Chương 380: Vận Khí Thật Quá Tốt

Cái khe ở trên mặt đất cũng không lớn lắm, nhưng chiều sâu thì không biết bao nhiêu. Lưu Sâm khẽ động thân rồi chui vào đó một cách vô thanh vô tức. Bên cạnh không có ai, nếu có người thì họ nhất định sẽ kinh hô lên, bởi vì khi hắn chui vào động thì đất cát lập tức rẽ ra hai bên như những vật còn sống vậy. Chúng giống hệt như nước và không khí, chẳng khác tí nào. Đây chính là cảnh giới của Thổ thần!

Việc đi lại trong lòng đất đối với Lưu Sâm thật chẳng khác như chim ưng bay lượn trên trời, nhưng khó là ở chỗ phải tìm kiếm một người ở trong lòng đất, bởi lẽ việc này cũng giống hệt như mò kim dưới đáy biển vậy. May mà hắn có một tọa độ chính xác, đó là phương vị miệng khe, từ đây mà mở rộng sự tìm kiếm thì chắc sẽ khả quan.

Đất mới ở đây rất nhiều, phải xuống đến vài trăm thước mới hết được. Đến khi xuống đáy rồi thì Lưu Sâm mới thầm giật mình, bởi vì ở đây đúng là một cái động ngang, và trong động thật sự có người. Chỉ thấy đó là một thanh niên đang nằm rũ rượi trong lòng đất, bộ bạch y trên người gã còn mới tinh, lớp đất ở bên trên gã còn lộ ra một thông đạo dựng đứng, còn gã thì lại nằm ở trong động. - Tư Tháp!

Lưu Sâm nhảy phốc tới. Thanh niên kia đang nằm cuộn tròn lại thành một đống, đúng là Tư Tháp rồi! Lưu Sâm đưa tay trái đặt lên chóp mũi của gã, còn tay phải thì đặt lên ngực gã. Trời ạ, may mà nhịp tim vẫn còn đập rất nhẹ.

Vận khí thật là tốt! Tư Tháp vẫn còn chưa chết!

Tuy Lưu Sâm vui mừng cực độ, nhưng hắn cũng không khỏi kinh nghi. Tại sao bị ngã cao tới như thế mà gã vẫn không bị té chết? Thậm chí tứ chi cũng không bị gãy lìa, mà miệng động chỉ có một trượng thôi? Chẳng lẽ Phong ma pháp của gã cũng đạt đến trình độ tuyệt đỉnh rồi sao?

Nhưng Lưu Sâm không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn vẫn còn chuyện phải làm. Thế rồi hai vươn hai tay ra, lập tức có một quầng sáng màu lam đậm bao phủ khắp người Tư Tháp....

Thời gian cứ từ từ trôi, hô hấp của Tư Tháp cũng dần dần được điều hòa lại. Lưu Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi thu hai tay về. Lúc này Tư Tháp như đang chìm trong giấc ngủ say vậy. Lưu Sâm vội kiểm tra lại thân thể của gã, ở mặt trước thì không có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào cả, nhưng khi vừa lật úp gã lại thì Lưu Sâm chợt ngây người ra. Thì ra trên lưng gã có một vết thương đen kịt nằm tại đó.

Tuy rằng màu đen đã nhạt đi nhiều, nhưng sắc mặt của Lưu Sâm cũng trở nên nghiêm túc vô cùng. Hắn biết vết thương này do độc gây ra, mà chỉ có một loại độc cực kỳ bá đạo mới tạo ra được, hơn nữa nó lại còn được tẩm trên một thanh đao cực kỳ sắc bén. Chính thanh đao đó đã cắt qua lưng gã, nên mới tạo ra vết thương thế này.

Đây là phương thức mà Địa Tinh đã dùng để chế phục Tư Tháp hay sao?

Việc này không hề giống với lời miêu tả của gã Địa Tinh kia chút nào cả!

Tên Địa Tinh kia đã nói là Tư Tháp đã trượt chân ngã xuống Vô Để động, nhưng xem thương thế và tư thế nằm của gã thì không phải như vậy. Trái lại trông gã giống như là bị người ta tập kích xong thì bị ném thi thể xuống đây vậy. Rõ ràng bọn chúng có thể giết được Tư Tháp, nhưng tại sao bọn chúng không giết? Vậy trong đó có âm mưu gì?

Âm mưu? Vừa nghĩ tới âm mưu, Lưu Sâm lập tức đề cao cảnh giác. Nơi đây là đại bản doanh của Địa Tinh, chẳng lẽ mục tiêu của bọn chúng không phải là Tư Tháp, mà là kẻ cứu viện cho gã? Nếu là vậy thì bọn chúng sẽ sử dụng phương thức gì để tập kích người ta?

Phương thức thì sẽ có rất nhiều loại. Dưới lòng đất tất nhiên là thiên đường của Địa Tinh, bọn chúng có thể sử dụng cơ quan ám khí. Nếu như giờ đây, bức vách động ở trước mặt có thể phóng ra một hàng đao sắc bén để đâm về phía hắn, vậy thì hắn cũng sẽ không có gì để ngạc nhiên; nhưng hiện nay bức vách trước mặt rất kiên cố, bốn phía không có dấu hiệu của cơ quan ám khí gì cả, nơi đây vốn chỉ có mình hắn!

Lưu Sâm khẽ điểm ngón tay một cái, Tư Tháp lập tức được đưa vào không gian của hắn. Sau khi quan sát khắp nơi một lượt, Lưu Sâm cũng tiến vào không gian của mình. Hắn vừa vào tới không gian thì đã nghe tiếng Lệ Nhã kêu lớn: - Tư Tháp, tỉnh lại mau!

Thì ra ở bên cạnh Tư Tháp đã thấy có thêm một nữ hài, chính là Lệ Nhã. Nàng đang kêu gọi liên thanh.

- Thương thế của hắn không sao đâu. Sau khi ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi!

Tất nhiên người vừa lên tiếng chính là Lưu Sâm.

"Vù" một tiếng, một nữ hài khác bỗng nhào vào lòng hắn và ôm chặt lấy hắn. Tất nhiên là Khải Sắt Lâm rồi. Lệ Nhã giương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn rồi thốt: - Đa tạ ngươi! A Khắc Lưu Tư, đa tạ ngươi!

Nói xong, nàng lại ôm lấy Tư Tháp rồi nói: - Chúng ta về thôi! Trở về để trị liệu cho ngươi!

- Không cần đâu!

Lưu Sâm nói: - Ta đã dùng Thủy ma pháp để trị cho hắn, thương thế của hắn không sao nữa đâu!

Lệ Nhã nghe vậy thì vui mừng vô cùng. Có Thủy ma pháp cấp thần của hắn, tất nhiên Tư Tháp sẽ không sao nữa. Vậy thì nàng còn lo lắng gì nữa chứ? Tư Tháp, ngươi có bằng hữu như vậy, thật là phúc khí của ngươi!

Khải Sắt Lâm cũng khích động vô cùng. Đây là nam nhân của nàng. Hắn tinh thông Thổ ma pháp, Phong ma pháp, và Thủy ma pháp. Với ba môn ma pháp này, vậy thì đối với hắn mà nói, bất luận kỳ tích nào cũng không còn là kỳ tích nữa. - Tuy hắn không sao nữa, nhưng trong lòng ta vẫn thấy bất an!

Câu nói này vừa thốt ra, hai tỷ muội đều ngẩng đầu nhìn hắn.

- Tại sao? Chẳng lẽ....chúng ta vẫn còn chưa thoát hiểm hay sao?

Lệ Nhã có tâm tư nhạy bén, khi mà nàng không còn lo lắng đến sự an nguy của Tư Tháp nữa thì lập tức nghĩ ngay đến hoàn cảnh trước mắt của mình.

- Không có hiểm cảnh!

Lưu Sâm hờ hững nói: - Địa Tinh không có bất cứ sự uy hiếp gì với chúng ta, nhưng....ta đang nghĩ, Tư Tháp được cứu quá dễ dàng!

Khải Sắt Lâm rời khỏi lòng hắn, rồi đỏ mặt nói: - Đó là vì ngươi thôi....nếu là người khác thì rất khó rồi!

Sơn cốc của Địa Tinh vốn là cấm địa với người ngoài, mà Tư Tháp lại bị chôn sâu dưới đất. Nếu là người khác, đừng nói là không vào được sơn cốc, chứ đừng nói là xuống tận dưới này để cứu người. Chỉ có hắn mới cứu người dễ dàng như thế thôi. - Đúng vậy, việc này đối với ngươi mới dễ thôi, còn nếu không có ngươi....

Lệ Nhã không ngại tán dương hắn, nhưng Lưu Sâm đã lên tiếng cắt ngang lời nàng: - Mục tiêu của chúng không phải là Tư Tháp, bởi vì nếu chúng muốn giết hắn thì hắn sớm đã biến thành một bộ cốt khô rồi. Chúng ta không có khả năng cứu hắn. Thế nhưng tới giờ Tư Tháp vẫn chưa chết, nhất định là chúng còn có mưu đồ khác!

Hai tỷ muội nghe vậy thì đều nhíu chặt đôi mày. Đúng thế, thời gian hơn hai mươi ngày qua, Tư Tháp đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, nếu quả muốn lấy mạng gã, vậy thì dù ngay cả Đại la kim tiên cũng không cứu được gã, nhưng tại sao gã vẫn còn sống? - Nếu trong lúc cứu Tư Tháp mà có Địa Tinh triển khai tấn công với ta, vậy thì ta hẳn sẽ cho rằng mục tiêu của chúng chính là ta, nhưng bọn chúng không hề tấn công. Vậy ngươi nghĩ sao?

Lưu Sâm vừa nói vừa nhìn vào Lệ Nhã. Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ rất mơ hồ, vốn chưa hình thành định kiến, nhưng hắn muốn xem thử trí tuệ của nữ hài kia có thể giúp hắn phân tích chuyện này hay không. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn xem trọng trí tuệ của Lệ Nhã, dù sao thì nàng cũng đã từng đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay, thiếu chút nữa thì đã khiến hắn thân bại danh liệt rồi. - Hoặc giả....ma pháp của ngươi đã khiến cho chúng phải lùi bước, tới phút cuối mới thay đổi chủ ý?

Đây là khả năng lớn nhất mà Lệ Nhã có thể nghĩ tới. Nếu như Địa Tinh nhắm tới những kẻ cứu viện Tư Tháp, mục tiêu của chúng rất có thể là Tố Cách Lạp Tư, hoặc là người của thành Tô Cách (điểm này có khả năng rất lớn, bởi vì Địa Tinh đang đối địch với thành Tô Cách), nhưng chúng tuyệt không ngờ tới một cao thủ thần cấp. Có lẽ đám Địa Tinh kia vừa nhìn thấy tình thế không ổn thì lập tức trở nên những con rùa đen rút cổ ngay. - Chỉ mong là như thế!

Lưu Sâm cũng từng nghĩ đến khía cạnh này, hắn hơi dừng một chút, rồi nói tiếp: - Các ngươi chắc cũng đói rồi, vậy chúng ta hãy ăn chút thịt trong khi chờ đợi Tư Tháp tỉnh lại.

Nói xong, hắn liền khẽ lật tay một cái, thế là một khối thịt rồng trắng tinh chẳng biết từ đâu bay thẳng vào tay hắn. Hai tỷ muội tròn mắt nhìn sững Lưu Sâm. Hắn chắp hai tay lại, từ kẽ bàn tay chợt có hơi ấm và một mùi thơm kỳ lạ bay ra. Khải Sắt Lâm kinh ngạc kêu lớn: - Hỏa ma pháp! - Giỏi lắm!

Lưu Sâm mỉm cười, nói: - Trình độ Hỏa ma pháp này còn kém lắm, thật không đáng nhắc tới. Nếu muốn dùng nó để giết địch thì vẫn chưa được, nhưng nếu dùng để nướng thịt vì có thể miễn cưỡng thông qua!

Khải Sắt Lâm ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng chỉ thấy hắn khẽ lật bàn tay thì đã có một khối thịt bay vào tay rồi. Trình độ như vậy mà vẫn coi là thấp à? Chỉ sợ cả đại ma pháp sư cũng chưa làm được nữa kìa.

Lệ Nhã thở dài, nói: - A Khắc Lưu Tư, lời truyền ngôn ở trong học viện rất đúng. Ngươi quả thật là người có rất nhiều bí mật, nhưng rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bí mật thì e rằng chẳng ai biết được.

Không một ai biết hắn có Hỏa ma pháp, nhưng bây giờ nàng lại biết. Ít ra hắn cũng kiêm thông bốn môn ma pháp, hơn nữa ba trong số đó đều đã đạt tới cực điểm, và một trong ba môn ma pháp đó đã đạt tới cảnh giới thần cấp! - Không nhiều đâu....không nhiều đâu!

Lưu Sâm cười nhẹ: - Ở trước mặt các ngươi, ta không có bí mật gì cả!

Tuy nói là "các ngươi", nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Khải Sắt Lâm. Khải Sắt Lâm vui vẻ đón nhận ánh mắt của hắn, trong lòng nàng cảm thấy vui suớng vô hạn. Có lẽ chỉ có mình nàng biết, hắn chính là vị siêu cấp đại anh hùng kia: Na Trát Văn Tây! Một khi đã biết hắn là vị đại anh hùng kia rồi, vậy thì hắn không còn bí mật gì đối với nàng nữa rồi.

Trên đời này, loại thịt nào là ngon nhất? Thịt rồng!

Còn có món gì ngon hơn cả thịt rồng hay không? Đó là thịt rồng nướng bằng Hỏa ma pháp!

Con người ta vào lúc nào mới cảm thấy thức ăn ngon nhất? Đó là lúc mà tâm tình của người ta vui sướng nhất và trong lòng không còn bất kỳ một loại ám ảnh nào cả!

Khải Sắt Lâm thưởng thức được mùi vị ngon ngọt của thịt rồng, bởi vì trong lòng nàng không còn ám ảnh gì nữa, mà chỉ có tình ý ngào ngạt hòa quyện với hương vị thơm ngon của thịt rồng nướng. Thịt rồng thơm ngát, tình ý ngọt ngào, và lại có nụ cười ấm áp của tình lang, tất cả đều khiến cho cõi lòng của nàng bay cao đến tận chín tầng mây....

Nhưng Lệ Nhã lại không có cùng cảm thụ với tỷ tỷ mình. Loại thức ăn tốt nhất này đối với nàng lại không có mùi vị gì cả, bởi vì tâm tư của nàng không nằm trên vài miếng thịt này, mà nó đang ở trên người của nam nhân nằm bên cạnh nàng đây, Tư Tháp. Gã ngủ rất say. Gã thật không có sao chứ? Sau khi gã tỉnh lại thì sẽ thế nào? Gã có tha thứ cho nàng hay không? Hai người họ có thể quay về như lúc trước hay không?

Bỗng nhiên Tư Tháp chậm rãi mở mắt ra, tất cả mọi người đều lập tức dừng động tác của mình lại, bao gồm cả Lưu Sâm. Khi ánh mắt của Tư Tháp vừa tiếp xúc với Lệ Nhã, trong mắt gã đột nhiên hiện lên một sự biến hóa rất kỳ diệu: - Lệ Nhã....

Gã cất giọng vừa yếu ớt vừa run rẩy mà gọi.