Hoàng tử giận dữ, y khẽ lật tay một cái thì trong tay đã thấy xuất hiện một thanh chủy thủ, nhưng cũng ngay lúc đó, thanh trường kiếm đang gác trên cổ gã cũng bỗng tỏa ra kiếm quang cực thịnh; mà luồng kiếm quang đó dài tới một trượng, và nó có thể chặt bỏ cái đầu của hoàng tử rất dễ dàng. Con tin này dám phản kháng, tất nhiên là muốn tìm chết rồi.
Kiếm quang bắn ra, và nó được nhắm vào cần cổ của hoàng tử rất chuẩn xác, nhưng trên cổ của hoàng tử chợt có bạch quang lóe lên. Kiếm quang dễ dàng bay qua cổ hoàng tử, chỉ để lại những mảnh băng vỡ vụn bắn ra tung tóe. Trong khi quốc vương giả còn đang kinh hãi và chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, y liền cảm thấy cần cổ của mình mát lạnh, sau đó thì một chiếc đầu bay lên. Thì ra hoàng tử vừa xuất thủ chém bay đầu kẻ giả mạo quốc vương.
Thi thể không đầu của quốc vương giả ngã xuống đất, còn hoàng tử thì quay về phía Lưu Sâm mà cúi người thật sâu, nói:
- Đa tạ Na Trát tiên sinh đã cho ta cơ hội đích tay giết chết kẻ thù, báo mối phụ thù!
Nếu phải đối mặt với tên kiếm thánh kia, gã không hề có chút cơ hội nào, nhưng nhờ có ma pháp của Lưu Sâm đã giúp gã hộ thể, vì vậy mà mọi chuyện đã thành khác hẳn.
Lưu Sâm mỉm cười quay người bước đi, phải chăng bây giờ đã đến lúc công thành thân thoái?
Ở phía sau chợt có tiếng vang lên:
- Chờ một chút!
Ba tiếng này vừa vang lên thì đã thấy hai người bước ra khỏi cửa đại điện. Lưu Sâm quay lại nhìn Lạc Phu đầy thắc mắc.
Lạc Phu cười hỏi:
- Ngươi đã quên ước hẹn của chúng ta rồi sao?
Lưu Sâm khẽ hấp háy đôi mắt, vẫn không nói tiếng nào.
- Phải chăng bây giờ chúng ta nên uống say một trận cho hả hê?
Lưu Sâm chợt mỉm cười hiền hòa.
oooOooo
Kiếm thần cư!
Đêm đã khuya, nhưng toàn bộ trang viện đều không có dấu hiệu buồn ngủ, mà người người đều hưng phấn và khích động tột độ, bởi vì gia chủ đã bình an trở về. Mà hôm nay việc chém giết tàn dư của Thánh Cảnh được toàn thắng, Thánh quân chết, rồi lại lột trần âm mưu của quốc vương, nhất nhất đều xảy ra trong một ngày ngắn ngủi, nên nó đã khiến cho lòng người khích động vô cùng. Việc thế gian thật là thiên biến vạn hóa, chỉ mới hôm qua thôi, mọi thứ đều rất u ám đối với họ, nhưng bây giờ thì trời quang mây tạnh, mọi thứ đều trở nên đáng yêu vô cùng.
Thanh âm say mèm của Lạc Phu bỗng vang lên:
- Tiểu tử ngươi thật là không có nghĩa khí chút nào....ta coi ngươi là bằng hữu, nhưng ngươi lại đi....khi phụ tôn nữ của ta!
Lời này vừa thốt ra thì sắc mặt của mọi người đều chợt biến, họ muốn cười mà lại không dám cười.
Một mỹ nữ vừa bước ra khỏi phòng nghe được lời đó thì cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Nàng mỹ nữ đó hiển nhiên là Thác Mạn!
Lưu Sâm đỏ mặt cãi:
- Ngươi.....coi ta là bằng hữu từ khi nào chứ? Ngươi đừng quên trước kia ngươi đã làm gì nhé....e hèm, chuyện này không thể nói ra được.....ừm, không nói được! - Chuyện gì? Ta đã làm chuyện gì chứ? Đừng cho rằng ta không biết.....tiểu tử ngươi.....tiểu tử ngươi là ai....đó nhé. Ta biết rất rõ....nữa kìa....
Khẩu khí dường như không mấy tốt, những người ở xung quanh đều há hốc miệng mà nhìn họ đầy lo lắng. Nếu như hai người này mà nói năng không hợp rồi xảy ra ẩu đả, vậy Kiếm thần cư có thể giữ lại một viên gạch nữa hay sao?
Lưu Sâm đứng lên, nói:
- Nếu ngươi dám nói thêm....ta sẽ cho ngươi ăn....
Ba huynh đệ Nặc Đốn thấy vậy thì đều nóng nảy, Nặc Đốn vội kéo tay phụ thân, nói:
- Phụ thân, người uống nhiều rồi, đừng nói....
- Đại ca, hãy dìu phụ thân về nghỉ đi...
Mọi người xôn xao một lúc, Lạc Phu bị ba nhi tử đẩy về phòng, nhưng ông ta vẫn hùng hùng hổ hổ, nói:
- Tiểu tử thối, ngày mai ta sẽ....ta sẽ không tha cho ngươi....
Tiếng của Lưu Sâm ở phía sau vẫn vang lên:
- Ngày mai....ngày mai ta sẽ đánh cho người một trận....khiến mẫu thân của ngươi cũng nhận không ra....
Bỗng nhiên thanh âm của hắn im bặt, bởi vì lúc này đã có một bàn tay nhỏ bé bịt lấy miêng của hắn. Lưu Sâm gắng gượng nhướng đôi mắt lờ mờ lên nhìn, rốt cuộc cũng nhìn ra người đang bịt miệng mình là ai. Hắn cất giọng lè nhè, nói: - Mỹ nữ, ngươi....ngươi không muốn ta nói nữa à?
- Không cho nói nữa!
Thanh âm của mỹ nữ khá vội vàng.
- Nếu muốn ta không nói nữa thì ngươi có thể....có thể dùng miệng của ngươi để bịt miệng ta lại...
Hắn chưa nói hết lời thì mỹ nữ lại tiếp tục bịt miêng hắn, sau đó nói:
- Ngươi còn nói nữa....thì ta...sẽ ném ngươi xuống hồ cho coi. Hễ uống say mèm thì chỉ nói bậy bạ thôi, thật tệ hết sức....
Nói xong thì nàng liền bỏ đi luôn.
Cuối cùng thì trang viện cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ có trong phòng Lạc Phu thì thỉnh thoảng vẫn vang lên thanh âm lè nhè của ông ta:
- Tiểu tử thối....
Đương nhiên còn kèm theo tiếng lải nhải của phu nhân ông ta:
- Đức hạnh ba mươi năm không uống rượu, vậy là tiêu tan hết rồi!
Thì ra đức hạnh của hai người sau khi uống rượu thì chẳng khác nhau là bao.
Ở trong phòng Thác Mạn, rốt cuộc Lưu Sâm cũng chìm vào trạng thái nghỉ ngơi và hồi phục bình thường như mọi người. Hắn không nó thêm gì nữa, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thác Mạn mà không buông.
May mà Thác Mạn cũng khá dễ tính. Ngươi thích nắm thì cứ nắm, chỉ cần đừng nói ra những lời lưu manh kia là được, mà dù có nói ra những lời lưu manh thì cũng chẳng sao, chỉ cần đừng nói trước mặt mọi người thì cũng không sao.
Khuôn mặt của hắn đang chậm rãi thay đổi, từ màu đỏ sậm chuyển sang màu hồng, rồi từ màu hồng lại biến sang tái nhợt. Có lẽ là vì thể chất của hắn, hoặc có lẽ cũng do chiếc khăn nóng mà Thác Mạn đang dùng để lau mặt cho hắn, do đó mà hơi men trong người hắn cũng đang từ từ tan đi.
Cuối cùng thì hắn cũng mở hai mắt ra, lúc này đôi mắt của hắn rất trong suốt. Lưu Sâm nhìn Thác Mạn, rồi thốt:
- Thác Mạn, là ngươi à!
- Thì là ta đây!
Thác Mạn cất giọng ôn nhu, nói:
- Ngươi uống say mèm rồi, bây giờ có khá hơn chút nào không?
Lưu Sâm khẽ bóp bóp trán, rồi nói:
- Chỉ sợ là hôm nay ta uống rất nhiều đấy. Tửu lượng của gia gia ngươi không nhỏ chút nào!
- Ngươi và lão nhân gia cũng giống hệt nhau vậy!
Thác Mạn bật cười khúc khích, nói:
- E rằng nãi nãi của ta tối nay cũng không được ngủ rồi!
Lưu Sâm sửng sốt, chẳng lẽ vì tiền bối này cũng giống hệt mình sao? Sau khi uống say thì thú tính sẽ vùng lên, ngay cả nãi nãi cũng không ngủ được? Ý tưởng dơ bẩn này lập tức bị xua tan vì Thác Mạn đã lên tiếng giải thích: - Mỗi lần lão nhân gia uống say mèm thì sẽ mắng chửi người ta. Ai cũng chửi được. Nghe nói, ba mươi năm trước, lão nhân gia sau khi uống say thì chửi luôn cả quốc vương bệ hạ, may mà bệ hạ không tính toán, nhưng sau đó thì người đã kiêng rượu từ lúc đó. Suốt ba mươi năm nay, đây là lần thứ nhất người uống say như thế! "Cũng" say mèm? Cảm giác say của Lưu Sâm chợt hoàn toàn biến mất, hắn ngập ngừng hỏi:
- Ta....sau khi ta uống say rồi thì....có nói gì không?
- Còn hỏi nữa ư?
Thác Mạn trừng mắt nhìn hắn, rồi nói:
- Ngươi nói ngày mai sẽ đánh cho gia gia ta một trận nhừ tử, khiến cho mẫu thân của gia gia cũng không nhận ra được....
Lưu Sâm xoa xoa hai tay vào nhau, úi chà, vậy là không ổn rồi.
- Để coi ngày mai ngươi làm sao đánh gia gia của ta...
Tiểu cô nương ra vẻ bênh vực "kẻ yếu":
- Hôm nay ta phải đánh ngươi một trận trước đã!
Nói xong thì nàng đánh xuống một quyền thật, nhưng tất nhiên là tránh khuôn mặt và vị trí của trái tim, mà đánh thẳng xuống bụng hắn một cái. Quyền đó không quá nhẹ và cũng không quá nặng.
Một quyền như thế đối với Lưu Sâm thì chỉ như gãi ngứa thôi, nhưng hắn cũng kêu lên:
- Không phải đó chứ, ta là nam nhân của ngươi mà, sao ngươi lại đi giúp gia gia ngươi chứ?
- Ta không có nam nhân như vậy!
Thác Mạn thở dài, nói:
- Ngươi là một....nam nhân hỗn trướng! Tốt nhất thì mau nghĩ cách để mai đi xin lỗi gia gia đi!
Lưu Sâm quả nhiên đang suy nghĩ, chí ít thì đôi ngươi của hắn đang không ngừng chuyển động, có thể coi như là hắn đang suy nghĩ.
Thác Mạn nhìn vẻ mặt của hắn mà thấy buồn cười, nói:
- Giờ biết rồi, ta sẽ giống như nãi nãi vậy, sau này phải ước thúc việc uống rượu của ngươi mới được....không cho uuống nhiều!
Nàng muốn làm bà quản gia giống nãi nãi của nàng ư? Mặc kệ phương thức ước thúc của nàng thế nào, nhưng việc này cũng khiến Lưu Sâm có vài phần hưng phấn.
Thác Mạn nhắc hắn:
- Đã nghĩ ra biện pháp chưa?
- Nghĩ ra rồi!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Đúng là có một biện pháp rất tốt!
- Nói ra nghe thử xem!
Thác Mạn tỏ vẻ hứng thú.
- Biện pháp này là....
Vừa nói tới đây, Lưu Sâm liền giơ tay kéo nàng ngã xuống giường, rồi nói tiếp:
- Là thế này đây!
Thác Mạn đỏ mặt chống trả:
- Ngươi mau nói biện pháp ra đi! Không được táy máy tay chân....phải giữ quy củ....
- Biện pháp là thế này...
Lưu Sâm ghé mặt mình sát vào mặt nàng, rồi nói:
- Trước tiên là biến ngươi thành nữ nhân của ta, rồi ngày mai ngươi cứ một mực đứng bên ta, dù cho ta có muốn đánh gia gia ngươi thật, thì ngươi cũng có thể giúp ta....
Chưa nói hết câu, hắn đã cúi xuống hôn lên môi nàng.
Lúc này nàng bị hắn kéo ngã lên giường thì không kể làm chi, chăn bị xốc lên cũng không tính, tuy Thác Mạn có ra sức giãy dụa, nhưng lại chẳng có chút hiệu quả nào. Lưu Sâm nghiêng người đè lên người nàng, rồi sau đó mới rời khỏi môi nàng. - Hỗn đản!
Thác Mạn vừa thở dốc vừa nói:
- Ngươi muốn làm ta ngộp chết hay sao? Còn không mau buông ta ra? Bên ngoài có người đấy!
- Không có!
Ngón tay của Lưu Sâm khẽ bật một cái, y phục của nàng liền được giải khai. Mấy ngón tay nóng hổi của hắn lại tiếp tục chuyển động trên đồi ngực mềm mại của nàng. Theo từng sự di chuyển của tay hắn, cơ thể của Thác Mạn khẽ run lên, đồng thời nàng cũng dường như sững người ra. Mấy ngón tay của Lưu Sâm lại xoay chuyển, rõ ràng bàn tay của hắn đang lần vào bên trong lớp y phục của nàng và chuẩn xác nắm lấy một chú ngọc thố. Thác Mạn bỗng giơ tay chụp lấy tay hắn!
Khuôn mặt của nàng đỏ rựng lên, rồi hạ giọng thật thấp, nói:
- Đừng....
Tuy nàng có vẻ vừa gấp vừa thẹn, nhưng thần tình rất kiên quyết.
- Thật muốn đừng sao?
Lưu Sâm đang lúc cao hứng, hoặc giả hơi men làm cho hắn mất lý trí thật, hoặc cũng có lẽ đã lâu rồi hắn không gần gũi với nữ nhân nên lúc này quả thật không nhịn được nữa. - Thật.....đừng!
Thác Mạn thỏ thẻ:
- Đừng như vậy được không? Ta....ta sợ....sẽ có xảy ra chuyện....
Sẽ xảy ra chuyện? Lưu Sâm vươn tay ôm lấy nàng, rồi lật người lại và để nàng nằm lên người mình. Tiểu cô nương dường như có chút áy náy, nàng ngã đầu vào ngực hắn, rồi nói: - Ngươi....ngươi có thể vuốt ve ở bên ngoài....
Thanh âm của nàng nhẹ như hơi thở vậy, cả đôi mắt cũng nhắm hẳn lại. Nàng đang xấu hổ tới cực hạn, vì vậy nên mới phải nhắm mắt lại.
Nam nhân này đang muốn nàng! Nàng cảm thấy được điều đó. Nàng thấy hơi sợ, bởi vì nàng không thể làm chuyện đó được, nhưng cự tuyệt hắn thì sẽ làm hắn mất hứng. Nàng không muốn làm hắn mất hứng, vì vậy nên mới đưa ra chính sách phóng khoáng để an ủi hắn.
Nàng đã sai rồi! Nếu như không muốn chuyện gì xảy ra, vậy thì bất luận nữ hài nào ở trước mặt hắn cũng không thể điều chỉnh chính sách được; thế nhưng sau khi nàng vừa điều chỉnh chính sách thì hứng thú của Lưu Sâm liền nổi lên trở lại. Hắn đặt tay lên ngực nàng rồi bắt đầu xoa nhẹ. Hắn vừa động thủ thì toàn thân Thác Mạn tựa như bị điện giật mà run lên vậy!
Chỉ sau vài cái xoa thôi, cơ thể của nàng liền nóng bừng lên. Hô hấp của Thác Mạn cũng bắt đầu dồn dập hơn. Là thoải mái ư? Phải! Là tiêu hồn ư? Đương nhiên cũng phải! Là kích thích ư? Tất nhiên rồi!
Thời gian của một buổi tối rất ngắn, nên hắn xoa cũng rất nhẹ nhàng. Một lúc sau, Thác Mạn đã tiến vào một cảnh giới kỳ diệu. Nàng đã quên mình là ai, và cũng quên luôn hắn là ai, mà chỉ nhớ rõ một bàn tay nhiệt tình đang vuốt ve thân thể của nàng, vuốt ve bảo bối của nàng. Hơi thở của hắn, thân thể của hắn, tất cả đều nóng như lửa vậy. Tấm thân mềm mại của nàng đang nhanh chóng chảy tan trong lòng hắn. Nàng muốn giãy dụa, nhưng nàng hoàn toàn không nhúc nhích được, dường như chẳng buồn động đậy vậy....