Nếu có ai đó chưa từng phiêu lưu trên biển thì vĩnh viễn sẽ không biết được đại dương buồn tẻ tới đâu, cũng như nếu ai chưa vào nơi sâu nhất của rừng tùng thì sẽ không biết được nó tịch mịch thế nào. Vào lúc này đây, Lưu Sâm đang có cảm giác tịch mịch, hắn đi được hai ngày rồi, men theo phía đông mà tiến vào rừng. Hắn đã đi qua đầm lầy khủng bố, điều gây cho hắn ấn tượng sâu nhất là mùi tanh hôi ở đây, vì hắn còn ngửi thấy mùi vị thối nát của thi thể từ trong đám thực vật.
Nếu không ngửi thấy mùi tanh hôi của đầm lầy thì Lưu Sâm cũng không biết được mùi vị thơm ngát của cỏ xanh. Hiện tại hắn có thể ngửi thấy được mùi thơm của cỏ cây, theo đáng lý thì lộ tuyến không thể sai. Nơi đây là một sơn cốc u tĩnh, không biết có phải là Mê Cốc hay không?
Mê cốc, tức là Trí tuệ cốc, đến không khó, nhưng muốn rời khỏi đó thì còn khó hơn lên trời nữa.
Đó là những gì mà hắn biết được!
Rốt cuộc hắn cũng phải đặt bước lên thảm cỏ xanh một cách vô thanh vô tức, rồi từ sườn núi mà đi dần xuống dưới, trong lòng đề cao cảnh giác. Sơn cốc u tĩnh này rất giống một nơi ở lý tưởng, nhưng hắn biết nó tuyệt không thua kém so với rừng ma thú, nói không chừng còn hung hiểm hơn gấp mười lần nữa là đằng khác.
Phía trước là một bụi hoa tươi, nó giống hệt như vị chủ nhân nhiệt tình đang chuẩn bị tiếp đãi khách nhân.
Lưu Sâm dừng lại, vì ở phía trước bụi hoa có ba con vật. Chúng đang xúm lại cắn nhau loạn xà ngầu, khó phân thắng bại!
Ánh mắt của Lưu Sâm chợt sáng lên, tuy rằng trong sách ma pháp có ghi lại những lý luận cơ bản mà hắn khó lòng tiếp thu nổi, nhưng cuốn sách ma pháp dầy cộm đó ngoài việc ghi chép ma pháp ra, nó còn ghi lại rất nhiều tri thức liên quan tới ma pháp nữa. Nhờ vào những tri thức đó miêu tả các loại ma thú đều rất chính xác, ngoài ra còn đồ án tinh mỹ kèm theo nữa. Trong mấy tháng qua, Lưu Sâm đã học hết những thứ đó và chúng đã khắc sâu vào trí nhớ của hắn - Đó là bộ phận mà hắn tập trung vào nhiều nhất mỗi khi đến lớp.
Trong ba con vật đó, có một con là bắt mắt nhất, nó là Cát Mai, có vóc dáng cao ngạo, chiếc đầu màu đỏ tươi, toàn thân trắng muốt, và hình thể thì lại giống một loại hươu. Đó là những gì nổi bật nhất, nhưng nguyên nhân khiến người ta yêu thích nó nhất không phải là vì nó đẹp, mà bởi vì đặc tính của nó.
Cát Mai là một loại ma thú cấp một của Phong hệ, rất giỏi chạy trốn, tuy sức tấn công của nó không mạnh, nhưng ma tinh của nó lại là bảo vật của Phong hệ; hơn nữa, loại ma thú này có một tập quán đặc biệt, đó là ưa thích thu thập ma tinh của các ma thú bị chết ở trong rừng. Trong huyệt động của chúng thường có cất giấu rất nhiều ma tinh...
Một loại ma thú cấp một, bản thân chúng không có sức tấn công quá mạnh, hơn nữa lại có cất giấu rất nhiều ma tinh ở trong huyệt động, loại động vật này có ý nghĩa thế nào? Nó chính là một bảo tàng sống! Nếu có ai gặp được nó, vậy thì người đó hẳn là người may mắn nhất ở trong rừng rồi.
Nếu là người lữ hành ở trong rừng mà gặp được chúng thì đó cũng là một điều may mắn, bởi vì khi mà khắp nơi đều nguy hiểm trùng trùng thì chỉ có chúng mới mang tới sự an toàn cho sinh mạng của người đó; hơn nữa lại có ăn và nước uống sạch sẽ, căn bản sẽ không bị ma thú quấy rối sự yên tĩnh của người đó.
Con thứ hai là Ưu Manh, cũng là một loại ma thú cấp một. Ở gần hang động của Ưu Manh thường có các loại cây cỏ có công hiệu trị thương và giúp người ta khôi phục sức lực nhanh chóng.
Hai con ma thú này đều là những con ma thú may mắn và nhỏ bé của rừng rậm, là loại thú cát tường đúng nghĩa nhất. Bọn chúng đang liên thủ để đối địch với một con vật khác có hình thù khác hẳn. Con vật thứ ba chính là Thi Lang, một loại ma thú có xú danh nổi tiếng. Thi Lang chẳng những xấu xí mà trời sinh tính tình của nó cũng rất hung tàn ác độc nữa, nó có thể ăn bất cứ thứ gì, kể cả thi thể rửa nát của những con ma thú bị chết.
Hai con cát tường thú đó rõ ràng là đối đầu của Thi Lang, nên bây giờ bọn chúng mới xúm vào đánh nhau loạn xạ như thế!
Thi Lang lấy một chọi hai nên phải thất bại, nó mang theo hai vết thương sâu tận xương mà bỏ chạy, còn hai con cát tường thú kia thì cũng chia nhau mà chạy đi hai hướng khác nhau, trong nháy mắt chỉ còn lại ba chiếc bóng ở xa xa.
Vào thời khắc này, Lưu Sâm phải đưa ra một quyết định quan trọng, hắn phải đuổi theo hướng nào đây?
Trong một trăm người đi thám hiểm, tất sẽ có chín mươi chín người sẽ đuổi theo Cát Mai, bởi vì trên người chúng có mang theo những gì mà họ cần nhất: Ma tinh! Bởi vì có tập quán thu thập ma tinh, nên số lượng ma tinh ở trong động của chúng sẽ là vô số kể, từ loại ma tinh có phẩm chất kém nhất cho đến loại phẩm chất cực tốt như Long tinh thì cũng đều có. Bởi lẽ dù thọ mệnh của rồng có dài tới đâu đi nữa thì rồi cũng sẽ phải chết, còn giống Cát Mai kia thì cứ thu thập ma tinh rồi truyền từ đời này sang đời khác, vì vậy mà số lượng ma tinh do chúng cất giấu sẽ không ai có thể ngờ được.
Chín mươi chín người sẽ chọn Cát Mai, còn lại một người thì nhất định sẽ chọn Ưu Manh. Bởi vì sau khi có thu hoạch rồi, người ta chỉ mong muốn được tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục sức lực, vậy thì phương hướng của Ưu Manh chính là lựa chọn tốt nhất của người đó.
Thế nhưng lúc này thân ảnh của Lưu Sâm đã lao đi, hắn chọn con đường thẳng tắp ở trước mặt, mà phía trước hắn không có Cát Mai và cũng chẳng có Ưu Manh, mà đối tượng lại là con Thi Lang kia! Đó là sự lựa chọn của hắn!
Đâu có ai lại chọn như thế? Nhưng có điều là ai cũng biết rằng, sức chiến đấu của Thi Lang tuy yếu, nhưng nó thường mượn những hoàn cảnh nguy hiểm nhất để bảo vệ mình, vì vậy mà chỗ ở của nó chính là địa phương hung hiểm nhất.
Lưu Sâm bị điên rồi hay sao? Không! Trong lúc chạy như bay, đầu óc của hắn tỉnh táo giống hệt như một con thỏ vậy. Hắn biết rõ mục tiêu của mình, đó là Xích Châu thảo! Đó là một loại dược thảo chứ không phải là thực vật ngon lành gì, và cũng không phải là ma tinh nốt.
Chẳng lẽ chạy theo Thi Lang thì có thể tìm được Xích Châu thảo hay sao? Lưu Sâm không chắc chắn lắm, nhưng hắn có một suy đoán: Thi Lang bị trọng thương, nếu như nó không tìm dược vật để trị liệu thì tất nó sẽ chết. Ma thú ở trong rừng thường hay có một loại bản năng rất thần kỳ, khi chúng bị thương thì sẽ tự biết đi tìm vật gì đó để trị liệu, mà vật chúng cần chính là dược thảo, và mình cũng vậy!
Chỗ ở của Thi Lang quả thật rất xa, tuy rằng nó chạy rất nhanh, nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới tới được. Bỗng nhiên lúc này Thi Lang chợt dừng lại, Lưu Sâm thấy vậy thì cả mừng rồi lặng lẽ đuổi nhanh tới. Con Thi Lang kia quay người lại, hai mắt nó tràn ngập nét bi thương, rồi đột nhiên nó nhắm mắt lại và từ từ ngã xuống. Một khi thân nó vừa chạm đất thì toàn thân bắt đầu co rút lại, rồi chỉ trong chốc lát thì không còn ngọ nguậy nữa,đồng thời cũng có mùi hôi tanh tưởi truyền đến.
Lưu Sâm thấy vậy thì ngây ngẩn cả người. Nó chết rồi, hơn nữa sau khi chết thì thân thể lại còn bắt đầu thối rữa ngay lập tức nữa. Chưa tới mười phút thì từ đầu tới chân con Thi Lang kia chỉ còn lại một lớp da mà thôi. Đúng là một con vật gian xảo, khi nó chết rồi mà cũng không muốn để lại bất cứ một thứ gì cho những loài động vật khác, ngoài một bộ da - mà bộ da đó cũng xấu xí vô cùng nữa.
Mùi tanh dần dần tan đi, trên mặt Lưu Sâm chợt lộ nét khủng hoảng. Thì ra chẳng biết từ lúc nào mà ở trong rừng đã nổi lên một tầng sương mù dầy đặc. Luồng sương mù đó khiến cho người ta không thể nhận ra phương hướng được. Ở trên lớp vỏ cây của một thân cây lớn nằm cách đó hơn hai trượng thì lại có sương mù dầy đặc thấm qua, trông tựa như là chất nhựa của thân cây vậy.
Mê cung!
Không ngờ mình đoán sai rồi, con Thi Lang này không cầm cự được cho tới khi chạy về tới chỗ có dược vật. Nó đã chết vì vết thương quá nặng, còn mình cũng không tìm được loại dược vật muốn tìm, trái lại còn đạt được mục tiêu thứ nhất: đó là bị nó dẫn dụ tới địa phương nguy hiểm.
Tuy nhiên, Lưu Sâm vẫn còn một biện pháp, đó là lui trở lại! Phương pháp lùi lại cũng không dễ dàng lắm, nhưng hắn rất chắc chắn, bởi vì Thi Lang bị thương nên dọc đường đã lưu lại một vệt máu, chỉ cần cẩn thận quan sát thì hắn vẫn có thể tìm được đường cũ để trở ra như thường. Thế rồi Lưu Sâm cẩn thận dò từng bước, quả nhiên hắn tìm được đầu mối, cứ cách chừng bảy, tám trượng thì lại có vài giọt máu lớn bằng ngón tay, nhưng khi rời khỏi nơi đó chừng hơn trăm bước thì một cơn gió lạnh thổi tới, Lưu Sâm chợt thấy thất kinh trong lòng.
Thì ra lúc này đang có lác đác vài giọt mưa rơi xuống, chỉ nửa khắc sau thì mưa rơi tầm tả. Lưu Sâm đứng trong cơn mưa, hắn ngẩng cao đầu rồi thở dài. Trận mưa này rất lớn, cũng lớn như trận mưa ngày trước đã xóa đi vết tích tội lỗi ở trên đùi của Cách Tố vậy, sức gió sẽ thay đổi theo cơn mưa, rồi sương cũng theo mưa mà kéo tới. Lưu Sâm cảm thấy bản thân mình như đang bị nhốt ở trong một chiếc lồng thật lớn vậy, mà cũng có thể đó là một chiếc lồng đang được đun sôi nữa, bốn bề đều có hơi nước bốc lên, phía dưới lại có lửa, còn hắn thì chính là con mồi đang bị nhốt trong cái lồng.
Cơn mưa lũ ở trong rừng kéo tới cũng nhanh mà bỏ đi cũng nhanh không kém. Chỉ trong chốc lát, cơn mưa lớn đã tạnh hẳn, mà sương mù cũng dần tan, nguy cơ dường như đã qua, nhưng Lưu Sâm biết rằng sự hung hiểm của hắn chỉ mới là bắt đầu thôi. Kỳ thật, cơn mưa vừa rồi cũng không cần lớn lắm, chỉ vừa đủ để xóa đi vết máu do Thi Lang để lại, còn sương mù cũng không cần quá dầy, chỉ vừa đủ để ngăn trở thị tuyến trong vòng mười thước là được. Xui xẻo làm sao, trận mưa vừa rồi lại vừa khớp làm được những điều đó.
Bốn bề đều là tùng lâm giống nhau như đúc, cây nào cũng cao thật cao, cành lá rậm rạp, ánh nắng trải xuống khắp nơi. Lưu Sâm phóng người nhảy lên ngọn cây, chỉ mấy cái nhún chân thì hắn đã lên tới ngọn. Sau khi đưa mắt nhìn ra bốn phía, Lưu Sâm chợt ngây người ra, thì ra sương mù ở phía trước mặt đã tan mất, nhưng hắn chỉ nhìn thấy đại dương mênh mông, còn ba hướng khác thì vẫn bị sương mù dầy đặc bao phủ, nên không nhìn rõ hoàn cảnh của ba mặt đó. Trong một thời gian ngắn, lớp sương mù này sẽ chưa tan ngay, vì vậy mà Lưu Sâm chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Lúc này hắn chỉ mong có thể lập tức nhìn thấy rõ ba mặt sau, nhưng sương mù hiện nay cũng có chỗ tốt, ít ra nó cũng không khiến cho hắn hoàn toàn thất vọng.
Lưu Sâm không dám di động nữa, nếu lỡ di động bừa bãi thì rất có thể hắn sẽ bị lạc hoàn toàn, vì vậy mà cần phải chờ cho sương mù tan hẳn mới được.
Màn đêm buông xuống, Lưu Sâm vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, hắn mong sao có một con ma thú chạy vào đây, nhưng tiếc thay, nơi này không hề có con ma thú nào, khiến cho hắn đói bụng muốn chết.
Những ngôi sao đêm bắt đầu lộ diện, xuyên qua những tán cây lớn, trông chúng thật mỹ lệ làm sao, nhưng không lâu sau đó, sương mù dầy đặc lại kéo đến và ngăn trở thị tuyến của hắn. Trong bóng đêm, tất cả đều tối đen như mực.
Sương mù lặng lẽ biến ảo một cách vô thanh vô thức, đó là một loại biến ảo rất quái dị.
Lưu Sâm chợt cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên theo phản ứng của bản năng.
Đột nhiên có một thanh âm từ phía sau vang lên:
- Ta....là....ma quỷ....ta muốn....ăn....người.....
Thanh âm đó rất là quái dị. Lưu Sâm quay ngoắt người lại và quát lên:
- Ai?
Theo thanh âm của hắn là một mũi Phong nhận được bắn ra, Phong nhận xé gió lao vào đám sương mù dầy đặc, nhưng không nghe được một thanh âm nào, mà chỉ nghe "phập" một tiếng, nó đã bắn vào một thân cây nào đó và xuyên thẳng ra sau.
Tốc độ rất nhanh, lực xuyên thấu cũng rất mạnh. Đây là Phong nhận đã được hắn cải tiến và được hắn đem ra đối địch lần đầu tiên, nhưng kết quả lại không khiến cho hắn vui mừng chút nào, bởi vì nó không bắn trúng địch nhân, nên dù uy lực có cao đến cỡ nào thì cũng vô ích mà thôi.