Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng

Tư Tháp nhìn dáng người cao lớn của Lưu Sâm đang đứng trước mặt, gã bất giác phát hiện ra ma pháp của người bằng hữu này vượt xa mình lắm, mà điều đó cũng chưa có gì đáng kể, điều khiến cho gã thật sự tâm phục khẩu phục đó là đám người tuy muốn giết bốn người họ, nhưng Lưu Sâm lại tha cho chúng. Nếu lúc đó hắn muốn lấy hết số ma tinh của chúng thì cũng sẽ không có ai lên tiếng dị nghị, nhưng hắn lại không làm vậy.

Tuy gã nghĩ rằng việc buông tha cho đám người kia thì quá tiện nghi cho chúng, nhưng gã cũng biết người làm được điều đó thì mới đúng là có phong phạm của đại tướng.

Ưu Lệ Ty cũng nghĩ không ra gì cả, lúc này trong đầu nàng chỉ thấy xuất hiện những hình ảnh vừa rồi. Ở trong bóng tối, nàng cảm giác được dường như mình đã hiểu được đâu mới là A Khắc Lưu Tư thật sự; hoặc giả có lẽ vì đã hiểu nên trong lòng nàng mới có sự khích động và bất an như vậy. Ánh mắt của hắn rất sáng sủa, trong bóng đêm, nó tràn ngập một loại mỵ lực rất thần kỳ. Theo sự biến ảo của thần sắc trong đôi mắt ấy, nàng cảm thấy trái tim mình đang lặng lẽ trầm mê dần dần.

Lưu Sâm chợt cất tiếng:

- Chúng ta thu hoạch được kha khá ma tinh rồi! Sáng mai chúng ta trở lại bờ biển đi!

Tư Tháp và Ưu Lệ Ty không có dị nghị gì, nhưng Khắc Nại lại cảm thấy áy náy trong lòng. Gã thở dài nói:

- Được!

Gã tất nhiên hiểu được bởi vì gã bị mù tạm thời, nên mới không thể tiếp tục đi săn ma tinh. Vốn ban đầu còn tưởng Ưu Lệ Ty mới là gánh nặng cho cả đội, nhưng bây giờ thì gã mới là gánh nặng của mọi người. Điều này làm cho Khắc Nại rất buồn bã, nếu như là ở trong đội khác, gã nhất định sẽ không tiếp thụ. Bởi vì bằng hữu của gã sẽ tiếp tục giết ma thú và cũng sẽ không bỏ rơi gã, nếu có gã ở đây thì sẽ mang đến nguy hiểm cho mọi người, vì vậy mà dù mình chịu một chút ủy khuất cũng không sao, quan trọng là các bằng hữu được an toàn là tốt rồi!

Trời sáng, bốn người cùng lên đường trở về. Dọc đường mọi chuyện đều rất thuận lợi, cả đội vẫn dùng phương thức cũ mà vượt đầm lầy, dọc đường còn giết thêm vài con ma thú cấp hai nhào ra cản đường nữa. Cho tới khi trời tối thì họ đã trở lại bờ biển. Lúc này thời tiết ở đây đột nhiên thay đổi bất ngờ, mặt biển vốn đang tĩnh lặng chợt dậy sóng, dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang ở nơi xa xa khuấy động nước biển vậy, tất cả đều tạo nên một cảm giác trầm buồn.

Nửa đêm, rốt cuộc gió cũng thổi mạnh, những con sóng bạc cao hơn một trượng không ngừng xô vào bờ, và bãi cát sớm đã không còn thấy đâu nữa. Dưới vách núi, bốn người chen chúc trong một huyệt động nhỏ, họ cùng nhau trải nghiệm một đêm khó ngủ trong sóng gió cuồng nộ chưa bao giờ thấy trong đời.

Mưa to gió lớn kéo dài suốt hai ngày ròng, đến ngày cuối cùng thì bầu trời mới tạnh hẳn. Tư Tháp cười nói:

- Chúng ta thắng chắc rồi!

Khắc Nại cũng cười hỏi:

- Tại sao lại nắm chắc?

- Bởi vì một điểm!

Tư Tháp cười cười:

- Lão thiên gia cũng giúp chúng ta, với trận bão này, phần thắng của chúng ta càng tăng nhiều nữa!

Ưu Lệ Ty cười nói:

- Cũng đúng! Chúng ta chỉ bị mất đi hai ngày, nhưng hai ngày này lại có khí hậu ác liệt như vậy. Coi bộ người khác cũng không thể thu hoạch khá hơn bao nhiêu đâu!

Thời gian là sự khiếm khuyết của bọn họ, vì thời gian giết ma thú của họ kém hơn những người khác tới hai ngày, nhưng trong thời gian đó thì khí hậu lại quá ác liệt, do đó mà người khác cũng không có thu hoạch, vậy thì giữa họ sẽ không tồn tại vấn đề khuyết điểm.

Lưu Sâm chậm rãi nói:

- Mọi việc đều có mặt trái và mặt phải của nó. Bão tố cũng có thể giúp người khác hoàn thành nhiệm vụ khó tưởng tượng được.

- A Khắc Lưu Tư, ta không đồng ý điểm đó!

Tư Tháp nhíu mày:

- Ma thú sinh trưởng trong thiên hạ, sớm đã quen với bão tố. Ta dám nói bão tố đối với chúng quyết cũng không thua cho sự ảnh hưởng đối với ma pháp sư.

- Ngươi nói không sai, nhưng có một việc ngươi đã quên!

Lưu Sâm cười nói:

- Ngươi quên nhắc tới trí tuệ của người. Tuy rằng tính thích ứng của nhân loại thua xa ma thú, nhưng người có trí tuệ sẽ có thể rút ngắn sự chênh lệch này, hơn nữa lại còn dựa vào đó để phát hiện quy luật nữa.

Đối với việc lợi dụng thiên nhiên, nhân loại hơn xa ma thú nhiều lắm, đó là sự kết luận của Lưu Sâm ở tại thế giới này, và hắn cũng đã có dịp để ứng chứng điều đó. Với tòa thạch động có quy luật lần trước, hắn có thể chuẩn xác tìm được Xích Châu thảo, còn những con ma thú kia thì tuy có bản năng sinh tồn rất mạnh, nhưng khi xông xáo vào nơi đó, chúng chỉ có thể chịu chết mà thôi.

Lời của hắn dường như không có đạo lý gì, nhưng dường như lại có một loại lý luận rất cao thâm, Tư Tháp và Ưu Lệ Ty cùng liếc nhau, trong mắt cả hai đều có nét khác lạ.

Nước trên bờ cát đã rút hết về biển, giờ đây đã khôi phục lại sự yên lặng vốn có của nó. Thế nhưng không gian tĩnh lặng này lại bị một tiếng cười lớn phá hỏng, tiếp theo đó là giọng nói vang lên từ bìa rừng:

- Ta đã nói là mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia vẫn chưa về mà, Na Nhĩ Tư, ngươi thua chưa?

Thì ra là tiếng cười của Á Sắt!

- Á Sắt, coi bộ ngươi nói đúng rồi!

Na Nhĩ Tư cười nói:

- Ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ ở lại bờ biển để phơi nắng, căn bản là không dám vào sâu trong rừng nữa chứ!

Á Sắt cười lớn:

- Tuy rằng gã Tư Tháp có hơi không biết tự lượng sức mình, nhưng can đảm của hắn cũng chưa đến nỗi nhỏ như thế!

- Thật là vinh hạnh, thật là vinh hạnh!

Từ phía vách núi vang lên một giọng châm chọc:

- Được Á Sắt công nhiên khen ngợi can đảm của bản nhân như thế, ta thật lấy làm vinh hạnh!

Năm người nghe tiếng thì đều ngẩng đầu nhìn lên, lúc này ở bên cạnh vách núi liền xuất hiện bốn bóng người!

Na Nhĩ Tư mỉm cười nói:

- Thì ra ta không đoán sai, can đảm của họ cũng không nhiều lắm! Coi bộ là họ không dám tiến vào rừng sâu rồi!

Một giọng nói khác vang lên nhè nhẹ, tiếp lời Na Nhĩ Tư:

- Ở tại đây, ta phải công nhận là bọn họ rất sáng suốt. Dù sao thì tính mạng cũng quan trọng hơn, danh tiếng và địa vị đều có thể vất bỏ qua một bên!

Trong mấy ngày mưa bão vừa qua, gã chiến sĩ kỹ năng đặc chủng này đã có dịp thi thố tài năng của mình, vì vậy mà ngạo khí cũng ngút trời. Trước kia gã vốn rất ít nói, nhưng bây giờ đã thay đổi rồi, thay đổi đến nỗi trở thành khắc bạc luôn.

Lưu Sâm khách khí nói:

- Can đảm và kỹ năng của chư vị đều rất tốt, không biết chuyến này thắng lợi trở về, chư vị đã thu được bao nhiêu ma tinh?

- Mười ba viên ma tinh cấp hai, tám mươi viên cấp ba, ngoài ra còn một viên cấp một, nó tương đương với ba mươi bốn viên ma tính cấp hai.

Hỏa hệ Cơ Nặc ngạo nghễ nói:

- Chúng mừng bốn vị, tuy rằng các ngươi ở đây phơi nắng, nhưng nhiệm vụ của chúng ta vẫn có thể hoàn thành được!

Học viện giao phó nhiệm vụ là chín người phải tìm được ít nhất là mười tám viên ma tinh cấp hai. Trong tình huống thiếu đi bốn người, tổng số thu hoạch được vẫn vượt mức chỉ tiêu, ngay cả Á Sắt cũng cảm thấy hiếm có vô cùng.

Lưu Sâm khen:

- Quả nhiên không ít nhỉ!

Hắn vừa dứt lời thì Tư Tháp liền tiếp lời:

- Tám mươi viên ma tinh cấp ba, số lượng thật không ít, là ma tinh gì vậy?

Lời này tuy chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng trên mặt đám người của đối phương đều nổi lên thần tình khích động. Sủng Tư, gã chiến sĩ kỹ năng đặc biệt thốt với giọng thần bí:

- Là Ma xà! Có biết tại sao bọn ta có thể thu hoạch nhiều như vậy hay không? Để ta dạy cho các ngươi biết một thường thức: đó là trong lúc bão tố, Ma xà sẽ xuất động tập thể. Chỉ cần hiểu rõ quy luật này, vậy là sẽ có thể sáng tạo kỳ tích rồi!

Bão tố quả thật có thể mang đến kỳ tích sao? Tư Tháp lộ vẻ kinh ngạc, gã liếc sang Ưu Lệ Ty, rồi hai người lại chuyển ánh mắt về phía Lưu Sâm, nhưng hắn lại không lưu ý tới họ.

- Ta từng nghe có người nói, ở lại bờ biển phơi nắng tất sẽ còn thu hoạch nhiều hơn chúng ta nữa!

Á Sắt lên tiếng châm chọc:

- Không biết các ngươi thu hoạch được bao nhiêu ma tinh?

Đây chính là vấn đề mà gã lưu ý tới nhất.

Tư Tháp hờ hững đáp:

- Không nhiều bằng các ngươi! Tổng số cũng chỉ có khoảng hơn mười viên, trong đó có một viên thượng đẳng, số còn lại đều lắt nhắt không đáng kể!

- Hơn mười viên?

Á Sắt mỉm cười:

- Kể ra cũng không tệ, đem ra xem thử!

Lưu Sâm lắc đầu nói:

- Không cần! Với số lượng ma tinh của các ngươi, có lẽ cũng đủ để đoạt giải quán quân rồi. Số ma tinh của bọn ta cũng không cần thiết lắm! Tư Tháp, chúng ta sang bên kia đi, nhường chỗ này lại cho bọn họ ăn mừng thắng lợi!

Hắn nói xong thì bốn người đều quay mình bước đi, chỉ nghe tiếng Á Sắt vang lên ở sau lưng:

- Ưu Lệ Ty, ta không phản đối ngươi tụ hội với bọn ta!

Năm đại nam nhân tụ hội thì có vẻ hơi khô khan, họ cần một nữ hài để tô điểm cho họ. Có lẽ Á Sắt đã nghĩ được thông suốt rồi cũng nên, gã nguyện ý tiếp thu nàng mỹ nữ này, kể ra cũng là một nam tử hán khá rộng lượng!

Nhưng Ưu Lệ Ty đã nhẹ nhàng quay đầu lại, nói:

- Đa tạ Á Sắt tiên sinh, nhưng ta tình nguyện đi nói chuyện với rắn biển hơn!

Nói xong, nàng liền quay mình rượt theo ba người kia. Á Sắt nghe vậy thì trong mắt có tia lửa giận, thật là một nha đầu không biết điều. Gã nghĩ sau khi trở về học viện thì sẽ làm sao để thu thập nàng. Tốt nhất là khiến cho nàng tuột dốc thê thảm ở trong hoàng kim tổ, đến cuối cùng thì phải quỳ xuống cầu xin gã tha cho!

Hai phe chia rẽ, không gian trầm mặc, nếu có một thanh âm nào vang lên thì người ta cũng sẽ nghe được rõ mồn một. Người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy buồn cười! Tiếc rằng không ai chú ý tới sắc mặt của họ, bởi vì cự ly giữa hai nhóm người khá xa nhau. Chín đại cao thủ chia thành hai phe, vào thời khắc này chính thức hình thành!

Một chiếc thuyền lớn từ phía xa xa nơi chân trời đang rẽ sóng mà tiến vào bờ, càng lúc càng tới gần, và rốt cuộc thuyền cũng cặp bến. Một lão giả đứng trên đầu thuyền hô lớn:

- Thi đấu kết thúc, hoan nghênh các thành viên Hoàng kim tổ hợp của Tô Nhĩ Cát Tư học viện thuận lợi trở về!

Chín người chia thành hai nhóm cùng trở lại thuyền, lão giả nhìn vào Khắc Nại đang được Lưu Sâm nâng đỡ, hỏi:

- Vị bạn học này bị gì thế?

Khắc Nại hời hợt đáp:

- Chỉ là đôi mắt xảy ra chút chuyện thôi!

- Là do ma thú gây ra à?

- Vấn đề này thì ngươi có thể hỏi một người ở trong đội của các ngươi thôi!

Tư Tháp nói:

- Đôi mắt của hắn xảy ra vấn đề, và bọn ta cũng biết được nguyên nhân của vấn đề đó. Nói vậy chắc ai cũng hiểu được đôi mắt của Khắc Nại tiên sinh xảy ra vấn đề gì rồi!

Lão giả kia chính là một đạo sư của Yêu Nguyệt học viện.

Những người khác nghe vậy thì đều cảm thấy kinh hãi, trong lòng bắt đầu nổi lên mối nghi ngờ vô căn cứ, nhưng cũng không có ai lên tiếng hỏi thêm. Chiếc thuyền lớn quay về điểm xuất phát, đám ma thú ở trong biển không ngớt nhảy bắn lên khỏi mặt nước, trông rất tự do và tràn ngập sinh cơ. Bốn người bọn Lưu Sâm đứng ở cạnh thuyền, Khắc Nại đứng ở giữa, tuy rằng gã không nhìn thấy được gì cả, nhưng có ba vị bằng hữu này lúc nào cũng giảng giải tình huống trên biển rất rõ ràng cho gã nghe, vì vậy mà gã chỉ cảm thấy vui vẻ chứ không có sầu não gì.

Tại bến tàu rất náo nhiệt, người người tụ tập tại đó rất đông, bởi vì cuộc thi đấu này không có ai là không quan tâm cả. Không chỉ là người của các ma pháp học viện quan tâm, mà ngay cả các Mạo Hiểm công hội, hay Ma Pháp công hội ở gần đấy cũng rất quan tâm tới, bởi lẽ những học viên ưu tú này trong tương lai sẽ là lớp người mới của công hội, vì vậy mà họ rất muốn biết, trong những người này, ai mới thật sự là ngôi sao sáng trong tương lai.

Lưu Sâm lướt mắt nhìn lên bờ, hắn thấy được Cách Tố đang đứng lẫn trong đám đông. Ngày hôm nay nàng thật là xinh đẹp, tay vẫy vẫy một chiếc khăn gấm màu đỏ, trông rất giống đội trưởng của đội cổ động viên! Trên mặt nàng mang theo vẻ tươi cười duyên dáng, bởi vì nàng đã nhìn thấy tình lang của mình, tình lang bình an trở về, đó là lý do khiến cho nàng cao hứng nhất.

Toàn bộ học viên của mình đều được bình an trở về, không một ai bị mất mạng, đó là lý do thứ hai khiến cho nàng và tất cả các đạo sư cùng học viện đều vui mừng. Với một lý do này thôi cũng đủ để vui mừng rồi!