Tại phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đang đứng nhìn ra cửa sổ đã rất lâu mà không hề cử động. Lôi Nặc Tư cung cung kính kính nói:
- Viện trưởng, chuyện này học viện không có trách nhiệm! Nhị vị đạo sư đây cũng đều thấy được, là chính hắn đã không tuân thủ quy định kia mà. Khi các học viên xuất phát, chúng ta đã căn dặn rõ ràng, khi nào thấy được dây lụa đỏ thì phải trở về, nếu không sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, dù cho may mắn không chết, vậy học viện cũng sẽ khai trừ như thường!
Khắc Lạp Khắc đạo sư gật đầu tán thành:
- Đúng vậy, tất cả đều dựa theo lệ cũ mà tiến hành, vốn không có vấn đề gì. Có phải không Cách Lý đạo sư?
Cách Lý đáp:
- Chuyện đó....nhưng gã học viên ấy không có lý do gì để thất tung cả. Thân là thiếu chủ của Phong Thần đảo, chẳng lẽ hắn không biết quý trọng tính mạng của mình sao? Tại sao lại làm vậy chứ?
Lôi Nặc Tư nói:
- Đơn giản lắm thôi, người này đã quen không để đạo sư trong mắt rồi, vì vậy mà lời của đạo sư hắn cũng chẳng thèm nghe.
Đột nhiên ở bên ngoài có âm thanh vang lên:
- Viện trưởng, A Khắc Lưu Tư đã về!
Viện trưởng bỗng quay người lại, cửa phòng mở lớn, một người bước nhanh vào, hai tay trình lên dây lụa đỏ rồi cung kính nói:
- Viện trưởng, tam vị đạo sư, ta đã trở về!
Viện trưởng thở phào một hơi rồi hỏi:
- Có phải là do Cách Tố đạo sư đã tiếp ứng ngươi trở về hay không?
Lưu Sâm đáp:
- Dạ đúng thế! Đa tạ Cách Tố đạo sư, nếu không có y, e rằng ta sẽ không trở về được. Ta đã gặp Ma lang!
Bốn người đều trợn mắt kinh ngạc, ánh mắt của Cách Lý ngưng trọng:
- Ngươi đột phá giới tuyến rồi tiến vào chỗ sâu nhất ở trong rừng?
Ma lang là giống ma thú sống ở chỗ sâu nhất trong rừng, quyết không thể xuất hiện ở gần giới tuyến.
- Không có!
Lưu Sâm phủ nhận:
- Ta không hề vi phạm, vì vừa thấy dây lụa đỏ thì ta đã tính quay trở lại rồi, nhưng không ngờ lại gặp phải Ma lang. May mà nó đã bị thương từ trước, có lẽ vì vậy mà nó mới đến gần vùng ngoại vi để kiếm gì ăn cũng nên, và cũng nhờ nó đã bị thương nên ta mới có thể dằn co với nó cho tới khi Cách Tố giảng sư đến nơi.
Viện trưởng quay sang hỏi nàng mỹ nữ đang đứng gần cửa:
- Cách Tố, hắn nói có đúng không?
- Đúng vậy!
Cách Tố chứng thực:
- Khi ta đến giới tuyến của hắn thì mới thấy hắn đang giằng co với Ma lang, nhưng hắn đã nói sai một điểm. Ma lang bị chết dưới chủy thủ của hắn, chứ ta không hề giúp hắn. Hắn bị thương, nên ta ở bên cạnh canh giữ cho hắn suốt đêm, đó là sự thật!
Lời nàng nói hoàn toàn là sự thật, vì Ma lang đúng là đã chết dưới tay hắn, hơn nữa, hắn cũng đã bị thương và nàng đã canh giữ ở bên cạnh hắn.
Viện trưởng gật gù:
- Không sai, không sai! Nghe nói ma pháp phụ của ngươi rất tốt, coi bộ lời đồn không ngoa chút nào! Lôi Nặc Tư, đây là một hạt giống tốt, nhất định phải bồi dưỡng cho tốt đấy!
Lôi Nặc Tư lộ vẻ mừng rỡ:
- Đúng thế, đúng thế! Bạn học A Khắc Lưu Tư, ngươi trở về trước đi!
- Dạ, đạo sư!
Lưu Sâm cung kính khom người chào rồi quay đầu cáo lui. Hắn mường tượng nhận ra được ánh mắt tràn ngập hoài nghi của y, có lẽ là y không hiểu dây lụa đỏ ở đâu ra, và hắn đã lấy được nó từ đâu? Cách Tố cũng đã xác nhận, hắn không hề vi phạm quy định, vậy là không thể lấy nội quy của học viện mà trừ đi hắn rồi, đó mới là kỳ quái!
Không ai ngờ Cách Tố đã nói dối!
Nàng bây giờ cái gì cũng sẽ nói giúp hắn, dù cho hắn có nói khi nàng đến đó thì hắn đang dùng dây lụa đỏ để thắt cổ, vậy thì nàng cũng sẽ nói giúp hắn: "đúng đó, dây lụa đỏ đã lún sâu vào thịt rồi."
oooOooo
Màn đêm buông xuống, ở trên cửa sổ của tầng năm vẫn còn đèn. Đây là ký túc xá của Lôi Nặc Tư. Ký túc xá của đạo sư không giống với học viên, mỗi người ở hẳn một tầng, phòng ốc rất rộng rãi.
Lôi Nặc Tư ngồi trầm ngâm trước cửa sổ thật lâu, ở bên cạnh truyền đến thanh âm của nữ nhân:
- Ngươi thật sự khẳng định là hắn đã tiến vào rừng sâu?
- Khẳng định!
Lôi Nặc Tư nói:
- Bởi vì hôm qua ta cũng đã theo Cách Tố vào đó, nàng ta đã tiến nhập vào rừng sâu, chứ không giống như lời nàng ta nói là chỉ tới giới tuyến thì đã gặp A Khắc Lưu Tư.
Nữ nhân kia kinh hãi kêu:
- Là ả đã nói dối? Tại sao?
- Có lẽ để bảo vệ cho hắn cũng nên. Ngươi cũng biết đó, Hoàng kim tổ hợp có ý nghĩa thế nào đối với giảng sư....
Về chuyện của Cách Tố và A Khắc Lưu Tư, y chỉ biết gần phân nửa, bởi vì khi y đến nơi có đầy xác ong, y đã bỏ về. Rừng rậm là nơi rất nguy hiểm, đối với ai cũng vậy mà thôi. Hơn nữa, Cách Tố rất khôn khéo, nếu muốn theo dõi nàng cũng không phải là chuyện dễ. Chỉ cần biết A Khắc Lưu Tư vượt giới tuyến là đủ rồi, y cứ nắm lấy chứng cứ đó, kế này không thành thì sẽ bày kế khác, khai trừ hắn!
Nữ nhân kia tỏ vẻ khó hiểu:
- Ngươi đã biết ả nói dối, vậy tại sao lại không vạch trần ả?
Lôi Nặc Tư lắc đầu nói:
- Ngươi biết cái gì chứ, A Khắc Lưu Tư không muốn đối nghịch chính diện với ta, còn ta thì cũng không thể trở mặt thù địch với Cách Tố, bọn họ chọn cách đi tìm dây lụa đỏ khác để qua ải này, vì vậy sao ta lại không thể tương kế tựu kế.....
Thanh âm của y càng lúc càng nhỏ dần.
Nữ nhân kia sau khi nghe xong thì cười khanh khách:
- Lão hồ ly ngươi thật là gian hoạt!
Sau đó ở trong phòng vang lên những âm thanh rất nhỏ, đúng là thanh âm sột soạt khi người ta cởi y phục. Không lâu sau đó, đèn ở trong phòng cũng tắt ngấm, hai tấm thân trần như nhộng liền lôi kéo nhau ngã lên giường. Tiếp theo đó thì có tiếng thở gấp vang lên, nhưng không một ai phát giác ở bên cửa sổ đã có một cái đầu người nhô lên một cách vô thanh vô tức, sau đó thì có bốn, năm vật dài dài từ cửa sổ bắn ra, và cùng lúc bay về phía hai bóng người đang ở trên giường kia.
Khi những vật dài dài kia còn ở trên không thì Lôi Nặc Tư đã giật mình phát giác, thế rồi có tiếng niệm chú ngữ vang lên, nhưng chú ngữ chưa kịp niệm xong thì đột nhiên nữ nhân ở trong lòng y chợt thét lên chói tai:
- Rắn!
Thét xong, ả bật dậy thật nhanh, đồng thời hất mạnh Lôi Nặc Tư sang một bên. Lôi Nặc Tư chỉ cảm thấy ở chân đột nhiên đau nhói lên, nhất thời mặt y không còn sắc máu, Cương phong xà!
Ma đạo sư cũng là người, khi chưa niệm xong chú ngữ thì y chỉ yếu ớt như một người thường mà thôi. Lúc này y biết có người đối phó với mình, nhưng rốt cuộc là ai chứ? Vì sao lại vô thanh vô tức bò lên cửa sổ của tầng năm và lại còn mang theo Cương phong xà? Y không thể nào nghĩ cho rõ ràng được, bởi vì lúc này y đã ngã xuống, và chỉ trong chốc lát, không biết trên người y đã bị cắn bao nhiêu vết nữa.
Sáng hôm sau, Lưu Sâm thức dậy tương đối sớm, vì hôm nay là khóa học của Lôi Nặc Tư đạo sư. Xưa nay lớp của y không có ai đến trễ cả, vì vậy mình cũng không thể đặc biệt hơn người khác, thế nhưng tình huống hôm nay lại có chút dị thường. Các học viên vào lớp ngồi đã hơn mười phút, vậy mà không thấy bóng dáng đạo sư đâu cả.
Thác Lôi Tư nhíu mày nói:
- Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Lôi Nặc Tư đạo sư trước nay chưa đi trễ bao giờ, không biết có chuyện gì xảy ra nữa không đây.
Một nam sinh ngồi bên cạnh hỏi:
- Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Thác Lôi Tư nói:
- Để ta đi xem! Các người ở lại đây đừng đi đâu.
- Tất cả cùng đi xem thế nào!
Lưu Sâm nói:
- Nếu như đạo sư bị bệnh, vậy mọi người đều có thể mượn dịp này để đến thăm y luôn, vậy không tốt sao? Bình thường y đối với chúng ta cũng rất tốt kia mà!
- Đúng vậy, tất cả cùng đi xem đi!
Mọi người cùng nhao nhao lên góp ý. Mặc kệ đạo sư đối với mình ra sao, không một ai dám nhận là y không cư xử tốt với mình cả.
Thể là cả lớp học kéo nhau đi tới ký túc xá của đạo sư. Khi vừa ra khỏi tòa cao ốc, một lão giả thấy được thì nhíu mày hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì?
Thác Lôi Tư bước lên trước một bước rồi nói:
- Khắc Lạp Khắc đạo sư, hôm nay Lôi Nặc Tư đạo sư không đến lớp giảng, nên chúng ta muốn đi xem coi y có phải bị bệnh hay không!
Khắc Lạp Khắc lắc đầu nói:
- Một đám người đi như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Để ta đi trước xem sao!
Gõ cửa, không có phản ứng. Khắc Lạp Khắc khẽ nhíu mày rồi gọi:
- Lôi Nặc Tư, mở cửa!
Vẫn không có phản ứng, sắc mặt của Khắc Lạp Khắc chợt biến:
- Mở cửa mau!
Có phải là y đã bị đột tử rồi hay không?
Dưới sự hợp lực của vài người, rốt cuộc cửa phòng cũng được phá ra. Cửa vừa được mở rộng thì toàn bộ mọi người đều trợn mắt há miệng, ở trên chiếc giường lớn là hai tấm thân lõa thể, tất cả đều phơi bày ra trước mắt mọi người, còn mấy con rắn thì vẫn đang bò lổn ngổn ở trên giường.
Đám nữ sinh thì cùng lúc kêu to rồi bỏ chạy hết ra ngoài, còn đám nam sinh thì tiến tới gần hơn vài bước.
- Là Ty Lệ Tân của lớp chúng ta đây mà, quả nhiên ả là tình phụ của đạo sư!
Một gã nam sinh lên tiếng.
Lời này trước nay vốn không ai dám nói ra miệng, nhưng sự thật đã ở trước mặt, hai người trần như nhộng ở cùng một chỗ, vậy còn ai dị nghị nữa?
Sắc mặt của Khắc Lạp Khắc sa sầm xuống, lão khẽ niệm chú ngữ, lập tức trong tay lão bắn ra mấy lưỡi Phong nhận, chém cho mấy con rắn đứt thành mấy đoạn, sau đó lão chỉ tay, rồi nói:
- Mau tìm mấy cái chăn đắp lại cho họ, thật là....thật là....chẳng ra thể thống gì cả!
Nói xong thì lão vừa thở hồng hộc vừa bước ra ngoài, xem ra chắc là đến báo lại với viện trưởng đây, còn mấy tên nam sinh thì khuôn mặt của ai nấy cũng đều khác thường, có vài tên đi tìm chăn đắp cho kẻ bị hại, còn lại những tên khác thì vẫn xì xầm bàn tán:
- Chà, bộ ngực của ả lẳng lơ này thật là cao đấy!
- Ngươi xem, khu "rừng cấm" của ả thật là rậm rạp ghê!
- Ngươi nghĩ xem bọn họ bị rắn cắn như vậy thì có làm được chuyện đó hay không?
- Vậy mà cũng hỏi hay sao, ngươi coi bắp đùi của Ty Lệ Tân kìa, vẫn còn vết tích đấy...
Lưu Sâm lắc đầu than thở:
- Thật không ngờ, đạo sư đáng kính của chúng ta lại cùng là một loại người với A Khắc Lưu Tư ta. Đợi khi hắn tỉnh lại thì ta phải kết giao với y cho tốt mới được.
Nói xong, hắn liền bước nhanh ra cửa, ở sau lưng hắn có nhiều ánh mắt dõi theo với cái nhìn đầy khinh bỉ.
Thế là tin tức nóng hổi này liền được truyền đi khắp học viện rất nhanh chóng, bất kể là nơi nào cũng đều thích truyền bá loại tin tức hồng phấn thế này; huống chi nó còn là một tin tức chấn động nữa, một vị đạo sư bình thường có vẻ rất đạo mạo, vậy mà lại cùng với nữ sinh làm chuyện xấu xa trong phòng riêng. Khi sự tình bị đổ vỡ trước mắt mọi người thì họ đã bị Cương phong xà cắn cho ba mươi mấy chỗ, như vậy họ sẽ phải giữ nguyên tư thế ngu ngốc và dâm đãng đó trong suốt một tháng mới hết.
Không khí trong lành mát mẻ, tiếng chim hót líu lo thật dễ nghe. Ở phía trước chợt có một khuôn mặt kiều diễm lộ ra, chính là Cách Tố rồi. Trên mặt nàng lộ nụ cười tươi, nàng ngoắc nhẹ tay vài cái rồi biến mất.
Mỹ nữ triệu kiến rồi đây, đúng là chuyện tốt mà! Lưu Sâm đảo mắt quan sát động tĩnh xung quanh một lát, sau đó chậm rãi rút vào một góc tường, không lâu sau cũng biến mất luôn.
oooOooo
Trong phòng có mùi hương rất thơm, mà người so với không gian trong phòng thì còn thơm hơn gấp mười lần. Nàng mỹ nữ thơm ngát kia nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi:
- Là ngươi làm à?
Lưu Sâm ngơ ngác:
- Ta làm cái gì chứ? À, nàng hỏi nàng hả? Nếu vậy thì ta thừa nhận! Đích thật đã làm hai lần, và cũng tương đối thỏa nguyện!
Cách Tố đỏ mặt mắng:
- Hỗn đản, nói nhảm gì đó? Là ta hỏi chuyện của Lôi Nặc Tư kìa. Có phải ngươi đã thả Cương phong xà hay không?
- Ta đâu biết! Hay là chuyện này vốn không phải do Cương phong xà gây ra thì sao?
Lưu Sâm khẽ xoa xoa đôi bàn tay, rồi tiếp:
- Lão gia hỏa này thích chơi nữ hài trẻ tuổi, có thể là thể lực không chống nổi, hoặc là vì hai người đã ăn xuân dược rồi kích tình quá độ, nên mới song song xụi lơ như thế. Sao nàng không đợi y tỉnh lại rồi hỏi?
- Nếu y tỉnh lại, vậy có thể nói ra ai đã hạ thủ hại y hay không?
Đây mới là vấn đề chính mà nàng quan tâm tới.
Lưu Sâm hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ta nghĩ là y sẽ không biết! Khi đã lên đến cao trào thì có ai lại chú ý tới mấy con rắn bỗng nhiên từ cửa sổ phóng ra chứ? Hơn nữa, lúc mấy con rắn đó xuất kích thì cũng không có ai hiện thân ở trước cửa sổ. Lúc người ta đạt đến cao trào thì phản ứng là kém nhất, điểm này nàng cũng biết rõ mà!
Hắn vừa nói vừa vươn tay ra, chuẩn xác chụp lấy đôi ngọc thố, chúng vừa cao vút đầy kiêu ngạo lại vừa rất mềm mại, muốn bắt thật là dễ.
Cách Tố kêu lên một tiếng yêu kiều, toàn thân liền trở nên mềm nhũn, nàng hổn hển nói:
- Tên bại hoại này, mới đây mà đã nghĩ tới làm chuyện xấu rồi, người ta....vẫn còn chưa hồi phục mà!
Đùa nghịch ngọc thố có liên quan gì tới cơn đau ở hạ thể của nàng đâu? Đây rõ ràng là một sự ám chỉ mà!
Nhẹ nhàng vuốt ve chốc lát, thế là niềm kích thích ở trong người Cách Tố liền dâng lên mãnh liệt. Y phục được cởi ra, tiến nhập....tất cả đều rất tốt đẹp, nhưng ngay trong lúc hơi thở của Cách Tố bắt đầu trở nên gấp gáp thì nàng đột nhiên thì thào:
- Ngươi coi chừng đấy, đừng để người ta ném mấy con Cương phong xà vào đây. Nếu như ta cũng bị tình trạng như thế, vậy ta....ta sẽ không sống được....