Khắc Nại vung tay ra, luồng sương mù dầy đặc lại xuất hiện một lần nữa, những cổ thi thể ở dưới đất liền từ từ bị tan rã, kể cả y phục và binh khí. Đáng lẽ những nơi nào có thi thể bị hủy thì sẽ để lại mùi thối khác thường, thế nhưng với Hắc Ám tiêu dung thì nó lại không để lại mùi vị gì cả. Chỉ mười phút sau, bốn cổ thi thể đã hoàn toàn tan rã, không còn một chút vết tích nào.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Lưu Sâm nói.
Khắc Nại gật đầu:
- Đúng là phải đi thôi, nếu có thêm vài tên địch nhân, chỉ sợ chúng ta....
Thế rồi hai người sóng vai bước đi, tiếng bước chân từ từ xa dần rồi không còn tiếng động gì nữa, mà nữ nhân nằm ở trên đất vẫn không thấy nhúc nhích gì.
Trong một góc tối của con hẻm, thanh âm của Khắc Nại vang lên rất nhẹ:
- Ngươi không nhận ra nữ nhân kia là cùng bọn với đám người lúc nãy sao?
- Đương nhiên là một phe!
Lưu Sâm nhẹ giọng đáp:
- Ả chuyên phụ trách dẫn đường!
- Ta còn tưởng ngươi vì si mê ả mà đã biến thành một tên đần rồi chứ!
Lưu Sâm mỉm cười:
- Ả thật biết diễn kịch, nhưng ả đã sai rồi. Bất luận một nữ nhân nào cũng sẽ không vì tiền mà ngủ với A Khắc Lưu Tư!
Ngủ cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, dù cho thú tính của nàng ta có dữ dội tới đâu đi nữa thì cũng không cần làm vậy, thế nhưng nàng ta lại không chút sợ hãi, vả lại còn hết sức chủ động nữa. Đó chính là kẽ hở lớn nhất!
Khắc Nại hỏi:
- Chúng ta làm gì bây giờ? Ta vẫn kiên trì chủ ý của mình, giết phăng ả đi, sau đó sẽ giết luôn Na Nhĩ Tư!
- Ngươi khẳng định Na Nhĩ Tư là kẻ chủ mưu ở sau chuyện này?
Đôi mắt của Lưu Sâm lấp lóe hàn quang:
- Dựa vào cái gì mà ngươi khẳng định như thế?
- Với tình huống đó, bọn chúng vốn không cần nói dối kia mà!
Khắc Nại đáp:
- Không ai nghĩ rằng ngươi sẽ có thể đánh bại chúng, ngay cả ta cũng không ngờ. Nếu chúng ta đã chết chắc rồi, vậy tại sao chúng còn nói dối?
- Trong kế hoạch của chúng, ta có thể là sẽ chết chắc rồi, nhưng nói không chừng ngươi lại có thể bị thương mà chạy đi!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Ta nghĩ trong lúc ta giao đấu với gã râu ria kia, nếu bọn chúng muốn giết ngươi thì ngươi đã không sống được rồi!
Khắc Nại dù sao cũng chỉ là một ma pháp sư cấp hai, ma pháp của gã vốn không đáng kể đối với đại kiếm sư, vì họ có đấu khí hộ thân nên có thể xua tan ma pháp. Nếu muốn giết Khắc Nại, gã tuyệt đối sẽ không sống nổi, nhưng bọn chúng vẫn cứ đứng đợi trong hẻm, đó là chuyện không bình thường.
Khắc Nại cười lạnh:
- Vậy là ý gì? Ngươi cho rằng ta cùng bọn với chúng sao?
Lưu Sâm trầm giọng nói:
- Ngươi sai rồi! Ta không hề nghi ngờ ngươi, mà chỉ muốn nói cho ngươi biết, chuyện này không hề đơn giản như ngươi tưởng đâu. Bọn chúng vốn muốn mượn cái miệng của ngươi để liên kết cái chết của ta với Na Nhĩ Tư.
Khắc Nại nghe xong lời đó thì ngây người ra.
Rốt cuộc nữ nhân đang nằm ở xa xa kia cũng ngồi dậy, sau đó thì ngơ ngác đứng lên. Lưu Sâm vỗ vỗ lên vai Khắc Nại, nói:
- Ngươi về được rồi!
Vừa nói xong, thân ảnh của hắn liền biến mất trong bóng đêm. Khắc Nại đứng đó đến xuất thần. Hắc Ám hệ, gã là cao thủ của Hắc Ám hệ, ở trong đêm tối, gã phải là vương giả mới đúng, vậy mà vị bằng hữu này thì lai vô ảnh, khứ vô tung [1]; hắn mới chính thức là u linh của đêm đen, tốc độ lưu! Chẳng lẽ giống như truyền thuyết của học viện vậy, hắn chính là vương giả của tốc độ lưu?
oooOooo
Nữ nhân kia không trở lại học viện, mà lại tiến vào phòng của mình. Nửa đêm nửa hôm như vậy, nàng ta thu thập một số đồ đạc đơn giản, trong đó cũng chỉ có một bao phục, bên trong là vài bộ y phục và hơn mười đồng kim tệ, không biết đó là món quà phong lưu do nam nhân nào đã tặng nàng ta nữa.
Cửa phòng mở ra, nàng ta lại muốn ra cửa.
Nhưng khi cửa phòng vừa mở ra, nàng liền sững người lại. Trước mặt nàng là một nam nhân, hắn cười hì hì rồi nói với nàng:
- Không có ta thì ngươi cứ ngơ ngẩn như vậy à?
Hắn vốn muốn xem thử nữ nhân này sẽ hội hợp với ai, sau đó mới bắt lấy kẻ chủ sự, nhưng không ngờ nàng ta không làm vậy mà lại thu dọn đồ đạc và chuẩn bị bỏ đi! Nàng ta muốn bỏ đi, vậy thì hắn chỉ còn cách là ngăn cản thôi.
Vị cô nương kia gượng cười, nói:
- Ta....tưởng ngươi không đến chứ, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nụ cười của nàng từ từ bị thay thế bằng sự sợ hãi:
- Ta nhớ là có người chặn đường đòi cướp, sau đó thì bất tỉnh nhân sự, không có chuyện gì chứ?
Chuyện này dường như đã lưu lại một nỗi ám ảnh khó quên cho nàng vậy.
Lưu Sâm lắc đầu:
- Không có gì!
- Đa tạ trời đất!
Cô nương đó ngây ngô nói:
- Nếu vì ta mà ngươi bị thương, vậy ngươi nhất định sẽ trách ta!
- Không có đâu!
Lưu Sâm đưa tay ra ôm lấy ngang eo của nàng ta rồi hỏi:
- Bồn tắm lớn của ngươi đâu? Chúng ta đi tắm trước, rồi lát lên giường nói tiếp!
Cô nương khẽ giãy giụa rồi nói:
- Thật xin lỗi, ta.....chu kỳ của ta tới bất ngờ quá, nên hôm nay không thể bồi tiếp ngươi rồi, để hôm khác nhé!
- Chu kỳ tới à? Sao trùng hợp vậy?
Lưu Sâm không đáp ứng:
- Để ta xem nào.
Chu kỳ của nữ nhân mà cũng muốn xem à? Trên đời sao lại có thứ nam nhân vô liêm sỉ như thế chứ? Cô nương nhíu mày, nói:
- Bẩn chết, có gì hay mà coi chứ?
- Ta vẫn muốn xem một chút!
Lưu Sâm vươn tay kéo lấy đai lưng của nàng ta, hắn khẽ giật một cái, vị cô nương kia kinh hãi nắm chặt lấy quần mình, sắc mặt biến thành trắng bệch. Tuy nàng nhanh tay giữ được lưng quần và không để nó tuột xuống, nhưng Lưu Sâm cứ lôi lôi kéo kéo, khiến cho chiếc đùi trắng nõn và chỗ tư ẩn của cô nương nọ lộ hết ra ngoài. Nàng ta thét lên thất thanh, rồi nhanh chóng khom người xuống, nhưng eo của nàng đã bị Lưu Sâm ôm chặt lấy, còn bên tai thì nghe tiếng cười nhạt của hắn vang lên:
- Chu kỳ ở đâu nào?
Cô nương kia không nói gì mà chỉ giãy giụa hòng tránh khỏi vòng tay của hắn, lời nói dối của nàng chỉ có thể gạt tất cả thân sĩ, nhưng không thể gạt được tên lưu manh đại biến thái này.
- Ngươi vội vã bỏ trốn, chắc không phải vì mưu kế giết người không thành đó chứ?
Cô nương kêu lớn:
- Không....không phải....ta.....
Thân thể nàng bị Lưu Sâm ôm lấy rồi bế thốc đặt lên giường, nàng liều mạng giãy giụa, mà mức độ giãy giụa lại rất mãnh liệt. Lưu Sâm cười lạnh lẽo, nói:
- Phải dùng tới kiểu này à? Chẳng phải ngươi chuyên làm những chuyện này hay sao?
- Không phải....ta....ta chưa từng làm chuyện đó!
Cô nương kêu lên:
- Ta còn là....xử nữ!
Lời đó thốt ra vốn là có ý tự bôi nhọ mình, nhưng nàng ta đã sai rồi. Ngay từ đầu Lưu Sâm chỉ muốn tạo bầu không khí khẩn trương, nhưng bây giờ thì lại khác, hắn vốn không có hứng thú với những kỷ nữ chuyên làm những chuyện này, nhưng bây giờ nàng ta vẫn còn là xử nữ, vậy thì khác hẳn.
- Một người rõ ràng là kỷ nữ nhưng tại sao vẫn là xử nữ? Chẳng lẽ còn có dự mưu khác?
Cô nương run rẩy không dám nói gì.
Lưu Sâm nhìn chằm chặp vào nàng ta, ánh mắt lạnh lùng của hắn từ từ thay đổi, rồi đột nhiên bật cười, nói:
- Ta tin ngươi rồi, xử nữ tiểu thư. Ngươi muốn thất thân à?
Thân thể của nàng đang bị giữ chặt ở trên giường, những địa điểm thần bí cũng nằm ngay trước mắt đối phương rồi, việc thất thân quả thật rất dễ xảy ra.
Toàn thân vị cô nương run lên bần bật, nàng kinh hoảng lắc đầu, rõ ràng lời vừa rồi của hắn đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của nàng rồi.
- Nếu không muốn thì cũng rất đơn giản, thành thật trả lời ta là được. Là ai đã sai ngươi làm thế? Nếu ngoan ngoãn trả lời thì ta sẽ tha cho ngươi.
- Ta không biết...thật sự không biết!
Cô nương kêu lên:
- Người ta tặng cho ta hai mươi kim tệ, bảo ta dẫn ngươi ra ngoài, nhưng ta không biết y là ai.
- Người đó tặng cho ngươi hai mươi kim tệ mà ngươi không biết là ai sao?
Lưu Sâm cười lạnh:
- Sao lại có chuyện kỳ quái như thế chứ? Xem ra ngươi không có nói thật rồi!
Nói xong, hắn khẽ đong đưa cái mông của mình qua lại vài cái, sau đó từ từ ép xuống.
Sắc mặt vị cô nương đó liền trở thành trắng bệch, nàng hét lớn:
- Thật vậy mà....ta thừa nhận mình sai rồi. Kim tệ trả lại cho ngươi, ngươi tha cho ta đi....dừng lại, dừng lại....
Trong tiếng thét lớn, nàng cảm thấy địa phương mẫn cảm nhất của mình như đang có một đống lửa từ từ ép tới từng chút từng chút một. Nàng cố sức lùi lại càng nhiều càng tốt, nhưng nàng chỉ có thể đưa thân thể mình rời khỏi "đống lửa" đáng sợ đó mà thôi....
May mà nó cũng dừng lại!
- Nói thật vẫn còn kịp!
Lưu Sâm cảm thấy rất kích thích, dùng thứ đó để ép xử nữ vào khuôn, tiến nhập một chút thì đã có sức uy hiếp rất lớn rồi.
Vẫn kịp sao? Dường như không kịp rồi, hắn đã tiến vào, nhưng chỉ có cảm giác bành trướng chứ không bị đau, nếu là vậy thì vẫn còn chưa xuyên thủng, mà chưa xuyên thủng thì vẫn còn chưa thất thân. Chỉ cần hắn tiến vào một chút nữa thì sẽ xuyên thủng màn trinh rồi. Thế là vị cô nương kia kêu lên:
- Là Na Nhĩ Tư!
- Na Nhĩ Tư? Thật là hắn?
Lưu Sâm hơi sửng sốt, chẳng lẽ mình đã quá đa nghi?
- Chuyện gì ta cũng nói cho ngươi hết rồi, tha cho ta đi!
Vừa nói, cô nương đó đẩy mạnh hắn ra, nhưng đột nhiên thân thể hắn lại bắn ngược lên.
- Aaaaaaa.....
Trong tiếng hét thảm, vị cô nương đó thét lên đau đớn, nước mắt tuôn trào như mưa. Cú bật ngược đó đã hại nàng rồi, rốt cuộc đối phương đã phá xử nàng rồi.
- Chà, xin lỗi, ta đang suy nghĩ một việc, nên đã không cẩn thận!
Lưu Sâm cười gượng nói:
- Để ta lui lại là được!
Nói là làm, nhưng khi vừa lui lại được vài thốn, hắn bỗng nói:
- Thì ra ngươi đã nói thật, ngươi đúng là một xử nữ......lần đầu tiên của xử nữ không nên chỉ có đau đớn mà không có khoái lạc. Ta nghĩ nếu đã lỡ trót rồi thì phải trét luôn, ài, sao ta lại dễ mềm lòng vậy chứ....
Lòng "hảo tâm" của hắn là vì muốn bù đắp cho sự "thiếu cẩn thận" và đã khiến cho cô nương kia bị thất thân. Cô nương kia thì lệ vẫn tuôn lai láng, ngay cả lúc dần dần đạt đến cao trào thì nước mắt của nàng vẫn không ngừng tuôn.