Chương 359: Ước Hẹn Thưởng Hoa

Bỗng nhiên nàng đưa tay che lấy miệng mình, vừa đúng lúc đôi môi của hắn cũng áp lên mu bàn tay của nàng. Chỉ nghe Thác Mạn kêu khẽ: - Không cho phép!

Sau đó thì nàng lại chạy đi tiếp!

Trong những cơn gió mát, thân thể của nàng giống như là bị gió thổi đi khắp nơi vậy, mà mùi hương ở trên người nàng còn thơm hơn cả hương hoa ở đây nữa. So với các loài hoa ở đây, nàng trông rất giống một đóa hoa đang nở rộ vậy, chỉ một cái nhíu mày hay một tiếng cười, là một cái lắc mình hay một cái ngoái đầu, vv....tất cả mọi động tác đều là phong tình vô hạn, khiến cho Lưu Sâm cảm thấy mùa xuân năm nay thật khiến người ta lưu luyến vô cùng.....

Sau khi chạy nhảy vui đùa mệt rồi, nàng liền ngồi xuống bãi cỏ xanh biếc, lưng thì tựa vào người Lưu Sâm, rồi ngước mặt nhìn những cánh mây đang bay trên trời. Vào thời khắc này đây, nàng thật là an tĩnh vô cùng.

Bây giờ đã là giữa trưa, dù không muốn ăn thì cái dạ dày cũng tạo phản, mà đặc biệt cái bao tử của Thác Mạn lại khá nhỏ nữa!

- Chúng ta về đi!

Nói xong, nàng liền chạy đi mất, mà tốc độ lại không chậm chút nào. Chỉ mới đó mà nàng đã chạy đi khá xa rồi, chỉ lưu lại tiếng cười khanh khách rất trong trẻo. Cả việc trở về nhà mà trông nàng cũng đầy hứng thú như thế.

Lưu Sâm cũng nhảy bắn lên rồi đuổi theo sau. Chỉ trong chốc lát thì hắn đã chạy ngang với nàng, sau đó thì chìa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng một cách tự nhiên. Trên bàn tay nhỏ bé đó còn vươn mùi hoa thoang thoảng nữa. Dọc đường từ trên núi chạy xuống chân núi, trong đầu Lưu Sâm bỗng nhớ tới một câu thơ: "Huề tử chi thủ, dữ tử giai lão!" [1] Sau đó thì hắn quay nhìn khuôn mặt của nàng, lúc này chỉ thấy toàn bộ khuôn mặt của nàng đã đỏ rựng lên rồi!

Từ lúc lên núi cho tới giờ, không ai nhắc tới tình và ái, nhưng cõi lòng của cả hai đều đã đắm chìm trong ý cảnh triền miên, mà loại ý cảnh này lại không cần tới ngôn ngữ!

Tại quảng trường rộng lớn, cuộc bình chọn hoa khôi đã kết thúc từ lâu, nghe nói một chậu hoa năm màu đã giành được giải hoa khôi. Điều kỳ quái ở đây là hai người bọn Lưu Sâm không hề quan tâm đến việc giải hoa khôi thuộc về ai. Nếu có người biết hai người họ đi xem hội hoa mà rốt cuộc lại không biết chậu hoa khôi có hình dáng thế nào, vậy thì người ta sẽ hỏi họ rằng: các ngươi đi để làm gì?

Hoa khôi đã được bình chọn xong, giải chế tác đặc biệt cũng lần đầu tiên xuất hiện, tất cả mọi thứ đều đã trôi qua, nhưng biển hoa được trưng bày tại quảng trường sẽ còn được lưu lại đó thêm nhiều ngày nữa, cho tới khi những cánh hoa đó bị héo hết mới thôi.

Cảnh náo nhiệt cũng đã từ từ trở lại yên tĩnh, nhưng mặt đất vẫn có đầy hoa. Người ta cứ đạp hoa mà đi, thế nào đế giầy cũng vươn lại mùi hoa. Hoa tươi có thể héo, nhưng mỹ nhân tâm đầu ý hợp lại không bao giờ héo!

Bên người có mỹ nhân, ở phía trước lại có một chiếc xe ngựa rất tinh xảo và xa hoa. Bốn phía xung quanh nó đều được mạ vàng. Dưới hai lá cờ vàng được cắm tại càng xe là hai thớt bạch lộc rất hoa lệ. Lúc này có một nam nhân trông còn văn nhã hơn các nữ nhân đang đứng bên cạnh xe ngựa. Gã hướng về phía hai người mà khom lưng chào thật sâu.

Lưu Sâm thấy vậy thì sửng sốt vô cùng. Ngôn Nhĩ Đông! Hoàng cung đặc sứ Ngôn Nhĩ Đông! Người này chắc chắn sẽ không nhận ra hắn, nhưng hắn tuyệt đối nhận ra y. Nam nhân văn nhã như y thì suốt đời hắn chưa gặp qua mấy người, e rằng chỉ có hai huynh đệ bọn họ mà thôi!

Y muốn gì chứ? Tại sao một vị hoàng cung đặc sứ lại cúi chào một gã đại công tôn tử phổ thông như hắn chứ? Theo phản ứng tự nhiên, Lưu Sâm vội đưa tay lên sờ sờ vào mặt mình, chẳng lẽ trong lúc tự do chơi đùa thì bộ mặt của Tác Ẩn đã biến mất rồi sao? Không lẽ lúc này thì khuôn mặt của hắn đang là khuôn mặt của A Khắc Lưu Tư hay Na Trát Văn Tây rồi sao?

Lưu Sâm cảm thấy trên mặt mình không có bất kỳ việc gì khác thường, nhưng ngay sau đó liền nghe Ngôn Nhĩ Đông nói: - Thác Mạn tiểu thư, xin chào buổi sáng!

Thì ra mục tiêu không phải là hắn, mà là Thác Mạn! Thú vị đây! Lưu Sâm quay sang nhìn Thác Mạn, vừa vặn tiếp xúc ánh mắt thất kinh của nàng. Chỉ nghe nàng đáp lại: - Xin chào!

Hiển nhiên nàng cũng nhìn ra thân phận của đối phương không tầm thường. Tuy rằng thiên tính của nàng không thích lễ tiết của giới thượng lưu, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không hiểu lễ tiết. Có đôi khi nàng còn tỏ ra cao nhã hơn cả những nữ hài cao nhã nữa, và hiện tại chính là thời gian mà nàng đang biểu hiện nét cao nhã của mình vậy.

Ngôn Nhĩ Đông đứng thẳng người lên rồi nói: - Thác Mạn tiểu thư, hoàng tử điện hạ đã xem qua thủ nghệ làm hoa giả rất tinh xảo của tiểu thư, nên hết sức tán thưởng tài nghệ đó. Vì vậy mà điện hạ muốn mời tiểu thư vào hoàng cung một chuyến để cùng ngài thưởng thức trăm hoa trong vườn ngự uyển!

Mặc dù là đang đối thoại với Thác Mạn, nhưng y đối với nam nhân ở bên cạnh nàng cũng bày tỏ đầy đủ lễ tiết như thường.

- Hoàng tử điện hạ?

Thác Mạn nghe vậy thì lại càng hốt hoảng hơn. Nàng đưa mắt nhìn về phía chiếc xe lộng lẫy kia. Ở trong đó là hoàng tử điện hạ ư? Là bệ hạ trong tương lai ư? Cho dù là tôn nữ của kiếm thần, nhưng khi đối mặt với vị quốc vương tương lại thì nàng cũng khẩn trương vô cùng. - Hoàng tử bệ hạ đang ở trên xe!

Ngôn Nhĩ Đông cười nói: - Chỉ chờ tiểu thư đáp ứng thì các việc còn lại đều sẽ do thuộc hạ an bày!

- Ta....ta....

Khuôn mặt của Thác Mạn đỏ bừng lên. Nàng đưa mắt sang cầu cứu Lưu Sâm. Nếu cự tuyệt lời mời của hoàng tử điện hạ thì đúng là cực kỳ thiếu lễ phép, nói không chừng sẽ còn rước lấy đại họa cho gia tộc nữa, nhưng nếu không cự tuyệt thì sao nào? ý trung nhân của mình còn đứng bên cạnh đây, làm sao nàng có thể đáp ứng lời mời của một nam nhân khác được chứ?

Lưu Sâm bước lên một bước rồi lễ phép nói: - Xin chuyển cáo với hoàng tử điện hạ rằng Thác Mạn tiểu thư không đi được!

- Tại sao?

Ngôn Nhĩ Đông khẽ nhíu mày, hỏi.

- Bởi vì nàng còn phải đi dùng cơm với ta!

Lưu Sâm hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: - Chắc là ngươi sẽ nói: vậy ngày mai hoặc ngày mốt cũng được, đúng không?

- Đúng vậy! Ngày mai hay ngày mốt cũng được!

Ngôn Nhĩ Đông quả nhiên là một đặc sứ được huấn luyện rất kỹ. Y không hề tức giận, dù rằng lúc này đã có mấy tên kim giáp võ sĩ đứng bên cạnh xe ngựa đã bắt đầu tức giận. - Ngày mai hay ngày mốt cũng không được!

Lưu Sâm nói: - Bởi vì nàng còn phải bồi ta đi du ngoạn khắp nơi nữa!

Vừa nghe tới đây thì cuối cùng Ngôn Nhĩ Đông cũng phải nổi giận: - Ngươi....ngươi là ai? Tại sao lại hạn chế sự tự do của Thác Mạn tiểu thư?

May mà y còn có thêm câu hỏi thứ hai, với câu đó thôi cũng đủ cho thấy y không hề ỷ thế hiếp người, mà chỉ muốn lên tiếng bất bình thay cho Thác Mạn thôi!

- Bởi vì ta là vị hôn phu của Thác Mạn!

Nói xong, Lưu Sâm liền quay sang Thác Mạn hỏi: - Thác Mạn, đúng không?

Hắn đang giúp nàng! Hắn đang tìm biện pháp để giúp nàng cự tuyệt hoàng tử điện hạ. Vì vậy mà Thác Mạn cũng dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của hắn, sau đó thì mạnh dạn nói: - Đúng vậy! - Ta chưa từng nghe qua việc Thác Mạn tiểu thư có vị hôn phu!

Ngôn Nhĩ Đông hờ hững nói: - Nếu nhị vị cùng hợp mưu để lừa gạt hoàng tử điện hạ, vậy thì....

Lưu Sâm bỗng nhiên choàng tay ôm lấy Thác Mạn để nàng dựa sát vào mình rồi hỏi: - Nếu không phải là vị hôn phu của Thác Mạn tiểu thư thì có thể làm thế này được không?

Vừa nhìn thấy hắn ôm nàng vào lòng như thế, tất cả mọi người đều lộ vẻ sửng sốt vô cùng, bởi vì cơ thể của hai người gần như đã dán chặt vào nhau vậy.

- Nếu không phải là vị hôn phu của Thác Mạn thì có thể làm thế này được không?

Nói xong, hắn lại chìa tay ra ôm chặt Thác Mạn vào lòng, giữa hai người gần như không còn một khoảng cách nào nữa. Cơ thể của Thác Mạn khẽ run lên. Đây là lần đầu tiên hắn ôm nàng vào lòng, mà lồng ngực rộng lớn của hắn dường như có điện truyền vào cơ thể của nàng, khiến cho nàng cảm thấy mềm nhũn cả tay chân. - Nếu không phải là vị hôn phu của Thác Mạn thì có thể làm thế này được không?

Nói xong, Lưu Sâm đột nhiên nâng cằm của Thác Mạn lên, sau đó thì đôi môi nóng hổi của hắn liền áp xuống đôi môi đỏ mọng của nàng. Khi hai đôi môi vừa tiếp xúc nhau, Thác Mạn liền mở bừng mắt ra, nàng vừa sửng sốt lại vừa choáng váng vô cùng!

Nam nhân này dám ở trước mặt mọi người, trước mặt hoàng tử mà hôn nàng như vậy! Hôn không chút ngại ngùng, hôn đến nỗi nàng thở không nổi! Việc mà hắn đã thất bại ở trên núi không ngờ lại xảy ra ở đây, và hắn đã thành công, mà tệ hại hơn là nàng không thể phản kháng, bởi vì nàng phải hợp tác với hắn.

Chỉ thấy hắn hút nhẹ một cái, thế là chiếc lưỡi nhỏ bé của nàng liền bị hắn bắt được, cả thần hồn của nàng cũng bị hắn dắt đi mất. Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên: - Đi!

Thác Mạn hốt hoảng đẩy hắn ra, chỉ thấy cổ xe sang trọng đã chạy đi xa, bốn phía xung quanh chợt có tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, thì ra những người đến xem náo nhiệt đang vỗ tay tán thưởng rất mãnh liệt!

Thác Mạn cố sức đẩy hắn ra, rốt cuộc vòng tay ngoan cố ôm lấy nàng cũng nới lỏng ra, sau đó thì Thác Mạn liền bỏ chạy về phía trước.

Trong nháy mắt, trước mặt không còn ai nữa, Thác Mạn liền dừng chân lại. Nàng đặt một tay lên môi thật lâu, dường như dán hẳn lên đó luôn vậy. Chợt sau lưng nàng có tiếng Lưu Sâm vang lên: - Chỉ là diễn kịch thôi, thật không có biện pháp nào khác mà!

Thác Mạn hậm hực giậm chân thật mạnh, nàng không quay đầu lại. Diễn kịch? Diễn giống thật như vậy à? Có trời mới tin ngươi thôi!

- Trừ phi ngươi nguyện ý đến hoàng cung, bằng không thì ngoài biện pháp này ra, vốn không còn....

Rốt cuộc Thác Mạn cũng quay đầu lại, nàng hằn hộc nói: - Ta mặc kệ....

Chư dứt lời thì nàng đã co chân chạy mất, tốc độ thật là nhanh, chỉ khoảng nửa khắc thì đã biến mất nơi cuối đường rồi. Chỉ còn một mình Lưu Sâm đứng thừ người ra. Nàng mặc kệ, vậy mình cũng mặc kệ sao?

Mặc kệ!

Trở về ăn cơm đã. Vậy là buổi du ngoạn hôm nay tới đây cũng hoàn toàn kết thúc luôn!

Khi hắn về tới tổng đàn của Đại Lục công hội thì mặt trời đã ngã về tây.

Nhưng sang ngày hôm sau, cửa phòng của hắn liền bị gõ rầm rầm. Lưu Sâm ngây người ra, không ngờ lại là Thác Mạn! Không biết từ lúc nào mà nàng đã có thói quen như thế rồi nhỉ?

Thác Mạn cắn môi đứng trước cửa kêu lên: - Ta mặc kệ, bây giờ ngươi phải nghĩ ra biện pháp cho ta!

Lưu Sâm cười hỏi: - Lại xảy ra chuyện gì rồi?

- Mau theo ta đi về!

- Về?

Lưu Sâm ngạc nhiên hỏi lại: - Về nhà ngươi sao?

- Phải...

Ngoài cửa phòng bỗng nhiên có một thân ảnh lẳng lặng xuất hiện tại đó, phảng phất như mới hiện ra vậy, và lạnh lùng nhìn hai người ở trong phòng. Tất nhiên người vừa xuất hiện là Phi Dương! Tuy nàng không tạo ra bất kỳ một thanh âm nào, nhưng khi nàng vừa xuất hiện ở trước cửa thì thanh âm của Thác Mạn cũng lập tức im bặt và cũng lập tức quay đầu lại, đồng thời sắc mặt cũng đỏ bừng lên.

Lưu Sâm lúng túng giải thích: - Nàng ta vừa tới đây thôi!

Mới sáng sớm, cô nam quả nữ bị người ta bắt gặp ở trong phòng, hiển nhiên là có điều gì mờ ám trong đó rồi.

Trên mặt Phi Dương không hề lộ ra chút biểu tình nào, nàng cất giọng nhạt nhẽo hỏi: - Ngươi có biết quy củ của công hội hay không? Có cần ta nhắc lại một lần hay không? - Biết!

Lưu Sâm vội vàng trả lời: - Ta sẽ đưa nàng ta rời khỏi đây ngay, sẽ không tái phạm nữa đâu!

Nói xong, hắn liền đẩy Thác Mạn ra cửa. Khi đi ngang qua người Phi Dương, Thác Mạn bước đi rất cẩn thận. Nàng không biết tại sao nữ nhân này lại có áp lực rất lớn đối với mình, đương nhiên cũng có thể là vì hôm nay nàng đã tự tiện xông vào phòng của hắn, ít nhiều gì thì cũng đuối lý rồi. Nếu là lúc khác, nàng chắc hẳn chẳng thèm để ý tới mấy cái quy củ thối tha của Đại Lục công hội gì đó rồi! Sau khi hai người bỏ đi rồi, Phi Dương vẫn đứng yên tại đó, trên mặt không có chút thay đổi nào, sự phản ứng của hôm nay cũng không giống với hôm qua!

oooOooo

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lưu Sâm có vài phần bất an. Chẳng lẽ nàng đã kể hết chuyện hắn đã hôn nàng cho người nhà nghe rồi sao? Tiểu cô nương này dường không không khác mấy so với Cách Toa Toa nhỉ. Chẳng lẽ người nhà của nàng muốn hôm nay sẽ lật hết các con bài để chơi xả láng sao? Muốn hai người họ phải thành thân ngay ngày hôm nay sao?