Thân ảnh cao lớn của Lưu Sâm khuất dần ở cuối hành lang. Phi Dương nhìn đồng kim tệ ở trên bàn thật lâu.
Mấy khối thịt quả thật không đáng bao nhiêu tiền, một đồng kim tệ vốn cũng dư rồi!
Nhưng mấy khối thịt kia đã cứu tính mạng của nàng, cho dù tất cả kim tệ của toàn thế gian chất lại thành núi cũng không đủ để bù đắp được.
Nàng trả kim tệ cho hắn là vì muốn cho hắn biết: Chuyến này trở lại ánh dương quang với cái chết hụt, nàng không còn là Phi Dương ở trong sơn động nữa. Ta không còn là ta nữa!
Hắn tiếp nhận kim tệ của nàng một cách bình tĩnh như thế, vậy là ý gì? Điều đó có nghĩa là hắn đã hiểu ý nàng và cũng đã tiếp nhận quyết định của nàng. Khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn đã mang đến những tư vị mà nàng chưa từng có cũng đã tan thành mây khói.
Tại sao hắn không nổi giận? Tại sao hắn không chửi mắng nàng? Sắc mặt của Phi Dương chậm rãi trở nên tái nhợt! Nếu như hắn hùng hổ mắng nàng, mắng nàng là một kẻ không có tính người, nói không chừng nàng còn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng hắn lại bình tĩnh bỏ đi như thế, khiến cho nàng cảm thấy lạc lõng vô cùng, và đó là một sự lạc lõng cực kỳ trống rỗng. Hắn thật sự không quan tâm một mảy may nào sao? Khi còn ở tại sơn động, họ chỉ có những phản ứng đặc biệt của hoàn cảnh lúc đó thôi, nhưng khi rời khỏi nơi đó rồi, vậy thì quan hệ của họ sẽ là thế nào đây?
Trong lòng Lưu Sâm không thấy dễ chịu chút nào, tuy rằng rất khó chịu, nhưng hắn không có nghĩa vụ biểu lộ cho nàng thấy!
Ngươi có thể lãng quên quá khứ một cách tỉnh bơ như vậy, thế tại sao ta lại không thể chứ? Ta sẽ quên càng triệt để hơn ngươi. Khi ra tới đại môn, trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười thoải mái, tựa như là đang đi hẹn hò với mỹ nhân vậy!
Ở ngoài cửa quả nhiên có nữ hài. Nàng ta đang tức giận quát tháo với tên thủ vệ gác cửa: - Hắn là ca ca ta, tại sao ta không thể vào đó gặp hắn chứ? Tại sao hả?
Lưu Sâm thấy vậy thì nụ cười của hắn càng tươi hơn trước, đây mới là một nụ cười thật sự. Phân Đế!
Vừa thấy hắn bước ra cửa, tiểu cô nương đang tức giận phùng mang trợn má liền nhoẻn cười rất tươi rồi chạy tới kêu: - Ca ca! - Hảo muội muội, lại đây, để huynh ôm cái nào!
Phân Đế đang chạy tới, nàng nghe hắn nói vậy thì lập tức lùi lại, nhưng hắn chỉ chìa tay ra thì vẫn ôm được nàng như thường.
- Nhớ huynh hả?
- Huynh....huynh đừng như vậy. Ở đây có rất nhiều người!
Phân Đế vừa giãy dụa vừa nói: - Chúng ta sang bên kia đi, muội mời huynh uống trà....
Ở đối diện tổng đàn của Đại Lục công hội là một trà lâu, Lưu Sâm cười nói: - Tốt, vậy thì đi. Hôm nay tâm tình của huynh rất tốt, để huynh đãi muội!
Nói xong, hai huynh muội liền dẫn nhau tiến về phía trà lâu. Lúc này chẳng biết từ lúc nào đã có một mỹ nữ xuất hiện ở đại môn, nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng của hai người mà trên mặt thoáng lộ nét u buồn. Tâm tình của hắn tốt lắm sao? Vậy tại sao tâm tình của mình lại không được tốt vậy nhỉ?
oooOooo
Ở trên trà lâu, hiện nay cũng không có đông khách lắm. Phân Đế khích động nói: - Ca ca, nghe nói huynh đi chấp hành nhiệm vụ, làm muội sợ muốn chết. Chỉ sợ huynh sẽ gặp nguy hiểm thôi! - Ừm, đa tạ muội!
Lưu Sâm hơi cảm động. Hắn vừa trở về thì nàng đã lập tức chạy tới đây hỏi thăm. Nàng thật sự quan tâm tới hắn, dù cho hắn không phải là bào huynh của nàng, nhưng điều đó vẫn làm hắn cảm động vô cùng. - Nghe bọn họ nói, nhiệm vụ của huynh là gian nan nhất!
Phân Đế lo lắng nói tiếp: - Ca ca, sau này đừng tham gia những nhiệm vụ như vậy nữa, có được không? Nếu như huynh xảy ra việc gì, vậy muội....muội sẽ không còn ai để nói chuyện nữa!
Vừa nghe tới đây, nụ cười ở trên mặt hắn liền biến thành kỳ quái, lại pha thêm vài nét sợ hãi nữa. Vị cô nương này rất khả ái, tình cảm của nàng đối với ca ca là thật. Nếu như biết mình đã giết ca ca của nàng, vậy nàng sẽ có cảm giác thế nào?
Nàng có khóc chăng? Có muốn giết hắn để trả thù chăng? Hắn tất nhiên sẽ không sợ nàng ám sát mình, nhưng quan hệ của bọn họ không thể tiến thêm bước nào nữa, cần phải khiến cho nó nhạt dần đi. Đây chính là luân lý siêu việt ngàn vạn lần không thể sai lầm được. May mà còn kịp!
Lưu Sâm hít sâu một hơi, hắn đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi hỏi: - Phân Đế, trong thành đã xảy ra chuyện gì à, tại sao lại có nhiều binh sĩ tuần tra thế?
Đúng là hôm nay thấy có rất nhiều nhóm binh sĩ tuần tra ở trong thành, đồng thời cũng giữ gìn trật tự trên đường phố.
Phân Đế nghe hỏi thì không còn truy vấn nữa, nàng vui vẻ trả lời: - Huynh không biết sao, ngày mai hoàng tử điện hạ sẽ trở về đấy!
Hoàng tử điện hạ? Tim của Lưu Sâm đập mạnh, Đại Lục công hội có bí mật, mà hoàng tử điện hạ tất nhiên phải biết điều đó. Cũng như mấy tên nhi tử của Lạc Phu cũng đã nói, dù sao thì bức thư sau cùng của Lạc Phu cũng ở trong tay hoàng tử điện hạ. Vậy y có biết nơi hạ lạc của Lạc Phu hay không? Y có phải là đối thủ của Lạc Phu hay không? Hay là đối thủ của mình?
Bất kể là thế nào, mình cũng phải điều tra một phen mới được!
Nhưng làm sao để điều tra một cách hữu hiệu nhất đây? Lưu Sâm nhìn đoàn người ở bên ngoài cửa sổ thật lâu, trong đầu không ngừng xoay chuyển ý nghĩ.
Trong tình huống địch ta bất phân thế này, nếu hắn cứ trực tiếp đi dò hỏi các nơi, vậy thì sẽ đả thảo kinh xà. Mình hoàn toàn không biết được tình huống của địch nhân, vì thế mà địch nhân sẽ có khả năng tận dụng thực lực vô hạn. Mọi việc tuyệt đối không thể hành động theo cảm tình được. Đây là một nguyên tắc!
Tất cả mọi đáp án đều rất mờ mịt, nhưng chỉ cần có thể tìm được Lạc Phu, vậy thì hắn sẽ tìm được đáp án cho tất cả mọi vấn đề một cách dễ dàng. Lạc Phu chính là then chốt ở trong việc này. Đám con cháu hậu bối của ông ta cũng đang muốn tìm ông ta. Hơn mười ngày qua, không biết họ có chút tiến triển nào không nhỉ?
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền thấy bồn chồn ngồi đứng không yên.
- Ca ca, lần trước huynh về nhà chưa ngồi nóng ghế thì đã bỏ đi rồi, chuyến này gia gia muốn huynh về thăm nhà đấy!
Lưu Sâm hơi nghiêng người, nói: - Thật xin lỗi! Phân Đế, huynh....còn có chút việc. Để hai ngày nữa mới về được không? - Ừm, vậy huynh phải cẩn thận đó!
Phân Đế không làm được gì hơn, nên chỉ đành thuận theo ý của hắn.
Sau khi tiễn chân Phân Đế xong, Lưu Sâm ngồi lại một mình ở cạnh bàn. Hơn mười ngày qua, tất cả mọi thứ đều có thay đổi. Hắn đã biết thân phận Thiểm tộc của Phi Dương, do đó mà hắn cũng quả quyết rằng ở trong Đại Lục công hội cũng có tàn dư của Thánh Cảnh. Nhưng đám tàn dư đó có bao nhiêu người? Mà ai là tàn dư của Thánh Cảnh? Hắn không biết câu trả lời cho những nghi vấn này, nhưng làm sao để dò hỏi cho ra đây?
Tất cả mọi thứ đều như một mớ bòng bong, tựa như một cái mê cung vậy. Giống như là hắn đang tìm kiếm một vật gì đó ở tại một địa phương xa lạ vậy....
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn sáng bừng lên. Địa phương xa lạ? Tìm một vật ở địa phương xa lạ? Vậy chẳng phải việc này cũng tương tự như việc Ưng tổ đi tìm thủy tinh thần kỳ ở Vạn Thú sơn hay sao?
Hắn vốn không biết thủy tinh thần kỳ ở đâu, mà Vạn Thú sơn thì hắn cũng chưa tới đó bao giờ, ấy vậy mà hắn vẫn tìm được nó và còn được toàn mạng trở về nữa. Bí quyết thành công trong việc này nằm ở đâu? Chính là gõ chiêng dọa hổ!
Gõ chiêng dọa hổ, khiến cho con hổ tự nhào tới, rồi tự tiết lộ mục tiêu của nó. Hơn mười ngày trước, khi đối mặt với Thú nhân, hắn đã tiết lộ cho chúng biết mục tiêu của mình, sau đó ép cho chúng chạy đi bảo vệ bảo vật, và vì thế mà mục tiêu bị bại lộ. Hiện tại phải làm thế nào để cho bọn họ tiết lộ nơi hạ lạc của Lạc Phu đây?
Việc này so với việc đối mặt với Thú nhân thì khác hẳn nhau, bởi vì khi phải đối mặt với Thú nhân, hắn có thể lộ diện được, nhưng còn muốn tìm nơi hạ lạc của Lạc Phu thì hắn phải ẩn trong bóng tối và mọi hành động đều phải nhờ người khác giúp đỡ. Vậy kiếm ai để giúp hắn đây?
Sau khi uống xong một chén trà, Lưu Sâm lại nở một nụ cười thần bí!
oooOooo
Sáng sớm, trong thành ngoài thành đều rất bình an, chỉ có cửa thành là tương đối náo nhiệt. Hơn mười vị đại công đang đứng đợi ở cửa thành, mặc kệ ở thế giới nào, đâu đâu cũng có một quy tắc ngầm, đó là giới thượng lưu đều khéo nịnh nọt. Hoàng tử điện hạ được quốc vương xem trọng nên cũng được xen vào việc triều chính khá nhiều. Hơn mười vị đại công này đều không dám khinh thường y. Hôm nay họ ra tận cửa thành để chào đón hoàng tử vừa hoàn tất nhiệm vụ của quốc vương giao cho, đó là đi dò xét công việc của Đại Lục công hội ở khắp nơi.
Những người đến đây nghênh tiếp hoàng tử đều là những nhân vật cao cấp, vì vậy mà họ cũng mang theo rất nhiều tùy tùng, do đó mà cửa thành mới náo nhiệt như thế.
Không chỉ có các đại công mà thôi, ở đây còn có nhiều quan viên khác nữa, bao gồm cả người của Đại Lục công hội. Tất nhiên Ước Sắt cũng có mặt trong số đó. Địa vị của lão bây giờ cao hơn trước kia rất nhiều, mà đẳng cấp của các tùy tùng đi theo lão cũng hơn hẳn các học viên của Bạch Ngọc học viện.
Lẽ dĩ nhiên cũng còn những người khác nữa, tỷ như đệ tử của kiếm thần Lạc Phu chẳng hạn. Người hôm nay đại diện đến đón hoàng tử chính là nhi tử thứ ba của ông ta, Nặc Thanh. Gã đứng ở vị trí phía sau Ước Sắt, nhưng cũng gần lão nhất. Thỉnh thoảng hai người vẫn nhìn nhau, mà thái độ cũng rất ôn hòa. Nặc Thanh xem Ước Sắt cũng giống như trưởng bối của mình vậy, mà Ước Sắt vốn là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, vì vậy cũng coi y như hàng đệ tử của mình. Đôi bên đều thể hiện đầy đủ sự hòa hảo giữa hai nhà kiếm thần và ma thần.
Cuối cùng thì trên đại lộ cũng thấy một đại đội nhân mã xuất hiện. Thế là những người đang đứng chờ ở cửa thành đều nhốn nháo cả lên. Họ nhanh chóng xếp thành hai hàng người rất chỉnh tề. Khi tới gần cửa thành, hoàng tử nở nụ cười rất tươi, và đương nhiên đó cũng là một nụ cười đầy vẻ khiêm tốn. Mấy người theo bên cạnh y cũng cười theo rất tươi. - Cung nghênh hoàng tử điện hạ hồi kinh!
Mười ba vị đại công đồng thanh lên tiếng. Hoàng tử xoay người nhảy xuống lưng bạch lộc, hai tay cung lại đáp lễ: - Đa tạ chư vị đại công! - Đa tạ Ước Sắt tiên sinh!
Ước Sắt mỉm cười nói: - Nặc Đốn tiên sinh thật chu đáo! Ngài đã theo hộ vệ hoàng tử điện hạ dọc đường thiên lý. Lòng trung thành đó quả đáng dương danh thiên hạ!
Vừa nói, lão vừa nhìn vào một người đang đi bên cạnh hoàng tử. Lão giả này trông có vẻ dầy dặn phong sương. Y chính là đại đệ tử của Lạc Phu, kiêm đại nhi tử của ông ta, Nặc Đốn.
Nặc Đốn khom người thật sâu, nói: - Hoàng tử điện hạ đi khảo sát dân tình, Nặc Đốn ta chỉ có thể tận hết bổn phận mà thôi!
Quả thật là một bầu không khí hòa hảo vô cùng. Các bách tính vây quanh đều tỏ vẻ vui mừng vô cùng. Những người thường dân này vẫn luôn hy vọng thiên hạ thái bình, mà hoàng cung với các thế lực cao cấp có thể hòa thuận với nhau thì đó là điều kiện tiên quyết. Cứ nhìn vào bầu không khí trước mắt, rõ ràng là thiên hạ thái bình rồi!
Đoàn người rẽ ra hai bên và chừa lại một khoảng trống, nhóm người của hoàng tử liền chậm rãi đi qua lối đi đó, mà biển người ở phía trước cũng vội vàng nhường đường. Ai nấy đều đưa mắt nhìn theo để tiễn đưa họ.
Khi tới một khúc quanh ở phía trước, nhóm người của hoàng tử tiếp tục rẽ về hướng dẫn tới hoàng cung, còn Nặc Đốn thì đã hoàn thành sứ mạng của mình, vì vậy mà y khom người thật sâu để bái biệt hoàng tử, sau đó mới rẽ sang một hướng khác. Bạch lộc vừa chạy được vài bước, bỗng có một người phi ngựa thật nhanh chạy tới đón đầu y. Khi đến trước mặt Nặc Đốn, người đó mới nhảy xuống đất rồi quỳ xuống bẩm: - Bẩm báo chủ nhân, có tin đại hỷ!
Thanh âm của người này vang lên rất lớn, khiến cho cả nhóm người của hoàng tử cũng nghe thấy rõ. Thế là mọi người đều dừng lại và nhìn sang phía mấy người Nặc Đốn. Đại hỷ? Nặc Đốn có tin đại hỷ gì chứ?
Nặc Đốn trợn mắt thật lớn, rồi dõng dặc hỏi: - A Khắc Kỳ, có chuyện gì?
Người này là quản gia của Kiếm thần cư, sao lúc này lão lại chạy tới đây báo tin đại hỷ chứ? Chẳng lẽ là....vừa nghĩ tới đây, nhịp tim của y gần như dừng hẳn lại. - Gia chủ đã bình an trở về!
A Khắc Kỳ kêu lớn.
- Cái gì?
Nặc Đốn đưa tay nắm lấy A Khắc Kỳ kéo mạnh tới gần rồi hỏi: - Gia phụ đã trở về rồi ư? Người không có việc gì đó chứ?
- Gia chủ vẫn rất khỏe mạnh!
- Tốt lắm! Đi!
Nói xong, y liền kéo tay A Khắc Kỳ nhảy lên lưng bạch lộc, chỉ trong nửa khắc thì đã khuất hẳn trên đường lớn.
Hoàng tử điện hạ vẫn theo dõi mọi diễn biến ngay từ đầu, lúc này thì sắc mặt của y bỗng thay đổi! Thế nhưng sự thay đổi đó không rõ rệt lắm, và đồng thời nó cũng bị nụ cười của y che lấp đi. Sau đó thì đoàn người lại tiếp tục lên đường, chỉ để lại đám đông đang bàn tán xôn xao. - Kiếm thần đã về rồi, vậy thật là tốt. Thế mà có người lại suy đoán là ông ta....
Những tiếng phía sau không còn nghe rõ nữa.
- Ông ta đương nhiên sẽ trở về rồi! Trong thiên hạ này, có ai có thể giữ được ông ta chứ? Ngay cả Ma Cảnh cũng không thể!
Trong đám đông ồn ào đó, chợt có một thân ảnh bỗng nhiên biến mất, và người đó tất nhiên là Lưu Sâm rồi.
Có lẽ chỉ có hắn mới là người thật sự quan tâm đến sự thay đổi sắc mặt của hoàng tử mà thôi. Mà sự thay đổi đó đã nói lên rất nhiều vấn đề, và đó cũng chính là phản ứng mà hắn mong được nhìn thấy nhất!