Chương 327: Bức Thư Của Lạc Phu

- Bản nhân tin ngươi!

Hoàng tử gật gù, nói: - Những lời nói được thốt ra từ miệng của A Khắc Lưu Tư, bản nhân nguyện ý tin tưởng! - Đa tạ hoàng tử!

Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm, việc giết hại công chúa và việc chống lại Đại Lục công hội tại Tô Nhĩ Tát Tư là hai việc khác nhau. Đối với việc chống lại Đại Lục công hội thì hắn có thể gánh nổi, và cũng có thể biện giải cho mình được, còn tội danh giết công chúa mà không được rửa sạch thì trong lòng hắn vẫn thấy bất an vô cùng. - Ngươi đã tạ ơn hơi sớm rồi!

Giọng nói của hoàng tử bỗng trở thành băng lãnh: - Tuy rằng ta tin lời ngươi, dù kẻ đó không phải là hung thủ, nhưng tin tức liên quan đến hung thủ thì cũng ở trên người y. Vậy mà ngươi đã cứu y ra khỏi tay của hoàng kim vệ đội. Vì thế, ngươi nhất định phải tìm cho được y, để y nói ra chân hung đã sát hại công chúa. Bằng không, ngươi cũng khó thoát tội của mình! - Y chỉ là một tộc nhân bình thường ở trong Ma tộc, vốn không có nghĩa vụ phải tìm kiếm hung thủ!

Lưu Sâm nói: - Việc các ngươi bắt y đi vốn đã là một sai lầm!

- Đúng hay sai cũng không phải do ngươi quyết định, mà có tìm được hung thủ hay không thì cũng không cần ngươi quan tâm!

Hoàng tử đứng lên, rồi nói tiếp: - Nhưng ngươi đã mang y đi, vậy thì phải giao lại một câu trả lời thỏa đáng cho hoàng cung!

Lưu Sâm cũng đứng bật dậy. Hai người nhìn thẳng vào nhau, giống như trâu đấu với trâu vậy, không ai nhường ai.

Một lúc sau, Lưu Sâm thở dài, nói: - Ta cũng muốn tìm được y!

- Nếu ngươi tìm không được y, vậy kể như là đồng đảng của y!

Hoàng tử điềm nhiên nói tiếp: - Và tất nhiên cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của công chúa!

Lưu Sâm bỗng ngẩng cao đầu, hỏi: - Hoàng tử đã có nhận định như thế, vậy thì bản nhân không còn lời nào để nói nữa. Xin hỏi....hoàng tử định làm cách nào để khiến bản nhân phải gánh trách nhiệm đây? Chẳng lẽ hôm nay sẽ giết phăng ta đi? Bằng vào ba vị cao thủ này đây ư?

Lão giả khẽ tằng hắng một tiếng, rồi nói: - Ma pháp của A Khắc Lưu Tư thật sự cao cường và cũng biến ảo khôn lường. Bằng vào ba người bọn ta, quyết không thể giữ ngươi lại được!

Lưu Sâm cười nhạt không nói gì, để xem bọn họ làm thế nào.

Lão giả lại nói tiếp: - Nhưng cũng may, mọi người ở trên Phong Thần đảo đều không có thân thủ giống như A Khắc Lưu Tư vậy!

Lưu Sâm khẽ biến sắc. Hắn trầm giọng hỏi: - Ngươi muốn đối phó với quê hương của ta?

- Chỉ là chức trách thôi, ta không thể từ chối được!

Lão giả nhìn thẳng vào hắn, rồi nói thêm: - Nếu như tiên sinh không màng đến chuyện này, vậy bệ hạ sẽ lập tức phái binh dẹp tan Phong Thần đảo! - Tốt!

Lưu Sâm điềm nhiên nói: - Bệ hạ đã không ngại phát binh, vậy bản nhân sẽ san bằng hoàng cung trước khi các ngươi kịp phái quân đến Phong Thần đảo! - To gan!

Ba người cùng quát lớn, sắc mặt ai nấy cũng hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, điều này khiến cho bầu không khí ở trong phòng bỗng trở nên khẩn trương vô cùng.

Lưu Sâm cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, chẳng lẽ hắn thật sự phải đối đầu với hoàng cung sao? Đó là điều mà hắn không hề mong muốn, nhưng hắn cũng không thể để cho kẻ khác tùy ý xâm phạm Phong Thần đảo được, mặc dù hòn đảo này cũng không còn tới phiên hắn làm chủ nữa rồi! - A Khắc Lưu Tư tiên sinh, bản nhân có một đề nghị!

Hoàng tử chậm rãi thốt: - Chỉ cần tiên sinh đáp ứng ta một điều kiện, vậy thì tất cả chuyện cũ sẽ đều bỏ qua, hai bên đều miễn can qua, thế nào?

Lưu Sâm nhìn hoàng tử chằm chằm, rồi nói: - Nếu phải bắt nữ nhân kia để giao cho ngươi xử trí thì ta làm không được. Thứ nhất, ta không tìm được nàng ta. Thứ hai, dù ta có tìm được nàng thì cũng sẽ không giao cho ngươi!

Hoàng tử thản nhiên nói: - Nếu ta không bắt ngươi đi tìm y thì thế nào? Nếu như ta đặc xá tội hạnh của y thì thế nào?

Lưu Sâm nghe vậy thì thoáng động lòng: - Mời nói!

Chẳng lẽ y vẫn chưa từ bỏ ý định cũ, mà muốn đòi lại quyển bí tịch "Ma pháp luyện khí" hay sao? Thì để nghe tiếp thế nào.

Hoàng tử nói: - Ta muốn ngươi tìm một người!

Lưu Sâm sửng sốt: - Là ai?

Hoàng tử chậm rãi gằn từng tiếng: - Na Trát Văn Tây!

Y hơi dừng lại một tiếng rồi nói tiếp: - Người này hiện đã ẩn cư ngoài khơi, có lẽ đang ở cùng một chỗ với Thủy thần Yến Cơ. Thiên hạ ngày nay, chỉ có tiên sinh mới tìm được hắn thôi!

Lưu Sâm khẽ chuyển động ánh mắt, nhưng không nói gì. Tìm Na Trát Văn Tây ư? Tại sao? Người đó là anh hùng của đại lục mà, chỉ khi nào xảy ra sự việc kinh thiên động địa thì mọi người mới nghĩ đến cái tên này trước tiên, nhưng hiện nay thiên hạ thái bình, tại sao lại phải đi tìm y chứ? - Chỉ cần ngươi tìm được y và đưa y về đây, vậy thì nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành. Tội hạnh của nữ nhân kia sẽ được đặc xá!

Hoàng tử nói: - Nhiệm vụ chỉ đơn giản có thế thôi, ngươi có tiếp nhận hay không?

Lưu Sâm cẩn thận hỏi: - Ta phải hỏi trước, tại sao phải tìm hắn?

- Điều này ngươi không cần biết!

Lão giả nói: - Chỉ cần trả lời đồng ý hay không là được rồi!

Lưu Sâm cười lớn: - Thật tức cười, ngươi cho rằng danh khí của bản nhân lớn tới vậy sao, vừa gặp mặt Na Trát Văn Tây thì hắn sợ đến nỗi đái ra quần rồi lập tức theo ta trở về hay sao? Không có lý do, bản nhân làm sao có thể kêu hắn về được chứ?

Hoàng tử nói: - Ngươi có thể nói cho hắn biết, bệ hạ đang chờ đợi hắn, Đại Lục công hội cũng đang chờ sự tham gia của hắn! - Tham gia vào Đại Lục công hội?

Lưu Sâm nhíu mày: - Đây là món mồi nhử hay sao? Có thể giải thích thêm hay không?

Tham gia vào Đại Lục công hội? Món mồi này không hề có sức hấp dẫn đối với Lưu Sâm chút nào, dù có dùng kiệu tám người khiêng tới rước thì hắn cũng sẽ cự tuyệt thẳng thừng. Vậy mà họ lại dùng nó để đi mời Na Trát Văn Tây, đúng là chỉ có họ mới nghĩ ra được thôi! - Đại Lục công hội đã trở thành lực lượng chính thống của đại lục, các công hội ở khắp nơi đều quy về một mối.

Lão giả nói: - Mấy tháng qua, có rất nhiều việc đã thay đổi, chỉ cần hắn trở về thì hắn sẽ trở thành tổng hội trưởng của Đại Lục công hội! - Tổng hội trưởng của Đại Lục công hội à?

Lưu Sâm mỉm cười hỏi: - Chức quan lớn quá nhỉ, nhưng không biết so với chức Hộ quốc thần sư thì chức nào cao hơn?

Lão giả cười nhạt, nói: - Hộ quốc thần sư tuy rằng tôn quý, nhưng đó chỉ là một hư chức, tin rằng Na Trá tiên sinh sẽ ưa thích chức vị có thực quyền hơn! - Nếu hắn chịu trở về, vậy thì cả hai chức đều trao tặng cho hắn!

Đến bây giờ thì gã ma pháp sư kia mới bày tỏ thái độ: - Đó chính là ý chỉ của quốc vương bệ hạ!

- Hấp dẫn thật!

Lưu Sâm than thở: - Đúng là một món quà rất hấp dẫn! Ta có thể thử đi tìm hắn một phen....nhưng còn về phần hắn có thích quan chức hay không thì bản nhân không dám bảo đảm đâu đấy nhé!

Hoàng tử mỉm cười nói: - Nếu hắn không thích quan chức thì vẫn còn thích thứ khác kia mà, là tình cảm! - Tình cảm?

Lưu Sâm lộ vẻ không hiểu: - Ai là bằng hữu của hắn?

- Tất nhiên là Lạc Phu!

Hoàng tử thò tay vào túi móc ra một phong thư, rồi nói tiếp: - Đây là thư do Lạc Phu viết cho hắn. Ngươi có thể giao lại cho hắn!

- Có được món này thì cũng đầy đủ lắm rồi!

Lưu Sâm tiếp nhận phong thư còn phong kín, rồi nói: - Giao dịch!

Hoàng tử cười ha hả, nói: - Như thế mới tốt! Nào, lại đây, chúng ta hãy cạn một chén cho vụ giao dịch này của chúng ta nào!

Lưu Sâm khẽ lật tay một cái, hai chén rượu bắn lên cao một cách vô thanh vô tức. Sau khi cụng nhẹ chén, hắn lập tức ngửa cổ uống cạn một hơi. Nhiệm vụ thành thật quá dễ dàng, cùng lắm thì hắn lại biến thành Na Trát Văn Tây để vào kinh một chuyến, rồi sau đó lại chơi trò thất tung. Việc đó cũng không khó chút nào, còn về việc tại sao hắn biến mất thì A Khắc Lưu Tư không có nghĩa vụ giải thích. Đây gọi là "thần long kiến thủ bất kiến vĩ", cũng chẳng có gì phiền phức cả!

Hoàng tử mỉm cười, khẽ vỗ tay vài cái rồi nói: - Cho mời Tố Cách Lạp Tư viện trưởng!

Viện trưởng cũng đã tới sao? Lưu Sâm quay ra cửa nhìn, hoàng tử mỉm cười giải thích: - Chuyến này tiên sinh ra khơi, không biết bao lâu mới trở về, vì thế mà bản nhân đã giúp tiên sinh mà xin nghỉ học giùm! - Chu đáo, chu đáo thật!

Lưu Sâm liên thanh than: - Đặc sứ mời khách, trước khi mời rượu thì đã lập uy, khiến cho bản nhân không còn đường lui, sau đó mới bàn vào chính sự. Ngay cả việc xin nghỉ học mà cũng không muốn bản nhân phải bận tâm, hoàng tử điện hạ làm việc thật là cẩn thận tỉ mỉ, quả nhiên cao minh! - Việc mời thỉnh Na Trát tiên sinh không dễ dàng chút nào, mà mời được A Khắc Lưu Tư tiên sinh xuất mã cũng khó khăn không kém. Xin tiên sinh lượng thứ cho!

Hoàng tử hơi khom người, nói: - Mặt khác, bản nhân cũng cần phải nói trước, nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành, vậy thì cuộc đấu của chúng ta sẽ bắt đầu từ bàn rượu này và kết thúc ở trên Phong Thần đảo! - Phong Thần đảo chỉ là một mảnh đất khỉ ho cò gáy thôi, nào đáng để gót ngọc của điện hạ lưu bước chứ?

Lưu Sâm hờ hững nói: - Chi bằng chúng ta kết thúc ở hoàng cung là hơn!

Tuy đó chỉ là một câu nói hời hợt, nhưng cũng nhuộm đầy sát khí!

- Chuyện tương lai hãy để sau này mới bàn tới!

Hoàng tử nâng chén lên: - Hãy cạn thêm vài chén nữa nào, tin rằng viện trưởng cũng cần một khoảng thời gian nữa mới tới đây được.

Bầu không khí của bữa tiệc rượu tuy tương đối hòa hợp, nhưng rượu có hòa hợp hay không? Chỉ có trời mới biết, không, có lẽ lịch sử và thời gian cũng sẽ biết!

Tố Cách Lạp Tư xuất hiện rất nhanh. Ông ta sảng khoái đồng ý: - A Khắc Lưu Tư có thể được điện hạ xem trọng mà giao cho trọng trách ấy, Tô Nhĩ Tát Tư học viện quả rất may mắn!

Vậy là trói buộc hắn xong!

Sau khi tiệc tàn, Lưu Sâm trở về căn phòng nhỏ của mình. Hắn đứng trước cửa sổ mà đăm chiêu nghĩ ngợi.

Dưới ánh hoàng hôn, Lưu Sâm chậm rãi mở phong thư ra. Đây là bức thư do Lạc Phu viết cho hắn, vì vậy mà hắn có quyền mở ra đọc, bởi vì hắn chính là người nhận thư.

Thư không dài, nhưng chữ viết rất nghiêm túc. Với những người có thói quen dùng kiếm, khi bỏ kiếm dùng bút để viết thư thì có một loại kiếm khí phổ vào nét bút rất đặc biệt. Chỉ thấy thư viết rằng: "Na Trát Văn Tây tiên sinh nhã giám:

Từ sau ngày từ biệt tại biên thành, ta cảm ơn đại đức của tiên sinh vô cùng. Bản nhân và tiên sinh đã từng vì việc Ma Cảnh mà bàn luận suốt đêm, từng vì Ma Cảnh mà lo lắng khôn cùng, nhưng hào khí của tiên sinh vẫn hừng hực như thế. Bản nhân biết rõ, đối với các việc đại sự của đại lục, chỉ có tiên sinh là người xứng đáng để làm thủ lãnh. Bây giờ đã đến lúc rồi, ta thật sự rất vui mừng!" Vừa đọc tới đây, Lưu Sâm khẽ cau mày. Lão đầu này hồ đồ rồi sao? Bản nhân đã bàn luận với ngươi lúc nào chứ? Đã vậy lại còn bàn luận suốt đêm nữa chứ? Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Là mỹ nữ sao?

Hắn đọc tiếp:

"Đại Lục công hội do ta và ngươi cùng đồng ý thành lập, nay đang được phát triển mạnh mẽ. Hiện tại thiên hạ an bình, xin mời tiên sinh trở lại kinh thành để tiến nhập công hội, bởi vì trọng trách này không có ngươi đảm đương thì không được. Từ nay về sau mặc sức tung hoành thiên hạ, thực hiện mộng tưởng ban đầu của tiên sinh! Lão hữu Lạc Phu tự tay viết!" Đây là do Lạc Phu viết sao? Tại sao mình đọc mà chẳng hiểu gì cả vậy? Mình và ông ta đâu hề nói chuyện suốt đêm, lại càng không hề có mộng tưởng gì, tại sao ông ta lại nói teh61?

Ánh mắt của Lưu Sâm chợt rơi lên hai chữ thì bỗng sững người ra!

"An bình", hai chữ này hơi nặng đây, rồi còn nhóm từ "tiến nhập công hội" nữa. Hoàng tử điện hạ nói là "tham gia", còn Lạc Phu thì lại nói "tiến nhập"! Hai cụm từ này mới nhìn qua thì đều tương đương nhau, nhưng ý nghĩa thì lại không hề giống nhau!

Thết rồi tia nắng cuối cùng trong ngày cũng tắt lịm, trái lại ánh mắt của Lưu Sâm thì chợt sáng bừng lên. Hắn khẽ lật tay một cái, phong thư lập tức biến mất ngay. Hắn nhìn thẳng lên bầu trời, dường như muốn nhìn qua muôn sông ngàn núi để nhìn thẳng đến kinh thành vậy.

Lạc Phu! Ngươi đang ở đâu? Vào lúc này đây, có phải ngươi cũng đang nghĩ đến bức thư của mình hay không?