Quả nhiên Lưu Sâm không biết được phụ mẫu của hắn là ai. Tuy vậy, bản lĩnh quan sát sắc mặt của hắn quả là ít ai bì kịp, vừa nhìn đã có thể nhận ra chính xác ai mới là phụ mẫu. Ngoại trừ gia gia, nhân vật trọng điểm đứng thứ hai trong đoàn người chính là họ, hơn nữa đường nét khuôn mặt của họ cũng có tám phần tương tự với mình. Mẫu thân của hắn là một mỹ nữ, mặc dù tuổi đã trung niên nhưng vẻ đẹp vẫn có thể sánh với thiếu nữ, trong ánh mắt của bà, lúc nào cũng tràn ngập vẻ yêu thương. Còn phụ thân hắn thì tựa như không giống trong truyền thuyết lắm, ông hoàn toàn không quá khiêm hòa, ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng đầy vẻ uy nghiêm, uy nghiêm một cách chân chính.
Ở trên hòn đảo này, hắn vừa mới biết chữ "uy nghiêm" đó còn có hai nghĩa, tùy tiện giết người, cướp bóc, cưỡng gian cũng đều được xem là "uy nghiêm" ở trong miệng đám hạ nhân, và đó cũng là ý niệm khái quát và đơn giản hóa sự "uy nghiêm" của hắn trước kia.
Đối với việc vừa xảy ra với hắn, trong khi mẫu thân lộ ra vẻ quan tâm và kinh sợ thì phụ thân lại không có bất cứ biểu tình nào. Sau khi được Lưu Sâm vái chào và cung kính gọi một tiếng "phụ thân", ông mới khẽ gật đầu đáp:
- Cứ nghỉ ngơi đi đã.
Rồi không nói thêm câu nào nữa.
Rời chỗ của phụ thân, Lưu Sâm trở về phòng mình. Hắn mơ hồ cảm thấy phụ thân không hề thích hắn và vị ca ca A Nhĩ Thác của mình.
Ca ca A Nhĩ Thác khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, rất quan tâm tới hắn. Gã vừa trông thấy hắn thì đã nắm lấy tay và ân cần hỏi han, tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ với tai nạn của hắn. Phương thức biểu lộ của gã chính là nhíu mày, nắm chặt nắm đấm và thốt:
- Đám tiện nô này, đối với đệ đệ của ta mà không cẩn thận gì cả, thật là đáng hận. Ta sẽ giúp đệ trút giận!
Lưu Sâm ngoài việc cảm động ra thì còn phải tốn rất nhiều nước miếng để dẹp tan đại kế báo thù này của gã, mà việc đó quả thật chẳng dễ dàng chút nào. Trong số các người thân, gia gia đối với hắn cực kỳ sủng ái, ca ca thì đối với hắn quả đúng là tình thâm huynh đệ, còn mẫu thân thì vô vàn thương yêu, chỉ có phụ thân là lạnh nhạt, ngay cả sự sống chết của hắn mà ông cũng không quá để tâm. Đó chính là tình huống cơ bản của các thành viên trong gia đình, còn với hai muội muội thì do họ đều đã ra ngoài chơi, nên hắn vẫn chưa gặp được.
Sau khi bước vào phòng mình, những thành viên khác trong gia đình mới trở về nơi ở của họ. Lưu Sâm rốt cuộc cũng có không gian độc lập của mình. Không gian này có điểm kỳ quái, nhìn bề ngoài giống như hình dáng của Long Quy, nhưng khi đưa tay sờ nắn cẩn thận thì mới biết đó chính là vỏ Long Quy, cả tòa cung điện đều là vỏ Long Quy, tầng nọ chồng tầng kia, lớp này nối lớp khác, e rằng phải có trên trăm chiếc vỏ của những con Long Quy khổng lồ. Chưa nói đến vẻ ngoài quái dị, chỉ một tòa cung điện như vậy thì quả là chắc chắn nhất thế giới - cho dù có vài trăm cân cự thạch từ trên trời rơi xuống thì cũng chỉ có thể coi như là mưa mà thôi.
Gió biển thổi vào từ sáu chiếc lỗ lớn, phía trong khô ráo thoáng mát, rèm lụa tung bay. Lưu Sâm đứng tại chiếc lỗ hổng nơi cổ của Long Quy, ngắm nhìn đại dương xanh thẳm phía xa xa, hắn có cảm giác như đang đứng trên mây ngắm nhìn thế giới, cảm giác đó quả là quá mỹ diệu.
- Thiếu chủ!
Từ phía sau vang lên tiếng gọi khẽ:
- Mời dùng bữa!
Lưu Sâm chậm rãi quay đầu. Sau lưng hắn là một thân ảnh nhỏ bé đang quỳ dưới đất, hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng đang nâng một chiếc mâm lớn, cũng có thể gọi là một chiếc vỏ sò lớn, thức ăn trong đó đang tỏa hương ngào ngạt.
- Ngươi để xuống đã!
Lưu Sâm ôn hòa nói tiếp:
- Hãy đến đây ngồi với ta!
Mấy ngày nay hắn ăn thịt khá nhiều, nên những mùi vị mới mẻ lúc ban đầu đã sớm không còn cảm giác nữa. Giờ đây hắn có rất nhiều chuyện cần phải được sáng tỏ, có lẽ hắn sẽ tìm được đáp án từ miệng của nha đầu này đây. Có việc nhờ người thì phải nói năng tử tế, phải vậy không?
Nha đầu ấy đột ngột ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn kinh sợ, tuy điều đó có làm giảm đi khá nhiều nét mỹ lệ của nàng, nhưng Lưu Sâm vẫn cảm thấy căn phòng chợt sáng bừng, thật là một tiểu nha đầu thanh tú nha. Mái tóc của nàng không vàng rực như hắn mà là màu vàng nhạt, khuôn mặt trắng tinh như ngọc, bờ môi nhỏ nhắn đỏ hồng tràn ngập vẻ quyến rũ, đôi mắt to tròn màu xanh nhạt cũng xinh đẹp vô cùng, đây là nha đầu hay tình nhân của mình nhỉ?
Dựa vào tính cách phong lưu của A Khắc Lưu Tư, một nha đầu khả ái như vậy mà hắn chịu để im không động đến hay sao? Chỉ e là sớm đã vào tay rồi. Không hay! Nếu mình cũng âu yếm tình nhân của A Khắc Lưu Tư, vậy chẳng phải mình sẽ mang tiếng đi giầy rách của kẻ khác sao, cho dù đôi giầy đó vốn là do chính mình làm rách...?
- Lại đây, ngắm phong cảnh với ta!
Lưu Sâm bổ sung một câu rồi quay đầu nhìn ra khung cửa, có lẽ có thể dùng một phương pháp để thử, xem xem rốt cuộc quan hệ giữa mình với nàng ta đã đến mức nào. Nếu hỏi thẳng thì không được tốt lắm, ở trước mặt một vị cô nương mỹ lệ mà hỏi thẳng một câu: "Này, ta với nàng đã từng ân ái chưa?" Câu đó làm sao mà mở miệng cho được chứ.
Phía sau có tiếng động khẽ, là âm thanh đặt chiếc vỏ sò lên trên bàn, rồi lại có tiếng bước chân khe khẽ mang theo làn hương thoang thoảng, là hương thơm của một loài hoa dại. À, nàng không nhìn phong cảnh mà chỉ nhìn chân mình, đó là xấu hổ hay là sợ hãi? Hắn không thể nào phân biệt được, bởi vì khuôn mặt của nàng đang ẩn sau mái tóc.
- Ta có rất nhiều chuyện không nhớ được!
Lưu Sâm thoáng dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp:
- Ngươi tên là gì?
- Bối Ty!
Hai từ khe khẽ thốt ra, vừa chạm vào cơn gió thì lập tức tan biến ngay.
- Cũng không tệ! Tên rất hay!
Lưu Sâm nhẹ nhàng đưa tay ra và nắm lấy bàn tay của nữ hài ấy. Thật là một bàn tay mềm mại! Nó đang khẽ run rẩy trong lòng bàn tay của hắn rồi sau đó lại bất động. Tốt! Đây là bước thí nghiệm đầu tiên, trên cơ bản thì không thể tính là thành công, nàng ta không có phản ứng quá lớn, chứng minh một hiện thực không tốt lắm, A Khắc Lưu Tư hình như đã sớm làm như vậy rồi!
Bước thí nghiệm thứ hai, hắn từ từ kéo nàng vào lòng, tuy có ngọ nguậy khe khẽ, nhưng vẫn không có phản ứng quá mạnh. Lưu Sâm cũng chẳng buồn thí nghiệm nhiều nữa, hắn ghé sát miệng vào bên tai nàng, nhẹ nhàng buông một câu:
- Chúng ta lên giường, được không?
Bối Ty vẫn không có âm thanh gì đáp lại, mãi một lúc sau mới có thanh âm lí nhí truyền ra từ phía sau mái tóc ấy:
- Nô tỳ...thân thể nô tỳ... không sạch sẽ!
Thân thể không sạch sẽ? Trái tim Lưu Sâm đập mạnh. A Khắc Lưu Tư, tên hỗn đản nhà ngươi quả nhiên là đã bôi nhọ nàng ta rồi! Nhưng bây giờ mình chính là A Khắc Lưu Tư, đây hình như cũng không thể xem là đi giầy rách! Hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, nữ hài này đã từng ân ái với mình rồi, mà mình ra ngoài chẳng phải mới một hai ngày, nếu như trở về mà không cùng nàng ta âu yếm một phen thì e không giống với tính cách của A Khắc Lưu Tư cho lắm. Đây chính là vấn đề tính cách trước sau như một, có quan hệ rất lớn đến vị trí trong gia tộc này - Lưu Sâm tự kiếm một cái cớ cho mình. Nghĩ vậy rồi, hắn đáp ngay:
- Không sao, tắm chút là được... chỗ tắm ở đâu?
- Bên...bên đó!
Nàng chỉ tay về bên trái, mang theo đôi chút run rẩy, là khích động chăng?
Nơi nàng vừa chỉ là một chiếc vỏ sò khổng lồ khiến người ta phải kinh ngạc, chỉ tùy tiện đặt nó lên mặt đất là trở thành một bồn tắm tốt nhất ngay. Nước trong bồn được rải đầy hoa tươi, vừa tới gần thì đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, đãi ngộ thật là quá cao. Lưu Sâm trút nhanh y phục rồi nhảy vào trong, làn nước ấm áp khiến hắn thở ra một cách sảng khoái, một đôi tay nhỏ nhắn khẽ lướt qua tấm lưng trần của hắn. Thì ra Bối Ty đang giúp hắn cọ lưng, thủ pháp của nàng rất khéo léo, cọ xong lưng rồi đến trước ngực. Thân thể mới này của hắn quả là rất tráng kiện, dưới sự kỳ cọ nhẹ nhàng của nữ hài, làn da trần liền trở nên rất mẫn cảm, dưới làn nước có thứ gì đó dần dần ngẩng cao đầu, kích thước của nó có vài phần khí thế, và cũng chính là một kích thước mà Lưu Sâm từng hâm mộ.
Trong lòng vừa xao động, Lưu Sâm làm sao có thể nhịn được nữa, tay chợt kéo một cái làm cho nước bắn lên tứ tung, kèm theo đó là một tiếng kêu khẽ. Thì ra Bối Ty bị kéo bất ngờ nên trượt chân mất thăng bằng, và ngã vào bồn tắm. Lưu Sâm khép vòng tay ôm lấy thân hình mềm mại của nàng vào lòng, và kế đến thì y phục của nàng cũng bay đi từng mảnh. Không lâu sau, trong bồn tắm chỉ còn lại hai tấm thân trần, hai tay Lưu Sâm vừa vặn đặt lên đôi nhũ phong cao cao, đầy đặn, vừa mềm vừa trơn của nàng. Những loại kích thích tiêu hồn này khiến cho toàn thân hắn nóng bừng cả lên.
Làn da của Bối Ty rất nhẵn nhụi, Lưu Sâm vừa chạm tay vào đôi ngọc nhũ thì nàng đã run lẩy bẩy, mặt nước bên cạnh nàng cũng rung rinh từng đợt. Lưu Sâm lướt tay dần xuống địa phương ở giữa hai chân nàng, khiến cho thân thể Bối Ty thoáng cứng đờ. Đột nhiên nàng khẽ thốt:
- Thiếu chủ, nô tỳ cầu xin ngài một chuyện, được không?
Còn có trò này nữa sao? Giống như xã hội hiện đại vậy, khi một ông chủ lớn sắp tiến vào thân thể của bí thư, thì bí thư đó liền buông thêm một câu: "Ông chủ, đợi một chút, đáp ứng em một chuyện!" Được rồi, thử xem nàng ta yêu cầu điều gì!
Thế nhưng yêu cầu của Bối Ty rất kỳ quái:
- Xin thiếu chủ thả phụ mẫu của nô tỳ!
- Ta...ta giam cầm phụ mẫu của ngươi sao?
- Dạ đúng thế!
Bối Ty rất nôn nóng:
- Bọn họ đã bị giam hai mươi ngày rồi, nếu không được thả ra, chỉ e họ nhất định sẽ chết...
- Ta có thể thả bọn họ sao?
Lưu Sâm có vẻ như không có chủ kiến, nếu như bọn họ có vấn đề gì lớn, bị gia gia hạ lệnh bắt giam, vậy thì mình dường như không có quyền để thả người khơi khơi như thế thì phải.
- Có thể! Chỉ cần một câu của thiếu chủ là được...Xin thiếu chủ hãy thả họ đi, nô tỳ... nô tỳ sẽ chiều theo ý thích của ngài.
- Được, ta đáp ứng ngươi!
Tay Lưu Sâm nhẹ nhàng hoạt động, rồi nói tiếp:
- Lại đây nào!
Hắn động đến vị trí mịn màng, rồi nhẹ nhàng điều chỉnh lại thân thể của nàng, sau đó lại chầm chầm tiếp cận ngay trong nước, khiến cho mặt nước nổi lên từng đợt sóng nhỏ, rung động không ngừng và cũng dần khuếch đại lên. Lưu Sâm cảm thụ được một khoái cảm cực kỳ mỹ diệu, nhưng hắn không chú ý đến điều đó, mà trong khoảnh khắc hắn tiến nhập vào tiên động, đôi mày liễu của Bối Ty đột nhiên nhíu lại, bờ môi cũng mím chặt, đồng thời một dòng máu mỏng manh cũng lặng lẽ loang ra dưới làn nước phủ đầy hoa tươi.
Thì ra nàng vẫn là xử nữ sao? Vậy tại sao lại nói mình "không sạch sẽ"? Có lẽ trong ngôn ngữ của nàng, "không sạch sẽ" vốn không có nghĩa gì khác, không sạch sẽ chỉ là không sạch sẽ, chỉ cần tắm rửa mà thôi! Còn sở dĩ nàng không có phản ứng kịch liệt đối với sự tán tỉnh của hắn, thì nguyên nhân cũng chỉ có một – đó là vì nàng không dám.
Một xử nữ cứ thế mà mất đi sự quý giá nhất của mình ở dưới hung khí của hắn, nhưng Lưu Sâm không hề biết điều đó, vì làn nước mềm mại có tác dụng che giấu sự khô khan của nàng, và máu của nàng cũng lần đầu tiên trở nên lưu thông thuận lợi như vậy.
Một lúc lâu sau, Bối Ty mới chầm chậm mở mắt ra, xuân tình nơi khóe mắt cũng dần dần biến mất. Nàng hỏi:
- Thiếu chủ, hiện giờ có thể thả họ không?
- Thả!
Rồi Lưu Sâm gọi vọng ra ngoài:
- Cách Lỗ Tư!
- Dạ có! Thiếu chủ!
Bên ngoài không có ai tiến vào nhưng âm thanh vang lên rất rõ ràng.
- Ta có thể thả phụ mẫu của Bối Ty không?
- Tất cả đều theo thiếu chủ căn dặn.
- Vậy được, hãy thả bọn họ đi. Ngoài ra, hãy đưa cho họ một chút kim tệ, và nhớ để bọn họ thu xếp yên ổn.
Mặc dù hắn không biết quyền lực của mình lớn đến đâu, nhưng nếu chỉ điều động đôi chút kim tệ thì có lẽ sẽ không có vấn đề. Chỉ có điều hắn không nói rõ bao nhiêu, bởi vì chính hắn cũng chưa nắm rõ giá trị tiền tệ ở đây, tuy nhiên, hắn tin là Cách Lỗ Tư có thừa năng lực để giải quyết.
- Dạ!
Sau đó là tiếng bước chân bên ngoài bước đi xa dần.
- Yên tâm rồi chứ?
Lưu Sâm vừa hỏi vừa hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng.
- Đa tạ thiếu chủ!
Trên khuôn mặt của Bối Ty rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, điều đó càng khiến nàng thêm phần mỹ lệ.