Rắm thì ai cũng có, nhưng phát rắm vào lúc này thật không phải lúc chút nào. Thanh âm đó vừa phát ra thì hai tên quân canh liền quay đầu lại, ánh mắt cơ cảnh của chúng đảo nhanh khắp nơi, nhưng tất nhiên là không thể tìm ra được gì, bởi vì trong tích tắc bọn chúng vừa xoay người thì tất cả mọi người đều đã nằm rạp xuống, hầu như cùng nằm xuống một lượt vậy, và không một ai phát ra tí thanh âm nào.
Tổ trưởng Phi Dương đưa ánh mắt hung hăng nhìn sang bên cạnh nàng, mà người đang ở bên cạnh nàng chính là tổ phó Hy Nhĩ. Gã đỏ mặt tía tai, không biết phải giải thích thế nào, bởi vì gã rõ ràng cũng nghe được ở phía sau mình có vang lên tiếng đánh rắm, nhưng gã cũng biết rõ là không phải do mình phát ra. Công lực đến bậc này rồi, hiển nhiên là không cho phép bất luận một cổ khí lưu nào ở trong cơ thể thoát ra ngoài được. Nhưng sự tình kỳ quái này thì giải thích thế nào đây?
Dưới ánh đuốc mập mờ của hai tên quân canh, gã không thể nào giải thích được, chỉ lúng túng đỏ mặt mà thôi.
May mà hai tên quân canh chỉ nhìn dáo dác một lúc rồi cũng quay mặt đi, không tìm tiếp nữa!
Thế là toàn đội lại đứng dậy và tiến sâu vào bụi cỏ. Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn chằm chằm vào cái mông của Hy Nhĩ, chỉ sợ nó lại phát ra thanh âm lẫn nữa thì nguy. Đây vẫn còn là trong thành, đám thủ vệ đều là người nhà, trên căn bản thì không có gì nguy hiểm cả, thế nhưng quy củ của Ưng tổ trước nay đã như vậy rồi. Trong lúc hành động, không thể bị ai phát giác. Một khi đã bị phát giác thì lập tức sẽ bị thanh trừ ngay. Bất luận là ai cũng vậy, kể cả....người mình!
Mắt thấy đội ngũ sắp sửa đi qua khu vực trực đêm của hai tên quân canh kia, bên ngoài là một khu trống. Tuy khu trống đó không rộng lắm, trên lý thuyết thì không dễ dàng tránh né tầm mắt của quân canh, nhưng đối với những người này thì đây không phải là một việc khó!
Phi Dương vừa bước tới giữa khu trống thì bỗng lại một tiếng "bũm" vang lên, hơn nữa lại còn rõ lớn là đằng khác. Mà địa phương phát ra thanh âm đó lại là số hai Hy Nhĩ. Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn về phía gã. Lúc này bỗng có hai thanh trường thương từ bên cạnh đâm tới. Chính là của hai gã quân canh kia.
Hai tên quân canh vừa ló đầu ra thì Phi Dương đã vung tay thật nhanh, thế là hai chiếc đầu bay bổng lên không. Một gã hán tử đứng cạnh nàng liền đưa tay bắt lấy hai chiếc đầu lâu nọ, đồng thời, một gã hán tử khác liền lao tới đỡ lấy hai cổ thi thể đang ngã xuống. Tất cả mọi việc đều xảy ra trong nháy mắt, hơn nữa còn là vô thanh vô tức nữa.
Giải quyết hai gã vệ binh xong, trong một phạm vi trăm thước không còn vệ binh nào nữa. Phi Dương trầm giọng quát khẽ: - Hy Nhĩ, chuyện này là thế nào?
Sắc mặt của Hy Nhĩ biến thành tái xanh, gã vội giải thích: - Không phải ta....thật không phải ta!
Phi Dương sa sầm mặt xuống: - Vậy là ai?
Ánh mắt của nàng đảo qua gã hán tử đi ở vị trí thứ ba, gã vội nhìn sang Hy Nhĩ nói: - Là ngươi! Ta nghe được rất rõ ràng!
Tất cả mọi người đều nghe được tiếng đánh rắm phát ra ở cùng một chỗ, nếu không phải là Hy Nhĩ thì là tất nhiên là gã. Gã đương nhiên khẳng định không phải là mình, hơn nữa, tiếng đánh rắm đó rõ ràng là phát ra từ trên người Hy Nhĩ kia mà. - Thật là...
Hy Nhĩ tức giận. Lại một lần nữa bị oan, mà oan uổng kiểu này thì gã chưa từng gặp qua bao giờ.
- Không cần giải thích thêm!
Phi Dương trầm giọng nói: - Hy Nhĩ, lần sau không được tái phạm nữa. Bằng không thì....
Bỗng nhiên có giọng ai đó vang lên: - Thì ra thanh trừ chỉ là....."lần sau không được tái phạm nữa"! Tốt rồi, báo hại ta phải khẩn trương từ nãy tới giờ!
Giọng nói đó đương nhiên là của Lưu Sâm. Một trò đùa ác của hắn (dùng Thanh Âm ma pháp để tạo ra một loại thanh âm giống như đánh rắm ở sau mông của Hy Nhĩ chỉ là một trò trẻ con với hắn mà thôi) đã tạo ra sức ảnh hưởng lớn như thế. Điều bất ngờ là đã hại chết hai gã vệ binh một cách oan uổng, đó là nằm ngoài ý liệu của hắn, nhưng cũng mang đến cho hắn một phát hiện thực tế hơn, đó là nguyên tắc của đội ngũ này. Họ có thể ra tay giết người cùng phe với mình. Chỉ có đội ngũ nào tổ chức nghiêm mật, và kỷ luật nghiêm minh thì đó mới là một đội ngũ đáng sợ. Từ chuyện này, hắn đã biết được chế độ nghiêm mật của Đại Lục công hội là thế nào!
Hy Nhĩ nhìn chằm chằm vào cái đầu vừa ló ra ở cuối hàng, sắc mặt cũng biến đổi theo.
- Tác Ẩn nói đúng!
Phi Dương trầm giọng nói: - Kỷ luật trước mắt không có trường hợp ngoại lệ.....Hy Nhĩ, từ nay về sau ngươi không còn là thành viên của Ưng tổ nữa, lập tức ly khai cho ta!
Hy Nhĩ quắc mắt giận dữ nhìn Lưu Sâm, mang theo lửa hận vô cùng vô tận, nhưng Lưu Sâm chẳng thèm liếc qua gã. Hắn chỉ nhìn Phi Dương rồi giơ ngón cái lên, ý bảo hắn khâm phục nàng!
Đội ngũ tiếp tục lên đường. Ở trên đầu tường, một đôi mắt hung ác dán chặt vào sau lưng Lưu Sâm, phảng phất như một mũi tên độc vậy. Sau khi đội ngũ hoàn toàn biến mất thì bóng dáng của Hy Nhĩ cũng mới biến mất, không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Phía trước là đại lộ, cũng bắt đầu có người bộ hành. Phi Dương giơ tay lên, ra hiệu cho cả đội dừng lại. Sau đó nàng trầm giọng nói: - Thay y phục!
Các túi bao phục được mở ra, bên trong là đủ loại y phục đủ màu đủ loại. Tất cả đều là những bộ y phục cực mỏng, mặc vào rất thoải mái. Cả đội liền hoàn toàn biến thành một đội ngũ khác hẳn.
Lúc này Phi Dương đã mặc nam trang và biến thành một kiếm sư với một thanh trường kiếm đeo lủng lẳng bên hông. Nàng lên tiếng: - Nhiệm vụ lần này của Thiện hạ mạo hiểm đoàn là hộ tống một số hàng hóa đến Khắc Lý Tư Thác. Hàng còn thì người còn, hàng mất thì người vong!
Lưu Sâm ngơ ngẩn không hiểu gì. Thiên hạ mạo hiểm đoàn? Đây là một mạo hiểm đoàn rất trứ danh ở phương bắc! Tên thật hoàn toàn, mà uy tín cũng rất tốt. Đây là công cụ mà nàng dùng để che giấu tai mắt người ta hay sao? Cả một công cụ cải trang mà cũng sử tới một tổ chức trứ danh của phương bắc nữa. Hảo gia hỏa! Quả thật là thiên tài!
Hàng hóa ở đâu?
Hàng hóa ở trên xe của người đi đường. Ở phía trước là người đi đường, họ đang vội vã thắng xe và ngoài ra lại còn có hơn mười thớt ngựa trống và thớt bạch lộc. Tiếp theo thì cả đội lập tức nhảy lên lưng ngựa, thế là Thiên hạ mạo hiểm đoàn chính thức được thành hình. Thảo nào không ai biết được cứ điểm của Thiên hạ mạo hiểm đoàn ở đâu, thì ra khi họ không có hành động thì vốn không phải là Thiên hạ mạo hiểm đoàn nữa, chỉ có khi nào chấp hành nhiệm vụ thì mới mang danh nghĩa đó thôi!
Trong đội có kiếm sư, đội trưởng chính là kiếm sư. Trong đội có ma pháp sư, mà Hy Nhĩ vốn là thủ tịch ma pháp sư, nhưng bây giờ lại do một gã ma pháp sư khác thay thế; họ cũng có nhân sĩ biết kỹ năng đặc biệt, và người đó chính là vị lão huynh to đầu kia. Ngoài ra, cả đội cũng có cả thích khách, và người đó tất nhiên là gã đội viên luôn đi sau cùng kia, Tháp Kỳ Nặc!
Tất cả thành viên đều có những tuyệt kỹ khác nhau, trình độ của họ đều hơn hẳn những gì được đồn đãi; thảo nào mà lần nào hành động cũng đều thành công, bởi vì vốn không ai có thể thăm dò ra được thân thủ thật sự của họ.
Lưu Sâm không biết "tiền thân" của mình có biết nội tình của mỹ nữ thượng cấp hay không. Trên lý thuyết thì là gã phải biết, bằng không e rằng bọn họ đã không để cho hắn đồng hành rồi. Nhưng lúc này hắn chỉ biết rằng vận khí của mình rất tốt, bí mật đến rất nhanh, hơn nữa thu hoạch cũng tương đối khá nhiều. Ít nhất thì hắn biết được công việc thu thập tin tức không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, thân phận tùy thời đều phải thay đổi, và kỷ luật cũng phải cực kỳ nghiêm minh - cả đánh rắm cũng bị cấm tuyệt! - Ngươi rất may mắn!
Phi Dương hờ hững nói: - Ngươi có thể đi qua hàng phòng vệ ở cửa thành, vậy là đã chính thức được trở thành một thành viên của Ưng tổ!
Vừa nói, nàng vừa nhìn chằm chằm vào Lưu Sâm mà gằn từng tiếng.
- Thì ra là ngươi đang thăm dò bản lãnh của ta!
Lưu Sâm nhường cho nàng tí mặt mũi, hắn cười nói: - Đa tạ tổ trưởng đã khảo nghiệm....chỉ là có một việc không hay cho lắm, ta nghĩ rằng....gã tổ phó thích đánh rắm kia nhất định là không thích ta lắm!
Phi Dương nghe vậy thì không biết nên khóc hay nên cười, mà chỉ hơi mím môi lại và không đáp lại hắn.
- Bây giờ phải coi xem ngươi có thể ra khỏi vòng vây của Thú nhân hay không. Nếu ngươi có thể trở về bình yên, vậy thì ngươi có thể ăn mừng một chuyến được rồi.
Người vừa lên tiếng là Tháp Kỳ Nặc đi ở sau cùng. Người này dường như trời sinh chỉ thích núp ở sau lưng người ta thôi.
- Nhất định không thành vấn đề!
Lưu Sâm quả quyết: - Các ngươi ai nấy cũng đều có thân thủ cao minh kia mà, dù ta có thất thủ thì chắc cũng sẽ cứu ta ra mà, phải không? - Ngươi cứ chờ đi!
Tháp Kỳ Nặc cười mỉa mai: - Cứ chờ người khác tới cứu ngươi!
- Người của Ưng tổ, sống là sống, chết là chết!
Phi Dương cười lạnh, nói: - Không ai rảnh hơi mà đi cứu người, mà những kẻ cần người khác cứu cũng không xứng đứng ở trong Ưng tổ! - Thì ra là như vậy!
Lưu Sâm thở dài: - Tốt! Vậy thì ta sẽ cẩn thận!
Đây cũng là đáp án của một vấn đề mà hắn đang lưu tâm. Đi theo hơn mười người này tới một địa phương nào đó, hắn vốn có thể bảo chứng bọn họ sẽ không thiếu đi một cọng tóc, nhưng nếu bọn họ cự tuyệt cứu trợ người khác thì nhất định cũng sẽ từ chối sự cứu viện của hắn. Vậy là hắn đã lập ra phương án hành động kế tiếp. Dù sau này Thú nhân có bắt đi ai đó để làm bữa ăn, thì hắn sẽ chỉ đứng một bên mà xem trò vui thôi!
Thế rồi Mạo hiểm đoàn cũng bắt đầu lên đường, dọc đường những ai nhàn rỗi đều đứng sang một bên để nhường đường. Tốc độ của cả đội rất nhanh, mà mục tiêu lại là hướng tây. Sau ba ngày đi đường, dân cư bắt đầu thưa thớt, còn đất vàng và quái thạch thì lại tăng lên. Con sông dọc theo đường đi ban đầu thì khá lớn, sau đó thì nhỏ dần, tới lúc này thì chỉ còn là một con suối nhỏ rất ít nước. Một trận gió thổi qua, mang theo khí lạnh của vùng đồi núi xa xa. Lúc này tầm nhìn của mọi người cũng được mở rộng ra, và ở phía trước là một dãy sơn mạch cực lớn, trên các đỉnh núi đều là tuyết trắng xóa, phảng phất như từ ngàn xưa tới nay, tuyết ở đó chưa hề tan chảy bao giờ vậy. - Đến rồi!
Phi Dương gò cương bạch lộc, bạch lộc bỗng đứng thẳng hai chân, Phi Dương chỉ khẽ điểm chân một cái thì toàn thân liền phóng lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, đồng thời hô: - Vũ trang!
Hai gã đội viên ứng tiếng, lập tức kéo hai cánh cửa của thùng xe ra, bên trong liền có một tấm da lông rơi xuống. Tấm da lông này bị bó rất chặt. Một gã đội viên liền nhanh chóng tháo nó ra, chỉ thấy quang mang lóe sáng, Lưu Sâm vừa nhìn thấy những đồ vật ở bên trong thì thoáng hơi kinh ngạc, bởi vì đó là các vật phẩm mà hắn khá quen thuộc. Những đồ vật ở trong đó bao gồm một sợi dây kỳ dị, một thanh chủy thủ cực nhỏ, và một bộ áo giáp trắng, bên ngoài là màu trắng nhưng bên trong lại là màu rằn ri. Bộ áo giáp này đã khiến hắn khá bất ngờ, bởi vì ai nói y phục màu rằn ri là phát minh của thế giới hiện đại đâu chứ? Ở dị giới cũng có đây này! - Ngươi có biết công dụng của bộ y phục này không?
Phi Dương cầm bộ y phục giơ lên cao, rồi cất tiếng hỏi. Tuy không gọi đích tên ai, nhưng mọi người đều biết nàng chỉ nhắm vào hắn thôi.
- Y phục ẩn thân!
Lưu Sâm đáp gọn lỏn, rồi nói tiếp: - Bội phục!
- Tốt!
Phi Dương gật đầu tán thưởng: - Đầu óc của ngươi rất linh hoạt. Sau khi trải qua chiến dịch lần này, chắc chắn sẽ có thể trở thành một đại tinh anh, và đạt thành mộng tưởng mà suốt đời ngươi chưa từng đạt được!
Vậy mà cũng gọi là đầu óc linh hoạt sao? Ở thế giới hiện đại, cả một hài tử ba tuổi cũng biết đồ rằn ri để làm gì mà, ngươi còn thiếu khoa học lắm! Lưu Sâm lấy một bộ khoác lên người, rồi cầm một thanh chủy thủ cắm đại vào túi áo, sau đó hỏi: - Ngươi làm sao biết được mộng tưởng của ta là gì chứ? - Mộng tưởng của ngươi chắc là đạt tới bậc kiếm thánh rồi, nhưng ngươi còn chưa biết ý nghĩa làm một tinh anh là như thế nào đâu!
Phi Dương tiện tay rút thanh chủy thủ mà hắn vừa tùy tiện nhét vào túi, sau đó lướt nhẹ một đường ngang hông rồi ấn nhẹ một cái, nó liền chui tọt vào một cái túi ngầm rất khó thấy, sau đó thì lớp y phục ở bên ngoài liền che cái túi lại như cũ, cả chuôi chủy thủ cũng được dấu kín.
Chiêu đó của nàng thật là khéo léo, nhưng Phi Dương không hề đắc ý chút nào. Nàng nói tiếp với giọng rất bình tĩnh: - Một kiếm thánh tuyệt không thể nào sánh bằng một tinh anh của Ưng tổ! - Đa tạ tổ trưởng tài bồi!
Lưu Sâm lớn tiếng hô: - Ta nguyện vì tiểu thư mà hiến thân!