Chương 37: Anh Danh Tiêu Tan , Ăn Năn Đã Muộn Màng

“Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá sững sờ:

- Các hạ nói gì vậy?

Vân Dật Long lạnh lùng:

- Tôn giá chỉ cần xem lại mảnh khăn máu kia thì sẽ rõ ngay!

Lê Nguyên Bá lập tức lại mở mảnh khăn máu ra xem, thì chỉ thấy bên trên tuy có vết máu, song chẳng có một chữ nào cả.

Thì ra Vân Dật Long trao cho lão chỉ là mảnh khăn nhuốm máu chứ không phải là bức huyết thư của “Già Thiên Chưởng” Bốc Thế Long.

Lê Nguyên Bá bàng hoàng, song cố làm ra vẻ điềm tĩnh nói:

- Sao? Chả lẽ mảnh khăn máu này là giả, không phải của Bốc Thế Long?

Vân Dật Long liền ngửa mặt cười vang:

- Dĩ nhiên không phải, bởi Vân mỗ đã nhận ra tôn giá không phải là Lê Nguyên Bá, cho nên không trao ra huyết thư thật và đồng thời cũng để thử xem tôn giá có thật là Lê Nguyên Bá hay không!

Lê Nguyên Bá thản nhiên:

- Các hạ thử ra rồi ư? Sao biết lão phu không phải là Lê Nguyên Bá?

Vân Dật Long cười khẩy:

- Chỉ bằng một mảnh khăn máu không chữ, làm sao tôn giá biết được Bốc Thế Long đã chết dưới tay bọn Chính Nghĩa Đoàn?

- Điều này rất rõ ràng, hiện nay trên chốn giang hồ ngoại trừ Chính Nghĩa Đoàn, ai có thể hạ sát được người bạn già Bốc Thế Long của lão phu kia chứ?

- Vậy sao tôn giá lại biết mảnh khăn máu này là vật của Bốc Thế Long?

Lê Nguyên Bá hậm hực:

- Bởi vì lão phu tin nơi “Bạch Kiếm Linh Mã“ Vân Dật Long các hạ!

Vân Dật Long to tiếng cười khẩy:

- Tôn giá sao biết kẻ này là “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân Dật Long

Lê Nguyên Bá tức giận:

- Các hạ bỡn cợt với lão phu như vậy là quá đủ lắm rồi

Vân Dật Long dịu mặt:

- Tôn giá khỏi phải cố sức che dấu, giờ hãy cho Vân mỗ biết “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá thật đang ở đâu?

Lê Nguyên Bá buông giọng sắc lạnh:

- Nếu các hạ nhất quyết không tin lão phu thì lão phu cũng không làm sao hơn, lão phu không thể nào tìm ra một Lê Nguyên Bá khác nữa, đành tuỳ ý các hạ định liệu thôi!

Vân Dật Long nhấn mạnh từng tiếng:

- Vân mỗ thấy tôn giá nên thú nhận thì hơn!

Lê Nguyên Bá chấp hai tay sau lưng ra dáng suy nghĩ chậm rãi bước đi, khi đến gần cửa nội thất, bỗng lão tung mình phóng vào.

Song Vân Dật Long lại còn nhanh hơn, chỉ thấy ánh bạc chớp nhoá, cửa nội thất đã bị bịt kín.

Lê Nguyên Bá vụt lùi một bước, thờ thẩn nhìn vào thanh Trích Huyết Kiếm đưa ngang trước mặt Vân Dật Long, cắn răng cười nói:

- Kim Bích Cung oai trấn võ lâm, danh lừng thiên hạ, song hồi trăm năm trước cũng từng một lần ngộ nạn, các hạ phục chấn uy danh Kim Bích Cung, Bạch Kiếm Lịnh Mã lại tung hoành thiên hạ, nhưng lão phu dám chắc sẽ không được bao lâu.

Vân Dật Long cười khẩy:

- Tôn giá hãy trả lời câu hỏi của Vân mỗ trước đã!

- Câu hỏi các hạ đã có câu trả lời rồi, chẳng qua các hạ đã nghĩ lệch đi đó thôi!

Vân Dật Long thoáng ngạc nhiên:

- Ý tôn giá muốn nói …. Tôn giá chính thực là “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá ư?

Lê Nguyên Bá lạnh lùng:

- Điều ấy rất dễ chứng minh!

Vân Dật Long khẽ gật đầu:

- Tôn giá tuốt Vô Ảnh Kiếm ra được rồi đấy!

Lê Nguyên Bá buông tiếng cười lạnh lùng “soạt” một tiếng, từ bên trong rút ra một thanh đoản kiếm tựa như ngọn truỷ thủ, dài không đầy một thước, ánh thép sáng ngời, thoáng nhìn cũng đủ biết là một món binh khí cực kỳ sắc bén, có điều là quá ngắn, khi đối địch không giành được lợi thế

Vân Dật Long vẻ mặt trơ lạnh nói:

- Đây chính là Vô Ảnh Kiếm đã thành danh trên chốn giang hồ của tôn giá ư?

Lê Nguyên Bá cười vang:

- Đúng vậy, lão phu được vinh xưng rồng trong kiếm chính là nhờ thanh đoản kiếm này đây, nhưng hôm nay đã gặp Trích Huyết Kiếm thì lão phu đã đến ngày tận số rồi!

Vân Dật Long khẽ chau mày, Trích Huyết Kiếm khẽ rung động, phát ra tiếng vang như long ngâm, trầm giọng nói:

- Vân mỗ cũng không thật sự giao thủ với tôn giá, chẳng qua vì bất đắc dĩ mà thôi.

Lê Nguyên Bá cười áo não:

- Chả lẽ các hạ có phương sách lưỡng toàn ư?

Vân Dật Long cười cảm khái:

- Với thanh danh của tôn giá mà cũng quy phò Chính Nghĩa Đoàn một tổ chức khoác áo “Chính nghĩa” mà lại không từ mọi hành vi tội ác, thật là đáng tiếc.

- Hừ! Các hạ giáo huấn lão phu đó ư?

Vân Dật Long thành khẩn:

- Vân mỗ chỉ muốn cứu tôn giá đó thôi!

Lê Nguyên Bá cười phá lên:

- Ha ha …. Bạch Kiếm Linh Mã đi đến đâu gieo rắc tang tóc đến đó, máu tươi lênh láng, tử thi chồng chất, chưa từng một ai được sống sót, Kim Bích Cung thay đổi tác phong từ bao giờ vậy?

Vân Dật Long nghiêm giọng:

- Vân mỗ tuy giết chóc nhiều, nhưng thảy đều quang minh lỗi lạc, giàu lòng chính nghĩa. Vân mỗ chẳng những tránh động chạm mà còn hết sức sùng kính nữa.

Chàng khẽ buông tiếng thở dài, đoạn chậm rãi nói tiếp:

- Vân mỗ vốn nghĩ tôn giá là bậc hiền giả võ lâm nên mới vượt ngàn dặm đến mang huyết thư của “ Giả Thiên Chưởng” Bốc Thế Long đã giữ cho tôn giá, thật không ngờ tôn giá cũng quy phò Chính Nghĩa Đoàn rồi!

Lê Nguyên Bá xót xa:

- Lúc lão phu gia nhập Chính Nghĩa Đoàn vốn nghĩ là tổ chức này ắt theo tôn chỉ “phò nghĩa diệt gian”, nào ngờ họ chỉ khoác vào chiếc áo gấm “chính nghĩa”……

Vân Dật Long cao giọng:

- Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật! Lê tiền bối đã đến lúc thức tỉnh rồi!

Lê Nguyên Bá bỗng buông tiếng cười to thống thiết:

- Không được đâu, một bước sẩy chân thành thiên cổ hận, khi sám hối thì đã trót trăm năm, muộn quá rồi …..

Vân Dật Long trầm giọng:

- Trừ phi tiền bối không thành tâm hối cải, không thì không có gì là muộn màng cả!

Lê Nguyên Bá nghiến răng:

- Thanh danh lão phu đâu dễ có được, đến khi phát giác mình bị sa chân vào chốn tà ác thì sự nghiệp cả đời đã trôi theo giòng nước chảy. Nếu muốn sống, trừ phi làm một kẻ gian ác suốt đời, quên đi bản thân đã từng là Long Trung Kiếm được giới giang hồ khâm phục.

Vân Dật Long thở dài:

- Tiền bối đã u mê quá rồi!

Lê Nguyên Bá cười khẩy:

- Sao không bảo lão phu đã vô phương cứu chữa rồi?

- Sự thiện ác chỉ do một ý niệm, tiền bối hãy lựa chọn đi!

Lê Nguyên Bá bỗng rung động đoản kiếm trong tay, lập tức ánh thép dài vút ra, đâm thẳng vào ngực, đồng thời quát to:

- Câu trả lời của lão phu đây!

Vô Ảnh Kiếm tuy ngắn, song chỉ một cái rung động đã tạo ra ánh kiếm dài hơn ba thước, so với trường kiếm thông thường hãy còn dài hơn một chút.

Lê Nguyên Bá với Vô Ảnh Kiếm lừng danh giang hồ, được vinh danh Long Trung Kiếm đủ biết trình độ kiếm thuật đã đến mức tuyệt luân, nay lại bất thần ra tay trong một khoảng cách gần đến vậy, Vân Dật Long không khỏi giật mình kinh hãi, vội tung mình lách tránh.

“Soạt” một tiếng, tuy chàng phản ứng rất nhanh nhẹn song vạt áo trước cũng bị rạch toát một đường dài hơn nửa thước. Vân Dật Long tức giận, vung tít Trích Huyết Kiếm trong tay lập tức một ánh sáng bạc phủ trùm khắp người Lê Nguyên Bá.

Những nghe tiếng binh khí đã va chạm nhau đến những năm lần.

Rồi thì một bóng người vọt ra xa, Lê Nguyên Bá đã ở ngoài khoảng cách bảy thước, thần sắc kinh hoàng tột độ.

Vân Dật Long chỏi kiếm xuống đất, cười nhạt nói:

- Từ khi bước chân vào chốn giang hồ, đây là lần đầu tiên Vân mỗ bị kiếm rạch toác áo và ngươi đã thoát được một chiêu của Vân mỗ, Vô Ảnh Kiếm của tôn giá quả danh bất hư truyền.

Lê Nguyên Bá mặt trắng nhợt, nghiến răng hậm hực:

- Lão phu cũng đã mở rộng tầm mắt, lĩnh giáo cao chiêu của Trích Huyết Kiếm!

Vân Dật Long sầm mặt:

- Vân mỗ khuyên tôn giá nên sáng suốt suy nghĩ cho cặn kẽ!

Lê Nguyên Bá cười vang:

- Ha ha ….. Lão phu danh vọng đã mất, cuộc đời chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch, sống cũng chẳng vui thú gì thì chết có gì đáng sợ? Và lại được chết dưới tay Trích Huyết Kiếm của Kim Bích Cung chủ thì lão phu cũng vui lòng nhắm mắt rồi!

“Vút” một tiếng Vô Ảnh Kiếm lại nhắm thẳng ngực chàng đâm tới, phen này lại càng hung hãn hơn, ánh kiếm lại dài đến hơn bốn thước.

Chỉ thấy ánh bạc chớp choá, rồi thì Vân Dật Long đã tra kiếm vào bao.

Nhưng Lê Nguyên Bá cả cánh tay trái đến tận vai đã rơi xuống đất, máu phun xối xả song Vô Ảnh Kiếm vẫn cầm chắc trong tay phải.

Lê Nguyên Bá không hề vận công chỉ huyết, để mặc cho máu tươi tuôn ra lênh láng trên mặt đất.

Vân Dật Long khẽ chau mày nói:

- Tôn giá định chờ chết như thế này ư?

Lê Nguyên Bá cắn răng:

- Lão phu chỉ có một điều nuối tiếc là chưa nhìn rõ được sự ảo diệu chiêu kiếm của các hạ, làm sao lại chém đứt được cánh tay của lão phu?

Vân Dật Long nghiêm giọng:

- Sự kỳ diệu trong kiếm pháp không phải là do ở nhiều biến hoá, mà vấn đề chủ yếu hoả hầu sâu hay cạn!

Lê Nguyên Bá cười vang:

- Lão phu thành danh nhờ vào kiếm, nay mới biết mình chỉ múa rìu qua mắt thợ, thanh danh bao nhiêu năm gầy dựng nay đã tiêu tan, lão phu chẳng còn gì nữa …..

Vân Dật Long lạnh lùng ngắt:

- Tôn giá đã mặc cảm quá nhiều!

- Lão phu không muốn tranh cải nữa, bất luận đúng hay sai thì cũng chẳng thể cứu vãn được nữa rồi, âu cũng là do trời định số…….

Vân Dật Long trĩu lòng, chàng vốn định giúp Lê Nguyên Bá thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân Huyết Bi, đưa ông quay về nẻo chính, ấy vậy mà chàng lại chém đứt một cánh tay của ông.

Vân Dật Long gượng cười:

- Tôn giá còn gì để nói nữa không?

Lê Nguyên Bá bị mất máu quá nhiều, không còn chịu nổi thể trọng của mình nữa, ngồi dựa vào vách, gượng cười nói:

- Hãy đưa huyết thư thật của Bốc Thế Long cho lão phu xem!

Vân Dật Long lại thò tay vào lòng lấy ra một mảnh khăn máu nhẹ nhàng mở ra đặt trước mặt Lê Nguyên Bá

Lê Nguyên Bá cố mở mắt, lẩm nhẩm đọc:

Chủ nhân Huyết Bi giả danh “chính nghĩa” gây nhiều tội ác tày trời, đệ không may táng mạng dưới tay bọn chúng, mong huynh hãy bỏ tà đạo theo chính, cố gắng giữ mình!

Ông nhắm mắt thở dài não ruột:

- Khi xưa lão phu tề danh với Bốc Thế Long, nay xem ra lão phu thật kém xa một trời một vực.

Vân Dật Long xếp mảnh khăn máu lại, đặt bên cạnh Lê Nguyên Bá.

Lê Nguyên Bá hét to:

- Vân Dật Long, các hạ không chịu thành toàn cho lão phu ư?

Vân Dật Long lắc đầu cười thiểu não, giọng nặng nề nói:

- Vân mỗ lỡ tay huỷ mất một cánh tay của tôn giá, đành lòng nào hạ thủ thêm lần nữa!

Lê Nguyên Bá cười to:

- Lời đồn về Bạch Kiếm Linh Mã hung tàn độc ác, xem ra không đúng với sự thật rồi!

Vân Dật Long mặt trơ lạnh:

- Lời đồn không sai, nhưng đối tượng giết thảy đều là phường gian ác, Vân mỗ đã giải thích rồi!

Lê Nguyên Bá giọng não nùng:

- Theo các hạ thì lão phu thuộc hạng người nào?

Vân Dật Long giọng nghiêm túc:

- Tôn giá cương chính bộc trực, nhưng quá ư ngoan cố!

Lê Nguyên Bá cười phá lên:

- Không sai, chính vì vậy đã làm hại lão phu!

Thốt nhiên, tay phải vung lên, “Soạt” một tiếng Vô Ảnh Kiếm đã đâm vào ngực trái mình.

Vân Dật Long cúi xuống khẽ thở dài:

- Lão tiền bối…. Tội gì lại thế này?

Lê Nguyên Bá nghiến chặt răng:

- Nơi đây đã được bố trí nghiêm ngặt vốn định đưa các hạ vào cõi chết …..

Vân Dật Long nhếch môi cười:

- Vân mỗ đã biết trước rồi, nhưng lão tiền bối vì trong lòng mâu thuẫn nên đã không hạ thủ được!

Lê Nguyên Bá bỗng sụp mắt nhắm nghiền, nước máu trào ra từ hai bên khoé mép đã trút hơi thở cuối cùng.

Vân Dật Long buông tiếng thở dài đứng lên, ngẩm nghĩ chốc lát, bỗng vung kiếm bổ vào bậu cửa chỉ nghe “bùng” một tiếng gỗ vụn văng bay tứ phía, nơi lưỡi kiếm chạm vào toé lửa.

Những khung cửa sổ quanh nhà thảy đều là gỗ, Trích Huyết Kiếm vung đến đâu ánh lửa bắn tung toé, thoáng chốc lửa đỏ cháy rực cả bốn phía.

Vân Dật Long phi thân qua cửa ra ngoài, thu kiếm cách xa chừng ba trượng, ba gian nhà lá đã ngùn ngụt lửa đỏ.

Vân Dật Long cười khảy nói:

- Các vị bằng hữu định tiếp tục ẩn nấp như thế này, không hiện thân nữa sao?

Bỗng một bóng đen chầm chậm tiến đến gần Vân Dật Long, Vân Dật Long vờ như không hay biết, chờ cho bóng đen ấy đến gần chừng năm thước, tay phải bất thần vung lên, điểm ra một luồng chỉ phong, bóng đen không kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngã lăn ra đất.

Vân Dật Long không nghoảnh lại nhìn, chỉ lạnh lùng nói:

- “Thi Cái” Tề Chân, nếu là khi trước thì tôn giá đã táng mạng từ lâu rồi!

Thì ra bóng đen ấy chính là “Thi Cái” Tề Chân, tuy đã bị Vân Dật Long điểm trúng huyệt Đàn Trung, nhưng cũng còn nghe và nói được, run giọng nói:

- …Vân cung chủ, lão hoá tử đến đây là để báo tin……

Vân Dật Long buông giọng lạnh tanh:

- Nói đi!

Thi Cái thấp giọng:

- Lão hoá tử phát hiện dưới núi có rất nhiều người áo đen qua lại ……

Vân Dật Long cười khẩy:

- Có lẽ tôn giá đâu phải bây giờ mới phát hiện!

Thi Cái ấp úng:

- Vân cung chủ hoài nghi lão hoá tử thông đồng…..

Vân Dật Long cười to:

- Không phải hoài nghi mà là khẳng định, tôn giá định phủ nhận ư?

Thi Cái hoảng kinh run giọng:

- Vân cung chủ ….. định giết chết lão nô ư?

- Hừ, Vân mỗ mà muốn vậy thì tôn giá đã chết từ lâu rồi!

- Đa tạ Vân cung chủ …..

Vân Dật Long đanh giọng:

- Nhưng Vân mỗ cũng đâu có bảo là không giết tôn giá.

Thi Cái kinh hãi:

- Vậy ý của Vân cung chủ ……

Vân Dật Long buông giọng sắc lạnh đến rợn người:

- Chỉ cần tôn giá chịu nói ra sự thật!

Thi Cái vội nói:

- Xin Vân cung chủ cứ hỏi, những gì mà lão hoá tử này biết được nhất định sẽ nói ra hết.

Vân Dật Long gằn giọng quát:

- Vậy thì bắt đầu nói đi!

Thi Cái cười nhăn nhó:

- Vân cung chủ bảo lão hoá tử này phải nói gì kia?

Vân Dật Long lạnh lùng gắt:

- Nói gì lẽ ra tôn giá phải tự hiểu lấy, chả lẽ phải cần Vân mỗ phải dạy nữa hay sao?

Dứt lời tay phải đã đặt lên trên chuôi của Trích Huyết Kiếm

Thi Cái kinh hoàng:

- Lão hoá tử nói ngay, xin Vân cung chủ đừng nổi giận ….

Buông tiếng cười gằn, bàn tay phải rời khỏi chuôi Trích Huyết Kiếm.

Thi Cái vội nói tiếp:

- Lão hoá tử chẳng qua là bị cưỡng bức, bất đắc dĩ phải nhận lệnh dụ dẫn Vân cung chủ lên Tiếp Vân Phong, bọn họ đã sắp đặt ba kế sách để hãm hại cung chủ.

- Ba kế sách đó ra sao? Nói mau

- Thứ nhất, bọn họ đã trao cho lão ô một món ám khí tuyệt độc, bảo lão ô thừa lúc cung chủ bất phòng mà hạ thủ, món ám khí đó là Truy Hồn Liên Hoàn Nỏ (nỏ), trong một lúc có thể bắn ra bảy mũi tên, chỉ cần trúng một mũi là tức khắc chết ngay….. Nhưng lão ô không dám và cũng không nỡ hạ thủ, cho nên …..

Vân Dật Long mặt trơ lạnh:

- Còn thứ nhì, thứ ba thì sao?

- Thứ nhì là “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá dùng thủ đoạn đối phó với cung chủ, Viêm Dương Chưởng cùng Trích Huyết Kiếm và Ánh Huyết Hoàn của Cung chủ quá ư lợi hại, nên cố hết sức tránh giao thủ với Cung chủ, toan hạ độc trong trà hoặc là dùng bẫy rập hãm hại Cung chủ. Theo lão ô được biết, trong nhà này ít ra cũng còn bốn, năm bẫy rập, nhưng Lê Nguyên Bá vẫn không hề sử dụng đến……

Vân Dật Long bỗng cười vang:

- Kế sách thứ ba ắt là cậy người đông, sử dụng chiến lược “kiến nhiều cắn chết voi” như Lãnh vân quán trước đây chớ gì?

Thi Cái gật đầu lia lịa:

- Bọn họ hy vọng là dùng kế sách thứ nhất và thứ nhì sẽ đạt được thành công, nếu phải dùng đến kế sách thứ ba thì thật là thậm tệ.

Vân Dật Long sầm mặt:

- Ai đưa ra những mưu kế ấy,? Chủ nhân Huyết Bi phải không?

Thi Cái nhăn nhó:

- Lão ô đâu biết chủ nhân Huyết Bi là ai, nhưng mưu kế đó là do một vị giá tiền hộ pháp gì đó đã đưa ra và điều động.

Vân Dật Long cười khẩy:

- Chỉ là một tiền hộ pháp của chủ nhân Huyết Bi, thật chẳng gây được bao hứng thú cho Vân mỗ ….

Bỗng vung tay giải huyệt cho Thi Cái, đoạn nói tiếp:

- Giờ tôn giá có thể đi được rồi

Thi Cái cả kinh:

- Cung chủ, lão ô….. không thể đi một mình được, bọn họ đã biết lão ô bội phản, làm sao chịu buông tha cho lão ô…… Cung chủ phải cứu giúp lão ô, lão ô biết trên ngọn núi này có một con đường bí mật, chúng ta có thể theo lối ấy mà thoát ra khỏi vòng vây …..

Vân Dật Long bỗng cười vang:

- Vân mỗ không muốn gây nhiều việc chết chóc, nhưng tình thế đã bắt buộc, vậy thì chớ trách Bạch Kiếm Linh Mã thủ đoạn tàn ác.

Quat sang Thi Cái quát:

- Lão hãy đi theo Vân mỗ, chỉ cần thoát khỏi vòng vây, Vân mỗ sẽ chỉ cho lão một chốn nương thân.

Thi Cái mừng rỡ:

- Xin đa tạ Cung chủ, nhưng lão hoá tử này không muốn đi đâu khác, chỉ muốn theo bên Cung chủ thôi!

Vân Dật Long lặng thinh, dẫn trước đi xuống núi.

Thi Cái vội lớn tiêng nói:

- Cung chủ đừng đi về hướng đó, có mai phục…….

Vân Dật Long cười to:

- Dẫu là chủ nhân Huyết Bi đích thân dẫn thuộc hạ đến thì Vân mỗ cũng chẳng ngán sợ, sá chi một hộ pháp thủ hạ của y.

Đoạn liền phi thân xuống núi, Thi Cái chẳng biết làm sao hơn, cũng đành theo sát sau lưng.

Thốt nhiên, trên đỉnh núi có tiếng quát vang:

- Vân Dật Long, ngươi đã đến ngày tận số rồi!

Vân Dật Long liền chững bước quay lai nhìn, những thấy trên đỉnh núi bóng người lố nhố, vô số tảng đá to đang lăn xuống cùng với tên độc và ám khí trút xuống như thác đổ, khí thế thật vô cùng khủng khiếp. Xem ra Vân Dật Long và Thi Cái khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Thi Cái kinh hoàng hét to:

- thôi rồi, lão hoá tử này…..

Ngay khi ấy Vân Dật Long đã chộp vào lưng lão nhấc bổng lên không.

Vân Dật Long tay phải xách lấy Thi Cái vọt lên cao hơn mười trượng tay trái vung ra một làn cương khí hộ thân, gạt phăng hết những tên độc và ám khí bay đến gần.

Tuy trong tay xách theo Thi Cái, song người chàng vẫn nhẹ nhàng như cánh én, đáp xuống trên một ngọn cây to. Liền tức hai chân chàng điểm nhẹ trên cành, người lại tung vọt lên cao, lướt về một ngọn cây to khác, cách xa mười mấy trượng.

Cứ thế, Vân Dật Long hệt như rồng bay trên mây, chân không chạm đất, chỉ lướt đi trên ngọn cây cao, làn sóng đá lăn qua dưới chân xuống chân núi.

Sau khi hơn hai mươi lần tung mình, Vân Dật Long đã bình an xuống đến chân núi, đứng trên một tảng đá to.

Chàng bỏ Thi Cái xuống và cười nói:

- Để xem lũ quái quỷ còn có bản lĩnh gì nữa.

Thì ra lúc này xung quanh bóng đen lố nhố ít ra cũng có hơn trăm người đang tiến tới bao vây họ vào giữa, ai nấy đều lăm lăm binh khí trong tay.

Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, đoạn trầm giọng quát:

- Vân mỗ không muốn gây nhiều chết chóc bởi các vị chỉ là những kẻ bị cưỡng bức và lợi dụng, nếu các vị nhận thức được phải trái, tức khắc rời khỏi đây, Vân mỗ quyết sẽ không truy cứu.

Không một ai lên tiếng, song vẫn tiếp tục cầm binh khí tiến tới.

Vân Dật Long cười khẩy:

- Xem ra các vị chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ!

Những người áo đen vẫn tiếp tục tiến tới mười trượng, chin trượng, tám trượng …..

Vân Dật Long chợt nảy ý, trầm giọng quát:

- Vân mỗ lấy mạng mười người trước để cảnh cáo.

Đoạn liền tung mình lao về phía những người áo đen tiến đến gần nhất, lập tức đám đông nhốn nháo lên, nhưng họ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy một vòng xoay màu đỏ phủ chụp xuống đỉnh đầu.

Vân Dật Long quát vang, vòng xoay đỏ bỗng chốc đã trở thành màu cam.

Đám đông kinh hoàng hét vang:

- Viêm Dương Thất …..

Chưa kịp dứt tiếng thì biến cố đã phát sinh. Mười người ngã xuống dưới đất, trên trán thảy đều có một dấu chưởng màu cam thu nhỏ.

Vân Dật Long đã quay về trên mỏm đá, những người áo đen đông đảo là thế, nhưng chẳng có ai thấy rõ thân thủ của chàng.

“Thi Cái” Tề Chân thẫn thờ lẫm nhẩm:

- Cung chủ thật là lợi hại, một chưởng đã lấy mạng mười người.

Vân Dật Long quát to:

- Mười người đó chính là nêu gương cho các vị, nếu còn ngoan cố thì Vân mỗ sẽ lấy mạng hai mươi người nữa.

Lập tức đám đông xôn xao bàn tán. Lát sau, những người áo đen bỗng bỏ chạy tứ tán.

Vân Dật Long cười ha hả:

- Con người dẫu sao cũng sợ chết nhiều hơn.

Thi Cái thở phào:

- Cung chủ, vậy là bình an vô sự rồi, ta đi thôi

Vân Dật Long tung mình phóng xuống mỏm đá đưa tay chỉ một tử thi dưới đất nói:

- Kẻ chết là phải được an nghỉ trong lòng đất, chúng ta hãy an táng họ!

Thi Cái ngạc nhiên:

- Chốn giang hồ đã đồn đãi Cung chủ là một kẻ hung tàn giết người không gớm tay, không chớp mắt, tại sao Cung chủ lại từ bi thế này?

Vân Dật Long cười chua chát:

- Nhân chi sơ, tính bổn thiện! Những kẻ thật sự có tính tàn ác rất hiếm, sở dĩ Vân mỗ đã giết người một cách điên cuồng là bởi bất đắc dĩ thôi.

Thi Cái gật gù:

- Lão hoá tử hiểu rồi, để lão hoá tử mai táng họ cho!

Chẳng mấy chốc Thi Cái đã an táng xong mười tử thi, lão vỗ vỗ hai tay đất cát, quay sang Vân Dật Long cười nói:

- Cung chủ, giờ ta đi đâu đây?

Vân Dật Long mĩm cười:

- Vân mỗ đã nói rồi, sẽ thu xếp cho lão một chốn an toàn.

- Không lão hoá tử chỉ đi theo Cung chủ thôi

Vân Dật Long cười

- Đó là tuỳ lão thôi, nếu lão theo kịp Vân mỗ thì cứ đi cùng, còn như theo không kịp thì xin hãy đến Thanh dương Lĩnh, phía Bắc Vân gia trang tại Hàng Châu……

Thi Cái kinh ngạc thắc mắc:

- Ai ở đó?

- Nơi ấy có một môn phái mới được thành lập tên là Chính Nghĩa Môn, chỉ cần lão tới và kể lại cuộc tao ngộ này, nhất định họ sẽ dung nạp……Nếu họ có hỏi về hành tung của Vân mỗ, thì lão hãy bảo là Vân mỗ đi viếng thăm một kỳ nhân võ lâm, chẳng bao lâu sẽ về đến …..

Thi Cái lẩm bẩm:

- Chính Nghĩa Môn……. Chính Nghĩa Môn.:…. Có lẽ không phải là Chính Nghĩa Đoàn chứ?

Vân Dật Long cười:

- Chính Nghĩa Đoàn dưới sự chỉ huy của chủ nhân Huyết Bi chẳng qua chỉ là sự giả danh chính nghĩa để khoả lấp những hành vi bạo ác, còn Chính Nghĩa Môn này mới thật là một tổ chức giữ gìn chính nghĩa.