Cách Tố lạc giọng kêu lên:
- Ngươi...ngươi tại sao lại làm vậy?
Thanh âm của hắn có vẻ mệt mỏi đáp lại:
- Bởi vì nàng là...nữ nhân của ta!
Nữ nhân của hắn? Hắn đang dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói của hắn hay sao? Vì bảo vệ nữ nhân của mình, hắn có thể bỏ đi tính mạng của chính mình. Cách Tố không biết trong lòng mình có tư vị gì, nàng chỉ thấy đôi mắt của hắn đang từ từ nhắm lại. Cách Tố lay mạnh người hắn:
- A Khắc Lưu Tư, tỉnh lại mau!
Nhưng mắt hắn đã nhắm lại, không biết là vì hắn bị mệt mỏi rã rời hay là vì hắn không chống đỡ được cơn buồn ngủ nữa.
Hắn đã chết! Nước mắt của Cách Tố lại tuôn như mưa:
- Ngươi không thể chết! Tên hỗn đản ngươi, sao có thể chết như vậy được? Ngươi hại ta ra nông nổi này, ta...ta không thể để ngươi chết!
Chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy đau đớn vô cùng, nếu như không phải vì hắn bảo vệ nàng, vậy nàng sẽ rất vui khi nhìn hắn chết, nhưng bây giờ trái lại, nàng lại không muốn hắn chết!
Thế sự thường là như vậy đó, lúc nàng muốn giết hắn thì hắn không chết, giờ đây nàng muốn hắn tỉnh lại thì hắn không tỉnh!
Tại sao ngươi lại muốn cứu ta? Tại sao không để ta hận ngươi? Bây giờ ta không hận ngươi nữa, vậy tại sao ngươi lại chết? Tại sao chứ? Nước mắt của Cách Tố tuôn như mưa, đau lòng vô cùng, so với nỗi sỉ nhục bị hắn phá trinh thì còn đau hơn nhiều....
- Nàng thật không muốn ta chết?
Không biết Lưu Sâm đã mở mắt ra từ lúc nào.
Thân thể Cách Tố bị chấn động kịch liệt, nàng hỏi gấp:
- Ngươi chưa chết? Thật làm ta sợ muốn chết đi thôi! Ngươi hãy chờ đó, để ta lập tức trở về học viện, tìm người đến đây trị thương cho ngươi!
Phong hệ ma pháp sư không biết trị thương, nhưng tại học viện có Quang Minh và Thủy hệ ma pháp sư, chỉ cần hắn có thể chờ nổi thì hắn sẽ được cứu.
- Đừng lo, ta không sao!
- Thật à? Ngươi không gạt ta chứ?
Trong ánh mắt của Cách Tố có nét kinh ngạc, chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Lưu Sâm đã thấy trở thành hồng nhuận trở lại, quả thật là không giống như có chuyện gì vậy.
- Ta không gạt nàng!
Lưu Sâm nói:
- Ta muốn hỏi nàng một câu, có phải là nàng đã thay đổi chủ ý, không muốn ta chết nữa?
- Thật!
- Tại sao! Nàng không hận ta à?
- Ta....ta đã là nữ nhân của ngươi rồi!
Cách Tố phải vất vả lắm mới thốt ra được lời này, vừa nói xong thì trên mặt nàng đã đỏ bừng ra đến mang tai.
Thay đổi rồi? Nhanh vậy sao? Lưu Sâm hơi sững sốt.
- Ngươi không tin?
Cách Tố khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái rồi nói:
- Vậy ngươi tin chưa?
Thanh âm của nàng rất ôn nhu.
Lưu Sâm lắc nhẹ đầu.
Cách Tố kéo tay hắn đặt lên ngực mình:
- Thế này thì sao?
- Có chút tin....còn gì nữa không?
Khuôn mặt của Cách Tố đỏ bừng như gấc, nàng phụng phịu:
- Nói cho ngươi biết, hãy ráng mà kiên trì đấy, chờ ta dẫn người tới trị thương cho ngươi. Chỉ cần ngươi tai qua nạn khỏi, ta sẽ....sẽ thật sự làm nữ nhân của ngươi!
Phương pháp chữ trị bằng tình cảm! Đây là phương pháp kích phát tiềm năng sinh tồn của hắn, khiến cho cơ hội sống sót của hắn được gia tăng.
Lưu Sâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, rồi thở dài:
- Bộ dạng như thế thật là mỹ lệ, thế nào ta cũng phải sống sót....chúng ta ân ái được không?
Cách Tố nghe vậy thì lại càng đỏ mặt hơn, nàng ấp úng nói:
- Ngươi đang bị thương, không được......chờ ngươi khỏe lại đã....
Đột nhiên nàng ngây người ra, hạ thể của Lưu Sâm chợt có biến hóa, quần của hắn nhô cao thẳng tắp. Đó là câu trả lời cho nàng.
- Ngươi muốn thật à?
Cách Tố thoáng do dự, nếu như nàng bỏ đi, rồi hắn bị chết thì sao? Tuy rằng trạng thái lúc này còn tương đối khá, nhưng nói không chừng đó là do tác dụng kích thích của mình. Nếu lỡ hắn chết đi, vậy có phải ngay cả yêu cầu cuối cùng của hắn cũng không được thỏa mãn hay không?
- Muốn thật!
Rốt cuộc Cách Tố cũng chậm rãi cởi bộ y phục rách nát của mình ra, rồi sau đó chuyển sang cởi cho hắn. Nàng không dám nhìn bảo bối của hắn có hình dạng kinh tâm động phách gì, mà chỉ từ từ tiếp cận nó. Khi vừa tiếp xúc với bảo bối của hắn, nàng từ từ ngồi xuống, trong quá trình đó, đôi mày liễu của nàng cũng khẽ cau lại, coi bộ cơn đau đầu đời vẫn còn lưu lại đây.
Nàng hành động rất nhẹ nhàng và cẩn thận, mà bản thân cũng không dám ngồi thẳng xuống. Mới nhập cuộc thì chỉ di động nhẹ để tượng trưng, để bảo bối của hắn xâm nhập vào người nàng rất ít, nhưng sau vài cái thì nàng đã cảm nhận được cơn kích thích kỳ diệu, tiếp theo đó thì không thể khống chế được mình mà ngồi thẳng xuống, thật sâu! Thật phong phú!
Thêm vài lượt hoạt động, khoái cảm cũng ồ ạt ập tới, nhưng khi những cơn khoái cảm đó vừa ập tới thì Cách Tố cũng không còn kìm nén dục vọng của mình nữa, nàng nói với giọng thương lượng:
- Chuyện này không nên gấp đâu, sẽ có ảnh hưởng đến thể lực của ngươi đấy, và cả thương thế của ngươi nữa!
Lưu Sâm đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, rồi nói:
- Không sao, thương thế của ta đã sớm lành rồi! Nàng cũng không cần trở về nữa!
Cách Tố đứng lên, nói:
- Để ta xem nào!
Nàng vòng ra sau lưng hắn, khi vừa nhìn đến vết thương của hắn thì hai mắt trợn tròn lên:
- Sao lại như vậy?
Chỗ vết thương của hắn vẫn đỏ bừng, nhưng miệng vết thương đã khép lại từ lúc nào. Vết thương lớn lúc nãy khiến người ta nhìn vào thì rùng mình, nhưng bây giờ chỉ như là một ảo giác vậy, sao lại như thế chứ?
Vòng eo của Cách Tố bỗng nhiên bị Lưu Sâm ôm chặt, bên tai nàng vang lên tiếng cười của hắn:
- Có lẽ là do thể chất của ta đặc biệt cũng nên, nhờ vậy mà vết thương cũng lành rất nhanh!
Ban đầu hắn cũng hoài nghi, tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng không lâu sau thì dòng nhiệt lưu ở trong cơ thể đã chạy về sau lưng, thế rồi hắn chỉ thấy toàn thân phát lạnh, cả đầu óc cũng biến thành mơ hồ. Có lẽ năng lượng của toàn thân đều đổ về bộ vị của vết thương nên nó cũng nhanh chóng không còn chảy máu và thấy đau nữa. Lúc đó hắn mới biết cổ năng lượng kia thật là thần kỳ, dù bản thân chưa hoàn toàn khai phá được nó, chưa thể hoàn toàn nắm giữ nó một cách linh hoạt và khiến cho lực lượng của mình trở thành mạnh hơn nữa, nhưng nó lại có thể tự trị liệu cho mình, mà tốc độ lại nhanh đến chóng mặt.
- Ngươi....ngươi là một quái vật!
Cách Tố lầm bầm:
- Gạt ta ân ái rất thống khoái, phải không?
- Xin lỗi, ta lại gạt nàng thêm một lần!
Lưu Sâm hôn nhẹ lên môi nàng rồi hỏi:
- Vậy nàng có muốn để cho âm mưu ngọt ngào này tiếp tục hay không?
Lúc này Cách Tố không còn lo lắng gì nữa, nên nàng hoàn toàn thả lỏng tinh thần, khoái cảm đạt đến cao trào. Rốt cuộc nàng ngã người lên mình hắn, rồi ghé tai hắn vừa thở dốc vừa nói:
- Tên bại hoại ngươi, nếu còn gạt ta nữa.....ta sẽ không để yên cho ngươi!
- Kể ra cũng kỳ quái, ta bị thương mà còn chi trì được, còn nàng trái lại thì không thể chi trì được là sao?
Lưu Sâm nghiêng người, áp mình lên thân nàng.
Cách Tố khẽ uốn éo thân mình vài lượt, rồi nói:
- Ai mà so được với ngươi chứ? Thể chất lại đặc biệt như vậy. Người ta là nữ hài mà, máu cũng đâu có nhiều như vậy....ngươi nhẹ một chút, nhẹ chút cũng không được à? Đau quá, đau là người ta không vui đâu đấy....
Rất nhẹ, rất ôn nhu, lần thứ hai Cách Tố lại đạt tới cao trào, và kêu lên đầy thống khoái!
- Ta biết ngươi là một nam nhân xấu, rất xấu, nhưng ta không ngờ ngươi lại hư hỏng đến như thế....
Lưu Sâm cười khổ:
- Danh tiếng của ta trước kia không mấy tốt, nhưng ai cũng nói sai một điểm! Đối với nữ nhân của ta, ta sẽ xem họ như là khúc ruột trong lòng mình vậy!
Xem như là khúc ruột trong lòng? Cách Tố trầm mê, mặc kệ hắn là hạng người gì, nhưng lúc này nàng đang thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Hắn là một người xấu, nhưng hắn cam tâm dùng tính mạng để cứu mình, hắn đối tốt với mình thì chỉ có mình biết. Mình có thể dùng nhu tình để khiến hắn trở lại làm người tốt hay không? Khiến hắn trở thành người có lương tâm hay không? Nếu bỏ qua cái tội hắn đùa chết nữ nhân, dường như hắn cũng không quá đáng ghét kia mà, còn về tội giết người, có ai lại chưa từng giết người chứ?
Xem ra những lời đồn ở trong học viện cũng không xác thực, hắn không phải quá đáng ghét như vậy; thậm chí, ở trong lòng nàng, nàng cảm thấy hắn rất đáng yêu, ngay cả lúc ôm nàng thì hắn cũng rất đáng yêu, bởi vì đôi tay của hắn có thể mang tới khoái cảm và hạnh phúc cho nàng.
Lưu Sâm ôm nàng ngồi dậy, để cho nàng ngồi trong lòng mình rồi hỏi:
- Ta hỏi nàng, có phải là chưa từng nhìn thấy dây lụa đỏ hay không?
Cách Tố trả lời:
- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi đã không lấy đi thật?
- Thật!
Lưu Sâm đáp:
- Ta không gạt nàng, ta thật sư không nhìn thấy nó. Nói thật chứ, ta cứ đi thẳng một mạch mà vẫn không thấy nó, khu rừng này lớn như vậy, chắc là đã bị lấy đi rồi.
Cách Tố ngây người ra. Nàng tin lời hắn, lúc này hắn tuyệt sẽ không gạt nàng, nhưng tại sao lại không thấy dây lụa đỏ? Là ai đã lấy đi? Không thể là đạo sư được, bởi vì suốt buổi chiều, bọn họ ở chung một chỗ, chưa có ai rời đi; mà cũng không thể do học viên, vì đâu có kẻ nào lại có bản lãnh đó mà lấy đi dây lụa đỏ chứ? Đâu có ai rảnh rỗi tới như vậy?
Lưu Sâm trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Phải chăng là Lôi Nặc Tư có ý hãm hại ta? Trong khoảng thời gian gần đây, ta cảm thấy lão tiểu tử đó lúc nào cũng rất dối trá!
- Hãm hại ngươi? Tại sao?
Cách Tố thắc mắc không hiểu, đạo sư sao lại hãm hại học viên? Tại sao chứ?
Lưu Sâm cười khổ:
- Ta đã từng chống đối với hắn, hơn nữa lại còn chọc ghẹo ả tình nhân của hắn! Sẵn đây mới nói, hắn và chúng ta cũng giống nhau vậy, là sư đồ yêu nhau!
- Ai mà yêu ngươi? Đồ xấu xa!
Cách Tố lườm hắn một cái, sau đó tựa đầu vào ngực hắn rồi nói:
- Ta cũng sớm biết hắn là một kẻ hẹp hòi. Ma pháp phụ của ngươi đột nhiên tiến bộ nhanh chóng, ngày nào mà ngươi được gia nhập vào Hoàng kim tổ hợp, vậy thì mặt mũi của hắn sẽ bị vất bỏ hết, xem ra hắn cũng có lý do để ra tay đây.....Tuy nhiên, hắn làm cách nào để ra tay chứ? Ta có thể khẳng định, suốt buổi chiều hắn không hề rời khỏi tầm mắt của ta. Còn số thứ tự thì là do ngẫu nhiên bốc thăm thôi, hắn đâu có khả năng biết trước ngươi sẽ bốc trúng số 18?
Ánh mắt của Lưu Sâm chợt lóe tinh quang:
- Đột nhiên ta nghĩ ra, con số 18 đó rất kỳ quái, là nó đã tự động nhảy vào bàn tay của ta đấy. Xin hỏi đại ma pháp sư, trong Phong ma pháp có loại bản lãnh thần kỳ như thế hay không? Khiến cho con số tự động nhảy lên?
Cách Tố mở to đôi mắt, hiển nhiên Lôi Nặc Tư có loại bản lãnh đó. Khiến cho một vật nhỏ tự bay lên, điều này quả thật chẳng phải là học vấn cao thâm gì.
Lưu Sâm truy vấn:
- Hắn có thể làm được phải không?
Cách Tố lâm râm đọc chú ngữ, từ ngoài cửa động chợt có tiếng gió thổi lên. Nàng vung tay lên một cái thì đã chụp được rất nhiều lá khô.
- Ngươi chọn một lá đi!
Lưu Sâm dùng móng tay quẹt nhẹ lên một chiếc lá, để lại một vệt dài rất rõ trên mặt lá. Cách Tố chụm hai tay lại, xốc xốc vài cái, rồi nói:
- Ngươi xem đi!
Một chiếc là từ trong mớ hỗn độn chợt bay lên, Lưu Sâm chụp lấy nó rồi mở ra xem, sắc mặt hắn lộ ra thần sắc kỳ quái, chiếc là này đúng là có vết quẹt do hắn tạo ra lúc nãy.