Lưu Sâm không nổi lửa với nàng, dù cho hắn có nổi lửa với người ở khắp thiên hạ, nhưng sẽ không nổi lửa với mỹ nữ, hoặc dù cho hắn có nổi lửa với toàn bộ nữ nhân ở trong học viện, hắn cũng sẽ không nổi lửa với nàng, bởi vì ở trong học viện, người thật sự đã giúp đỡ hắn thì chỉ có nàng mỹ nữ đạo sư ở trước mắt đây thôi.
Hắn mở lời mời rất nhiệt tình, giống như một chủ nhân hoan nghênh vị khách mà hắn ưa thích nhất vậy:
- Giảng sư, ta vừa nướng xong một khúc thịt, mời ngươi cùng dùng bữa sáng.
Vừa nói, hắn vừa đưa xâu thịt sang và cười hì hì, nói:
- Thịt rất thơm phải không?
Cách Tố vung tay gạt một cái, khối thịt liền bị văng ra xa thật xa, khiến cho Lưu Sâm ngây cả người.
Cách Tố nghiêm mặt nói:
- Mau trả lời ta!
Nàng tới đây để vấn tội hắn, chứ không phải tới để ăn thịt nướng.
Lưu Sâm hỏi lại:
- Ngươi muốn nói tới quy định của học viện à? Ta hoàn toàn tuân thủ quy định của học viện đó chứ. Đạo sư đã nói rõ là phải tìm được dây lụa đỏ, thế nhưng ta đi hoài mà đâu có thấy nó ở đâu.
- Ngươi tìm không ra?
Cách Tố cười nhạt, rồi nói:
- Chẳng lẽ dây lụa đỏ đó lại có cánh mà bay đi mất hay sao? Ngươi muốn nói nhăng nói cuội thì cũng phải tùy đối tượng chứ, A Khắc Lưu Tư.
Lưu Sâm:
- Ta thật sự không tìm ra nó! Ngươi nói không thấy dây lụa đỏ của ta à? Chẳng lẽ ngươi đã đi qua nơi đó rồi?
Cách Tố lạnh lùng nhìn hắn, nàng vốn chẳng thèm trả lời. Học viên nào xông qua giới tuyến thì sẽ bị khai trừ, thế mà tiểu tử này vẫn chối bay biến, so với trong tưởng tượng của mình thì hắn còn đáng ghét hơn nhiều.
Lưu Sâm nóng nảy hỏi:
- Ngươi không tin ta?
- Đúng vậy!
Tất nhiên nàng tin tưởng vị đạo sư đức cao vọng trọng kia hơn, nhất định ông ta đã cột nó vào đúng chỗ như đã nói, quyết không thể sai được. Nếu phải cân nhắc so sánh thì vị đạo sư kia so với tên tiểu tử danh thối khắp thiên hạ này còn đáng tin hơn gấp vạn lần nữa.
Lưu Sâm lắc đầu quầy quậy:
- Ta không thể chứng minh được. Giảng sư cứ tự xem là đủ.
Nói xong, hắn lại cắt một khúc thịt khác. Nàng mỹ nữ giảng sư đã ném đi khúc thịt kia, nhưng hắn còn phải ăn chút điểm tâm mà. Hắn vừa đưa thịt lên lửa, vừa nói thêm một câu:
- Ngươi có thể lục soát người ta, xem có thấy dây lụa đỏ quỷ quái đó hay không.
Soát người? Cách Tố nghe vậy thì lại tức giận thêm. Chẳng lẽ hắn muốn nàng đi lục soát trên người của một tên học viên có phẩm hạnh thấp kém như hắn sao? Dây lụa đỏ kia khá nhỏ, nếu muốn cố tình giấu giếm thì nơi nào mà chẳng giấu được? Hẳn là tiểu tử này lại muốn chiếm tiện nghi của nàng đây. Thế rồi Cách Tố liền phất tay một cái, gió lớn liền nổi lên, sau đó là có một đóm lửa đột nhiên bay về phía Lưu Sâm.
Lưu Sâm đang cúi đầu nướng thịt, nên không nhìn thấy đóm lửa đó đang bay tới mình. Hắn chỉ cảm thấy trước mặt chợt nóng rực lên, thế là hắn vội vàng nhảy tránh sang một bên, nhưng dù sao vẫn bị trễ một chút; nửa mặt bên phải của hắn đã thấy nóng rần lên, còn tóc ở bên nửa đầu bên trái thì có một ít bị cháy lèo xèo rồi.
Lưu Sâm quay đầu lại nói:
- Giảng sư, không cần phải làm quá tay chứ?
Cách Tố cười nhạt nói:
- Hay lắm, ngươi tự ỷ mình có bản lãnh cao cường, nên cả giảng sư cũng không coi vào đâu! Vậy thì chúng ta hãy đấu một trận xem nào.
- Nói sao?
Hắn nói gần như là cầu xin vậy:
- Trong các đạo sư của học viện, ngươi là người mà ta thấy thuận mắt nhất. Chắc không cần phải động thủ động cước chứ?
Cách Tố giận dữ, lập tức niệm chú ngữ của Phong ma pháp, hai tay mở rộng và tạo ra tư thế chuẩn bị tấn công. Nàng cho rằng những lời vừa rồi của hắn chẳng khác nào muốn đùa giỡn với nàng vậy.
Lưu Sâm xua hai tay lia lịa, rồi nói:
- Đấu với ngươi mà không có lý do thì ta không đấu!
- Đây là một trận cá cược, ngươi không chịu cũng không được.
Phong ma pháp của Cách Tố đã chín mùi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ được, hơn nữa nàng cũng chẳng ngại phải báo trước với hắn.
Lưu Sâm thoáng sững người:
- Cá cược chuyện gì?
- Nếu ta thắng, ngươi phải kể lại từ đầu chí cuối việc ma pháp phụ của ngươi ở đâu mà có, đừng khiến cho kẻ làm giảng sư như ta bị hàm oan.
Có lẽ đó là điều mà nàng muốn biết nhất, bởi vì ở trong học viện, ai cũng bảo ma pháp phụ của hắn là do nàng dạy, chỉ có nàng mới biết không phải mà thôi.
Lưu Sâm lộ vẻ kinh ngạc:
- Không phải ma pháp phụ của ta là do ngươi dạy sao? Đêm đó......
- Tên hỗn đản ngươi câm miệng!
Khuôn mặt của Cách Tố đỏ bừng lên. Đêm hôm đó hắn đã nhìn lén mình tắm. Đây là chuyện mà nàng sẽ nhớ mãi không quên, mình đã bị tên lưu manh này nhìn trộm thành công, và đó cũng là mối sỉ nhục lớn nhất của nàng. Hơn nữa, nàng cũng biết được nguyên nhân khiến cho người ở trong học viện liên hệ nàng với hắn, đó là vì do hắn đã nói ra.
- Ngươi không muốn nhắc tới à?
Lưu Sâm nói:
- Toàn bộ quá trình này thật là kỳ diệu lắm...
"Vù" một tiếng, Cách Tố nhảy phốc tới rồi tát thật mạnh lên mặt hắn một cái, sức ra tay đã mạnh, mà tốc độ cũng cực nhanh. Nếu cú tát đó mà trúng ngay giữa mặt Lưu Sâm, e rằng hắn sẽ biến thành giống khối thịt nướng kia và tất sẽ bị đánh bay ra xa chứ chẳng chơi, nhưng Lưu Sâm đã phản ứng rất nhanh, hắn đưa tay chụp lấy bàn tay đang đánh tới của Cách Tố, vì vậy mà bàn tay của nàng chỉ bị dừng lại ở ngay trước mặt hắn. Lưu Sâm kêu lên:
- Giảng sư, ngươi làm thật à?
- Ai thèm đùa với ngươi?
Cách Tố vừa nạt vừa rút mạnh tay ra khỏi tay hắn. Chân nàng khẽ dịch chuyển một chút mà thoáng cái đã lùi ra sau tới ba trượng. Nàng tức giận nhìn hắn, nói:
- Không được nói nhảm, nếu không thì ta sẽ giết ngươi!
Lưu Sâm kêu lên oan ức:
- Chẳng phải lúc trước ngươi cũng luyện ma pháp phụ giống như thế hay sao? Lấy trâm đâm lá, từ từ mà thành. Là ngươi đã nói mà.
- Đồ ngốc! Nói vậy mà ngươi cũng tin?
Lưu Sâm sững sốt:
- Ngươi gạt ta?
Cách Tố dửng dưng:
- Gạt ngươi thì sao? So với việc ngươi lừa gạt đạo sư thì có kể là gì?
Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm:
- Tốt, vậy chúng ta huề nhau. Giờ ngươi muốn đánh phải không? Vậy thì tới đây! Nếu ngươi thắng, ta sẽ nói hết bí mật của ta cho ngươi biết, còn nếu ngươi thua thì cũng không được tức giận đấy!
Đối với vị đạo sư này, từ trước tới nay hắn chỉ có lòng cảm kích mà thôi, nhưng bây giờ hắn đã biết được sự thật, vậy thì hắn không cần phải cảm kích nàng nữa, bởi vì nàng vốn chỉ lừa gạt hắn. Thì ra nguồn năng lượng bí mật ở trong cơ thể hắn lại không có liên quan tới phương pháp huấn luyện do nàng nói với hắn, mà nếu đã không liên quan thì cũng không cần phải cảm kích nàng. Với loại nữ nhân hay gạt người như nàng, có lẽ cũng nên bị trừng trị mới phải; chẳng khác nào nàng Tư Á kia vậy, đã nói sẽ cùng hắn đối diện với tất cả, vậy mà bây giờ sớm đã gạt bỏ hắn sang một bên rồi.
Hoặc giả ngay cả hắn cũng không muốn thừa nhận, sau hơn mười ngày bị đối xử lạnh nhạt ở trong học viện, hắn vẫn còn tức giận!
- Tốt, không những ta sẽ không tức giận mà còn sẽ nghĩ biện pháp để giúp ngươi che giấu những người khác, để ngươi được tiếp tục ở lại học viện học tập!
Cách Tố hơi dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng vấn đề là ngươi phải thắng ta mới được!
Lưu Sâm mỉm cười:
- Không tức giận là tốt rồi! Bắt đầu đi!
Hai chữ "bắt đầu" vừa được thốt ra, Cách Tố liền phất tay lên, cả người đột nhiên chuyển hướng ra phía sau Lưu Sâm. Nàng vừa dịch chuyển thì tốc độ nhanh như điện chớp vậy, nhanh hơn hẳn lúc nàng giao đấu với Thác Lôi Tư nhiều lắm. Nhưng nàng nhanh thì Lưu Sâm còn nhanh hơn, chỉ thấy hoa mắt một cái thì đã không thấy hình bóng của Lưu Sâm đâu nữa. Cách Tố chỉ nghe ở sau lưng mình có tiếng gió truyền đến, nàng cảm thấy kinh hãi, liền vội xoay tròn thân thể, nhưng khi chưa xoay xong một vòng thì bên cạnh nàng đã thấy có một bóng đen hiện ra, thế rồi nàng đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi tê rần một chút thì bóng đen kia đã nhảy ra sau tới hơn ba trượng rồi.
Khuôn mặt của Cách Tố đỏ bừng lên, "ngọc thố" của nàng bị người ta chạm vào, dù chỉ là trong chớp mắt nhưng nàng đã cảm giác được điều đó. Đã có cảm giác thì tất nhiên là nộ hỏa phải bốc lên bừng bừng rồi. "Không tức giận!" Nàng có thể không tức giận được sao? Thế rồi nàng lập tức đề thăng tốc độ lên tới mức tột cùng, đồng thời toàn thân cũng lao thẳng về phía Lưu Sâm, nhưng cái bóng đối diện đột nhiên thụp người xuống rồi lướt qua bên hông nàng, cùng lúc đó, trước ngực nàng lại một lần nữa bị tê rần.
- Tên hỗn đãn ngươi, ta phải giết ngươi!
Nói xong, Cách Tố liền phất tay một cái, tiếp theo là một lưỡi Phong nhận lớn vừa xoáy tít vừa bắn thẳng về một bên của Lưu Sâm, còn bản thân nàng thì trong nháy mắt đã di hình hoán vị và lao đến chặn đầu ở một góc khác, vì nàng đoán chắc, Lưu Sâm chỉ còn mỗi phương vị đó để tránh mà thôi. Đối phó với học viên của mình mà phải dùng tới ma pháp chính, thật là chuyện lạ, nhưng nàng không nhịn được, còn việc có lỡ tay chém hắn ra thành hai đoạn hay không thì nàng cũng bất chấp.
Thế nhưng Lưu Sâm không nhảy tránh vào phương vị mà Cách Tố đã dự đoán từ trước, mà hắn chỉ ngửa người ra sau, khiến cho Phong nhận lướt qua đầu hắn và bay vào khoảng không, nhưng sau đó thì nó liền bay vòng trở về ở ngay sau ót của hắn. Đó là kết cuộc mà các ma pháp sư không muốn nhìn thấy nhất, nhưng lúc này Lưu Sâm đã gia tăng tốc độ, nhanh hơn cả tốc độ của Phong nhận vài phần. Thân hình của hắn chỉ nhoáng lên một cái thì đã xuất hiện ở trước mặt Cách Tố rồi, hắn chỉ nhẹ nhàng đưa hai tay lên, thế là đôi ngọc thố bất hạnh của Cách Tố liền song song lọt vào tay hắn. Lưu Sâm không chút khách khí, hai tay của hắn khẽ nắn nắn vài cái, lúc này hắn không thấy được một lưỡi Phong nhận lớn đang bắn về phía hắn và Cách Tố.
Cách Tố tức giận cực điểm, nàng hừ một tiếng, rồi lưỡi Phong nhận kia lại một lần nữa chuyển hướng, trực tiếp bắn thẳng ra sau lưng mình, nhưng ở phía sau nào có ai, còn phía trước mặt thì đột nhiên lại có bóng người, hai tay của hắn đưa ra ôm chặt lấy hai cánh tay và cả hai vai của nàng. Lưu Sâm cười cười nói:
- Giảng sư, bảo bối của ngươi thật là mềm mại nha, để ta nắn nắn....
Cách Tố kinh hãi, nàng cố sức giãy dụa để vùng thoát ra khỏi vòng tay của hắn, nhưng bao nhiêu sức lực của nàng tựa như đều bị đổ xuống biển hết vậy, thế rồi nàng co chân phải lên và thúc mạnh vào hạ bộ của hắn. Nếu Lưu Sâm trúng phải chiêu đó thì chỉ e từ nay về sau chỉ có thể sống một cuộc đời thuần khiết mà thôi, nhưng hắn đã nhanh chóng kẹp hai chân lại, vậy là Cách Tố không còn cách nào để động đậy được nữa.
Cách Tố sốt ruột vô cùng, nàng chẳng biết làm sao mới thoát được ma trảo của hắn, bởi vì thân thể tố chất của ma pháp sư khác hẳn người thường, họ chỉ dựa vào ma pháp để thủ thắng, nhưng lúc này đã bị đối phương ôm chặt, ma pháp Phong nhận thì không điều khiển được, còn ma pháp phụ lại không thi triển được, vậy thì còn đấu đá gì nữa? Thật ra thua cũng chẳng có gì hệ trọng, nhưng nàng cứ năm lần bảy lượt bị nhục trong tay hắn, vì vậy mà Cách Tố chẳng còn kiêng kỵ gì nữa, nàng đột nhiên chu miệng ra và nói:
- Ta cắn chết ngươi!
Vừa nói, nàng vừa đưa đầu vào sát mặt hắn. Nhìn tư thế của Cách Tố, xem ra nàng muốn cắn đứt mũi hắn đây mà. Chẳng lẽ đây là chiêu thức của ma pháp sư sao? Không phải, nó chính là tuyệt chiêu trong lúc cấp bách nhất thôi.
Lưu Sâm thấy vậy thì kinh hãi nghiêng đầu sang một bên để tránh. Chiếc miệng nhỏ của Cách Tố vẫn không buông tha mà đuổi theo tới cùng. Cuộc đấu kỳ quái lập tức được triển khai ngay trên mặt của Lưu Sâm. Hắn hốt hoảng kêu to:
- Thật chưa thấy nữ nhân nào như ngươi vậy!
Cuộc đuổi bắt vẫn diễn ra tiếp tục, lúc này đột nhiên Lưu Sâm cảm thấy đầu vai đau nhói một cái. Hắn đau quá nên quay đầu lại nhìn, ai dè chiếc miệng của Cách Tố liền buông đầu vai hắn ra và đớp tới cái mũi của hắn. Hiển nhiên cái mũi của hắn có sức hấp dẫn hơn nhiều. Thế là cái mũi liền bỏ chạy trối chết, nhưng sau đó thì cái tai liền bị đau nhói, rõ ràng là nó đã bị nàng cắn cho một miếng, mà sức cắn cũng không nhẹ chút nào!
Nhưng rồi nàng cũng không thể tiếp tục cắn tai hắn được nữa, bởi vì lúc này ngọc thố của nàng chợt đau nhói lên, thì ra nó đã bị đối phương bóp một cái, chẳng những vậy mà bàn tay của đối phương không biết đã thò vào lớp y phục của nàng từ lúc nào mà bây giờ đã nắm chặt lấy ngọc thố làm "con tin". Bên tai nàng chợt vang lên giọng nói nham nhở của Lưu Sâm:
- Ngươi còn cắn nữa thì ta sẽ nắn bóp bảo bối của ngươi đấy!