- Thế rốt cuộc ngươi có về hay không?
Thác Mạn lại hỏi: - Mau quyết định đi, để ta còn đi nói với phụ thân nữa!
- Về! Ta về!
Lưu Sâm chỉ còn biết thán phục sự ngây thơ hiếm có của nàng!
- Ừm....
Thác Mạn khoác nhẹ tay một vòng, rồi nói: - Vậy thì gặp lại sau!
Đúng là một phương thức chào từ biệt của thục nữ!
Lưu Sâm trợn mắt nhìn nàng: - Bảo bối của ta, phương thức sai rồi!
- Chứ thế nào mới đúng?
- Phải hôn từ biệt mới đúng!
Nói xong, hắn lại ôm hôn nàng thật đắm đuối!
Lần này thì tiểu cô nương rất biết phối hợp. Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại để hưởng thụ sự ngọt ngào, nhưng sau đó không lâu thì nàng lại nhỏ nhẹ nói: - Tay ngươi....có thể dời tay của ngươi đi một chút được không?
Lần này hắn hôn nàng, nhưng tay trái lại đặt khá gần với một chú bạch thố của nàng.
- Được! Ừm, tiếp tục!
Tay hắn quả thật khẽ dời đi một chút, rồi hai người lại tiếp tục hôn từ biệt, nhưng lần này thì phản ứng của tiểu cô nương có phần mạnh hơn trước. Nàng vừa giãy dụa, vừa giậm chân kêu: - Lấy cái tay thối của ngươi ra!
Tại sao bàn tay đó lại đặt không đúng chỗ rồi? Hay là bàn tay đó đúng là có di động, nhưng lại di động ngược lên trên, và sau đó thì ôm gọn lấy một chú bạch thố của nàng! - Thì ngươi yêu cầu mà!
Lưu Sâm ngửa người lui lại, sau đó thì vừa cười ha hả vừa phóng mình qua cửa sổ, chỉ ném lại một câu: - Tiểu bảo bối, hãy nhớ kỹ cảm giác đó nhé, ta sẽ còn trở lại nữa....
Lời vừa dứt thì thân ảnh của hắn cũng biến mất. Thác Mạn chỉ biết hậm hực giậm chân mà thôi. Tiêu rồi! Toàn thân trên dưới rốt cuộc cũng cho hắn hết rồi. Hôn là bị hắn cưỡng bách, giờ bảo bối cũng lọt vào tay hắn, đó cũng là....bị cưỡng bách nốt!
Thần nhân thì ngon lắm sao? Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ đánh ngươi!
Bỗng nhiên ở bên ngoài cửa phòng chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Thác Mạn cảm thấy cả khuôn mặt của mình đỏ bừng lên. Trời ạ, chiều hôm nay hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, phụ thân có biết hay không? Cả một buổi chiều như vậy mà không có ai đến đây quấy rối bọn họ. Khu vực này từ đầu tới cuối lại yên lặng như thế, dường như cả bọn hạ nhân cũng tránh nơi này thật xa thì phải. Tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ người nhà của mình muốn tạo điều kiện cho tên lưu manh kia hay sao?
Vừa suy nghĩ miên man, Thác Mạn vừa đi ra mở cửa.
Thấy người đứng trước cửa, Thác Mạn vội cúi đầu chào: - Phụ thân!
Nàng cố tình cúi xuống khá thấp để giấu đi khuôn mặt đỏ lựng của mình.
- Hắn còn ở đây không?
Trong phòng không có một ai khác, chỉ liếc mắt một vòng là thấy ngay, nhưng Nặc Thanh vẫn phải lên tiếng hỏi một câu dư thừa như vậy. Kỳ thật thì câu hỏi đó cũng không dư thừa chút nào, bởi vì nếu gã thần nhân kia mà không muốn ai nhìn thấy hắn thì sẽ chẳng có ai thấy được. - Hắn đã....về lâu rồi!
Kỳ thật cũng đâu có lâu, hắn chỉ vừa mới hôn nàng xong thôi mà. Rõ ràng là nàng không muốn thừa nhận thôi! Dù sao thì cũng không có ai biết kia mà!
- Đi rồi là tốt!
Rốt cuộc thì Nặc Thanh cũng cho thấy còn chút lương tri, nhưng câu hỏi kế tiếp thì còn phai suy sét lại: - Nữ nhi của ta, con đã nhớ kỹ mặt của hắn rồi chứ?
Thác Mạn ngẩng đầu lên, tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng!
- Bản lãnh của con hôm nay đã có chỗ dùng tới rồi!
Nặc Thanh chậm rãi nói: - Ta muốn con biến một người trở thành giống hệt như hắn vậy! Lần thay đổi này không phải là trò đùa, mà là một việc rất nghiêm túc. Ta hy vọng con sẽ làm được mà không có chút sơ hở nào! - Dùng ai để thay đổi?
Thác Mạn hồi hộp hỏi. Phụ thân rất ít khi dùng nói chuyện với nàng mà nghiêm túc đến như thế, huống chi ông ta còn nói rõ: đây không phải là chuyện đùa nữa! Xưa nay mình chỉ thích thui thủi ở trong phòng một mình, sao lại được phụ thân coi trọng như thế chứ? - Tất nhiên là ta!
Bên ngoài có một thanh âm khác vang lên. Thác Mạn nghe được giọng nói đó thì giật mình kinh sợ. Là hắn! Hắn còn chưa đi! Sau đó thì một bóng người chậm rãi bước vào, tư thế và dáng dấp rất giống hắn, rất phiêu dật. Thác Mạn đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng sau đó thì sắc mặt của nàng liền trở thành kỳ quái vô cùng, bởi vì người kia tuy có vóc dáng, y phục, và điệu bộ giống hệt như hắn vậy, nhưng khuôn mặt của người đó lại không giống hắn, mà trông nó lại rất quen thuộc với nàng! - Ca ca!
Người kia chính là ca ca Khắc Lao của nàng!
- Hai huynh muội các con đều có những tuyệt kỹ riêng. Thác Mạn thì có thể chế tạo đồ giả rất tinh xảo, còn Khắc Lao thì biết bắt chước giọng nói và dáng đi của bất luận kẻ nào. Hai môn tuyệt kỹ này đáng lẽ chỉ là những thú vui trong lúc nhàn rỗi thôi. Xưa nay ta vẫn cho rằng chúng chẳng bổ ích gì, nhưng hôm nay ta mới nhận ra rằng.....có một số tuyệt kỹ đặc biệt chỉ có thể phát huy tác dụng vào những thời điểm đặc biệt mà thôi. Và bây giờ chính là thời điểm đặc biệt đó!
Hai huynh muội nghe vậy thì thần tình đều trở nên khích động vô cùng...
oooOooo
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, trong nội bộ của Đại Lục công hội quả thật đã nắm giữ rất nhiều tin tức, mà đặc biệt là tình báo tổ cũng bắt đầu trở nên quỷ bí vô cùng. Khuôn mặt của Phi Dương lúc nào cũng lạnh như băng, hoặc có thể nói là trông nàng càng ngày càng lạnh hơn, bởi vì lúc này luôn có tin tức không ngừng truyền đến. Các chi nhánh ở khắp nơi của Đại Lục công hội đều xảy ra biến cố, liên tiếp có người báo tin có người bị mất tích. Thật ra thì việc một, hai người bị mất tích cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng khi số lượng người bị mất tích đã lên đến con số gần trăm, thì điều đó khiến cho bầu không khí trong nội bộ của Đại Lục công hội trở nên khẩn trương hơn. Những người bị mất tích này đều có một điểm chung: họ đều là những người đang nắm quyền trực tiếp ở các công hội; thậm chí cả những kẻ tâm phúc của họ cũng bị mất tích theo.
Trong phòng nghị sự của Ưng tổ, Phi Dương ngồi trên chiếc ghế cao nhất, đã lâu rồi không mở miệng; còn bên dưới cũng có hơn mười người, và cũng không một ai mở miệng nốt, kể cả Lưu Sâm. - Tổ trưởng!
Tháp Kỳ Nặc trầm giọng nói: - Phải chăng có ai đó đang muốn gây đả kích cho bản hội hay không?
Tổ phó vì một cái rắm mà bị đuổi ra khỏi tổ, nhờ vậy mà những cao thủ còn lại ở trong tổ cũng như diều gặp gió và đều được thăng chức, mà Tháp Kỳ Nặc lại là một trong số đó. Vì vậy mà trong những buổi nghị sự, gã bắt đầu có thể lên tiếng để thể hiện năng lực của mình. Tuy nhiên, lời nói vừa rồi thật là vô ích, bởi vì hiển nhiên việc phân tích vấn đề không phải là sở trường của gã. - Phí lời!
Quả nhiên gã đã bị Phi Dương nạt ngang.
Tháp Kỳ Nặc nghe vậy thì không dám nhiều lời nữa, cả khuôn mặt cũng thoáng đỏ lên.
- Tất nhiên là có người đang nhắm vào bản hội, nhưng vấn đề là ngươi kia rốt cuộc là ai?
Phi Dương chậm rãi nói: - Kẻ có thể khiến cho hơn bốn mươi người ở mười bảy chi nhánh bị mất tích thì nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Rất có thể y là một thần cấp cao thủ, bởi vì trong số những kẻ bị mất tích cũng có cả đại kiếm thánh nữa! - Nhưng trong thế gian còn có ai là thần cấp cao thủ nữa? Chẳng lẽ....
Một lão giả trầm giọng nói: - Chẳng lẽ là.....người kia đã trở về?
Tuy rằng đang thảo luận vấn đề ở trong nội bộ của Đại Lục công hội, nhưng lão vẫn không nói rõ ràng tên của đối phương. Lưu Sâm nheo mắt nhìn lão. Lão muốn nói ai đã trở về? Là A Khắc Lưu Tư hay là Na Trát Văn Tây? Nhưng mặc kệ là ai, đáp án vẫn là sai! - Không được đoán mò! Trong thời gian gần đây, Ước Sắt hội trưởng đang bận việc gì?
Vừa hỏi, Phi Dương liền đưa mắt nhìn về phía một gã hán tử áo đen ngồi bên trái.
Ước Sắt? Lưu Sâm hồi hộp lắng nghe. Bọn họ bắt đầu hoài nghi Ước Sắt rồi ư? Có lý thú!
Nhưng sự hoài nghi nọ liền bị bác bỏ một cách nhanh chóng, bởi vì gã áo đen đã lên tiếng: - Trong khoảng thời gian gần đây, Ước Sắt hội trưởng không hề ra khỏi kinh thành nửa bước, mà chỉ ở nhà khổ luyện công phu. - Tác Ẩn!
Phi Dương lại quay sang nhìn Lưu Sâm, rồi hỏi: - Ngươi có cái nhìn thế nào?
Lưu Sâm trầm ngâm nói: - Có rất nhiều chuyện đều có khả năng! Vì vậy mà thuộc hạ không dám đoán bừa!
- Những chuyện gì lại có khả năng?
Phi Dương cười nhẹ: - Nói thử vài khả năng xem sao!
- Chuyện có khả năng thì nhiều lắm!
Lưu Sâm cũng cười nói: - Hoặc có lẽ là sự tình không phức tạp như chúng ta nghĩ. Biết đâu những người kia vì thấy thiên hạ vô sự nên muốn đi nghỉ mát ở đâu đó một thời gian. Đó cũng là một khả năng!
Phi Dương gật gù, nói: - Ngươi nghĩ cũng khá lạc quan, chỉ mong được như vậy thôi. Thôi được, tiếp túc tăng cường giám sát, khi nào có tin tức thì báo lại cho ta. Giải tán!
Tất cả mọi người đều giải tán, nhưng khi Lưu Sâm đi ra cửa thì từ phía sau vang lên thanh âm của Phi Dương: - Tác Ẩn, ngươi ở lại!
Lưu Sâm dừng chân, sau đó chậm rãi quay người lại. Cánh cửa phòng lặng lẽ đóng lại sau lưng hắn. Trong đại sảnh sáng sủa vô cùng, mà ánh mắt của Phi Dương cũng lấp lánh quang mang. Nàng dường như có thói quen ngồi ở một nơi bí mật nào đó để quan sát sắc mặt của bất kỳ người nào, thế nhưng biểu tình ở trên mặt Lưu Sâm thì không ai có thể hiểu nổi.
Lưu Sâm hỏi: - Có chuyện gì sao?
- Lời của ngươi còn chưa nói hết! Ta muốn nghe thêm!
Phi Dương phi thân xuống rồi chậm rãi đi về phía hắn.
- Ừm, khả năng tất nhiên là còn nữa!
Lưu Sâm hơi trầm ngâm rồi nói tiếp: - Ngươi hiểu bao nhiêu về Ước Sắt?
- Ngươi hoài nghi lão?
Rõ ràng Phi Dương hơi bất ngờ.
- Cũng không phải là hoài nghi, mà chỉ muốn biết một sự thật thôi!
Lưu Sâm nói: - Đại Lục công hội càng ngày càng lớn mạnh, mà Na Trát Văn Tây lại sắp trở về. Chức vị hội trưởng đó sắp sửa phải chuyển giao cho người khác, không biết trong lòng lão sẽ nghĩ gì về việc này?
Phi Dương khẽ nhíu mày: - Ngươi cho rằng lão vì địa vị của mình mà sẽ bài trự vị kỷ, và ra sức vun bồi thân tín, để sau này có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành hội trưởng? - Ta không nói gì hết!
Lưu Sâm mỉm cười nói: - Nhưng ta biết lão....lão nhất định là một người không chịu ngồi dưới kẻ khác đâu! - Tuyệt đối không có khả năng!
Phi Dương chậm rãi thốt.
- Tại sao lại không có khả năng?
Lần này thì đến phiên Lưu Sâm kinh ngạc. Chẳng lẽ nàng đã nhìn thấy rõ trong lời nói của mình còn có ẩn tình khác?
- Chỉ có một lý do cũng đủ rồi!
Phi Dương lại nói: - Lão không hề rời khỏi kinh thành! Hơn nữa, ta dám cam đoan rằng Ước Sắt đang ở kinh thành hiện nay không phải do ai giả mạo! - Nếu muốn giả mạo kẻ khác thì cũng có nhiều cách mà! Ngươi có biết hết được không?
- Tất nhiên là được!
Phi Dương cười nhẹ, nói: - Ngươi đã quên....chậu hoa của nàng nữ hữu của ngươi rồi sao? Ta thừa nhận thủ nghệ của nàng ta rất tinh xảo, nhưng muốn giấu được đôi mắt của ta thì không thể nào đâu!
Lưu Sâm không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Phi Dương không để ý đến sắc mặt của hắn, nàng nói tiếp: - Lão không hề rời khỏi kinh thành, mà các thủ hạ cũ của lão cũng không ai có được bản lãnh đó! Mà ta chỉ hoài nghi một người. Người này đã từng nổi danh cùng với lão, và y cũng là người duy nhất mà ta không hề nắm rõ tình hình!
Lưu Sâm thờ ơ hỏi: - Ai?
- Ngươi không cần biết đến hắn!
Phi Dương lại hờ hững nói: - Không nói thêm nữa. Xin lỗi lần trước đã không cho ngươi dẫn người vào tổng đàn, khiến cho nữ hữu của ngươi bị ủy khuất!
Lưu Sâm thản nhiên cười, nói: - Không sao, nàng ta không hề quan tâm tới chuyện đó!
- Hy vọng nàng ta cũng đừng để tâm chuyện ở hội hoa!
Ở hội hoa, Thác Mạn suýt nữa đã giành được giải hoa khôi, nhưng cũng vì Phi Dương mà hy vọng đó đã biến thành bọt nước, quả thật Phi Dương có lý do để xin lỗi! - Chuyện đó lại càng không đáng nhắc tới, bởi vì nàng ta chỉ muốn chơi đùa thôi!
- Khoan hãy nói tới những việc khác, chỉ nói tới trò đùa của nàng ta thôi cũng đã hay lắm rồi!
Phi Dương cười nói: - Giỏi lắm!
Khen xong một câu, nàng liền quay người bước đi. Lưu Sâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của nàng, thật lâu bất động.