Chương 374: Giã Từ Giai Nhân

Phi Dương lãnh đạm nhìn đối phương một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: - Ta biết ngươi nói đến ai, nhưng hành tung của hắn cũng rất khó nắm bắt.

- Ngươi sai rồi!

Tư Cầm nói: - Ta không nói là ngươi cần phải nắm chặt hành tung của hắn, mà chỉ là xác nhận thân phận của hắn! Đây chỉ là một mặt của vấn đề, bởi vì mặc kệ người kia có phải là Na Trát Văn Tây hay không, hai người họ cũng đều nguy hiểm vô cùng. Do đó, nếu ngươi sử dụng bất luận hình thức gì để đả thảo kinh xà thì cũng đều không sáng suốt. Vì vậy mà ngươi phải dẹp bỏ tất cả, bởi lẽ cơ hội của chúng ta chỉ có một mà thôi.

Đối diện với nữ hài trẻ tuổi nhưng rất đỉnh đạc kia, trong lòng Phi Dương chợt dậy lên một cảm giác kỳ quái: chỉ có nàng ta mới thích hợp để trở thành đối tác của mình!

Hai người đều là những kẻ đã sống sót sau những cuộc đại chiến, tuổi tác của cả hai cũng đều xấp xỉ nhau, và trí tuệ của cả hai cũng đều ngang ngửa nhau. Phải chăng đây chính là ý trời?

oooOooo

- Át xì!

Lưu Sâm bỗng hắt hơi một cái. Chuyện gì thế nào? Thì ra vài sợi tóc nghịch ngợm đã chui vào mũi của hắn.

Tiểu cô nương ở trong lòng hắn khẽ động đậy một chút, nhưng rồi vẫn ngủ tiếp. Lưu Sâm khẽ xoa nhẹ bảo bối của nàng một chút, Thác Mạn chợt rụt người lại. Lưu Sâm tiếp tục làm tới, hắn nắm trọn bảo bối vào tay rồi khẽ nắn nắn vài cái, Thác Mạn liền càu nhàu: - Không được loạn động....

Hắn quả nhiên nghe lời và không loạn động nữa, sau đó chỉ ôm lấy thân thể mềm mại của Thác Mạn càng chặt hơn, còn Thác Mạn thì lại vùi đầu vào ngực hắn mà ngủ tiếp.

Đến khi trời sáng trưng, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Vừa nghe được tiếng gõ, Thác Mạn giật mình choàng tỉnh. Lúc này nàng xấu hổ vô cùng, bởi vì toàn thân như không có sức và đồng thời cũng không còn mảnh vải nào trên người nốt. Với tình huống thế này, nàng chỉ còn biết rúc vào trong chăn, nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, phải làm sao bây giờ? - Muội muội!

Thanh âm của Khắc Lao vang lên: - Na Trát tiên sinh tỉnh chưa?

Coi hỏi kìa! Trời ạ, đây là khuê phòng của đại cô nương, sao lại đi hỏi nam nhân đã tỉnh chưa?

Thác Mạn nóng nảy ngồi bật dậy, rồi mặc vội y phục vào. Trong lúc nàng mặc y phục, Lưu Sâm say sưa đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ quá trình. Sau khi mặc xong, tiểu cô nương mới đỏ mặt hỏi: - Làm sao bây giờ?

Thanh âm của nàng rất nhẹ.

- Không cần vội, cứ nằm xuống giường làm bộ ngủ đi. Ta tự có biện pháp!

Nói xong, hắn phóng mình lên cao, khi thân thể còn lơ lửng ở trên không, bao nhiêu y phục của hắn cũng đều được mặc vào rất nhanh. Trong lúc hắn mặc y phục, Thác Mạn cũng đã nằm xuống giường rồi lấy chăn chùm kín lại, cả khuôn mặt tràn ngập nét xuân tình cũng dấu luôn vào chăn. Nàng đang làm gì vậy nhỉ? Mặc kệ thế nào, dường như đó là biện pháp tốt nhất của nàng vậy, ít nhất thì cũng không phải trả lời câu hỏi của ca ca.

Lưu Sâm mở cửa ra, Khắc Lao hơi do dự đưa mắt nhìn vào phòng, Lưu Sâm đưa tay ra dấu im lặng, rồi bảo: - Đừng quấy rầy nàng. Tối hôm qua ta say bí tỉ, nàng phải chăm sóc ta gần cả đêm, chỉ tới gần sáng mới ngủ được thôi. Thật vất vả cho nàng !

Thì ra muội muội tỉ mỉ như thế. Khắc Lao đưa mắt liếc sang muội muội một chút rồi hạ giọng nói: - Gia gia ta đã tỉnh rồi. Lão nhân gia có hỏi tới ngươi!

Lưu Sâm cũng hạ giọng thật thấp: - Hãy báo lại với gia gia ngươi, ta phải đi rồi, mai mốt mới gặp lại sau!

Thác Mạn nghe vậy thì thân thể khẽ chấn động. Nguy rồi, hắn phải đi ư? Vậy sao được chứ? Nhưng nàng vẫn nhớ là mình đang đóng vai mệt mỏi, vì vậy mà vẫn không dám nhúc nhích chút nào. Nhờ vậy mà nét xuân tình ở trên mặt cũng bị tan đi vài phần. - Chuyện này....chuyện này....

Khắc Lao không dám giữ người mà gã cũng không dám đáp ứng, vì vậy mà sau khi chần chờ một lúc, rồi mới nói tiếp: - Tiên sinh, có lời này ta muốn nói, mong ngươi....đừng giận. - Nói đi!

Khắc Lao lưỡng lự một lúc lâu rồi mới dám thu hết can đảm, nói: - Na Trát tiên sinh, ngươi có ân huệ rất lớn với gia đình của ta, và ta cũng biết việc ngươi giả trang thành Tác Ẩn chỉ là một kế sách. Còn chuyện cầu hôn muội muội vốn cũng chỉ là chuyện của gia đình Tác Ẩn, ngươi vốn không cần để ý tới; nhưng....nhưng ta nhìn ra được, muội muội thật sự thích ngươi. Nếu bây giờ ngươi bỏ đi, vậy....nó...nó sẽ thế nào? "Hảo ca ca! Thật phải ôm hôn huynh một cái mới được!" Thác Mạn thầm kêu trong lòng.

Lưu Sâm cũng hơi lưỡng lực một chút rồi hỏi: - Vậy.....ngươi có kiến nghị gì?

Khắc Lao hưng phấn, nói: - Ý kiến của gia gia thế nào thì ta không biết, nhưng ý kiến của phụ mẫu và các vị thúc bá của ta đều nhất trí với nhau. Chỉ cần Na Trát tiên sinh không chê muội muội ta không hiểu chuyện.... - Ta hiểu được. Ta sẽ trở lại.....trở lại để nghe ý kiến của nàng thế nào!

Lưu Sâm vừa nói xong, Khắc Lao liền mừng rỡ ra mặt và cũng khích động vô cùng. Vị thần nhân này đã đáp ứng là sẽ trở lại rồi. Chỉ cần câu nói đó thôi, tuy rằng vẫn chưa phải là khẳng định, nhưng cuộc đời của muội muội sẽ có chỗ dựa vững chắc rồi. Kiếm thần cư sẽ được vẻ vang vì muội muội. Gã vốn cho rằng sự vẻ vang của Kiếm thần cư đã lên tới đỉnh điểm, nhưng bây giờ gã mới biết, sự vẻ vang đó vẫn chưa phải là tột đỉnh, thậm chí cũng có thể nói là nó vẫn chưa lên tới đỉnh; mà đỉnh điểm bây giờ chính là: tạo mối quan hệ với vì thần nhân này đây! - Vậy ta đi đây!

Nói xong, Khắc Lao liền chạy đi mất.

Lưu Sâm vừa đóng cửa lại, Thác Mạn lập tức ngồi bật dậy trừng mắt nhìn hắn: - Muốn chạy? Không có cửa đâu!

Vừa dứt lời, nàng lập tức nhảy phốc vào lòng hắn, sau đó quàng tay ôm cổ hắn thật chặt rồi nói: - Bộ tưởng khi phụ người ta đã đời rồi thì có thể bỏ chạy hay sao? Đừng hòng! - Cái gì mà khi phụ đã đời chứ?

Lưu Sâm ôm lấy nàng rồi cười nói: - Vậy mà nói là đã đời ư? Hình như chỉ có hai lần thôi đó nhé....

Hắn chưa dứt lời thì Thác Mạn đã bịt miệng hắn lại rồi đỏ mặt nói: - Vậy mà chưa đủ sao? Mẫu thân nói, chỉ sau khi lập gia đình thì nữ hài tử mới được làm như vậy......nhưng mà ngươi....đã làm rồi. Ta....ta mặc kệ, ta bắt ngươi phải làm....trượng phu của ta! - Xác nhận!

Lưu Sâm cầm tay nàng, nói: - Ta xác nhận ngươi là nữ nhân của ta!

Thác Mạn nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi hỏi lại: - Có phải là sẽ không bao giờ bỏ rơi ta không?

Lưu Sâm đáp ngay: - Đúng vậy! Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi! Lần sau ta trở lại, nhất định sẽ đón ngươi về nhà của ta! - Nhà của ngươi ở đâu? Ta thấy hơi sợ....

Thác Mạn nhẹ giọng thốt: - Nghe nói, ngươi là thần tiên ở trên trời, hẳn là sẽ ở trên mây. Nếu ngươi không trở lại....vậy ta sẽ phải làm sao? - Nhất định sẽ trở lại mà!

Lưu Sâm hôn lên môi nàng rồi nói tiếp: - Hôn một cái để làm tin này!

- Ừm....

Thác Mạn thỏa mãn nói nhỏ: - Ta ở nhà sẽ chuẩn bị áo cưới. Ngày đó ta sẽ mặc áo cưới đỏ rực, ngươi dẫn ta bay lên trời, vừa hôn vừa bay cho tới tân phòng... - Gia gia nàng tới rồi!

Lưu Sâm khẽ cắt ngang lời nàng: - Bảo bối của ta, gặp lại sau nhé. Nhớ làm áo cưới thật đấy nhé, chứ đừng làm đồ giả nghe chưa? Ha ha....

Trong tiếng cười vang, hắn bỗng nhiên biến mất. Thác Mạn tức giận giậm chân nhìn theo. Lại nói nàng làm giả, chẳng phải chỉ có một chậu hoa giả thôi sao? Sao hắn cứ lôi chuyện đó ra nói hoài vậy?

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

- Hài tử của ta, hắn đi đâu rồi?

Vừa hỏi, Lạc Phu vừa đưa mắt đảo quanh khắp phòng.

Thác Mạn khẽ cắn môi, rồi nói: - Hắn sợ gia gia sẽ đánh hắn, nên đã chạy mất rồi. Gia gia bản lãnh như thế, chỉ sợ....

Lạc Phu gãi gãi đầu, nói: - Tiểu nha đầu, nãi nãi ngươi đã giáo huấn ta mấy phen rồi!

oooOooo

Tại Tô Nhĩ Tát Tư học viện, rốt cuộc Lưu Sâm cũng gặt hái được phong quang lần đầu tiên trong đời, bởi vì hắn đã thành công tìm được Na Trát Văn Tây, và nhờ vậy mà đại lục mới có thể triệt để tiêu diệt tàn dư của Thánh Cảnh. Nếu như đó không phải là công lao hiển hách nhất thì ít ra A Khắc Lưu Tư cũng đã cống hiến sức lực vào chiến dịch chống kháng Thánh Cảnh. Tuy rằng sự cống hiến đó không đáng là gì so với công trạng của Na Trát Văn Tây, nhưng nó cũng có tầm quan trọng nhất định của nó!

Cùng với lúc hắn đang vui vẻ với thành tích của mình, Tố Cách Lạp Tư và mấy nhân vật thuộc cấp nguyên lão cũng đều toát mồ hôi hột vì sự thật. Âm mưu của Thánh Cảnh thật là đáng sợ, vốn không một ai biết được âm mưu đó, nhưng cho tới bây giờ thì khắp thiên hạ mới biết được, vì thế nên nó đã khiến cho người ta vừa nghĩ tới là phải sợ mất mật đi rồi.

Quốc vương bệ hạ bị đổi thành người của Thánh Cảnh, hoàng tử điện hạ cũng bị tráo đổi, kiếm thần biến thành tù nhân trong địa lao, ma pháp thần Ước Sắt thì trở thành một trong tứ sứ giả của kẻ địch, còn Đại Lục công hội thì hoàn toàn rơi vào tay của Thánh Cảnh. Nếu không nhờ có Na Trát Văn Tây thì tương lai không xa, tất cả những lực lượng chống đối đều sẽ bị thanh trừ, toàn bộ đại lục cũng sẽ rơi vào tay của Thánh Cảnh. Đó cũng là một hình thức xâm lược, nhưng lại là đẳng cấp cao hơn rất nhiều!

Tuy rằng sự hung hiểm không bằng với cảnh chém giết trên chiến trường, nhưng ở trong trận chiến này, tình thế chỉ như chỉ mành treo chuông. Có thể nói rằng, mệnh vận của thiên hạ chỉ nằm ở trong một trận này mà thôi. Tuy rằng hình tượng của Na Trát Văn Tây đã rất vững vàng, đại sát tứ phương suốt một dãy tây bắc để lập nên uy danh lẫy lừng, sau đó lại đại phá Thánh Cảnh rồi quy ẩn ngoài khơi. Vào lúc đó, hắn đã lưu lại một hình ảnh cho thế nhân: ma pháp của hắn cũng thần kỳ giống như công lao của hắn vậy.

Nhưng trong trận chiến mà không ai biết có tiềm ẩn nguy cơ này, đầu tiên là hắn đã phát hiện ra huyền cơ ở trong bức thư, sau đó giải cứu kiếm thần, rồi từ miệng kiếm thần mà biết được sự tồn tại của Thánh quân. Tiếp theo thì hắn cố ý bố trí bẫy rập và an bày mọi thứ rất xảo diệu, trước ngoài sau trong, trước tán sau hợp, giải cứu hoàng tử, rồi cuối cùng mới phân cao thấp với Thánh quân. Tất cả những việc này không thể chỉ dựa vào ma pháp và sự thần kỳ của bản thân mà thôi, nó còn phải thêm vào một khái niệm mới tinh nữa: Tinh xảo!

Sự thông minh của hắn, sự dũng cảm của hắn, và cả sự thần kỳ của hắn đều được diễn đạt cực kỳ nhuần nhuyễn. Do đó mà vào lúc này đây, thanh danh của hắn đã thật sự như mặt trời giữa trưa vậy! - Lần này bỏ đi, không biết hắn có quy ẩn ngoài khơi nữa không nhỉ?

Tố Cách Lạp Tư ngửa đầu nhìn trời rồi tự lầm bầm.

- Không ai biết được!

Cách Lý đạo sư đứng bên cạnh nói: - Nhưng dù hắn đi tới đâu, chúng ta vẫn biết rằng, chỉ cần đại lục gặp phải nguy cơ, hắn vẫn là niềm hy vọng của đại lục!

Hai người đưa mắt lướt qua muôn sông ngàn núi, dường như để tìm theo tung tích của vị đại anh hùng kia vậy. Rốt cuộc thì đại anh hùng đang ở đâu vậy nhỉ? Tại sao hắn luôn luôn là một con thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi? - Còn về phần A Khắc Lưu Tư thì chúng ta cũng phải đánh giá lại mới được!

Cách Lý hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: - Mặc kệ hắn là hạng người thế nào, nhưng khi đối mặt với đại cuộc thì hắn vẫn giữ kỹ nguyên tắc!

Tố Cách Lạp Tư cười nói: - Về điểm này thì ta thấy rất vui mừng!

- Ta lại càng vui mừng hơn!

Thanh âm của Cách Lý chợt trở nên rất kỳ quái: - Trước đây rất lâu, ta chỉ hy vọng hắn sẽ giống như phụ thân của hắn vậy, nhưng giờ đây thì ta lại muốn hắn không chỉ giống như phụ thân của hắn mà thôi.

Tố Cách Lạp Tư khẽ nghiêng người nhìn Cách Lý rồi nói: - Ta biết ngươi và phụ thân của hắn là bằng hữu cũ!

- Là bằng hữu thì sao chứ?

Ánh mắt của Cách Lý chợt trở nên ảm đạm vô cùng: - Viện trưởng, ngươi biết chăng....có đôi khi, hai chữ "bằng hữu" đó chính là tất cả, nhưng cũng có đôi khi, nó là một chiếc gông cùm rất lớn cho người ta!

Cũng giống như thường ngày, mỗi lần nhắc tới vị bằng hữu này thì ông ta cũng đều bỏ đi.

Tố Cách Lạp Tư nhìn theo bóng lưng tràn ngập nét thê lương của Cách Lý mà không nói gì. Mỗi một người đều có bí mật riêng, và người này cũng thế. Gia thế của ông ta, sự cô độc của ông ta, và cả sự thê lương của ông ta đều là những bí mật của riêng ông ta. Đã nhiều năm qua rồi, không một ai có thể tiến vào thế giới nội tâm của ông ta, kể cả viện trưởng, mặc dù ông ta rất trung thành với viện trưởng....