Chương 42: Giai Nhân Tỏa Nỗi Niềm , Đồng Bệnh Tương Lân

Vân Dật Long đứng thừ ra hồi lâu, khóe môi thoáng hiện nụ cười lạnh lùng theo thói quen, đoạn chầm chậm ngồi xổm xuống.

Trước đống thức ăn, mặc dù chàng chẳng chút thèm muốn, song vẫn cố gắng ăn, chẳng mấy chốc đã ngốn hết sạch.

Một là chàng phải ăn để giữ gìn sức khỏe, hai là để báo thù Quân Trung Thánh bởi đã dự đoán là trong một thời gian ngắn, chàng sẽ không ăn uống vì phẫn hận, chàng phải ăn cho lão ta thấy.

Ăn xong, Vân Dật Long no nê, bèn đi tới, đi lui trong huyệt động để giết thời gian. Đồng thời chàng thử vận công điều tức hết lần này đến lần khác, song lần nào cũng thất vọng ê chề, huyệt mạch khắp người chàng như có vật gì bít cản, không sao đề tụ được công lực.

Chừng bốn giờ sau, lỗ hổng lại được mở ra, người xuất hiện vẫn là Quân Mộ Hoa, lại mang đến cho chàng một bữa ăn thịnh soạn.

Vân Dật Long vừa lần lượt đón lấy những thức ăn đưa vào, vừa hỏi:

- Cô nương đã nhắn giúp tại hạ chưa vậy?

Quân Mộ Hoa nhoẻn cười:

- Đã nhận lời là phải làm tròn rồi!

Vân Dật Long cố nén lửa giận:

- Vậy Quân Trung Thánh đã trả lời thế nào? Bao giờ lão ta đến đây?

Quân Mộ Hoa lắc đầu cười:

- Việc đó thì tôi đâu có biết, tôi chỉ nhắn lời của công tử với tổ gia chứ không nhận được câu trả lời, nhưng có lẽ lão nhân gia không đến đây trong thời gian ngắn đâu.

Vân Dật Long cuống lên:

- Vậy bao giờ lão ta mới đến?

Quân Mộ Hoa cười:

- Ít nhất... cũng phải sau một tháng!

Vân Dật Long thầm nghiến răng, Quân Mộ Hoa lại ném cho chàng một nụ cười ngọt lịm, đoạn quay người bỏ đi.

Chàng vừa muốn phát tiết niềm căm hận trong lòng, lại ngốn sạch hết thức ăn vừa mang đến.

Và cứ thế, mười ngày trôi qua.

Hôm ấy, Quân Mộ Hoa như thường lệ lại mang bữa ăn trưa đến.

Vân Dật Long nhận xong thức ăn trầm giọng nói:

- Cô nương khoan đi đã!

Quân Mộ Hoa ung dung cười:

- Có việc gì vậy?

Vân Dật Long hậm hực:

- Hừ, cô nương hằng ngày đều gặp tổ gia gia chứ?

Quân Mộ Hoa ngớ người bởi thần thái của Vân Dật Long, đoạn liền gật đầu nói:

- Dĩ nhiên rồi!

Vân Dật Long gằn giọng:

- Cô nương cũng biết rõ thân phận của lão ta phải không?

Quân Mộ Hoa cười cười:

- Tổ gia gia là chủ nhân Huyết Bi đời thứ hai, còn công tử là đời thứ...

Nàng chưa dứt lời, Vân Dật Long bỗng tức giận ném cái đùi gà trong tay ra, hét to:

- Im ngay!

Quân Mộ Hoa xịu mặt:

- Tôi đã đắc tội với công tử sao?

Vân Dật Long hằn học:

- Cô nương không đắc tội với Vân mỗ, nhưng cô nương đã làm cho Vân mỗ tức giận!

Quân Mộ Hoa cười giả lả:

- Công tử là chủ nhân Huyết Bi tương lai, chỉ cần công tử cho biết tôi đã làm điều gì khiến công tử tức giận, tôi sẽ sửa đổi ngay, không làm cho công tử tức giận nữa.

Vân Dật Long nói:

- Chỉ cần cô nương tìm cách cứu Vân mỗ ra khỏi đây, thì ta sẽ mãi mãi cảm kích cô nương. Cô nươnglà người thông minh, cô nương không phải là hậu duệ đích truyền của Quân Trung Thánh, mà chỉ là một người con gái mồ côi... Cô nương nên biết phân biệt rõ sự thiện ác, chủ nhân Huyết Bi là một kẻ đã gieo biết bao tai họa cho võ lâm giang hồ.

Quân Mộ Hoa hay tay xua lia lịa:

- Công tử đừng nói nữa, tổ gia gia tôi cũng có dạy, hiện nay đang là lúc mài luyện tính nóng của công tử, giam công tử trong thạch động, nhất định công tử phải tức giận, sẽ nói xấu chủ nhân Huyết Bi, nhưng đến khi nào công tử hoàn toàn tiêu tan tính nóng nảy thì sẽ khác đi.

Nàng đảo tròn mắt, nói tiếp:

- Nếu không nhờ sự thống trị chính nghĩa của chủ nhân Huyết Bi, trong võ lâm giang hồ chẳng rõ còn hỗn loạn đến mức nào nữa?

Vân Dật Long giậm chân:

- Ả nha đầu này thật đã trúng độc quá nặng rồi!

Quân Mộ Hoa vẫn thản nhiên cười:

- Tôi không trách công tử, bởi bây giờ công tử hãy còn quá nóng giận... Còn việc gì nữa không?

Vân Dật Long rít qua kẽ răng:

- Cút ngay!

Quân Mộ Hoa cười khúc khích, quay mình tha thướt bỏ đi.

Vân Dật Long đã hầu như tuyệt vọng, chàng chán chường ngồi bệt xuống đất, suy nghĩ mãi vẫn không sao tìm ra được cách toát thân.

Thời gian cứ thế trôi qua, Vân Dật Long đã trở thành một tên tù phạm thật sự, chàng đã từng mấy phen toan tự tận, song cũng vẫn kiềm lòng lại được.

Rồi thì một tháng dài qua đi, hằng ngày Quân Mộ Hoa đều mang đến cho chàng hai bữa ăn ngon, nhưng chưa hề gặp Quân Trung Thánh cũng như bất kỳ ai khác.

Niềm hy vọng duy nhất của chàng là một ngày nào đó Quân Trung Thánh lại xuất hiện nơi lỗ hổng, chàng sẽ giả vờ đồng ý chấp nhận điều kiện của lão ta cầu may xem sao.

Nhưng Quân Trung Thánh bao giờ mới đến? Chả lẽ chàng phải chờ đến một hai năm, hoặc thậm chí mười năm, hai mươi năm sao?

Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng ầm, đó là tiếng động chưa từng nghe trong suốt tháng qua, Vân Dật Long chấn động tâm thần, lập tức ngước lên nhìn.

Theo tiếng động ì ầm, phiến đá trên đỉnh đầu mở ra dần, ánh sáng mạnh mẽ tràn vào. Vân Dật Long cảm thấy hai mắt đau nhói, hồi lâu mới mở ra được.

Song chàng chẳng chút chần chừ, lập tức tung mình phóng lên, bởi chàng biết nắp hầm đã được mở ra rồi.

Thế nhưng, chàng đã quên mất một điều, hiện này chàng đã mất hết công lực, độ cao hơn hai trượng này đối với chàng giờ đây khác nào vực sâu vạn trượng.

Chàng thích nghi dần với ánh sáng bên ngoài, định thần nhìn kỹ, trên miệng hầm xuất hiện một gương mặt cười thật ngọt ngào, chính là Quân Mộ Hoa, quét mắt nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng Quân Trung Thánh đâu.

Chàng chẳng rõ đây lại là mưu kế gì nữa, bèn cố nén niềm khích động trong lòng, bật ra một tiếng cười sắc lạnh.

Quân Mộ Hoa vội ném xuống một dây dài, lớn tiếng nói:

- Nhanh nào, tôi kéo công tử lên!

Vân Dật Long tuy long đầy nghi hoặc, nhưng lên khỏi gian thạch thất này là điều quan trọng hơn cả, chàng chẳng chút đắn đo, vội nắm chặt lấy đầu dây.

Quân Mộ Hoa liền kéo dây lên một cách thành thạo.

Vân Dật Long lên đến miệng hầm, thở ra một hơi dài, cười khảy nói:

- Đây cũng là kế hoạch của tổ gia gia cô phải không?

Quân Mộ Hoa cười khẽ:

- Lão nhân gia đã đi Nam Cương rồi, nhanh lắm cũng phải một tuần nữa mới về.

Vân Dật Long bán tín bán nghi:

- Vậy đây là ý định của cô nương ư?

Quân Mộ Hoa gật đầu:

- Tôi thấy công tử bị giam dưới hầm tội nghiệp quá, nên mới thả công tử ra hoạt động một lát cho khỏe.

Trong khi nói, Quân Mộ Hoa xoay nhẹ chiếc lư hương trên bàn cúng một vòng, lại nghe tiếng ì ầm vang lên, phiến đá lại đóng chặt như trước.

Vân Dật Long thầm nhủ:

- Ả nha đầu này nếu không phải có mưu đồ khác thì hẳn là một người điên khùng, bằng không sao lại bỗng dưng thả mình ra thế này.

Nhưng chàng lại nghĩ:

- Nàng ta là người trọng dụng của Quân Trung Thánh, nếu điên khùng thì Quân Trung Thánh làm sao dùng được.

Vân Dật Long không khỏi lòng đầy hồ nghi.

Quân Mộ Hoa cười bí ẩn nói:

- Khu mộ địa này tuy yên lặng, nhưng chưa tuyệt đối an toàn, ta hãy đến bên bờ hồ đi.

Vân Dật Long có sự toan tính riêng, cố nén bao nghi vấn trong lòng, chàng phải kéo dài thời gian, chỉ cần hít thở không khí bên ngoài chừng một hai giờ là sẽ có thế hồi phục lại công lực hoàn toàn, miễn là trong khoảng thời gian ấy Quân Mộ Hoa không có hành động bất lợi đối với chàng thì kể như thoát khỏi trận tai ương này.

Quân Mộ Hoa nói xong, liền rảo bước đi trước.

Vân Dật Long chẳng chút do dự, nối gót theo sau nàng ngay.

Vòng qua một ngọn núi nhỏ, cảnh tượng trước mắt liền rộng mênh mông, quả nhiên đã đến một hồ nước trong xanh.

Vân Dật Long phóng mắt nhìn quanh, nhưng thấy trong hồ đầy lá sen bềnh bồng, bên bờ có một chiếc thuyền con, chính là nơi chàng đã lạc đến khi mới đặt chân đến núi Tô Lai.

Vân Dật Long bất giác nghe lòng đầy cảm khái, trong một tháng qua trên chốn giang hồ chẳng rõ đã biến đổi dường nào? Triển Ngọc Mai và mọi người thành lập Chính Nghĩa môn tại Thanh Dương Lãnh đã ra sao rồi? Và Linh mã Hồng Ảnh ở dưới chân núi Tô Lai...

Bỗng nghe Quân Mộ Hoa cao giọng nói:

- Nước hồ trong lặng quá, mau đến soi mặt mình xem sao!

Vân Dật Long một mặt vận công điều tức, một mặt y lời nàng cất bước đi về phía bờ hồ.

Một bóng dáng thất thểu với bộ mặt dơ bẩn lập tức xuất hiện trên mặt nước, một tháng dài quả đã hành hạ chàng đến độ không còn ra dáng con người nữa, bộ y phục trắng giờ đã đầy dơ bẩn, mặt lem luốc hệt như một gã ăn mày.

Vân Dật Long bất giác đỏ bừng mặt ngượng ngùng.

Quân Mộ Hoa cười khúc khích nói:

- Có thấy mỏm đá kia không? Hãy qua phía sau đó mà tắm rửa, ném hết ao quần ra đây tôi giặt cho.

Phía bên trái quả có một mỏm đá to, từ bên này không thể thấy được cảnh bên kia.

Vân Dật Long gật đầu lia lịa, vội vàng đi vòng qua phía bên kia mỏm đá ấy.

Nước hồ trong mát lạ thường, Vân Dật Long mặc nguyên quần áo, nhảy tõm xuống hồ nước.

Những nghe Quân Mộ Hoa lớn tiếng nói:

- Ném quần áo bẩn sang đây mau!

Vân Dật Long ngượng ngùng:

- Không... không dám phiền đến cô nương đâu, tại hạ tự giặt lấy được rồi.

Quân Mộ Hoa phật ý:

- Biện pháp thông minh nhất là công tử nên làm theo ý tôi.

Vân Dật Long giật mình, thoáng ngẫm nghĩ, đoạn ngâm hết cả người dưới nước, cởi hết quần áo nói:

- Vân mỗ đành phải làm phiền cô nương vậy.

Quân Mộ Hoa cười cởi mở:

- Ném sang đây đi.

Vân Dật Long đành y lời ném hết quần áo sang.

Rồi chàng nghe thấy rõ tiếng giặt áo của Quân Mộ Hoa, chàng chỉ lẳng lặng ngâm mình dưới nước tắm rửa.

Lát sau, Quân Mộ Hoa đã giặt xong áo quần và để lên mỏm đá phơi nắng.

Lúc này đang giữa trưa, ánh nắng gay gắt, không đầy nửa giờ áo quần đã khô hết.

Vân Dật Long tuy đắm mình dưới nước tắm rửa, song vẫn không ngưng việc vận công, mong sớm phục hồi công lực thì mới được an toàn.

Thế nhưng, gần một giờ trôi qua, công lực của chàng vẫn không sao đề tụ được.

Chàng đang nóng ruột, bỗng nghe Quân Mộ Hoa nói:

- Này, công tử còn chưa tắm xong à?

Vân Dật Long giật mình:

- Xong rồi...

Quân Mộ Hoa khúc khích cười:

- Áo quần có lẽ đã khô rồi, công tử hãy tự lấy đi.

Vân Dật Long bối rối:

- Đa tạ cô nương.

Thì ra áo quần của chàng phơi trên mỏm đá, với tay là lấy được ngay.

Vân Dật Long chộp lấy áo quần mặc vào, xong xuôi chàng chậm rãi vòng qua mỏm đá, đi đến trước mặt Quân Mộ Hoa.

Công tực của chàng chưa được phục hồi, bắt buộc phải chuẩn bị làm theo sự sắp đặt tiếp đến của Quân Mộ Hoa, nàng sẽ đối phó với mình như thế nào? Lại đưa trở xuống thạch động hay là...

Quân Mộ Hoa tuy chỉ là cô gái tuổi chưa đầy đô mươi, song nàng lại là người được Quân Trung Thánh trọng dụng, hẳn là võ công không đến nỗi quá thấp, trong khi công lực mình chưa hồi phục lại thì làm sao đương cự nổi?

Quân Mộ Hoa thấy chàng đến gần, nhoẻn miệng cười nói:

- Giờ thì phong độ đã trở lại như trước rồi đó.

Vân Dật Long cười nhẹ, cố ra vẻ ung dung thoáng ôm quyền nói:

- Vân mỗ xin đa tạ cô nương một lần nữa.

Quân Mộ Hoa ngoảnh nhìn đi nơi khác, cười bí ẩn nói:

- Công tử giờ đã có thể đề tụ công lực rồi chứ?

Vân Dật Long lắc đầu:

- Chưa, cô nương đối xử với Vân mỗ thế này chẳng vì mục đích gì có thể cho ta biết được chẳng?

Quân Mộ Hoa khẽ thở dài:

- Công tử còn chưa hiểu ư? Tôi muốn giúp công tử khôi phục hoàn toàn công lực, bình an rời khỏi đây.

Vân Dật Long ngạc nhiên:

- Ồ!

Chàng sửng sốt lẫn vui mừng, song vẫn thắc mắc nói:

- Hành động của cô nương dường như khác với mọi khi.

Quân Mộ Hoa gật đầu:

- Đó là tôi đã ngụy trang để che dấu Quân Trung Thánh.

Vân Dật Long nhìn chăm chăm vào mặt nàng:

- Cô nương có thể nói rõ hơn không?

Quân Mộ Hoa cười đau xót:

- Tất nhiên là tôi phải nói, bởi niềm mong muốn gần như tuyệt vọng của tôi giờ đây là phải gởi gắm vào công tử, đó là hạ sát Quân Trung Thánh, hủy diệt Chính Nghĩa Nhai để báo thù tiết hận. Bởi vì chỉ có công tử mới đối phó được với Quân Trung Thánh, mới có hy vọng tiêu diệt được bọn hung đồ giả danh chính nghĩa.

Vân Dật Long trố mắt, đoạn chau mày nói:

- Vân Mỗ ngu xuẩn, không hiểu hết được ý của cô nương.

Quân Mộ Hoa giọng căm hờn:

- Công tử tưởng tôi thật là cô nhi đã được Quân Trung Thánh thu dưỡng ư? Hoàn toàn không phải thế. Cảnh ngộ của tôi cũng như công tử, cả gia đình ba đời đều táng mạng dưới tay Chính Nghĩa Nhai, khác chăng là công tử đã may mắn vào được Kim Bích Cung, còn tôi được Quân Trung Thánh thu dưỡng, gọi lão bằng tổ gia gia...

Vân Dật Long chau mày:

- Quân Trung Thánh tinh ranh xảo quyệt, kể đến nay e rằng chưa một ai khác biết được thân phận thật sự của lão, vì sao lão lại tin cô nương đến vậy?

Quân Mộ Hoa cười đau khổ:

- Đó là vì lão đã cho tôi uống vào một hoàn thuốc có thể quên đi chuyện quá khứ.

Vân Dật Long ngạc nhiên:

- Nhưng cô nương vẫn rất tỉnh táo kia mà.

Quan Mộ Hoa bùi ngùi:

- Đúng vậy, tôi may mắn dối gạt được lão, lão tưởng tôi đã uống vào hoàn thuốc ấy, nhưng thực ra thì tôi đã vứt bỏ rồi. Tôi giả vờ mất đi trí nhớ, chỉ tin vào tất cả những gì lão đã nói. Nguyên nhân chủ yếu đã dành được lòng tin của lão là bởi lúc bấy giờ tôi chỉ mới lên ba, lão không bao giờ ngờ rằng đứa bé chỉ ba tuổi đầu mà lại giả vờ giống đến vậy. Hơn nữa, trong suốt mười mấy năm qua, tôi chưa hề để lộ ra một chút sơ hở nên mới khiến lão hoàn toàn tin cậy, xem tôi như một người tâm phúc duy nhất. Chẳng hạn như trong Bạch Thủy sơn cung, ngoài tôi ra không một ai biết trang chủ của họ chính là chủ nhân Huyết Bi.

Tôi học võ công của lão với mục đích là có cơ hội báo thù, nhưng giờ đây thì tôi đã gởi niềm hy vọng ấy vào công tử, mặc dù lão hoàn toàn tin cậy vào tôi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội, vì võ công chủa lão đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được, ngay khi đang ngủ mà vẫn phát giác ra tiếng bước chân trong vòng mười trượng.

Vân Dật Long nghiến răng:

- Lão ma đầu ấy quả thật lợi hại.

Quân Mộ Hoa nói tiếp:

- Do đó, trong một tháng qua tôi đã không dám có chút biểu lộ nào với công tử, bởi lão tuy tin cậy tôi, nhưng biết đâu lão vẫn ngấm ngầm theo dõi, vạn nhất bị lão phát giác thì mọi kế hoạch sẽ hoàn toàn tiêu tan.

Vân Dật Long nói:

- Cô nương nên thận trọng như vậy rất phải, chỉ người thông tuệ như cô nương thì mới có thể qua mặt được lão ma đầu ấy thôi.

Quân Mộ Hoa cười:

- Công tử đừng tán tụng tôi, lão ma ấy đã đi Nam Cương hôm qua, vì sợ lão thình lình quay về nên tôi đã chờ đến hôm nay mới giải cứu công tử.

- Chả lẽ hôm nay thì lão không quay về sao?

Quân Mộ Hoa cười:

- Chuyến đi này của lão nhanh nhất cũng phải bảy hôm, nếu lão đổi ý thì đã quay về nội trong ngày hôm qua, còn không thì sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.

Vân Dật Long gật đầu lia lịa:

- Cô nương quả là thông minh chu đáo, thật ít ai bì kịp... Quân Trung Thánh sao bỗng dưng dừng lại đi Nam cương chi vậy?

Quân Mộ Hoa nhoẻn cười:

- Đi lấy một hoàn thuốc làm mất trí nhớ đển cho công tử uống.

Vân Dật Long ngạc nhiên:

- Bản thân lão ta không có thuốc ấy sao?

Quân Mộ Hoa đáp:

- Khi xưa một vị dị nhân tà đạo ở Nam cương đã tặng cho lão một hoàn, khi ấy tôi vừa bị bắt giữ không lâu, Quân Trung Thánh đã cho tôi ăn vào một viên kẹo... May là loại thuốc ấy chẳng dễ luyện, vì dị nhân đó chỉ tặng lão một hoàn.

Vân Dật Long tiếp lời:

- Vạn dặm xa xôi, đến Nam cương chỉ để xin một hoàn thuốc, vậy há chẳng...

Quân Mộ Hoa cười:

- Quân Trung Thánh tính toán rất kỹ lưỡng, tất nhiên là vì việc này trọng yếu nên lão mới thân hành đến Nam cương, nhất quyết giành lấy công tử cho bằng được.

Vân Dật Long kinh hãi, nếu không nhờ gặp được Quân Mộ Hoa, nếu Quân Trung Thánh quả lấy được thứ thuốc làm mất trí nhớ cho chàng uống vào thì...

Quân Mộ Hoa bỗng nhướng mày nói:

- Công tử hãy thử nữa xem bây giờ đã đề tụ được công lực chưa?

Vân Dật Long vốn chưa từng ngưng nghỉ, chàng vừa trò chuyện vừa ngầm vận tụ công lực, song tình trạng vẫn không khá hơn, toàn thân huyết mạch vẫn bị ách tắc.

Chàng khẽ thở dài chán nản:

- Khói xanh kia quả là có hiệu lực đến sáu giờ thật ư?

Quân Mộ Hoa chau đôi mày liễu, vẻ lo lắng nói:

- Thật! Nhưng lẽ ra công tử lúc này đã hồi phục mới phải, tại sao...

- Quân Trung Thánh quỷ kế đa đoan, không chừng lão...

Ngay khi ấy, bỗng nghe một chuỗi cười vọng đến, rồi thì một giọng thấp trầm quát:

- Hay nhỉ, các ngươi dám dối gạt lão phu...

Một bóng người nhanh như cắt lao bổ về phía họ.