Người ta thường nói: “Phụ nữ như cây dương cầm, nếu được nghệ sĩ tài ba diễn tấu sẽ tạo nên một bản nhạc hay, nếu vào tay nghệ sĩ tầm thường, chí ít cũng còn là một bản nhạc, nhưng nếu gặp phải người không biết chơi đàn, e rằng không còn là nhạc nữa...”
Còn tôi, tôi không biết người chơi đàn như thế nào...
Có người nói với tôi: “Em không cần phải chơi đàn, chỉ cần ngồi cạnh cây đàn cũng đã giống như những bản nhạc Tha Thiết làm say đắm lòng người rồi...”
Phải... nhưng tôi vẫn luôn thua một người duy nhất, một người mà cả đời có lẽ cũng không thể thắng được.
Không phải vì những bản nhạc của Người ấy làm say đắm lòng người mà vì người ấy đã có thể tấu lên những bản nhạc cao quý và thuần khiết của tâm linh ngay cả trong hoàn cảnh khốn khó. Cả đời Của Người ấy luôn nhận được rất ít niềm an ủi, động viên nhưng vẫn hết lòng đem âm nhạc tưới mát cho những trái tim khô cạn
Và Cứ như vậy, theo như thường lệ Chơi xong một bản nhạc, tôi không còn hứng tiếp tục nữa, từ từ đứng dậy cúi chào... mọi tiếng vỗ tay vang lên đều hướng về phía của tôi, Nhưng tôi lại cảm thấy vui chút nào, vì có lẽ thứ quý giá nhất của tôi trên đời này... cũng chính là người ấy, biến mất khỏi cõi đời này rồi...mang theo luôn niềm vui và hạnh phúc của tôi, đi xa mãi mãi rồi...
(Mong mọi người đón nhận truyện của mình nha)