Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết

Lưu Sâm nhíu mày hỏi:

- Ngươi cho rằng chúng ta đến hậu viện thì các học viên khác sẽ không đàm tiếu gì hết à?

Mã Lệ Á lườm hắn một cái rồi nói:

- Chắc chắn rồi! Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi mà.

Sau khi bước qua cổng hậu viện, nàng ta vẫn chưa yên tâm, hỏi lại:

- Không có ai phát hiện chúng ta phải không?

- Không có, tuyệt đối không có ai phát hiện ra chúng ta hết! Chúng ta tới phía trước ngồi một chút, nhưng cẩn thận đấy, đừng ngồi gần cây cối quá, nơi này buổi tối không mấy an toàn đâu. Nói không chừng còn có sâu bọ các thứ nữa.....

Thanh âm của Lưu Sâm đột nhiên dừng lại, còn sắc mặt của hắn cũng trở thành rất kỳ quái, bởi vì lúc này ở lối vào hậu viện đã thấy có một người đang đứng tại đó. Người kia có vóc dáng vừa tầm, nhưng y xuất hiện một cách vô thanh vô tức. Trên tóc của y lại lấp lánh ánh sáng, bởi lẽ trên tóc của y vốn không nhuốm chút bụi nào. Y chính là Lôi Nặc Tư.

- A, là đạo sư!

Mã Lệ Á bước qua người y, trông rất giống một con nai nhỏ đang run lẩy bẩy.

Lôi Nặc Tư hững hờ nói:

- Ngươi về trước đi!

- Dạ!

Mã Lệ Á lấm lét liếc qua Lưu Sâm một cái rồi đi vòng qua hậu viện và biến mất, nàng ta bỏ đi thật là nhanh.

Lôi Nặc Tư mỉm cười nói với giọng lạnh lùng:

- A Khắc Lưu Tư tiên sinh, quấy rầy buổi tối của ngươi, xin đừng trách.

- À, không đâu!

Lưu Sâm cười đáp:

- Chuyện tốt thường có nhiều mà. Chẳng phải đạo sư đã từng thể hội qua rồi đó sao?

Hắn tuyệt đối không tin Lôi Nặc Tư tới đây tìm hắn để nói chuyện, bởi lẽ thần tình trên mặt y cũng đã bán đứng y rồi.

Đạo sư thể hội rồi? Thể hội được nhiều việc tốt? Tất nhiên là đạo sư thể hội được rất sâu sắc, toàn thân bị chai cứng suốt hơn tháng trời, dù không khắc cốt ghi tâm thì cũng là nhớ kỹ suốt đời không quên. Sắc mặt của Lôi Nặc Tư biến thành xanh lè, nói:

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Kẻ ném Cương Phong xà vào phòng ta chính là ngươi và ả tình nhân của ngươi phải không?

Ánh mắt của Lưu Sâm chợt lấp loáng hàn quang, hắn hỏi ngược lại:

- Ngươi đoán là ta à? Tại sao?

- Ở trong học viện này, người có bản lãnh như thế cũng không ít, nhưng có thể làm ra những chuyện độc ác như vậy thì chỉ có các ngươi thôi.

Lưu Sâm hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, kẻ lén lấy đi dây lụa đỏ ở trong rừng, lừa cho ta tiến sâu vào rừng để chịu chết có phải là ngươi hay không?

Lôi Nặc Tư cười nhạt:

- Chẳng phải ngươi đã sớm biết được đáp án rồi hay sao? Vậy thì cần chi phải hỏi những lời vô ích?

- Nói như vậy thì chúng ta chỉ là oan oan tương báo mà thôi.

Lưu Sâm khẽ thở dài:

- Ngươi muốn lấy đi tính mạng của ta, ta khiến cho ngươi bị xấu mặt trong một tháng. Ta phá đám chuyện tốt của ngươi, ngươi cũng lừa gạt lại ta! Đạo sư tiên sinh, vậy là chúng ta hòa nhau rồi. Chẳng lẽ bây giờ không thể dừng tay, mà còn muốn làm lớn chuyện hơn nữa hay sao?

Lôi Nặc Tư lạnh lùng thốt:

- Ngươi thật là quá ngu! Lúc đó ngươi hành động thống khoái như thế, chẳng lẽ không hề nghĩ tới ta sẽ trả thù hay sao?

Lưu Sâm cười khổ:

- Đúng là ta không có nghĩ tới! Ta còn tưởng rằng sau khi tỉnh lại thì ngươi sẽ cuốn gói cút về với gia đình rồi, nhưng không ngờ da mặt của lão nhân gia ngươi lại còn dầy hơn ta gấp trăm lần nữa, và càng không ngờ ngươi vẫn có thể thản nhiên lưu lại học viện. Bội phục thật! Tuy nhiên, ta cũng thắc mắc, không biết ngươi tính trả thù bằng cách nào?

Lôi Nặc Tư cười nhạt:

- Ta sẽ không phạm vào cùng một sai lầm như trước kia nữa, tuyệt đối sẽ không để cho địch nhân có cơ hội phản kích. A Khắc Lưu Tư, ngươi là một học viên đáng sợ, may mà cả đời này ngươi chỉ có thể làm đệ tử mà thôi!

- Ngươi dám giết người trong học viện?

Lưu Sâm dường như bắt đầu phát hoảng rồi.

- Có gì mà không dám? Chẳng phải mấy hôm trước đã có một thành viên của hoàng kim tổ bị sát hại rồi sao?

Lôi Nặc Tư mỉm cười đầy khoái chí:

- Nếu có giết thêm một người thì thế nào? Cùng lắm thì học viện chỉ nghi ngờ là có người muốn gây bất lợi với hoàng kim tổ thôi, nhưng dù có hoài nghi tất cả mọi người thì cũng chẳng có ai sẽ nghi ngờ đến ta, bởi vì mấy hôm trước ta vẫn còn chưa tỉnh kia mà.

- Ngươi muốn tạo hiện trường giả, khiến cho cái chết của ta liên quan tới mục tiêu của đối phương, đồng thời khiến cho những người khác cùng tưởng rằng ta cũng bị chết dưới tay của hung thủ đã giết Na Nhĩ Tư, và từ đó sẽ không có ai nghĩ rằng ngươi đã mượn cơ hội này để giết người?

- Chính thị! Thời gian gần đây, ta nghe rất nhiều người đồn đãi trí tuệ và ma pháp phụ của A Khắc Lưu Tư rất xuất sắc. Rốt cuộc ta cũng thừa nhận trí tuệ của ngươi không tệ, chỉ mong rằng ma pháp phụ của ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng.

Vừa nói, y vừa giơ tay lên, tựa như đang kéo rất nhiều trận gió đến bao phủ lấy không gian ở đây, còn thanh âm thì vẫn vang lên rất bình thản:

- Ngươi có thể la lớn lên, để xem tiếng kêu của ngươi có thể xuyên qua Phong bích của ta hay không!

- Ngươi cũng có thể xuất thủ được rồi!

Vừa nói, Lưu Sâm vừa ưỡn ngực đứng thẳng người lên. Thanh âm của hắn chợt biến thành lạnh lẽo:

- Để xem ma pháp của ngươi có thể dồn ta vào chỗ chết hay không!

- A Khắc Lưu Tư, ngươi thật là quá tự đại, căn bản không biết trời cao đất rộng là gì!

- Lôi Nặc Tư, ngươi cũng quá lạc hậu rồi. Chẳng lẽ ngươi không biết trong một tháng qua cũng đã có rất nhiều việc đã thay đổi hay sao?

Nói xong, toàn thân ma pháp của Lưu Sâm liền lưu chuyển, cả nguồn năng lượng ở trong cơ thể cũng lưu chuyển không ngừng. Ngày hôm nay hắn gặp phải một trận đại chiến mà từ trước tới nay chưa từng có, đó là phải ác chiến một trận với ma đạo sư. Nếu là trước kia, hắn sẽ sử dụng một ít ngôn ngữ để khích cho đối phương xem thường mình, rồi nhân đó mà chế tạo cơ hội cho bản thân; nhưng hôm nay hắn không muốn làm vậy, vì ma pháp của hắn đã tiến bộ nhiều, do đó mà hắn cũng có lòng tin nhiều hơn. Lần này hắn muốn tiến hành một trận diễn luyện thực chiến.

- Ta biết có nhiều thứ đã thay đổi, mà một trong số đó là một học viên cấp bốn đã trở thành thành viên của hoàng kim tổ, nhưng ta phải cho ngươi biết, đây không phải là chiến đấu trong hoàng kim tổ.

Lời y vừa dứt, một tiếng "vù" chợt vang lên, tiếp theo đó là gió kéo đến ầm ầm. Lá rụng trên đất cũng bị thổi tung lên không, mà theo từng trận cuồng phong kéo đến đó, những vật bị cuốn theo chúng không chỉ có lá khô mà còn có cả những con Cương Phong xà nữa. Những con rắn đó đã biến thành vũ khí ở trong tay Lôi Nặc Tư, nhưng có điểm kỳ quái là trong phạm vi mười mấy cây đại thụ xung quanh đó lại không hề có chút động tĩnh nào, phảng phất như cả lá cây cũng không hề lay động nữa.

Trong nháy mắt cuồng phong nổi lên đó, thân ảnh của Lưu Sâm cũng biến thành hư ảnh, tiếp theo đó thì hắn liền xuất hiện ở trước mặt Lôi Nặc Tư, nhưng khi hắn vừa dừng lại thì ở trước mặt Lôi Nặc Tư lại có một cơn gió lốc ập tới, tựa như hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao xoáy tròn thật nhanh. "Bức màn" đao đó bao phủ lấy một phạm vi rất lớn. Thân hình Lưu Sâm đến trước mặt đối phương rồi nhưng lại không có một cơ hội nào để xuất thủ, vì vậy mà hắn chỉ có thể thoái lui thật nhanh mà thôi.

Lôi Nặc Tư cũng bám theo không rời, thế là đôi bên cùng động, một tiến một thoái, thời gian chỉ trong một cái nháy mắt. Lôi Nặc Tư hét lên một tiếng:

- Tốt!

Rồi y vung tay lên, "bức màn" đao trong tay y đột nhiên phóng ra và bao phủ lấy toàn bộ khu vực của Lưu Sâm. Mắt thấy Lưu Sâm sắp bị những lưỡi đao kia đâm vào người như một con nhím, nhưng chỉ thấy thân hình hắn xoay tròn rồi chợt biến mất không thấy đâu nữa. Bức màn đao kia bị mất đi mục tiêu, nó chỉ đành tiếp tục lao xuyên qua cái bóng hư ảnh và lao luôn về phía trước. "Xích" một tiếng vang lên thật khẽ, Lưu Sâm đột nhiên lại xuất hiện và điểm nhẹ một cái lên trán của Lôi Nặc Tư. Sau đó thì ngón tay của hắn lại nhuộm đầy máu.

Khi Lưu Sâm rút ngón tay về thì một vòi máu cũng bắn ra ngoài. Khuôn mặt của Lôi Nặc Tư biến thành tái nhợt, hai mắt của y trợn trừng, mãi cho đến lúc ngã xuống vẫn không nhắm lại được.

Y đã ước đoán ma pháp phụ của Lưu Sâm rất đầy đủ, nhưng đó chỉ là những thông tin về Lưu Sâm ở trong cuộc thi đấu của học viện và cuộc tỷ thí hoàng kim mà thôi. Y vốn không biết rằng sau khi trở về học viện thì gã thiên tài ma pháp phụ này đã có thu hoạch còn nhiều hơn trước nữa. Điều này vốn không có ai biết được, cả Cách Tố cũng không ngoại lệ.

Nếu như là Lưu Sâm của trước kia, trước cả khi hắn lãnh ngộ được việc kết hợp giữa ma pháp phụ và thể lực bản năng, vậy thì hôm nay hắn đã chết chắc rồi. Với năng lực của hắn, vốn vẫn chưa đủ sức để đối kháng với một ma đạo sư chính quy và đã có chuẩn bị đầy đủ; nhưng hắn đã lãnh ngộ được ma pháp phụ chân chính, nên Lôi Nặc Tư nhất định phải chết thôi. Mấu chốt nằm ở chỗ: Lôi Nặc Tư không nhìn rõ được thân ảnh của Lưu Sâm, hơn nữa hắn không sợ bị thương, chỉ cần không bị thương ở chỗ yếu hại, vậy thì hắn có thể chấp nhận thụ thương trước cũng không sao.

Nếu như Lôi Nặc Tư không tấn công, mà chỉ lo phòng thủ, vậy thì Lưu Sâm cũng không có cơ hội xuất thủ, bởi vì hắn không thể nào đột phá được Phong nhận hộ thân thuật của đối phương, cho dù là Phong nhận đã nén lại thật nhỏ cũng không phá nổi. Thế nhưng Lôi Nặc Tư lại muốn tấn công, khi y vừa tấn công thì tất nhiên hộ thân thuật liền bị tan mất, đó chính là cơ hội trong chớp nhoáng của Lưu Sâm.

Ở bên hông phải của hắn bị trúng một mũi Phong nhận, máu chảy ròng ròng, nhưng hắn chịu đựng được. Còn Phong nguyên tố áp súc của hắn chỉ điểm vào trán Lôi Nặc Tư một cái thì y đã không chịu nổi một chiêu.

Máu trên vết thương vẫn chậm rãi chảy ra, nhưng dường như Lưu Sâm không hề cảm thấy điều đó. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn đối phương đang nằm dưới đất rồi nói:

- Lôi Nặc Tư, ngươi đấu với ta thì cuối cùng cũng thất bại mà thôi. Ta vốn còn chưa có ý định giết ngươi, nhưng ngươi đã tự đi tìm đường chết thì đành vậy.

Đôi mắt của Lôi Nặc Tư từ từ nhắm lại. Rốt cuộc vị ma đạo sư trẻ tuổi nhất và có tiền đồ nhất của học viện lại chết như thế đó!

Cùng chết với y còn có rất nhiều con vật đã từng khiến cho y bị sỉ nhục ê chề - Cương Phong xà. Chúng đều bị chết dưới chính Phong nhận của Lôi Nặc Tư.

Thế rồi thân ảnh của Lưu Sâm lại nhoáng lên, sau đó thì hoàn toàn biến mất trong đêm tối, chỉ lưu lại vài giọt máu mà thôi.

oooOooo

Mã Lệ Á vẫn tắm rửa và thay áo như không có gì xảy ra vậy, thậm chí còn hát lên một ca khúc ngắn. Ngày mai sẽ xuất hiện một chuyện oanh động toàn học viện, nhưng đêm nay thì mọi việc lại rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi có thể yên tâm ngắm sao ngoài trời đêm cũng không lo gì hết.

Bên ngoài có sao, có hai ngôi sao gần cửa sổ của nàng nhất. Bầu trời bên ngoài cũng có gió, gió vừa nổi lên thì hai vì sao đó đã xuất hiện ở trong phòng nàng rồi.

Mã Lệ Á ngây người, hít sâu một hơi. Nàng muốn kêu lớn lên, nhưng thanh âm còn chưa kịp thoát ra cổ thì đã có một bàn tay che lấy miệng của nàng, đồng thời bên tai còn nghe giọng nói của đối phương vang lên:

- Ta cho ngươi một cơ hội để kêu cứu! Chỉ cần ngươi dám kêu thì ta sẽ lập tức giết ngươi ngay!

Lưu Sâm chỉ nói một câu đó thôi, sau đó hắn liền buông tay ra, thậm chí cũng chẳng thèm nhìn nàng ta nữa.

Mã Lệ Á há miệng thật lớn, nhưng vẫn không có cách nào để phát ra thành tiếng được.

- Giúp đỡ đạo sư để giết ta, có phải đó là phần thưởng thực tập ngoài giờ mà đạo sư cho ngươi hay không?

Giọng nói của Lưu Sâm tràn đầy vẻ châm biếm, và cũng có phần đắc ý nữa. Trông hắn tựa như một chú mèo lớn đang nhìn một chú chuột con vừa mới được sinh ra, cả lông tơ còn chưa có sợi nào nữa.

Mã Lệ Á run lập cập, hai hàm răng không ngừng va chạm vào nhau. Một lúc sau mới mở miệng được:

- Ta...ta....ta không....biết....

- Không biết?

Lưu Sâm cười lạnh:

- Ngươi cho rằng Lôi Nặc Tư là một kẻ ngu ngốc hay sao? Nếu hắn muốn giết người thì lại có thể nói hết toàn bộ sự thật cho ngươi biết hay sao?

Nếu như Mã Lệ Á không bỏ đi, vậy thì Lưu Sâm sẽ tin rằng sau khi bọn họ tiến vào hậu viện thì Lôi Nặc Tư mới theo vào sau, nhưng Lôi Nặc Tư lại cho phép Mã Lệ Á bỏ đi trước, vậy điều đó đã chứng minh rằng hai người họ đã cấu kết với nhau từ trước.