Trong căn phòng nhỏ, rốt cuộc Cách Phù cũng mở mắt ra. Nàng nhìn Lưu Sâm thật lâu rồi mới lên tiếng:
- A Khắc Lưu Tư, ta....ta không muốn vậy đâu, xin lỗi!
Ở trước mặt đám đông, hắn đã lao đến đỡ lấy nàng, hai người ở cùng một chỗ, thế nào cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Đó là suy nghĩ của Cách Phù, nàng suy nghĩ rất đơn thuần.
- Không sao đâu!
Lưu Sâm cất giọng ôn hòa nói:
- Ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng nghĩ tới chuyện khác nữa.
- Ta không muốn ngủ!
Cách Phù nhẹ giọng nói:
- Ngươi ngồi xuống đi, ta cũng có chuyện muốn kể cho ngươi nghe nữa nè.
Cách Phù đưa tay nắm lấy tay hắn một cách tự nhiên, rồi cất giọng yếu ớt nói:
- Đây là một câu chuyện mà tiên mẫu đã kể cho ta nghe: Xưa thật là xưa, có một nữ hài bị một Vu sư ác độc chế phục rồi mang nàng ta vào giam tại một tòa tháp cao. Nàng ta bị nhốt ở trong đó, không thấy được thế giới ở bên ngoài, và cũng không thấy được bầu trời trong xanh...
Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra, hắn thường kể chuyện cổ tích cho nàng nghe, đó cũng không có gì đặc biệt, nhưng chẳng lẽ thế giới này cũng có truyện cổ tích hay sao?
Cách Phù kể tiếp:
- Bỗng một hôm, có một vị hoàng tử đi ngang qua đó, và tình cờ đã trông thấy nàng ta ở trên cửa sổ. Chàng ta là một vị hoàng tử tốt bụng nhất, và cũng là một người rất dũng cảm. Chàng ta không sợ trớ chú của nữ Vu ác độc kia mà đứng trước cửa sổ và hát cho nữ hài đó nghe, rồi còn bện cho nàng một vòng hoa xinh đẹp. Và cứ thế mà từng ngày trôi qua, nữ hài dần dần cảm thấy yêu mến chàng hoàng tử kia, nhưng nàng biết giữa mình và chàng hoàng tử kia còn cách một tòa pháo đài thật dầy, không ai có thể đánh vỡ được tòa pháo đài, nhưng sự ngăn trở lớn nhất cũng không phải là nữ Vu ác độc kia mà là vì nữ hài đó đã sắp chết. Nàng ta bị nữ Vu hành hạ đến nỗi chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng....
Lưu Sâm nghe tới đây thì giật mình kinh hãi, chẳng lẽ nữ hài ở trong câu chuyện đó là Cách Phù sao? Nàng biết mình không lâu sau sẽ lìa xa trần thế sao?
Trong thanh âm của Cách Phù tràn ngập sầu não:
- Vì vậy, có một ngày nàng ta đã nói vọng ra cửa sổ cho vị hoàng tử kia biết tâm nguyện của mình....Ngươi có biết tâm nguyện đó là cái gì không?
Lưu Sâm ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hắn hít sâu một hơi rồi thốt:
- Ngươi nói thử xem.
Cách Phù nói:
- Nàng ta nói với hoàng tử: Giết ta đi! Giúp ta chết sớm một chút. Ta chết càng sớm thì tương lai sẽ được đến bên ngươi càng sớm hơn, rồi gả cho ngươi.
Trên mặt Lưu Sâm cũng bắt đầu có đôi dòng lệ chảy xuống, hắn biết tâm can của mình chưa đủ cứng rắn, một câu chuyện như thế mà cũng có thể khiến cho hắn mủi lòng được. Lưu Sâm vội đưa tay quẹt nhanh nước mắt, hắn cúi đầu xuống rồi nói:
- Cách Phù, câu chuyện của ngươi nghe không hay chút nào! Lại không thích hợp với lúc này nữa! Mà nữ hài kia cũng không khả ái chút nào!
Cách Phù ngẩng đầu nói:
- Ngươi...cho rằng nàng ta không khả ái à?
- Đúng vậy!
Lưu Sâm trịnh trọng thốt:
- Ít ra ta không thích loại nữ hài đó, ta thích nữ hài kiên cường, dù cho mạng sống chỉ còn lại một ngày thì nàng ta nên sống cho thật tốt cho một ngày đó. Nữ hài như thế mới được người ta thích, còn nữ hài kia, chỉ là đã cô phụ một phen tâm ý của chàng hoàng tử kia rồi!
Cách Phù mỉm cười, nói:
- Truyện này do tiên mẫu kể cho ta nghe, nên ta mới muốn kể lại cho ngươi nghe, cũng giống như ngươi hay kể chuyện cho ta nghe vậy đó. Đáng lý ta không nên kể mới phải....
oooOooo
Trong bóng đêm nhàn nhạt, câu chuyện cổ tích có kết thúc vui vẻ của Lưu Sâm đã được kể xong, Cách Phù vẫn mơ màng nối tiếp sự kết thúc của câu truyện:
- Ta nghĩ họ sẽ trở về thảo nguyên kia, rồi xây một căn nhà lớn. Đợi sau khi trăm hoa đua nở, họ có thể đến đó ở lại vài hôm, đúng không?
- Đúng vậy!
Lưu Sâm mỉm cười:
- Sau đó thêm ta vào, vậy thì càng hay nữa!
- Ừm!
Cách Phù nói:
- Nếu không, họ có thể hái hoa ở trên hòn đảo kia để đem về, vậy là họ có thể thưởng hoa nhiều hơn rồi!
Lưu Sâm phụ họa theo:
- Dời! Dời hoa về ngay lập tức!
Cách Phù ngây thơ nói:
- Cả con thỏ ma pháp cũng mang theo!
- Đương nhiên là mang theo!
...........
Câu truyện của hai người dần dần thoát ly khỏi cái gốc của nó, mà lại biến thành cuộc sống sinh hoạt ở dị giới đầy phức tạp giống hệt như phim Hàn quốc vậy, nhưng Cách Phù vẫn tiếp tục thêu dệt câu chuyện. Thấy nàng hứng thú như vậy, tâm tình của Lưu Sâm cũng nhẹ nhõm hơn. Hắn nhủ thầm trong lòng: "Cứ mỗi ngày mình giúp nàng ta thả lỏng tinh thần, vậy cũng tốt lắm rồi!"
Các vì sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, không gian ở trong phòng cũng trở nên tối hơn. Rốt cuộc Cách Phù cũng dừng câu chuyện của mình lại, nàng do dự một lúc lâu rồi nói:
- A Khắc Lưu Tư, đêm nay....ngươi đừng về nữa có được không? Ta....ta hơi sợ!
Nàng ta mà cũng biết sợ sao? Đã sống một mình hơn mười mấy năm rồi, sao tự nhiên hôm nay lại biết sợ chứ.
- Được, ngươi ngủ đi, ta sẽ ở lại đây với ngươi!
Lưu Sâm hoàn toàn chiều ý nàng, mà không muốn làm phật lòng nàng.
Hô hấp của nàng từ từ bình tĩnh lại, sau đó một lúc lâu mới lại lên tiếng:
- Ngươi....ngươi lên giường nằm có được không? Ta...thấy hơi lạnh!
Lưu Sâm mỉm cười hỏi:
- Ôm ngươi ngủ hả?
- Ừm!
Giọng của Cách Phù nhẹ như tiếng muỗi vo ve vậy.
Ôm nữ nhân ngủ là một việc mà Lưu Sâm vĩnh viễn không thể cự tuyệt được, bất kể nàng có ý gì, chỉ ôm ấp thôi cũng đâu phải là chuyện xấu gì.
Thân thể của nàng thật là mềm mại, thật là nhẹ. Lưu Sâm nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào ngực, hơi thở của Cách Phù cũng tăng nhanh hơn. Nàng cực kỳ thỏa mãn, vòng tay ôm lấy nam nhân thật chặt, đồng thời cũng áp sát thân mình vào người hắn, sau đó lại thì thầm vào tai hắn:
- Bây giờ tai lại thấy...nóng....ta phải cởi bớt y phục.
Hơi thở của nàng có mang theo hơi ấm và mùi hương thơm ngát, khiến cho Lưu Sâm chỉ cảm thấy ý loạn tình mê. Thế rồi Cách Phù bắt đầu cởi y phục của mình, kỳ thật ở trên giường mà thoát y thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng Lưu Sâm nghĩ nàng ta đã phạm một sai lầm lớn. Đáng lẽ hôm nay nàng ta phải mặc 2 bộ y phục, và không nên cởi hết ra....
Vậy mà nàng ta lại cởi hết mới xui làm sao!
Lưu Sâm khẽ cong lưng lại, "tiểu huynh đệ" ở dưới hạ thể của hắn dường như đang muốn chui ra ngoài, nhưng hắn lại không thể chế trụ nó được, còn Cách Phù thì mò mẫm tìm lấy bàn tay của hắn ở trong bóng đêm, rồi nàng cầm tay hắn mà đặt lên một địa phương rất mềm mại nữa.
- Ngươi vuốt thử coi, ta cho ngươi vuốt đó!
Thảm rồi! Xú nha đầu này còn dùng tới tay nữa chứ! Ngọc thố của nàng rất mềm mại và ấm áp, tuy nó không quá lớn, nhưng cũng rất đầy đặn.
- Ngươi không thấy nóng hả?
Cách Phù vừa nhẹ nhàng xoa xoa bờ ngực rắn chắc của hắn, vừa nói:
- Để ta giúp ngươi cởi áo ngoài ra được không?
Cởi áo ngoài? Vậy bên trong còn có áo lót hay không? Có, còn một bộ đồ lót!
Lưu Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, rồi cất giọng nhẹ nhàng nói:
- Cách Phù, ta hiểu ý của ngươi! Ta cũng rất muốn ngươi, nhưng bệnh của ngươi nặng như thế thì cần phải nghỉ ngơi, biết không?
Cách Phù không nhúc nhích thêm, nàng chỉ nói:
- Hôn ta đi!
Lưu Sâm hôn nhẹ lên môi nàng một cái, đôi môi nhỏ bé của nàng vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Bàn tay của Lưu Sâm cũng nhẹ nhàng vuốt ve khắp người nàng. Đôi ngọc thố nhạy cảm của nàng cũng ưỡn lên, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập hơn. Lưu Sâm dừng tay lại, hắn ôm nàng vào lòng rồi nói:
- Cách Phù, ta có một nguyện vọng, ngươi có thể giúp ta không?
- Ta rất sẵn lòng!
Bất kể hắn có nguyện vọng gì, nàng đều nguyện ý giúp hắn.
- Vậy ngươi có biết bệnh tình của ngươi chữa trị bằng cách nào hay không?
Cách Phù nói:
- Tiên mẫu cho ta biết, loại bệnh này chỉ có một biện pháp....à không, không có cách nào. Đúng rồi, bà ta nói là không có cách trị!
Nàng thay lời quá nhanh, nhưng Lưu Sâm cũng nghe kịp, đôi mắt của hắn sáng rực lên:
- Có biện pháp à? Vậy mau nói cho ta biết đi!
- Ta không có biện pháp!
Cách Phù khẩn trương:
- Ngươi không tin ta sao?
Thanh âm của Lưu Sâm chợt trở nên lạnh lẽo:
- Là ngươi không tin tưởng ta mới đúng! Cách Phù, nếu như ngươi không nói ra, vậy ta sẽ bỏ đi ngay lập tức, từ nay về sau cũng sẽ không gặp lại ngươi nữa!
Cách Phù nghe vậy thì thân thể khẽ run lên, một lúc lâu sau mới nói:
- Biện pháp đó thật quá khó khăn...A Khắc Lưu Tư, ngươi tốt với ta, ta biết, nhưng không cần làm vậy mà!
- Nói đi!
Lưu Sâm dường như đã biến thành một khối băng rồi vậy.
- Ở....ở trong rừng sâu, có một tòa sơn cốc thần bí, gọi là Mê cốc. Nghe nói ở trong đó có một loại ma thảo, có tên gọi là Xích Châu thảo, chỉ cần tìm được loại cỏ đó....
Đôi mắt của Lưu Sâm chợt sáng rực lên, ở trong rừng sâu lại có thứ cỏ đó hay sao? Còn Mê cốc và cả quái vật nữa, đó là địa phương mà ngay cả đại ma đạo sư cũng không dám tiến vào hay sao?
- Bây giờ ta chỉ có một yêu cầu thôi!
Lưu Sâm nói với giọng ôn nhu:
- Ngươi hãy giữ gìn sức khỏe cho thật tốt để chờ ta trở về.
Đôi dòng lệ của Cách Phù chậm rãi tuôn ra, nàng vòng tay ôm chặt lấy hắn. Hoàng tử của nàng phải đi thi hành một nhiệm vụ khó khăn, một nhiệm vụ vốn khó có thể hoàn thành được, đó là phải triệt để phá vỡ cấm trú của Vu sư ác độc, vậy thì nàng làm sao mà vui vẻ được chứ? Không, nàng muốn khóc, là nàng đã đưa hắn vào một sơn cốc cực kỳ nguy hiểm, là nàng đã đẩy hắn vào những gian hiểm to lớn, thế nhưng nàng có thể ngăn cản hắn hay không?
Không! Không ai có thể ngăn cản hắn!
Trước khi hắn ra đi, mình có thể để cho hắn thấy khuôn mặt lo lắng và tràn đầy châu lệ của mình hay sao? Không được đâu!
- A Khắc Lưu Tư, ngươi giỏi nhất! Ta tin rằng ngươi sẽ bình an trở về!
Cách Phù mỉm cười thật xán lạn:
- Nếu như ngươi đáp ứng thì hãy hôn ta đi!
Lưu Sâm cúi đầu hôn nàng thật lâu, rồi sau đó mỉm cười nói:
- Ngươi nói đúng lắm, Cách Phù tiểu thư!