Chương 44: Bạch Thủy Sơn Trang Hội Ma Quân

Núi Tô Lai rừng xanh nước biếc, phong cảnh thật tươi mát hữu tình.

Bảy con đại bàng to lớn hạ cánh xuống ngay trước cổng Bạch Thủy sơn trang.

Lúc ấy là đã ngày thứ sáu sau khi Vân Dật Long cùng Quân Mộ Hoa rời khỏi "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh vừa từ Nam cương về đến chưa đầy một giờ.

Trong thời gian ấy, lão đã phát giác ra sự mất tích của Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa, điều ấy thật bất ngờ và cũng là một đòn đả kích khá nặng nề đối với lão.

Thế nhưng lão dẫu sao cũng là người tinh ranh lão luyện, vẫn bình thản ung dung trở về thư phòng trong Bạch Thủy sơn trang.

Triển Ngọc Mai dĩ nhiên là không hề hay biết những biến cố ấy, cùng mọi người tiến thẳng đến trước cống trang, xin gặp trang chủ Quân Trung Thánh.

Người canh gác vẫn là hai gã đại hán vạm vỡ, một giắt đao, một đeo kiếm.

Triển Ngọc Mai lạnh lùng nói:

- Hãy mau đưa chúng tôi vào gặp trang chủ.

Hai gã đại hán thấy đối phương khí thế hùng hổ, hơn nữa lại cưỡi chim bằng từ trên trời hạ xuống, gã đại hán giắt đao vội nói:

- Cô nương từ đâu đến vậy?

Triển Ngọc Mai thoáng ngẫm nghĩ:

- Chính Nghĩa Môn.

Đại Hán giắt đao ngớ người:

- Chính Nghĩa môn phải chăng là Chính Nghĩa đoàn?

- Hừ, một chính một tà, hoàn toàn khác biệt.

Triển Ngọc Mai trầm giọng nói tiếp:

- Tốt hơn hết ngươi đừng hỏi những điều vớ vẩn, hãy mau đưa bọn ta vào gặp trang chủ ngay.

Đại hán đeo đao chau mày nói:

- Xin hỏi cô nưong có việc gì vậy?

Triển Ngọc Mai ném cho cái nhìn sắc lạnh, đoạn nói:

- Thôi được, bổn cô nương hỏi ngươi, chừng một tháng trước, chủ nhân Bạch Kiếm Kinh Mã Vân Dật Long có đến Bách Thủy sơn trang, kết quả Linh mã đã thọ thương chạy thoát, còn người thì biệt vô âm tín, bổn cô nương hôm nay đến đây để hỏi rõ trang chủ của các người về việc đó.

Hai gã đại hán đưa mắt nhìn nhau cười nói:

- Đừng nói là hồi một tháng trước, ngay như cả năm nay cũng chẳng có Vân Dật Long nào đó cưỡi ngựa đến đây, cô nương đã tìm lầm chỗ rồi.

Những lời của gã quả đúng như thật, Triển Ngọc Mai chẳng nhận ra được chút vẻ giả dối, bất giác ngẩn người nói:

- Nơi đây không phải Bách Thủy sơn trang ư?

- Phải chứ.

-Trang chủ phải chăng là "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh?

- Phải.

- Hừ, vậy thì không thể lầm được, vào truyền báo mau.

Huyết Si gằn giọng nói: Bọn ta không có thì giờ nghe ngươi lải nhải, nếu Quân Trung Thánh không mời bọn ta vào, hãy gọi y ra đây cũng được.

Hai gã đại hán cùng chau mày nói:

- Bọn này ở đây gác cổng cũng đã mười mấy năm rồi, biết bao nhiêu hào kiệt có thân phận và danh tiếng cao hơn các vị nhiều từng đến đây, nhưng chưa thấy một ai lại ngang tàng như tôn giá, chẳng hay tôn giá là cao hiền võ lâm...

Huyết Si hét vang:

- Tiểu tử, ngươi đã đui mù rồi, trang chủ các ngươi là cái thá gì mà khó gặp đến vậy hả?

Đại Hán giắt đao vội cản trước mặt nói:

- Tệ trang chủ đã phong hàn quy ẩn hồi năm mươi năm trước, không màng đến sự đời nữa. Trong bao năm qua đã có vô số danh nhân cao thủ đến viếng, nhưng tệ trang chủ nhất loạt không tiếp kiến.

Huyết Phật bỗng xen lơi:

- Vậy nói đi nói lại vẫn là không tiếp kiến chứ gì?

Hai gã đại hán đồng thanh nói:

- Chẳng còn cách nào hơn, mong các vị lượng thứ cho.

Huyết Si xoa hai tay vào nhau, quay sang Triển Ngọc Mai nói:

- Cô nương hạ lệnh đi.

Triển Ngọc Mai quát:

- Sao? Các ngươi muốn động thủ ư?

Huyết Si nhăn nhó:

- Chỉ còn mỗi biện pháp ấy thôi. Nếu không gặp được Quân Trung Thánh thì chẳng thể tìm ra tung tích của tiểu cung chủ, không cần cho hai con chó gác cửa này một trận thì chẳng thể gặp được Quân Trung Thánh.

Hai gã đại hán tức giận quát:

- Tôn giá đừng hiếp người quá đáng.

Đoạn liền cùng tuốt binh khí cầm tay, sẵn sàng động thủ

Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng thấp trầm quát:

- Dừng tay lại!

Rồi liền thấy một lão nhân râu bạc dài phủ ngực phóng bước đi ra, gương mặt xanh xao phảng phất một vẻ sầu lo khó thể giấu giếm được.

Huyết Si cười to:

- Tốt lắm, Quân Trung Thánh đã tự ra rồi.

Hai gã đại hán lập tức tra binh khí vào bao, cùng cúi đầu chào và cung kính nói:

- Kính chào tổng quản.

Thì ra lão nhân ấy chính là tổng quản Mã Tất Vũ.

Huyết Si lại thất vọng nói:

- Mỗ tưởng đâu là Quân lão đầu đã ra rồi chứ, thì ra chỉ là một tên tổng quản cỏn con.

Mã Tất Vũ vội ôm quyền thi lễ nói:

- Các vị từ đâu đến, cần gặp tệ trang chủ có việc gì?

Triển Ngọc Mai vội nói:

- Chừng một tháng trước, có một người tên là Vân Dật Long đến bái kiến Quân trang chủ...

Mã Tất Vũ giật nảy mỉnh, vội ngắt lời:

- Nếu các vị nhất định cần gặp tệ trang chủ, lão ô có một cách.

Hạ thấp giọng nói tiếp:

- Xin các vị hãy lui ra ngoài hai mươi trượng, lão ô sẽ thưa tận tường.

Triển Ngọc Mai thoáng ngẫm nghĩ, đoạn nói:

- Cũng được, chúng tôi sẽ cung hầu đại giá ở ngoài hai mươi trượng.

Nói xong, liền quay người lui ra ngoài trang.

Hai mươi trượng đã đến sát cánh rừng tùng, Huyết Phật và Huyết SI tuy rất bực tức, song vì Triển Ngọc Mai đã quyết định, hai người đành phải đi theo nàng.

Hai gã đại hán cũng đưa mắt nhìn Mã Tất Vũ đồng thanh nói:

- Bọn người này thật khó ứng phó, nhất là lão râu xồm kia thật là hung hãn.

Mã Tất Vũ nghiêm nghị:

- Trang chủ ở xa mới về, đâu thể để cho những kẻ phàm tục này quấy rầy lão nhân gia ấy được.

- Vâng... Vâng...

Đại hán đeo kiếm lại chau mày nói tiếp:

- Bọn họ cứ khăng khăng bảo là hồi tháng trước có một người họ Vân tới đây, lại bảo là con Linh mã nào đó đã thọ thương chạy thoát, còn người thì biệt vô âm tín, rõ là chuyện hoang đường.

Mã Tất Vũ gật đầu:

- Ta tự có cách khiến cho họ rời khỏi...

Đoạn chậm rãi cất bước đi về nhóm người Triển Ngọc Mai, bề ngoài tuy ông tỏ ra rất ung dung, nhưng trong lòng thì vô cùng căng thẳng, đã sợ Quân Trung Thánh phát giác, lại cũng sợ hai gã đại hán gác cổng nhận ra sơ hở.

Đồng thời ông cũng thầm lo lắng, theo lẽ thì Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa đã có mặt ở Thanh Dương Lãnh từ lâu rồi mới phải, hay là lại gặp trắc trở gì nữa rồi?

Và nữa, những người này sao không đến sớm hơn, lại đến nhằm đúng lúc Quân Trung Thánh vừa từ Nam Cương trở về, thật là khốn khổ.

Mã Tất Vũ trong lúc này suy nghĩ đã đi đến gần rừng tùng, Triển Ngọc Mai liền tiến tới, chau mày nói:

- Mã tổng quản có cách gì có thể khiến cho quý trang chủ bằng lòng tiếp kiến, hồi tháng trước phải chẳng có một vị Vân Dật Long đến đây...

Mã Tất Vũ vội thấp giọng nói:

- Chúng ta hãy vừa đi vừa nói.

Tiếp tục bước nhanh tới, đồng thời khẽ nói:

- Các vị chưa gặp Vân đại hiệp sao?

Triển Ngọc Mai thoáng lộ vẻ vui mừng:

- Vậy có nghĩa là Vân Dật Long đã có đến đây phải không?

Huyết Si bỗng xen lời:

- Tại sao Linh mã thọ thương chạy về mà Cung chủ thì chẳng thấy đâu cả?

Mã Tất Vũ chau mày nói:

- Lão ô khó thể nói rõ, tóm lại nơi đây không phải là chốn an toàn, tốt hơn hết là chư vị hãy mau rời khỏi, có lẽ khi về đến Thanh Dương Lãnh sẽ gặp Vân đại hiệp.

- Vậy là Vân Dật Long đã rời khỏi đây rồi phải không?

- Đã rời khỏi sáu hôm rồi, đi cùng với một vị Quân cô nương nữa.

Triển Ngọc Mai ngẩn người:

- Ồ! Quân cô nương... vậy nghĩa là sao? Mã tổng quản nói rõ hơn không được sao?

Mã Tất Vũ thở dài:

- Việc dông dài lắm, khi nào gặp Vân đại hiệp thì cô nương sẽ rõ.

Huyêt Phật bỗng xen lời:

- Cô nương, không thể tin được, nếu tiểu trang chủ rời khỏi đây đã sáu hôm, chả lẽ nay vẫn chưa đến Thanh Dương Lãnh hay sao? Vả lại, còn Truy Hồn Linh mã...

Triển Ngọc Mai gật đầu:

- Phải rồi, Mã tổng quản, chúng ta chưa từng quen biết nhau, tôi làm sao có thể tin lời ông được.

Mã Tất Vũ biến sắc mặt:

- Vậy thì khó quá, lão ô xin thề với trời đất, Vân đại hiệp quả thật đã rời khỏi đây rồi.

Huyết Si cười khẩy:

Thế thì có ích gì, đều chỉ là những lời thối thác cả thôi.

Mã Tất Vũ thở dài:

- Lão ô chỉ lo cho sự an toàn của chư vị, nơi đây...

Huyết Si tiếp lời:

- Nơi đây thế nào?

Mã Tất Vũ bậm môi:

- Nơi đây cũng nằm dưới sự khống chế của Chính Nghĩa đoàn, nếu không mau rời khỏi e có thể xảy ra điều bất trắc, nên chư vị hãy mau rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Huyết Si cười to:

- Cô nương, lão nhi này định đe doạ chúng ta...

Quay sang Mã Tất Vũ quát to:

- Lão chưa nghe bọn ta nói hay sao? Bọn ta đã từ Chính Nghĩa môn đến đây, đó là một môn phái thật sự chủ trì chính nghĩa. Còn Chính Nghĩa đoàn chỉ là lũ ma tử ma tôn đã giả danh lừa dối thiên hạ, và Chính Nghĩa môn cũng chính là khắc tinh của Chính Nghĩa đoàn, ai mà sợ mẹ kiếp cái lũ Chính Nghĩa đoàn... Lão đừng có lôi thôi nữa.

Triển Ngọc Mai trầm ngâm nói:

- Bất luận quý trang chủ có tiếp khách hay không, Mã tổng quản chỉ cần truyền báo một tiếng, bảo là người của Chính Nghĩa môn thà mạo hiểm dùng đến võ lực cũng quyết phải gặp được ông ấy.

Thốt nhiên, một chuỗi cười giòn vang lên và nói:

- Mã tổng quản, các vị ấy cần gặp lão ô phải không?

Mã Tất Vũ giật bắn mình như bị sét đánh:

- Bẩm trang chủ, đúng... đúng như vậy.

Người ấy chính là "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh mắt đầy vẻ cười hiền từ, mình mặc áo dài màu vàng với chỏm dâu dê bạc phơ dưới cằm.

Quân Trung Thánh ung dung cười nói:

- Khách xa đến viếng sao không mời vào khách xá, lại ở đây lôi thôi gây khó khăn thế này?

Mã Tất Vũ rúng động cõi lòng:

- Lão bộc chỉ là tuân theo lệnh dụ của trang chủ, cự tuyệt truyền báo.

Quân Trung Thánh cười nhạt:

- Vậy thì tại sao lại ở đây lải nhải thế này?

Mã Tất Vũ bối rối:

- Bởi họ nhất quyết đòi gặp nên lão ô định cho họ biết cách đêm khuya xâm nhập sơn trang.

Quân Trung Thánh thoáng chau mày:

- Vậy sao lại phải lôi thôi thế này?

Mã Tất Vũ ấp úng:

- Vì lão bộc không muốn quấy rầy đến trang chủ.

Quân Trung Thánh thản nhiên cười:

- Lão ô quả đã không dùng lầm người, ngươi lúc nào cũng luôn lo nghĩ cho lão ô...

Mã Tất Vũ tái mặt, hai vai run rẩy.

Quân Trung Thánh tảng lờ như không thấy, quay sang nhóm Triển Ngọc Mai nói:

- Các vị nhất quyết gặp lão ô phải không?

Triển Ngọc Mai không khỏi sinh lòng kính mến bởi vẻ hiền từ của lão, bất giác khúm núm nói:

- Tiền bối hẳn là trang chủ Quân lão hiệp?

Quân Trung Thánh mỉm cười:

- Lão ô chính là Quân Trung Thánh.

Triển Ngọc Mai vội lại nói:

- Tiểu nữ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay đã mạo muội quấy rầy thật vô cùng ái ngại.

Quân Trung Thánh cười:

- Nữ hiệp bất tất khách sao, chẳng hay cần gặp lão ô có việc chi vậy?

- Chừng một tháng trước phải chăng có một vị Vân Dật Long đến đây bái kiến Quân lão hiệp?

Quân Trung Thánh cười cởi mở:

- Thì ra các vị đây là vì Vân đại hiệp. Có, Vân đại hiệp đã từng đến đây.

Triển Ngọc Mai liền cảm thấy nhẹ người, vội lại nói:

- Chẳng hay y hiện đang còn trong trang hay đã đi khỏi rồi?

Quân Trung Thánh cười:

- Các vị bất tất lo lắng. Vân đại hiệp tuy đã rời khỏi đây, nhưng tối nay, hoặc sáng mai nhất định sẽ quay trở lại đây.

Triển Ngọc Mai thoáng ngẩn người:

- Tiền bối nói rõ hơn nữa được chăng?

Quân Trung Thánh cười:

- Việc rất dông dài... trước hết lão ô cần biết tôn tính đại danh của chư vị để tiện xưng hô.

Triển Ngọc Mai vội lần lượt giới thiệu về Huyết Phật, Huyết Si, Hải Trí và Hải An, sau đó mới giới thiệu mình:

- Tiểu nữ là Triển Ngọc Mai, cư trú lại Mạc Bằng Thành.

Quân Trung Thánh mừng rỡ:

- Bằng Thành Bạch Phụng mà giang hồ vẫn truyền hẳn chính là cô nương.

Triển Ngọc mai vội đáp:

- Chính là tiểu nữ.

Quân Trung Thánh quét mắt nhìn Mã Tất Vũ mặt mày xám ngắt cười nói:

- Triển cô nương chẳng những là một vị nữ hiệp lừng danh trên chốn giang hồ, đồng thời có mối quan hệ sâu xa với đương kim Kim Bích Cung chủ Vân thiếu hiệp, phải vậy không?

Triển Ngọc Mai cười nói:

- Vâng, Kim Bích cung chủ đời trước chính là tổ gia gia của tiểu nữ.

Quân Trung Thánh lại hỏi:

- Vậy cô nương xưng hô thế nào với Vân đại hiệp?

- Hai người xưng hô là tỷ đệ, vì tiểu nữ lớn hơn Vân Dật Long một tuổi.

Quân Trung Thánh vỗ tay:

- Vậy thì hay quá, thật không ngờ Bạch Thủy sơn trang bé nhỏ này lại có quý khách liên tục tới thăm, quả là vô cùng vinh dự.

Triển Ngọc Mai khẽ nhướng mày:

- Quân lão hiệp có thể cho biết Vân Dật Long đi đâu rồi không?

Quân Trung Thánh đảo mắt nhìn quanh:

- Đó là tất nhiên rồi, nhưng đây không phải là nơi trò chuyện,xin mời vào tệ trang dùng trà rồi thư thả mà nói, thế nào?

Triển Ngọc Mai chẳng chút đắn đo:

- Vậy thì làm phiền nhiều quá.

Quân Trung Thánh cười ha hả:

- Khách quý thế này, lão ô cũng khó có thể mời về được, Triển cô nương khỏi phải khách sáo.

Đoạn dẫn trước cất bước đi vào sơn trang, Triển Ngọc Mai và mọi người cũng liền theo sau. Mã Tất Vũ tuy hồn phi phách tán, song cũng đành theo sau đi vào.

Lát sau dưới sự hướng dẫn của Quân Trung Thánh, mọi người đã có mặt tại một gian hoa sảnh rộng rãi.

Quân Trung Thánh chờ cho nô bộc dâng trà xong, mới quét mắt nhìn bọn Triển Ngọc Mai ngồi quanh, chậm rãi nói:

- Kể từ khi quy ẩn tại đây hồi năm mươi năm về trước, lão ô đã không còn ý muốn tranh cường đấu thắng trên chốn giang hồ, nên tuy có một số bằng hữu đến thăm nhưng lão ô cũng lánh mặt không tiếp. Thế nhưng quyết tâm ấy bởi sự có mặt của Vân đại hiệp đến đây đã hoàn toàn thay đổi.

Triển Ngọc Mai thắc mắc hỏi:

- Vì sao vậy?

Quân Trung Thánh cười:

- Khi Vân đại hiệp đến đây cũng không được đón tiếp, nhưng Vân đại hiệp đã đêm khuya xâm nhập vào trang và gặp mặt lão ô.

Triển Ngọc Mai cười giả lả:

- Quân lão hiệp đã không trách tội, thật khoan hồng đại lượng.

Quân Trung Thánh lắc đầu:

- Vân đại hiệp bất luận về võ công hay khí độ đều khiến lão ô vô cùng khâm phục, điều càng khiến lão ô khâm phục hơn nữa là đầy lòng chính khí và tinh thần dũng cảm.

Triển Ngọc Mai vô cùng hớn hở:

- Quân lão hiệp quá khen.

Quân Trung Thánh nghiêm túc:

- Vân thiếu hiệp đã vạch trần những tội ác của chủ nhân Huyết Bi đã gieo rắc trên chốn giang hồ trong bao năm qua, khiến lão ô không khỏi động lòng.

Triển Ngọc Mai nhoẻn miệng cười:

- Vân Dật Long không những chỉ vì tư thù, đồng thời cũng vì công lý cho võ lâm.

Quân Trung Thánh gật gù:

- Chính vì vậy, lão ô mới quyết định tái xuất giang hồ trong tuổi xế chiều, góp chút sức mọn để tảo trừ Chính Nghĩa đoàn dưới sự chỉ huy của chủ nhân Huyết Bi.

Triển Ngọc Mai vui mừng:

- Quân lão hiệp hiểu thấu đáo đại nghĩa thế này thật là phúc đức cho giới võ lâm.

Thoáng dừng lại nói tiếp:

- Quân lão hiệp, Vân Dật Long thật ra đi đâu vậy?

Quân Trung Thánh vẫn bình thản:

- Lão ô có hai người bạn chí thân, một là "Thần Long Tam Hiệp" Thân Hùng Phi, hai là "Khai Bi Chưởng" Hồ Thiên Thành, võ công của hai người này đều tương đương với lão ô, nếu được họ ra trợ giúp thì thật là một lực lượng đáng kể.

Ngưng chốc lát, đoạn đăm mắt nhìn Triển Ngọc Mai nói tiếp:

- Sau khi lão ô nêu ra hai người ấy, Vân thiếu hiệp rất là vui mừng, lập tức bảo lão ô viết thư đích thân đi thỉnh mời.

Triển Ngọc Mai thở phào:

- À! Vậy là Vân Dật Long đã đi thỉnh mời hai vị tiền bối rồi!

Quân Trung Thánh gật đầu:

- Đúng vậy, họ một ở Nghi Sơn, một ở Mộng sơn. Vân thiếu hiệp đã đi được sáu hôm, tính ra tối nay hoặc sáng mai sẽ về đến.

Triển Ngọc Mai thoáng ngẫm nghĩ:

- Tiểu nữ còn có một điều không rõ, Linh mã của Vân Dật Long vì sao...

Quân Trung Thánh đảo nhanh mắt, cười gượng nói:

- Việc ấy lão ô thật hết sức áy náy...

Triển Ngọc Mai nóng lòng hỏi gặng:

- Tiền bối nói rõ không được sao?

Quân Trung Thánh gật đầu:

- Tất nhiên Vân thiếu hiệp không hề cưỡi Linh mã lên núi, mà để nó ở dưới chân núi, trước đó lão ô không hề hay biết, đến khi linh mã thọ thương lão ô mới nghe nói, hiện lão ô đã phái người đi điều tra kẻ đã sát thương Linh mã, đến giờ vẫn chưa có hồi báo.

Lão giải thích hết sức hàm hồ, nhưng Triển Ngọc Mai bởi đã có ấn tượng tốt từ trước, nên nàng không chú ý tới và không hỏi tiếp nữa.

Nàng đã hoàn toàn tin cậy Quân Trung Thánh, kể cả tả hữu song vệ giàu kinh nghiệm giang hồ cũng vậy, chẳng nhận ra chút sơ hở nào cả.

Điều mong mỏi của Triển Ngọc Mai trong lúc này là thời gian hãy qua mau, đêm đến nhanh chóng cho Vân Dật Long trở về tương ngộ.

Quân Trung Thánh đảo mắt, bỗng đứng lên nói:

- Chốn rừng núi hẻo lánh không có gì để tiếp đãi, nhưng thức ăn xoàng, rượu nhạt thì cũng phải tỏ lòng...

Triển Ngọc Mai cũng vội đứng lên nói:

- Quân lão hiệp bất tất phải khách sáo, chúng tôi...

Quân Trung Thánh cười nói:

- Lão ô là người hào sảng, chư vị khách sáo thế này thật khiến lão ô hết sức ái ngại.

Triển Ngọc Mai cũng cười cởi mở:

- Vậy thì tiểu nữ đành làm phiền Quân lão hiệp.

Quân Trung Thánh khẽ cất tiếng gọi:

- Mã tổng quản.

Mã Tất Vũ vội đứng lên, run giọng nói:

- Lão bộc đây...

Quân Trung Thánh cười hiền hoà:

- Hãy mau theo lão ô xuống bếp xem thử có món gì để tiếp đãi khách không.

- Lão bộc tuân mệnh.

Thế là hai người chủ bộc ôm quyền thi lễ với mọi người, đoạn cùng rời khỏi hoa sảnh.