Ánh mắt của Đạt Nhĩ Tư ngưng trọng nhìn về phía Tư Tháp, còn Tư Tháp cũng dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn đáp trả. Khi ánh mắt của hai người vừa chạm nhau thì Đạt Nhĩ Tư mỉm cười nói:
- Tư Tháp, ngươi vốn không nên đến đây! Nơi đây không thuộc về ngươi!
Gã vừa nói xong thì mọi người đều cả kinh, trận đấu giữa gã và Tư Tháp còn chưa bắt đầu, vậy mà hai người đã đấu khẩu rồi sao?
Tư Tháp cười nhạt, nói:
- Ngươi cho rằng sức phòng hộ của mình rất kín kẽ hay sao?
- Ít ra ta cũng không sợ Phong nhận của ngươi.
Đạt Nhĩ Tư cất tiếng cười lớn, rồi tiếp:
- Ta vốn cũng không muốn đấu với ngươi, nhưng nay ngươi đã nhất quyết tham dự vào đây, vậy thì kết quả sẽ thành thảm bại mà thôi!
Đối với Đạt Nhĩ Tư, gã tất nhiên là lòng tranh thắng. Gã tựa như một con hùng sư ở giữa bầu trời, còn Tư Tháp lại là một con sư tử lạc vào địa bàn của gã. Giữa hai người thế nào cũng sẽ có một trận đấu nảy lửa. Người tham dự tỷ thí tuy đông, nhưng trong mắt gã chỉ có một đối thủ mà thôi.
Tư Tháp lạnh nhạt thốt:
- Có cơ hội thì sẽ so tài một phen, khi đó coi ai sẽ bị thảm bại.
Cả đám khán giả hứng chí xem hai người đấu khẩu, lúc này Lưu Sâm chợt nghe có thanh âm rất nhỏ vang lên bên tai:
- Ngươi có thể đánh bại bọn họ hay không?
Lưu Sâm cười nhạt:
- Trong mắt của hai người bọn chúng chỉ có đối phương mà thôi, vốn không có ta!
Nụ cười của hắn dường như có vẻ không quan tâm chút nào, nhưng nó lại mang theo đôi nét trào phúng.
Lời trào phúng của hắn tuy không ai nghe thấy, nhưng đột nhiên lại có lời nói đầy vẻ châm chọc vang lên rất rõ ràng:
- Trận quyết đấu của hai đại cao thủ tất nhiên là sẽ đẹp mắt, nhưng nếu các ngươi không có cơ hội quyết đấu, vậy có phải là nực cười lắm không?
Giọng nói trong trẻo và rất dễ nghe vang đi rất xa, thì ra là xuất phát từ nàng Á Na.
Tư Tháp mỉm cười làm như không có chuyện gì, nói:
- Phải lắm, thi đấu ma pháp phụ có rất nhiều chuyện bất ngờ sẽ xảy ra, nói không chừng ngày mai tiểu thư sẽ đánh bại ta cũng chưa biết chừng!
- Nhưng ta không nghĩ rằng Ngư Long vũ của tiểu thư sẽ đánh bại được ta đâu!
Đạt Nhĩ Tư trầm mặt lại, rồi tiếp:
- Do đó, nếu bọn ta không thể giao đấu với nhau, vậy thì lỗi đó sẽ không nằm ở phía ta.
Ý tứ của gã rất rõ ràng, gã tự tin sẽ có thể chi trì cho đến trận cuối cùng, nếu như gã và Tư Tháp không thể quyết đấu thì chỉ có thể là vì Tư Tháp bị thất thủ trước mà thôi.
Lưu Sâm xoay người rồi nói:
- Cách Phù, chúng ta đi thôi. Màn tỷ thí ma pháp đã trở thành đấu võ mồm, thật chẳng còn gì để xem nữa!
Thanh âm của hắn tương đối khá lớn.
Cách Phù vui vẻ nói:
- Hay lắm, chúng ta đi thôi, ngươi kể tiếp truyện cổ tích cho ta nghe nhé, mấy truyện như là chọc thủng da trâu ấy....
Hai người vừa nói vừa rời khỏi hiện trường, những người ở phía trước tất nhiên là phải tránh ra nhường đường cho họ. Lưu Sâm chuyển ra đi sau Cách Phù, hắn chính là con cọp ẩn phía sau hồ ly, bởi vì người khác chỉ sợ Cách Phù.
Hắn vừa bỏ đi, trong mắt Đạt Nhĩ Tư liền bắn ra lửa giận, còn nét mặt của Tư Tháp và Á Na thì thoáng lộ nét thiếu tự nhiên.
Ngày thứ hai, một trăm bốn mươi người chỉ còn lại bảy mươi. Khi trận tỷ thí đầu tiên bắt đầu thì Lưu Sâm mới đến, hắn cùng xuất hiện với Cách Phù, nàng tỏ ra hết sức vui vẻ, bởi vì nàng không hề quan tâm đến các trận tỷ thí, cũng không quan tâm tới việc nam nhân bên cạnh mình thắng hay bại, mà nàng chỉ quan tâm đến việc có cơ hội đi dạo khắp nơi với hắn, cùng hắn đi xem tỷ thí, sẵn tiện xem hắn thi đấu luôn, đó mới là niềm lạc thú lớn nhất của nàng!
Đó cũng là nguyên nhân mà Lưu Sâm nguyện ý dẫn nàng đi lại đó đây, vì một người nếu quanh năm suốt tháng chỉ ở hậu viện, vậy chỉ sợ không bệnh cũng thành bệnh. Nàng cần đi lại một chút, còn về phần những ánh mắt nhòm ngó của các học viên khác, hắn chẳng màng quan tâm tới. Với thanh danh của hắn, căn bản là không cần quan tâm tới việc này, nó vốn đã thối lắm rồi, nếu thối thêm tí nữa thì sẽ như thế nào?
Chỗ ngồi của họ là một góc nhỏ ở trên khán đài, chỉ có hai khán giả thôi, nhưng vị trí này thì lại rất tốt. Trên thực tế, hắn có thể lựa một vị trí tốt hơn, rộng rãi hơn, và mặc kệ nơi đó có bao nhiêu người, chỉ cần hắn và Cách Phù đến nơi thì người ta sẽ kinh hãi và nháo nhào bỏ chạy thật xa cho coi.
Rốt cuộc hắn cũng thấy được Tư Tháp biểu diễn. Đối với gã mà nói, trận đấu này đúng là chỉ biểu diễn mà thôi. Vị Thủy hệ cô nương kia vừa nhào tới thì bóng người của Tư Tháp đột nhiên đã xuất hiện ở bên phải của nàng ta, tay phải của gã khẽ ấn lên vai của nàng ta thì nàng ta đã lảo đảo ngã xuống đài rồi. Sau đó Tư Tháp khẽ vung tay lên, rồi nắm lấy cánh tay của nàng ta rất chuẩn xác rồi giúp nàng ta đứng vững lại. Thế là mặt mũi của nàng ta đỏ lên như gấc chín, còn Tư Tháp thì thấp giọng thốt lời cảm tạ, sau đó liền nhảy xuống đài. Đám khán giả ở bên dưới dõi mắt nhìn theo Tư Tháp tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Toàn bộ quá trình xảy ra chưa đầy một phút!
Lưu Sâm mỉm cười đầy ý vị. Gã đúng là một đệ nhất cao thủ phong lưu! Có thể đánh bại địch nhân mà còn khiến cho mắt người ta phóng ra dị quang, cao thủ như vậy dường như còn có phong độ hơn cả mình nữa!
Đạt Nhĩ Tư biểu hiện mười phần bá khí, đối thủ lần này của gã là một cao thủ Hỏa hệ, y đấm liên tiếp lên người Đạt Nhĩ Tư mấy cú thật mạnh, mạnh đến nỗi tia lửa bắn ra khắp nơi, nhưng Đạt Nhĩ Tư dường như không có cảm giác gì; rồi gã đấm một cú móc từ thấp lên cao, thế là đối thủ của gã bay thẳng lên trời, máu tươi bắn ra đầy trời, rồi "bình" một tiếng, rơi mạnh xuống đất và không bò dậy được nữa.
Kết cuộc cũng giống hệt lần trước, Lưu Sâm thoáng nhíu mày. Gã Đạt Nhĩ Tư này dường như đặc biệt thích đánh bay người ta lên trời, và cũng đặc biệt thích khiến kẻ khác phải thổ huyết thì mới xong! Chẳng lẽ trong lúc tỷ thí với các bạn học, gã nhất định phải làm như vậy thì mới thể hiện được sự oai phong của mình hay sao?
Sau đó Lưu Sâm lại một lần nữa được xem Ngư Long vũ miễn phí, và kết quả cũng giống như dự đoán của hắn, Á Na đánh bại địch thủ của mình.
Trận kế tiếp là tới phiên Lưu Sâm hắn!
Đối thủ lần này là một học viên của Hắc Ám hệ!
Khi cao thủ Hắc Ám hệ đối phó với Phong hệ thì đều dùng phương thức giống nhau, trước tiên là hoạch định một khu vực, sau đó dùng chiêu "Hắc Ám tiêu dung" để khiến cho đối thủ không thể thi triển thân pháp mau lẹ được. Gã cao thủ Hắc Ám hệ này đã quan sát các trận đấu của Lưu Sâm, nên gã không hề xem thường địch thủ. Lưu Sâm còn chưa xuất thủ thì người ta đã không thấy bóng dáng của gã đâu nữa rồi, bốn phía xung quanh Lưu Sâm chỉ có sương mù dầy đặc, còn bên cạnh thì có hai luồng sương mù giống hệt như tử khí của địa ngục vậy, còn sương mù ở trước mặt hắn thì chỉ là một mớ hỗn độn mơ hồ mà thôi.
Thuật ẩn thân của Hắc Ám hệ, Hắc Ám tiêu dung!
Lưu Sâm không hề cử động! Sương mù Tiêu dung hợp lại, vốn không có một khe hở nào, nhưng không ai thấy được bóng dáng của Lưu Sâm. Thế rồi một bàn tay màu đen thật lớn chợt đánh ra, tốc độ xoáy tròn của nó rất nhanh, ngón tay chỉ lên trên đài. Vị trí mà nó đánh tới vốn không có người, nhưng bây giờ lại có một người, và người đó chính là Lưu Sâm. Bàn tay màu đen đó dường như đã sớm chờ hắn ở đây, nhưng trong khi mọi người kêu lên kinh hãi thì Lưu Sâm lại một lần nữa biến mất.
Sương mù dầy đặc lưu chuyển cuồn cuộn, nhưng nó liền tan rã ra rất nhanh chóng. Hai bóng người cùng lúc tồn tại, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ thấy gã học viên Hắc Ám hệ kia ủ rũ cúi đầu, nói:
- Đa tạ bạn học đã hạ thủ lưu tình! Ta thua rồi!
Không ai biết toàn bộ quá trình đã xảy ra thế nào!
Tiếng vỗ tay reo hò nổi lên vang dội, trong mắt của Tư Tháp cũng lộ ra nét tươi cười. Tên bạn học này dường như có cùng một đặc điểm với gã, đó là hắn lúc nào đối địch cũng rất ung dung và nhã nhặn. Khi hắn không cần cử động thì sẽ không động, nhưng một khi đã động thì thế nhanh như sét đánh, mạnh tựa thiên lôi. Quả đúng là "tĩnh như xử nữ, động như thoát thỏ!"
- A Khắc Lưu Tư giỏi quá!
Lại là thanh âm của Cách Phù! Mỗi lần Lưu Sâm biểu diễn thân thủ, nàng là người đầu tiên vỗ tay, dùng sức nhiều đến nỗi khiến cho sắc mặt của mình đỏ bừng lên, trong ánh mắt thì hiện nét ngạc nhiên vô cùng. Nàng vừa vỗ tay vừa nhảy cẫng lên, xem ra rất là vui mừng.
- A Khắc Lưu Tư giỏi quá!
Một giọng khác cũng vang lên, thanh âm rất lớn. Lưu Sâm quay đầu lại nhìn, thì ra thanh âm đó là của gã cung tiễn thủ Thác Nhĩ Tư!
- A Khắc Lưu Tư giỏi lắm!
Thanh âm lần này được phát ra ở trên đài, không ngờ gã học viên của Hắc Ám hệ kia cũng kêu lớn:
- Bại ở trong tay ngươi, ta thật sự tâm phục khẩu phục!
Ở trong Hắc Ám vụ, nó là thế giới của gã, vậy mà người này vẫn ung dung đi lại, đồng thời còn đánh một chưởng vào cổ gã rất chuẩn xác nữa. Gã vốn không có thời gian để phản ứng, khi nghe tiếng chưởng phong lớn như vậy, rõ ràng Lưu Sâm có thể chặt vào cổ gã rất dễ dàng, nhưng bàn tay của hắn chỉ chạm vào cổ gã thì liền dừng lại, cả một cảm giác chấn động cũng không có. Với chiêu thức ấy, công phu ấy, gã quả thật là tâm phục khẩu phục.
Sau một trận đấu, ngoài Cách Phù ra, Lưu Sâm có thể chiếm được tiếng vỗ tay khen ngợi của người quan chiến đã là khó lắm rồi, mà hắn lại còn được hai đối thủ đã từng bại dưới tay hắn cùng lúc lên tiếng tán thưởng, điều đó còn khó hơn nhiều lắm. Trong các trận so tài, việc tương tự như vậy thật chưa từng xảy ra bao giờ.
Các khán giả ở bên dưới thấy vậy thì đều choáng váng nhìn nhau.
Nhưng khi sang đến ngày thứ ba, sau khi thân thể của Lưu Sâm đang từ cực động mà chuyển sang cực tĩnh, thân hình xuất hiện trở lại trên đài, lúc mà đối thủ của hắn khom mình nhận thua, thế là ở dưới đài vang lên tiếng hoan hô rầm trời.
- A Khắc Lưu Tư giỏi lắm!
Thì ra đã có người bắt đầu gạt bỏ xú danh của hắn mà đánh giá lại tài nghệ của hắn. Mặc kệ thanh danh của hắn có thối đến mức nào, nhưng phương thức giao đấu của hắn khiến người ta rất yên lòng. Các học viên giao đấu với hắn đều không bị thương vong chút nào, thậm chí cũng không bị tổn hại thanh danh nữa, bởi vì ngoài trận đầu tiên ra, còn lại hai lần khác thì những người quan chiến đều không biết ai thắng ai bại, chỉ chờ đến khi đối thủ của hắn lên tiếng nhận bại thì lúc đó họ mới biết là hắn đã thắng mà thôi!
Một ma pháp sinh cấp bốn có thể chống nổi một hiệp ở trong những cuộc tranh tài cao cấp như vậy đã là khó lắm rồi, vậy mà hắn lại thắng liên tiếp đến ba trận, đúng là một kỳ tích, và nhờ đó mà hắn cũng bắt đầu có một sức hút rất đặc biệt. Sau mỗi lần tung hô "A Khắc Lưu Tư giỏi quá!" của Cách Phù thì người ta cũng lần lượt reo hò tán thưởng theo nàng.
Trận thứ tư cũng lại thắng, Pha Tư Đế bắt đầu trầm mặc, nàng không còn đưa mắt dò hỏi Á Na đang đứng bên cạnh nữa, bởi vì mỗi lần Á Na nhìn thấy hắn thắng trận thì đều cau mày tỏ vẻ khó hiểu. Rõ ràng là Á Na cũng có nhiều chuyện không thể hiểu nổi. Vị sư tỷ này chính là thần tượng của Pha Tư Đế, vì cùng ở một lầu nên đã sớm trở thành một người mà nàng để ý tới nhất. Tuy rằng mỗi lần Á Na thắng trận, nàng cũng nhận được rất nhiều tràng pháo tay ủng hộ, nhưng Á Na lại cự tuyệt đưa ra lời dự đoán về trận đọ sức giữa hai người họ.
Tình huống ngày mai sẽ không tầm thường, bởi vì Á Na đã rút được "lá sâm" thượng thượng - quyết đấu với Đạt Nhĩ Tư!
Sóng dữ đào cát, khi đào hết cát thì sẽ thấy vàng! Người có thể tiến vào vòng bát cường nhân (tám người mạnh nhất) đều là cao thủ trong cao thủ, không ai có thể dựa vào may mắn và tình cờ mà vượt qua năm ải được, chỉ có càng về cuối thì mới gặp được cao thủ mà thôi!
Hôm nay Đạt Nhĩ Tư đã bạo phát, hai tay gã hợp lại, khiến cho một nam sinh cao lớn suýt tí là bị bóp chết. Đó là chiêu thức mà trước giờ gã chưa từng dùng đến, chỉ tới khi gặp trận trước khi quyết đấu với mỹ nữ thì mới sử dụng tới, sức uy hiếp hiển thị rất rõ ràng.
oooOooo
Ngày mai sẽ là một trận ác chiến kinh hồn, Á Na ngồi trong phòng ngơ ngác đến xuất thần. Nàng chưa tìm ra được chỗ yếu hại của Đạt Nhĩ Tư, toàn thân người này giống như là một bộ giáp vậy, ngay cả mũi chủy thủ của gã cao thủ Phong hệ kia cũng không thể đâm thủng người gã, cả Hắc Ám tiêu dung cũng không có ảnh hưởng gì tới gã, vậy thì Băng đao của mình lại có tác dụng gì chứ?
Yếu huyệt duy nhất là hai con ngươi, nhưng đôi ngươi của gã lại ẩn sâu trong hốc mắt, chỉ để lộ một khe hở rất nhỏ, Băng đao của nàng có đâm thủng được nó không? Không, muốn làm được điều đó thì rất khó khăn! Nhưng điều càng khó hơn là gã tuy có vẻ chậm chạp nhưng tốc độ phản ứng lại nhanh dị thường. Ngày đầu tiên xem gã thi đấu thì đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng nàng rồi!
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Á Na bước ra mở cửa. Người đứng trước cửa phòng nàng là một nam sinh, hắn đang mỉm cười, cười đến phát tởm.
Người có dáng vẻ tươi cười khiến cho nàng cảm thấy phát tởm thì chỉ có một mà thôi, đó là A Khắc Lưu Tư!