Chương 92: Thất Thân Làm Chứng

Thành viên của hoàng kim tổ cũng không chỉ có một mình A Khắc Lưu Tư!

Tư Tháp cười nhạt nói:

- Tại sao ngươi cứ đổ tội cho A Khắc Lưu Tư?

Khắc Nại cũng phụ họa:

- Đúng vậy! Các ngươi cũng có thể nói là ta làm kia mà. Ta mới là người hận gã nhất!

Khắc Lý Mạn đại công lạnh lùng thốt:

- Hai người các ngươi tất nhiên cũng là hai trong số người bị tình nghi! Nhưng Khắc Nại ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của Na Nhĩ Tư. Nếu giết hắn xong mà vẫn có thể toàn thân trở ra thì Tư Tháp ngươi cũng có thể làm được, nhưng dựa theo thương thế của hắn, điều đó cho thấy hắn bị một vết thương trí mạng ở sau lưng do chủy thủ gây nên, chứ không phải là Phong nhận. Ta muốn hỏi viện trưởng và các vị đạo sư, ở trong quý học viện, những học viên có thể dùng một thanh chủy thủ ngắn mà giết Na Nhĩ Tư thì có được mấy người?

Mọi người nghe vậy thì chỉ đưa mắt nhìn nhau. Nếu là thành viên ở trong hoàng kim tổ mà có thể dùng chủy thủ để giết Na Nhĩ Tư thì chỉ có một người, và người đó chính là thiên tài ma pháp phụ A Khắc Lưu Tư!

Khắc Lý Mạn đại công cười nhạt nói:

- A Khắc Lưu Tư, bây giờ ngươi còn lời gì muốn nói nữa chăng? Hơn nữa, ta còn nghe nói tối qua ngươi không hề ở trong phòng của mình, ngươi có giải thích gì về việc này?

Cả việc mình không ở trong phòng mà lão cũng biết sao? Lưu Sâm thầm chấn kinh trong lòng. Đây là một cái bẫy được thiết kế rất khéo léo, ai mới là người đã sắp bày kế hoạch này? Mục tiêu là ai? Là cố tình phô bày hành vi đồi phong bại tục của Cách Tố hay là chỉ muốn dồn mình vào tử địa?

- Không còn gì muốn nói nữa phải không?

Khắc Lý Mạn đại công chỉ tay vào Lưu Sâm rồi nói tiếp:

- Ngày hôm nay ngươi có thể yên tâm mà chết được rồi, nhưng trước khi ngươi chết, ta có thể nói cho ngươi biết: ngày mai ta sẽ phát binh san bằng Phong Thần đảo.

- Chậm đã!

Lưu Sâm xua xua tay:

- Đại công các hạ, chuyện này vốn là một âm mưu! Nếu như ngươi không tin ta, vậy cuối cùng cũng sẽ rơi vào cái bẫy âm hiểm của địch nhân, từ đó sẽ dẫn đến cuộc sống đầy chiến hỏa cho Già Mạc thành và Phong Thần đảo, và cũng khiến cho hàng ngàn hàng vạn sinh linh đồ thán. Mục đích của hung thủ đúng là muốn cho chúng ta tự chém giết lẫn nhau!

Khắc Lý Mạn nghe vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, đôi môi của lão cũng run lên nhè nhẹ. Lão nhìn Lưu Sâm thật lâu rồi mới nói:

- Ngươi muốn ta tin ngươi chuyện gì?

Lưu Sâm thở dài nói:

- Tối hôm qua ta chưa từng đến phòng của Na Nhĩ Tư.

- Vậy ngươi ở đâu? Có ai làm chứng hay không?

Ước Khắc Tốn chen vào:

- Nếu như ngươi không trả lời được hai điểm đó, vậy có ai lại tin tưởng ngươi được?

Lưu Sâm im lặng một lúc lâu, ánh mắt của hắn từ từ lướt qua khắp những người xung quanh một lượt. Lúc này khuôn mặt của Cách Tố thoạt đỏ thoạt trắng. Nàng tất nhiên biết được là hắn không hề giết người, bởi vì theo lời họ nói, vào thời điểm Na Nhĩ Tư bị giết, hắn vốn đang ở trên người nàng! Nhưng lời này làm sao mà nói ra miệng được? Mà nếu có nói ra thì có ai tin tưởng hay không?

Đột nhiên có một giọng nói vang lên:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi cứ nói thẳng cho họ biết đi, ta không quan tâm đâu!

Tất cả mọi người nghe vậy thì đều quay lại nhìn người vừa lên tiếng, thì ra đó là một nữ hài với khuôn mặt đỏ bừng, nàng chính là Cách Phù.

Cách Phù nói tiếp:

- Tối hôm qua....tối hôm qua....A Khắc Lưu Tư vẫn ở chung với ta, hắn vốn không thể đi giết người!

Đám đông chợt xôn xao bàn tán. Cả Lưu Sâm cũng đều hết sức sửng sốt!

Cách Phù lấy hết can đảm rồi dõng dạc nói:

- Giờ có nói cho các người biết cũng chẳng sao. Tuy rằng...tuy rằng các ngươi không thích hắn, nhưng ta....ta đã thích hắn từ lâu. Suốt buổi tối hôm qua, hắn vẫn ở trong phòng của ta, không hề rời khỏi nửa bước.

Dạ Thái quay sang Cách Phù hỏi:

- Tiểu cô nương, ngươi nói thật chứ?

- Loại chuyện này....loại chuyện này làm sao có thể nói dối được chứ?

Cách Phù vừa nói, khuôn mặt của nàng vừa đỏ lên như gấc. Dưới ánh mặt trời, trông nàng vừa thẹn thùng vừa run rẩy.

Dạ Thái ho khan một tiếng rồi hỏi tiếp:

- Có khi nào hắn nhân lúc ngươi ngủ thiếp đi mà lén lút đi ra ngoài hay không?

- Không đâu, không có đâu!

Cách Phù nóng nảy đáp.

Dạ Thái cười nhạt hỏi:

- Tại sao lại khẳng định như vậy? Người ta nói ma pháp phụ của A Khắc Lưu Tư tiên sinh rất cao, tốc độ cực nhanh. Nếu muốn giết một người thì hắn sẽ không mất quá nhiều thời gian, mà ngươi thì lại đang ngủ...

Cách Phù đáp với giọng cực kỳ xấu hổ:

- Thế nhưng....thế nhưng bọn ta vốn không hề ngủ!

Dạ Thái khẽ nhíu mày:

- Hai người ở trong phòng mà không làm gì hết sao? Lại còn không ngủ nữa?

Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt của ai nấy cũng đều rất kỳ quái. Tư Tháp chen ngang:

- Dạ Thái ma pháp sư, chẳng lẽ ngươi không biết khi một nam một nữ ở chung với nhau thì có thể làm rất nhiều chuyện hay sao?

Khắc Nại mỉm cười như có ý chọc quê đối phương, và những người khác cũng có biểu tình giống hệt như gã.

Nét mặt già nua của Dạ Thái chợt đỏ lên, nhưng Khắc Lý Mạn đáp thay cho lão:

- Cách Phù từ lúc nhập học cho tới nay vẫn là thân xử nữ, mà A Khắc Lưu Tư cũng mới trở về được hai ngày, chẳng lẽ tới tối hôm qua ngươi mới thất thân sao?

Đáng lý lời như vậy vốn không nên nói ra, nhưng Cách Phù vẫn thẳng thắn trả lời:

- Đúng vậy!

Ước Khắc Tốn chen lời hỏi:

- Vậy ắt hẳn ngươi phải bị thương rồi! Vậy ngươi đi chữa trị thương thế của mình đi!

Lưu Sâm nghe vậy thì thầm thở dài trong lòng. Cách Phù à Cách Phù, sao ngươi khờ dại như vậy chứ. Còn lão Ước Khắc Tốn kia sao lại tích cực quá như vậy nhỉ?

- Để ta đi!

Một nữ hài vừa bước ra vừa nói. Thì ra là Ưu Lệ Ty. Nàng là nữ sinh thuộc Quanh Minh hệ, nếu để nàng đi lo chuyện này là thích hợp nhất rồi.

Ước Khắc Tốn khẽ nhíu mày, nhưng một nữ nhân lại cũng bước ra, khiến cho lão cảm thấy yên tâm hơn. Người vừa bước ra là Cách Tố, nàng nhẹ nhàng nói:

- Hai chúng ta cùng đi! Khắc Lý Mạn đại công, các hạ có thể tin sự công bình của bọn ta chăng?

Khắc Lý Mạn gật đầu:

- Tất nhiên là tin tưởng!

Thế rồi ba nữ nhân cùng sánh vai bước đi. Trên mặt Cách Phù cũng không có chút kinh hoảng nào, chỉ có Lưu Sâm mà thôi.

Không xong rồi, hắn có một hoài nghi rất đáng sợ. Chẳng lẽ tối qua thật có người đã giả mạo hắn để phá thân Cách Phù hay sao? Nếu không thì tại sao nàng ta lại xấu hổ tới như vậy? Đến mức ai cũng tin vào lời của nàng, thậm chí cả việc kiểm tra thương thế cũng không sợ.

Cách suy nghĩ này so với việc mình bị vu oan còn đáng sợ hơn nữa. Tuy rằng khả năng không lớn lắm, nhưng người quan tâm sẽ bị loạn. Trong thời gian gần đây, những chuyện ly kỳ xảy ra rất nhiều, vì vậy mà Lưu Sâm cũng không thể hoàn toàn bỏ qua khả năng này.

Ưu Lệ Ty và Cách Tố cùng đi kiểm tra, ngược lại khiến cho hắn không quá lo lắng, bởi vì trên lý thuyết thì hai người này sẽ bênh vực cho hắn. Nhưng Cách Phù lại không biết tâm tư của hai người kia, nên vẫn thản nhiên chấp nhận kiểm tra, điều đó chỉ có một lý do: nàng nắm chắc mình sẽ qua được ải này! Sự tin tưởng của nàng trái lại còn khiến cho Lưu Sâm không được mấy tự tin. Lúc này hắn nắm chặt đôi tay, nếu như nàng cũng bị lọt vào bẫy của đối phương, vậy thì hắn thật sự rất muốn giết người, bởi vì nàng là nữ nhân của hắn!

Không lâu sau đó, ba nữ tử cùng trở lại. Trên mặt cả ba người đều ửng đỏ, Ưu Lệ Ty quay sang nhìn Lưu Sâm, ánh mắt toát lên vẻ phẫn nộ, nói:

- A Khắc Lưu Tư, cái tên cầm thú ngươi.....đã khiến cho nàng ta bị thương tới như vậy....ngươi thật là một kẻ cầm thú mà!

Không cần quá nhiều lời, chỉ một câu đó đã đủ lắm rồi! Lưu Sâm đỡ một bên Cách Phù, rồi nói với giọng ôn nhu:

- Ta thật có lỗi với ngươi. Chúng ta đi thôi, để ta đưa ngươi về!

Cách Phù đỏ mặt rồi gật đầu đáp lại. Thế là hai người chậm rãi rời khỏi đám đông.

Khắc Lý Mạn đại công nhìn về phía xa xa thật lâu vẫn không nói gì, sau cùng mới quét mắt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi nói:

- Viện trưởng, ngươi có thể tra ra hung thủ của vụ án này chăng?

Viện trưởng khom người đáp:

- Ta đã nói rồi, đại công, việc này cần thêm thời gian!

- Được! Sau khi điều tra xong thì lập tức thông tin cho ta biết!

Khắc Lý Mạn vừa nói vừa leo lên lưng phi hồ rồi nói thêm:

- Dạ Thái, ngươi mang theo Na Nhĩ Tư cùng về!

Thế là ba người (hai người và một thi thể) đều lên lưng phi hổ. Hai con phi hổ cất cánh bay thẳng lên không và bay đi xa dần.

Đang lúc phi hành trong mây, Khắc Lý Mạn đại công cau chặt đôi mày, cả Dạ Thái đang phi hành ở kế bên cũng chìm vào suy tư. Một lúc sau lão cũng mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc:

- Đại công, tên A Khắc Lưu Tư này xem ra có thể giải bỏ hiềm nghi, vậy có thể nào là Tư Tháp hay không? Phụ thuộc ma pháp của hắn cũng khá cao, tuy đánh không lại A Khắc Lưu Tư nhưng nếu muốn giết tam công tử thì vẫn có thể được.

- Chuyện này không thể tùy tiện hoài nghi, mà thân phận của Tư Tháp lại không tầm thường, lại càng không thể tùy tiện hoài nghi hắn được.

- Dạ! Nhưng chúng ta làm sao bây giờ? Nếu quả thật hung thủ có liên quan tới Tư Tháp, chắc hẳn viện trưởng sẽ không giao hắn ra đâu, ngược lại còn sẽ che giấu sự thật nữa.

- Ta còn một biện pháp!

Khắc Lý Mạn đại công chậm rãi nói:

- Chúng ta để cho Na Nhĩ Tư tự hắn mở miệng, chỉ có hắn mới là người thật sự biết được toàn bộ sự việc!

Dạ Thái sửng sốt một lúc lâu rồi mới ấp úng nói:

- Ý của đại công là....

- Đúng vậy!

Khắc Lý Mạn lạnh lùng thốt:

- Sau khi trở về, ngươi trước tiên hãy đi U Minh cốc một chuyến, chỉ cần tìm được Tử Linh pháp sư, vậy là chúng ta sẽ có biện pháp khiến cho Na Nhĩ Tư tự mở miệng!

Dạ Thái hơi do dự:

- Nhưng....Tử Linh pháp sư đã chết từ lâu rồi!

- Loại người như hắn thì người thường vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được. Có lẽ hắn đã chết, hoặc có lẽ vĩnh viễn cũng bất tử, hoặc giả hắn cũng có hậu nhân. Công việc tìm kiếm này sẽ rất gian nan, ta sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ cho ngươi thật tốt, bao gồm những trợ thủ đắc lực nhất. Mặc kệ lâu cỡ nào, ngươi nhất định phải hoàn thành việc này cho ta.....

oooOooo

Sau khi Lưu Sâm và Cách Phù bước vào phòng của nàng rồi, tiểu cô nương liền mỉm cười rồi thè lưỡi nhát hắn. Nụ cười của nàng thật là ngây thơ và hồn nhiên. Việc đã tới nước này rồi mà nàng còn cười được sao?

Lưu Sâm mở miệng hỏi thẳng:

- Cách Phù, tối hôm qua ngươi....ngươi thật sự đã bị thương?

Cách Phù gật đầu đáp:

- Đúng vậy!

- Là ai làm?

- Ngươi nha....cái tên cầm thú này...

Cách Phù che miệng cười hì hì rồi nói tiếp:

- Đã khiến cho ta bị thương tới như vậy!

- Nhưng tối hôm qua ta không hề tới đây kia mà!

Lưu Sâm bắt đầu đổ mồ hôi đầy trán. Hắn nói tiếp:

- Không được nói chơi, mau nói thật đi!

Cách Phù sửng sốt:

- Ngươi chưa hề tới? Vậy là ai chứ?

Sắc mặt của Lưu Sâm biến thành trắng bệch:

- Vậy thì phải hỏi ngươi mới biết!

- Hỏi ta à?

Cách Phù tỏ vẻ như vô tội, nói:

- Ngươi không hề phản đối, làm ta tưởng thật sự là ngươi!

- Ta có thể phản đối sao?

Mồ hôi ở trên trán Lưu Sâm nhỏ xuống ròng ròng.

- Rốt cuộc là ai chứ? Hoặc hắn là người như thế nào?

Cách Phù nhăn mặt suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng:

- Nếu không phải là ngươi, vậy nói không chừng là ta rồi.....A, ta nhớ ra rồi, hình như là...hình như là....sáng sớm nay ta tự làm mình bị thương thì phải, vậy thì không thể trách ngươi rồi. Được rồi, đừng xụ mặt như vậy, cười lên đi....

Lưu Sâm nghe vậy thì nhảy phốc tới, hai tay ôm lấy khuôn mặt ngây thơ của tiểu cô nương rồi nói:

- Nha đầu xấu xa, đáng bị đánh đít, dám trêu ta à?

Vừa nói xong, hắn liền vỗ lên bờ mông tròn trịa của nàng một cái, khiến cho Cách Phù kêu lên:

- Không cho đánh, người ta đang bị thương mà!

- Ngươi khiến cho ta mang tội oan. Ngày hôm nay ta mà không biến tội oan thành tội thật thì không được đâu!

Dứt lời, hắn liền đưa tay kéo Cách Phù vào lòng. Tiểu cô nương đáng thương liền ngã ngay vào lòng hắn. Tiếp theo đó, đôi tay của Lưu Sâm liền bắt đầu hoạt động, hai tay chụp lên đôi ngọc thố của nàng, chúng thật là mềm mại và động lòng người, vừa ấm áp lại vừa đàn hồi. Cách Phù chỉ rên khẽ một tiếng, rồi toàn thân đều trở nên mềm nhũn ở trong lòng hắn....