Chương 320: Bảnh Trai Hẹn Hò

Phi ưng đáp xuống, khi còn cách mặt đất chừng mười trượng thì một bóng thân ảnh liền xuất hiện. Tố Cách Lạp Tư vừa nhìn thấy người đó thì mừng rỡ hô to: - Tư Tháp!

Nói xong, thân người của ông ta nhẹ nhàng bốc lên khỏi mặt đất, còn Tư Tháp thì cũng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh ông ta rồi gọi: - Gia gia!

Thế rồi hai ông cháu mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau, hai người ôm chặt nhau ngay giữa không trung.

Nhìn hai người nhẹ nhàng đáp xuống, Yêu Nguyệt viện trưởng ngây người ra. Tố Cách Lạp Tư, xưa nay ngươi chưa từng nói láo lần nào, vậy mà hôm nay cũng học chiêu đó để đến đây thử bản nhân? - Tư Tháp!

Tố Cách Lạp Tư kêu lớn: - Chuyện gì thế này? Gia gia có nằm mơ hay không?

- Không đâu, gia gia!

Tư Tháp rơm rớm nước mắt, nói: - Người đã quên gã học viên thần kỳ của chúng ta rồi sao? A Khắc Lưu Tư đó! Hắn đã kịp thời về đúng lúc, rồi dùng Thủy ma pháp thần diệu mà cứu con! - Cái gì?

Cả hai vị viện trưởng đều kêu lên đầy ngạc nhiên.

- Đúng vậy, là Thủy ma pháp!

Tư Tháp thoáng liếc qua Yêu Nguyệt viện trưởng, sau đó lại nhìn gia gia, nói: - Cũng không phải chỉ có mình Yêu Nguyệt viện trưởng mới biết Thủy ma pháp. Thủy ma pháp của A Khắc Lưu Tư đã đạt tới cảnh giới gần với thần cấp rồi đấy!

Yêu Nguyệt viện trưởng nghe vậy thì sững người ra. Chẳng lẽ vị trí chí tôn trong Thủy hệ của mình đã bị chuyển dời vào tay kẻ khác rồi sao? Lại là A Khắc Lưu Tư ư, trời ạ, tên học viên thần kỳ này đã thay đổi toàn thể bộ mặt của Yêu Nguyệt học viện rồi sao? Vì hắn mà vị trí đứng đầu học viện tứ giáo của Yêu Nguyệt học viện đã bị thay đổi, nhưng lúc đó lão vẫn cảm thấy sức ảnh hưởng của hắn còn rất xa, nhưng bây giờ thì chính vì hắn mà địa vị của lão đã bị thay đổi. Từ Thủy hệ chí tôn biến thành một Thủy hệ ma pháp sư không ra gì cả!

Trong nháy mắt, một vị thần của Phong hệ đã biến thành thần của hai hệ. Có phải các vị thần ở trên trời đã ưu ái hắn quá hay không? Ông trời, rốt cuộc ngươi muốn mượn tay hắn để thay đổi điều gì? Yêu Nguyệt viện trưởng đứng một mình cô độc ở bậc thang, lão ngẩng mặt hỏi trời, nhưng trời xanh không có lời nào đáp lại cả. - Đi thôi!

Tố Cách Lạp Tư kéo tay Tư Tháp, hai người cùng phi thân nhảy lên lưng phi ưng. Sau khi ngồi yên trên lưng phi ưng, Tố Cách Lạp Tư cúi xuống nhìn Yêu Nguyệt viện trưởng rồi mỉm cười, nói: - Viện trưởng, đa tạ các hạ đã khoản đãi một đêm, xin cáo từ!

Phi ưng tung cánh bay cao. Nó chở hai ông cháu bay thẳng về phía tây nam. Yêu Nguyệt học viện trở thành một nơi bác nháo. Tuy nó là một học viện có tính cách tổng hợp, nhưng dù sao cũng có chuyên môn của riêng nó, cũng giống như Tô Nhĩ Tát Tư học viện thì chuyên về Phong hệ, còn nó lại là học viện chuyên về Thủy hệ, bởi vì người đứng đầu của nó có địa vị chí tôn trong Thủy hệ. Giờ đây, địa vị chí tôn nọ đã trở thành một trò cười. Chỉ một học viên của người ta thôi mà cũng có thể dễ dàng vượt qua Yêu Nguyệt viện trưởng, vậy thì Yêu Nguyệt học viện đâu còn là chí tôn của Thủy hệ nữa chứ?

Có lẽ vào thời khắc này đây, Yêu Nguyệt học viện mới chính thức thua sút cho Tô Nhĩ Tát Tư học viện. Vô luận là danh tiếng hay sức hiệu triệu quần hùng, khi mà tất cả các học viên phải chọn lựa học viện nào để theo học, không ai sẽ lại tuyển chọn Yêu Nguyệt học viện nữa, và cũng chính vào thời khắc này, Yêu Nguyệt học viện mới bắt đầu tuột dốc, bởi vì vị trí đứng đầu của nó đã bị mất rồi.

Nhưng trái lại, lúc này thì lòng tin của Tố Cách Lạp Tư càng nở lớn. Ông ta có dự cảm rằng học viện của mình sẽ thu hút được rất nhiều tân sinh. Không những chỉ có các tân sinh của đại lục, mà hơn nữa sẽ còn có cả các học viên đang theo học ở các Hoàng kim học viện khác nữa!

oooOooo

Rốt cuộc Lưu Sâm cũng về tới phòng của mình. Hắn đang ngồi trên ghế để nhấm nháp chén nước. Các học viên khác thì sáng sớm đều ra ngoài để rèn luyện thể lực, còn hắn thì tất nhiên ngoại lệ rồi.

Cửa phòng chợt mở ra.

Người có thể tự nhiên mở cửa phòng của hắn chỉ có một người - tiểu mỹ nữ thu dọn phòng!

Lưu Sâm theo thường lệ mà không để ý tới nàng. Cũng theo thường lệ, hắn chỉ liếc nhanh qua các đường cong của nàng một chút. Tiểu mỹ nữ cũng theo thường lệ mà không để ý tới hắn. Nàng đến bên giường cầm lấy tấm chăn, khi sắp sửa sang lại giường chiếu, nàng đột nhiên ngây người ra. Tấm chăn này thật là nặng!

Khi thấy nàng nhấc chăn lên, Lưu Sâm cũng trợn tròn đôi mắt. Sao từ trong chăn lại có nước nhiễu xuống nhỉ? Lạ thật! Chẳng lẽ tấm chăn này đang dự báo sẽ có mưa sao?

Tiểu mỹ nữ lại nhấc gối lên, chiếc gối này cũng có nước không ngừng nhiễu xuống. Toàn bộ giường chiếu đều là nước!

Hiểu rồi! Thì ra là do mỹ nữ nóng tính ngươi, Á Na. Ngươi lợi hại thật!

Tiểu mỹ nữ nhìn đống chăn chiếu ướt sũng mà đỏ mặt. Nàng nhớ đến câu nói mà hắn đã từng nói với nàng: "Tối qua có nữ hài quá khích động...." Chuyến này chắc là vẫn có người khích động, nhưng chỉ sợ không phải có một mỹ nữ khích động mà thôi, dám có tới mấy chục mỹ nữ cùng khích động quá!

Lưu Sâm vội giải thích: - Lần này....lần này không có liên quan đến ta....Nếu như có mỹ nữ khích động thì đó là do một mình nàng ta tự khích động thôi.... "Vù", tiểu mỹ nhân chạy nhanh ra ngoài. Ôm nặng như thế mà cũng chạy nhanh vậy à?

Cửa phòng được đóng "rầm" một tiếng thật mạnh!

Đóng cửa mà cũng mạnh tay như thế. Nhưng ngay sau đó, cánh cửa lại được mở ra rất nhẹ nhàng, sau ngưỡng cửa là một nữ hài. Nàng bước vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng nét mặt thì không có nửa điểm ôn nhu chút nào. Chỉ thấy đôi mày liễu của nàng dựng thẳng, khuôn mặt phấn dường như muốn bốc lửa, nàng hầm hầm nói: - Ta phải tính sổ với ngươi! Tính hết toàn bộ! - Sao ngược ngạo thế nhỉ?

Lưu Sâm khẽ nhíu mày: - Tiểu cô nương dọn phòng còn chưa tìm ngươi tính sổ, mà trái lại ngươi lại đến tìm ta tính sổ là sao...

Á Na tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại: - Có liên quan gì tới y đâu?

- Hôm nay chăn của ta nặng như thế, chẳng lẽ không có liên quan đến ngươi ư?

Á Na chợt hiểu ra, nàng gật đầu nói: - Về điểm đó thì đúng là có liên quan đến ta. Đó là nước tắm của ta.....

Dường như cảm thấy dùng hai chữ "nước tắm" còn có nghĩa khác, nên nàng hơi thay đổi sắc mặt rồi vội lấp liếm: - Mặc kệ đó là nước gì. Ta hỏi ngươi, tối hôm qua.....đã đi đâu?

Có lẽ đây là mục đích chính để hưng sư vấn tội của nàng.

- Tối hôm qua?

Lưu Sâm khẽ gật gù: - Ngươi muốn đến phòng ta thì cũng có thể hẹn trước mà. Nếu biết ngươi sẽ đến, thì ta đã nằm sẵn ở trên giường để chờ ngươi rồi....

Á Na tức giận, nạt: - Ai thèm hẹn trước với ngươi? Ta tới là để báo thù! Giữa chúng ta có mối thù sâu tựa biển....

Lưu Sâm giơ từng ngón tay lên rồi đếm: - Mối thù thứ nhất, ta đã giúp ngươi treo rèm cửa sổ. Mối thù thứ hai, ta đã dạy ngươi múa Ngư Long vũ. Mối thù thứ ba thì ta và ngươi đã kề vai tác chiến, còn có mối thù thứ tư không? Ta quên rồi!

Á Na đỏ mặt khoác tay: - Mối thù thứ nhất đó là có người không biết xấu hổ, thứ hai là.....cũng có người không biết xấu hổ, rồi thứ ba thì.....bỏ đi, ta không thèm nhắc lại nữa. Có người sẽ tự hiểu t hôi!

Dường như mơ hồ thấy có sự chuyển cơ, nàng lại nói thêm: - Với Ngư long vũ thì ngươi thật sự có giúp ta, nhưng sự tiến bộ của ta không hề liên quan đến sự giúp đỡ của ngươi. Quan trọng là bản cô nương với môn công phu đó thật sự có duyên, mà lão bà bà kia cũng từng nói....

Lưu Sâm cắt ngang lời nàng: - Không cần nói nữa! Bao nhiêu ân huệ đều bị ngươi chối đây đẩy hết. Ngươi đã biến sự quan tâm và chiếu cố của người khác thành thù hận hết rồi. Mà thôi, làm ngươi tốt thật là khó khăn. Bản nhân không làm nữa. Không làm người tốt nữa đó đó, có sao không?

Vừa nói tới đây, hắn bỗng dừng lời, rồi đưa mắt quan sát khắp toàn thân của của Á Na, đồng thời sắc mặt cũng lộ ra vẻ cổ quái vô cùng.

Á Na ngạc nhiên nhìn hắn: - Lại đang nghĩ xấu gì đó?

Thái độ xấu xa của hắn lại rõ ràng như thế, đơn giản là không coi nàng vào đâu mà. Thế là tiểu mỹ nhân liền có vài phần tức giận!

- Nghĩ xấu ư?

Lưu Sâm chợt mỉm cười: - Ta vừa học được một bản lãnh rất tuyệt vời, ngươi có muốn cùng tham khảo với ta không?

Á Na đảo nhanh đôi mắt một vòng rồi hỏi lại: - Bản lãnh gì? Nếu là mấy thứ tầm phào bá láp.....thì không cần nói, bằng không thì giường của ngươi sẽ.... - Được rồi, không cần hễ đụng chút là lại lấy giường của ta ra mà trút giận!

Lưu Sâm tức khí nói: - Đó là bản lãnh mà ngươi có hứng thú nhất đấy. Là khiêu vũ!

- Ngươi biết khiêu vũ?

Á Na ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.

- Mới vừa học thôi!

- Ta không dạy ngươi!

Á Na chợt hiểu ra, cái gì là tham khảo bản lãnh chứ? Thuần túy chỉ là hắn muốn khiêu vũ với nàng thôi. Trời không nhảy, mà trời cũng không dạy. VẬy thì trong quá trình khiêu vũ, nàng đâu biết được là sẽ có chuyện lạ gì phát sinh chứ. - Ai muốn ngươi dạy chứ?

Lưu Sâm nhìn ra cửa sổ, hắn thả hồn về nơi xa xa rồi nói: - Người dạy ta đương nhiên là một tiểu mỹ nhân, so với ngươi thì nàng ta còn ôn nhu hơn gấp trăm lần. Tuy nàng không hề thốt một lời, nhưng vũ điệu của nàng không có tí điểm sát khí nào, và cũng không có tí điểm bá khí nào. Nó tựa như một đóa hoa xuân tự nhiên nở ra, như một chú cá ở trong lòng biển mà quẫy mình lên không vậy....

Càng nghe, ánh mắt của Á Na càng trở nên long lanh hơn. Khuôn mặt của nàng có vẻ đang khích động, tay nàng cũng khích động, bỗng nhiên nàng đưa tay chụp lấy tay Lưu Sâm rồi hỏi gấp: - Ngươi vừa nói tới.....nàng! Ngươi thật đã học Ngư long vũ?

Tất nhiên nàng biết rằng hắn vừa ra biển một chuyến, bây giờ lại nói vừa học được môn khiêu vũ, tất nhiên là Ngư long vũ rồi. Hơn nữa, người dạy hắn chính là.....tiểu mỹ nhân không biết nói, mà trong biển lại có cá khiêu vũ, tất cả những điểm này đều chỉ vào Ngư long vũ đó thôi.

Á Na thật là khích động. Nếu nói tới môn công phu mà nàng hứng thú nhất thì chính là Ngư long vũ, chứ không còn gì nghi ngờ nữa cả! Trên đời này, không một ai có thể dạy nàng Ngư long vũ, dù là thần cũng không dạy được, nhưng bây giờ nàng biết rằng, hắn có thể! Bởi vì tiểu mỹ nhân kia có thể!

Lưu Sâm quay lại nhìn nàng, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng rồi hỏi: - Ta có nói là Ngư long vũ sao? Có nói qua sao? - Có nói qua! Lần trước ngươi đã nói qua!

Lưu Sâm thở dài, thốt: - Ài, đối với những chuyện có lợi cho mình, ngươi nhớ kỹ thật đấy.

Á Na xoay chuyển đôi mắt: - Nói không chừng....cũng có lợi cho ngươi mà....

- Có lẽ là vậy!

Lưu Sâm nhìn xuống tay nàng rồi nói tiếp: - Ít nhất thì trong tình huống kích thích, bàn tay ngọc nhỏ nhắn của Á Na tiểu thư sẽ không nắm tay người ta như thế! - Úy!

Á Na vội buông tay ra, đồng thời cũng đỏ mặt lên!

- Nể tình ngươi khích động như thế.....

Lưu Sâm đứng lên rồi nói tiếp: - Lại đây, ta và ngươi cùng khiêu vũ một bản.

Á Na cũng nhẹ nhàng cười đáp trả: - Nể tình hàng xóm giữa chúng ta, ta....tiếp nhận lời mời của ngươi!

- Khiêu vũ ở trong phòng sao?

Á Na gật đầu: - Có thể khiêu vũ ngay ở đây!

- Nhưng trong phòng không có cá!

Lưu Sâm cười nói: - Có nhớ cái hồ ở trong rừng không? Vào trưa nay, ở bên hồ sẽ có một chàng bảnh trai khiêu vũ. Nếu không có mỹ nữ đến nhìn, vậy thì sau khi khiêu vũ xong, chàng bảnh trai đó sẽ bỏ đi ngay đấy!

Á Na gật đầu, nói: - Nói không chừng sẽ có mỹ nữ xuất hiện thật đấy, bằng không thì chàng bảnh trai kia sẽ khóc một trận cho xem....

Nói tới đây, Á Na đã ra đến ngoài cửa, lúc này nàng quay đầu lại rồi nói tiếp: - Nhưng nếu chàng bảnh trai kia khiêu vũ không được khá, vậy thì bất kỳ mỹ nữ nào cũng sẽ khóc sướt mướt thôi. Lúc đó, chẳng những vũ có vấn đề, mà động cơ của chàng bảnh trai kia.....cũng có vấn đề rất lớn đấy!

Lưu Sâm dở cười dở khóc. Còn chưa bắt đầu mà nàng đã ra hạn là phải có một hiệu quả nào đó, bằng không thì ngay cả động cơ cũng thành vấn đề nữa!