. Muốn ăn gì không, tôi mang đến cho cô.
Trình Khả Lương nháy mắt mấy cái rồi lại nhìn tin nhắn lần nữa. Woa! Có người muốn mang cơm đến cho cô, cảm giác này thật là tuyệt... tuyệt... Kỳ diệu quá đi mất...
Ăn cái gì mới được đây nhỉ... Tôi muốn ăn vài cuốn sushi thật ngon và Chawanmunshi.
*茶碗蒸:Chawanmushi là một món trứng sữa hấp với hạt bạch quả của ẩm thực Nhật Bản.
Được.
Hai mươi phút sau, anh chàng đẹp trai mất trí nhớ đã xuất hiện ở bên ngoài chỗ làm của Trình Khả Lương, tay cầm một hộp đựng cơm mua từ nhà hàng kiểu Nhật.
Trình Khả Lương nhìn chiếc hộp được quét một lớp mạ vàng mà há hốc mồm. Cô tưởng anh sẽ ghé qua mấy tiệm chi nhánh hoặc cửa hàng tiện lợi để mua, đâu có ngờ anh lại đi mua ở một cửa hàng Nhật truyền thống.
“Cái này...”
“Tôi cũng vừa mới ăn cơm ở đó xong, hương vị không tệ.”
Đó không phải là điểm quan trọng. Vì sao cái hộp này lại được quét sơn mạ vàng... Chỉ có thể nói, tuy rằng người đàn ông này không nhớ được tên mình, nhưng thói quen cũ vẫn còn đó. Những người mặc áo có hình bồ câu trắng có lẽ nghĩ rằng ăn đồ Nhật cũng phải dùng hộp quét sơn mạ vàng mới tính là thỏa đáng.
Đó là thói quen trong cuộc sống hàng ngày của anh, cô cũng không còn gì để nói, cùng lắm thì tối mai khi cô đi làm thuận tiện ghé qua cửa hàng đó trả lại cho họ.
Trình Khả Lương vội mở hộp ra, định bụng sẽ ăn sạch món sushi ngon lành.
“Anh không về sao?”
Hạ Thiên Tễ mỉm cười: “Tôi chờ cô về cùng.”
Lúc nhận được tin nhắn “Hôm nay về nhà trễ một chút”, Hạ Thiên Tễ đang đọc tài liệu tiếng Đức vừa mới được gửi tới hôm qua. Nghĩ đến mấy ngày trước về đến nhà đã trễ như vậy, anh cảm thấy không yên tâm, vội vàng cầm lấy ví da rồi ra ngoài, vẫy một chiếc taxi ven đường.
Cô muốn ăn sushi, anh liền hỏi tài xế xem gần đó có cửa hàng kiểu Nhật nào không. Anh tới đó, mua một hộp cơm rồi lên xe, đi thẳng một đường tới dưới lầu Khai Sáng.
Hạ Thiên Tễ vừa mới lật được vài trang sách trong chiếc túi mang theo bên mình. Quyển sách đó dày khoảng ba cm. Cho dù cô muốn làm thêm tới mấy giờ, anh cũng không nhàm chán.
Lúc còn học bên Đức, có một cô bạn cùng lớp anh làm thêm ở quán bar. Mỗi tuần sẽ có một ngày làm qua đêm, đến lúc rạng sáng mới xong việc. Vì sự an toàn của cô ấy, mỗi khi đến ngày tăng ca, bạn trai của cô sẽ đến quán bar ở lại cả đêm, luôn ngồi ở vị trí cạnh quầy bar. Nếu không có khách, hai người họ sẽ nói cười đùa giỡn với nhau. Lúc cô bạn gái bận rộn, anh bạn trai kia sẽ đọc sách.
Khi đó, anh luôn cảm thấy hành động đó thật là kỳ lạ, nhưng bây giờ thì anh đã hiểu. Mặc dù anh và Trình Khả Lương đến tay còn chưa nắm qua, nhưng anh đối với cô lại có một cảm giác mang tên lo lắng, lo lắng cô về trễ như vậy, lo lắng khi cô chỉ có một mình.
“Đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ tới một việc.” Trình Khả Lương để đũa xuống: “Ngày hôm đó, khi anh tán gẫu với tôi về ước mơ, có phải anh đã nhớ ra cái gì rồi không?”
“Tôi cũng thế” của anh cẩn thận đến mức kỳ quái. Đối với người bình thường, cho dù nói đến cuộc sống gia đình, họ đều không dùng giọng điệu như vậy; nhưng nếu giống như cô, thì lại là chuyện khác. Khi ấy cô không chú ý, hôm sau nhớ tới mới phát hiện, vì vậy mới hỏi anh một chút.
Hạ Thiên Tễ biết mình phủ nhận vào lúc này không phải là cách hay, bởi vậy anh rất dứt khoát thừa nhận: “Đúng.”
“Thật sao? Anh có nhớ ra cái gì không? Tên, số điện thoại nhà...?”
“Không có.”
Thấy Trình Khả Lương có chút thất vọng, anh nhịn không được liền hỏi: “Cô hy vọng tôi nhớ lại mọi thứ?”
Gật đầu.
“Không muốn tôi tiếp tục ở cùng à?”
“Không phải vấn đề muốn hay không, người mình quen biết đột nhiên biến mất, anh đã từng có cảm giác này chưa?”
Anh ngẩn ra. Anh chưa từng có.
“Tôi từng trải qua một lần, cảm giác đó rất đáng sợ.”
Anh không mở miệng, im lặng nghe cô kể.
“Tôi được cậu út nuôi lớn. Em gái họ của tôi mới vừa lên tiểu học, có lần ra ngoài chơi, mãi đến giờ ăn cơm tối mà vẫn chưa trở về. Cậu tôi, thím tôi và vài người hàng xóm đều khẩn trương chạy ra ngoài để tìm con bé. Còn tôi thì ở nhà chăm sóc cho mấy đứa em còn lại, khi ấy tôi cũng hoảng lắm, rất sợ nữa là đằng khác, thậm chí luôn nghĩ xem rốt cuộc thì em họ tôi đã đi đâu, có gặp phải bọn người xấu không, đã về hay chưa? Đến lúc đêm khuya, người ta đưa em họ tôi về, anh có biết vì sao không?”