Sắc mặt của Phi Dương chợt thay đổi và trở nên rất kỳ quái. Hôm nay sao vậy nhỉ? Sao lá gan của hắn đột nhiên trở nên lớn như thế, và còn dám buông lời khiêu khích mình nữa? Lại nữa, những người ở bên ngoài làm việc thế nào đây, tại sao lại ăn nói lung tung, thời gian chỉ mới xảy ra trong chốc lát thôi, làm gì có ai có thể qua khỏi mắt mình được chứ?
Vừa nghĩ tới đây, nàng khẽ đảo nhanh đôi mắt, rồi nói: - Có lẽ là đám thuộc hạ ăn nói lung tung thôi. Tác Ẩn, ngươi mau đích thân đi tìm Khắc Dương Tư về đây. - Khắc Dương Tư?
Lưu Sâm nhíu mày hỏi lại: - Tiểu thư, chẳng phải hắn vẫn chưa trở lại sao? Ta đi đâu mà tìm hắn đây?
- Thế nào?
Phi Dương dựng ngược mày liễu, hỏi: - Muốn ta xin lỗi ngươi à?
- Nào dám?
Lưu Sâm lầm bầm nói: - Mỹ nữ trời sinh là không nói lý! Mà mỹ nữ thủ lãnh lại càng không nói lý hơn ai hết!
Nhìn thấy Phi Dương có vẻ như sắp nổi giận tới nơi, hắn liền bổ sung thêm một câu: - Để ta đến chỗ hắn mai phục một chuyến xem thử thế nào. Nói không chừng sẽ tìm được hắn ở đó cũng nên.
Nói xong, hắn đi nhanh ra cửa, chỉ nghe sau lưng có tiếng đồ đạc bị đập vỡ vang lên. Có lẽ nàng đã đánh vỡ vật gì đó để hả giận, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, vì dù sao thì đồ đạc trong phòng này cũng đều không phải là của hắn.
Đi tới địa phương mà Khắc Dương Tư đang mai phục để xem một chuyến, lời này là do hắn tự nói, nhưng làm một thế thân thì cũng có rất nhiều hạn chế, chí ít thì hắn không biết được nơi đó ở đâu, nhưng hắn cũng không cần biết điều này, bởi vì có một nơi chắc sẽ không sai bao nhiêu. Đó chính là phủ đệ của Lạc Phu, Kiếm thần cư.
Kiếm thần cư là một tòa kiến trúc to lớn ở thành đông, vừa đồ sộ vừa tráng lệ.
Đây cũng là một tòa kiến trúc cũ kỹ, giống hệt như vẻ cũ kỹ của tường thành ở phương bắc vậy. Vây quanh bên ngoài có hơn trăm cây đại thụ khổng lồ, làm nổi bật các phòng ốc cổ kính. Hiện nay đang là mùa xuân, những cây cổ thụ này đang tràn trề sức sống, dọc đường có rất nhiều hoa dại nở rộ. Lúc này đang có một lão gia nhân quét lá trước cửa, chắc tối qua, gió đêm đã thổi rụng khá nhiều lá cây.
Nếu là bất kỳ chỗ nào khác, vậy thì cảnh tượng này nhất định sẽ rất thê lương, nhưng ở đây lại không như vậy, bởi vì trên đầu của lão gia nhân nọ có một tấm biển, và trên đó có ghi rõ ba chữ lớn: "Kiếm Thần cư".
Ngoài cửa của Kiếm Thần cư, một tiểu hài đồng ba tuổi cũng có thể là một cao thủ, vì vậy mà với những người già cả thế này cũng rất nên tôn kính!
Lưu Sâm vừa đến phía sau một thân cây thì lập tức biến mất. Một trận gió chợt thổi qua, vài chiếc lá lại rụng xuống đất. Lão gia nhân hơi nghiêng người nhìn thân cây cao lớn đó thật lâu, rồi sau đó mới thở dài một hơi rồi tiếp tục công việc quét lá của mình....
Kiếm Thần cư rất rộng, phòng ốc nhiều vô kể, khói bếp lượn lờ bốc lên cao, cho thấy buổi sớm hôm nay sẽ không khác với những ngày khác. Một ngày mới lại vừa bắt đầu. Ở tận cùng bên trong là một dãy phòng ốc thật dài, nó men theo tường viện mà kéo dài về hướng bắc, ở giữa có có một hành lang được chia thành chín khúc. Hành lang chín khúc này vây quanh một khoảng sân lớn thành một vòng tròn, ở trong sân có thân ảnh lấp loáng, kiếm quang mơ hồ. Thì ra đang có ba, bốn đệ tử của kiếm thần đang múa kiếm nên mới khiến người ta không nhìn thấy rõ thân hình của họ được.
Càng đi vào trong thì càng yên tĩnh, ở tận cùng hành lang là một căn phòng độc lập. Căn phòng này rất lớn, bốn phía có hơn mười người trung niên vây quanh, nhìn bề ngoài thì họ giống như là đang phơi nắng xuân hay là đang ngắm những cánh bướm bay lượn ở trong vườn hoa vậy.
Trong phòng rất sáng sủa, nhưng ánh sáng đó được ngăn cách bởi một tấm rèm cửa. Bên trong không có sự thay đổi giữa đêm và ngày. Một lão nhân đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất, y chính là nhi tử và cũng là đại đệ tử của Lạc Phu, Nặc Đốn, còn ngồi dưới y là hai người bào đệ của y, đại kiếm thánh Nặc Vĩ và Nặc Thanh! - Nếu quả thật là bọn chúng đang tác quái, vậy thì sự việc rất nghiêm trọng đấy!
Nặc Vĩ nói: - Đại ca, chúng ta không thể vọng động được, bởi vì rất có thể chuyện này sẽ làm liên lụy tới...quốc vương bệ hạ! - Liên lụy tới quốc vương thì sao chứ?
Nặc Thanh ngẩng đầu, nói: - Phụ thân đã vì việc của Ma Cảnh mà gian khổ chiến đấu, xuất sinh nhập tử bao phen, nhưng giờ thì bọn chúng lại qua cầu rút ván hay sao? - Theo lời tiết lộ từ người của hoàng cung cho biết, quả có chuyện phụ thân đã kháng chỉ của quốc vương, nhưng quốc vương cũng đã tỏ thái độ rồi mà, công lao của phụ thân không thể bỏ qua được!
Nặc Vĩ nhíu mày, nói: - Hiện tại họ không có lý do để gây bất lợi với phụ thân! Đại ca và tam đệ tuy rất quan tâm đến phụ thân, nhưng hai người cũng cần biết, ta không phải sợ bệ hạ, mà là ở trong đó nhất định có chuyện mà chúng ta không biết được. Nếu hành động lỗ mãng thì lòng ta thật không yên chút nào!
Lời này vừa thốt ra, tất cả ba người đều trầm mặc.
Một lúc sau, Nặc Thanh lên tiếng: - Sự bí ẩn ở trong đó chúng ta không thể nào suy đoán được! Từ sau khi thành lập, thế lực của Đại Lục công hội tăng nhanh mỗi ngày. Hiện nay bệ hạ đã trực tiếp nắm giữ thiên hạ trong tay, vì vậy mà cũng không cần tới hệ phái Kiếm thần nữa. Do đó mà y mới để cho công hội hạ thủ, hủy đi Kiếm thần hệ phái. - Tam đệ nói vậy tuy là có lý, nhưng Ước Sắt và phụ thân là hảo bằng hữu nhiều năm, tại sao lão lại làm thế chứ?
Nặc Vĩ dường như vẫn không phục.
- Hảo bằng hữu?
Nặc Thanh cười lạnh: - Trong thiên hạ, ai ai cũng đặt y ngang hàng với phụ thân, nhưng sau khi phụ thân chiến đấu với Ma Cảnh, danh tiếng của người đã vượt xa lão. Theo đệ thấy, kẻ hận phụ thân chính là lão đấy!
Nặc Đốn bỗng vỗ mạnh một cái lên thành ghế, Nặc Vĩ và Nặc Thanh vội dừng lời rồi quay nhìn đại ca. Hai huynh đệ đều cảm thấy kỳ quái, để xem đại ca nói thế nào đây. - Mặc kệ bên trong có ẩn tình gì, và cũng bất kể bọn họ có ý đồ đen tối gì!
Nặc Đốn trầm giọng nói: - Là người của Kiếm thần hệ phái, sau khi phụ thân đã bị thất tung cả hai tháng mà không có chút tin tức nào, chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ nữa!
Hai huynh đệ không nói gì.
- Lúc trước, mỗi lần phụ thân bế quan chỉ có hơn nửa tháng thôi, nhưng bây giờ đã hơn hai tháng rồi. Trong này nhất định phải có duyên cớ gì đó; hơn nữa, mỗi lần người bế quan cũng chỉ ở trong phòng mình thôi. Vậy mà chuyến này lại không thấy đâu hết, quả thật rất đáng ngờ. Với hai điểm này, chúng ta tất có lý do hành động!
Nặc Đốn chậm rãi nói tiếp: - Bây giờ ba huynh đệ chúng ta phải phân công với nhau mới được.
- Dạ!
Hai huynh đệ cùng đứng lên và thốt: - Xin đại ca hạ lệnh!
Nặc Đốn bình tĩnh nói: - Nặc Thanh, đệ lập tức suất lĩnh môn hạ đệ tử đi đến những nơi mà phụ thân vẫn thường đi qua, toàn diện tra xét! - Dạ!
Nặc Thanh khom người nhận lệnh.
Nặc Đốn lại trầm giọng nói tiếp: - Nặc Vĩ, đệ bẩm sinh có tính cẩn thận, bây giờ hãy nghĩ biện pháp để phái người trà trộn vào Đại Lục công hội, để tra xét xem bọn chúng có tin tức gì liên quan đến phụ thân hay không, và phải điều tra những kẻ đã từng tiếp xúc với người! - Dạ!
Nặc Vĩ khom người nhận lệnh, rồi chậm rãi ngẩng đầu hỏi: - Đại ca, huynh....
- Ta sẽ làm mục tiêu của bệ hạ và hoàng tử!
Nặc Đốn nói: - Tuy rằng y vẫn chối bỏ đã từng gặp mặt phụ thân vào hai tháng trước đây, nhưng hoàng tử điện hạ dường như lại còn ý khác. Dù sao thì hắn cũng là người cuối cùng đã gặp phụ thân, đã vậy lại trong tay còn cầm thư của người nữa! - Đúng rồi!
Nặc Vĩ tán thành: - Còn mấy ngày nữa thì hoàng tử điện hạ sẽ hồi kinh?
- Chắc còn nửa tháng nữa!
Nặc Đốn nói: - Nhưng ta không thể chờ hắn trở về được, ta phải lập tức đi đón đầu hắn. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, hy vọng sẽ gặp được hắn ở địa giới của Yêu Nguyệt. Ngoài ra, ta cũng cần nhắc nhở hai đệ một việc rất quan trọng! - Xin đại ca huấn thị!
Sắc mặt của hai huynh đệ trở nên cực kỳ nghiêm túc.
- Tìm kiếm phụ thân chính là bổn phận của kẻ làm con cháu, người ngoài không thể cấm cản được! Hai đệ hãy ước thúc các môn hạ đệ tử của mình, chúng ta chỉ là tìm kiếm phụ thân, chứ không phải đối đầu với bất kỳ ai. Dù có suy nghĩ gì thì cũng hãy giữ trong lòng, chứ không thể tiết lộ ra ngoài nửa điểm. Mọi phán đoán của buổi họp hôm nay chỉ có thể để ba người chúng ta biết mà thôi!
Nặc Đốn khẽ dừng lại một chút rồi trầm giọng nói tiếp: - Dạ!
Nặc Thanh nói: - Lời lẽ vừa rồi của đệ quả có phần hơi quá khích, may mà chỉ có ba huynh đệ chúng ta nghe được thôi. Từ nay về sau, đệ sẽ tự kiềm chế mình, xin đại ca cứ yên tâm! - Nghe được những lời này của đệ thì ta yên tâm rồi!
Nặc Đốn nói: - Đệ là người ghét ác như thù, dám nghĩ dám làm, nhưng lần này không những là chỉ kiềm chế bản thân mình, mà còn phải kiềm chế các môn hạ đệ tử nữa. Trước khi mọi chân tướng được rõ ràng, chúng ta vẫn cần phải giữ quan hệ tốt với Đại Lục công hội! - Đệ có một biện pháp!
Nặc Vĩ chợt xen lời: - Hay là để đệ đến Đại Lục công hội cầu kiến với Ước Sắt hội trưởng trước, rồi xin lão chi trì đại cuộc cho mình!
Lời này vừa thốt ra, hai huynh đệ liền trầm trồ thán phục. Để Ước Sắt chủ trì chuyện này, tức là có cả Đại Lục công hội chống lưng, nhưng điều đó cũng không quan trọng, điểm mấu chốt ở đây là nhắn cho họ biết - yêu cầu Đại Lục công hội giúp đỡ thì tất nhiên không thể chống lại Đại Lục công hội rồi. Đây chính là diệu kế lấy tiến làm thoái!
Lúc này ở trên nóc nhà chợt có một luồng hắc vụ bỗng nhiên biến mất một cách vô thanh vô tức. Tất nhiên đó là Lưu Sâm. Hắn vốn còn muốn thám thính nơi hạ lạc của Lạc Phu, nhưng bây giờ thì không cần nữa, bởi vì qua cuộc họp bàn của ba huynh đệ họ, ngay cả họ cũng không biết phụ thân mình đang ở đâu. Hắn vốn cũng có thể truyền âm cho bọn họ biết những chuyện gì nên làm và những gì không nên làm, nhưng bây giờ cũng không cần nữa; bởi vì bọn họ suy nghĩ còn chu đáo hơn hắn. Ba cái đầu chụm lại thì hiệu quả còn tốt hơn cả việc hắn mù quáng đi tìm khắp nơi. Để xem bọn họ sẽ tìm được manh mối gì, chỉ cần họ tìm được thì cuối cùng hắn cũng sẽ lấy được thôi. Với ma pháp thần diệu của hắn, ba tên đại kiếm thánh này sẽ không thể giữ được bí mật gì đối với hắn.
Chỉ là hắn vẫn còn một điểm cảm thấy kỳ quái, bọn họ ở địa phương bí ẩn này để mật bàn kế sách, ở bên ngoài còn có hơn mười kiếm thánh canh chừng. Trên lý thuyết thì không có bất kỳ một ai có thể nghe được bọn họ nói chuyện mới đúng, vậy tại sao gã Khắc Dương Tư kia lại biết được? Phải chăng gã có tuyệt kỹ đặc biệt nào đó? Về điểm này thì đợi trở về điều tra tất sẽ rõ!
Lưu Sâm nhanh chóng đi tới khu rừng ở ngoài thành, hắn lặng lẽ đào một khoảnh đất rồi lại ném thi thể của Khắc Dương Tư vào đó, rồi lấp đất lại như cũ. Không một ai phát giác được chuyện này. Đây là một kẻ hay đi cáo mật người khác, mà loại người này thì rất đáng hận. Giết gã rồi, Lưu Sâm chỉ cảm thấy thống khoái, nhưng có một điểm khiến hắn không thấy thoải mái cho lắm, đó là hắn đã làm một chuyện tốt gia tộc của Lạc Phu, vô tình hóa giải mối họa ngầm cho họ mà chẳng nhận được một lời cám tạ nào. Dường như có hơi thiệt thòi một chút đấy!