Chương 313: Cùng Vũ Với Tình Lang

Lần này nàng vũ chậm hơn lần trước khá nhiều, nhưng lại uyển chuyển thướt tha vô cùng, bởi vì lần này nàng không hề có mục đích gì cả, mà chỉ đơn thuần là múa thôi. Lưu Sâm hầu như đã hoàn toàn chìm vào cảnh giới của vũ đạo, không tranh không dành, không lo không sầu. Ánh mắt của hắn chỉ chăm chú nhìn vào một điểm ở trong ao nước, và điểm đó chính là trung tâm điểm của tất cả mọi thứ trong lúc này....

Bỗng nhiên Vưu Nhi chìa tay ra, tư thế đó khiến hắn nằm mơ cũng không ngờ đến: mời!

- Ngươi muốn ta cùng vũ à?

Lưu Sâm sửng sốt hỏi.

Một chuỗi bọt nước bay lên cuộn lấy tay hắn và khẽ kéo nhẹ, rõ ràng là có ý tứ muốn kéo hắn đi. Hay thật, ở đây nàng không cần lên tiếng, vì đã có kẻ khác lên tiếng thay nàng, đó chính là những bọt nước! - Tốt!

Lưu Sâm liền nhấc chân bước vào vũng nước cạn, mực nước ở đây rất cạn, chỉ cao tới bắp chân của hắn. Có lẽ chỉ có vũng nước cạn này mới thích hợp cho bọn họ khiêu vũ với nhau. Nơi đây có nước để Vưu Nhi khiêu vũ, nhưng mực nước không sâu nên nhân loại cũng có thể khiêu vũ được. Chỉ một vũng nước cạn thế này mà đã hoàn toàn phá vỡ giới hạn về chủng tộc. Phải chăng đây chính là nguyên nhân mà Vưu Nhi đã muốn dẫn hắn đến đây? Phá vỡ giới hạn giữa bọn họ và cùng khiêu vũ một bản với nhau?

Ánh mắt của Lưu Sâm dừng lại trên mặt của Vưu Nhi. Vào thời khắc này, hắn đã quên mất câu nói mà hắn vẫn thường nói: "Ngươi rất giống nhân loại. Tại sao ngươi không phải là nhân loại chứ?", bởi vì ngay lúc này đây, nàng đúng là nhân loại. Dáng dấp của nàng, vũ bộ của nàng, và ánh mắt của nàng, tất cả đều giống hệt nhân loại, không sai mảy may.

Tuy nàng không thể nói, nhưng thời khắc này cũng không cần bất luận một thứ ngôn ngữ nào.

Bọt nước ở bốn xung quanh liên tiếp nối đuôi nhau thành những chuỗi châu lóng lánh, xoay lượn xung quanh họ. Bầu trời đầy sao cũng trở thành một chuỗi, nó lặng lẽ ở cạnh họ mà chào hỏi. Lưu Sâm bỗng nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu, mỗi một bước đi của hắn đều đặt vào những nơi do bọt nước chỉ điểm, mỗi một bước chân vừa cử lên thì đều có một vì sao nhảy tót ra và báo cho hắn bước tiếp theo sẽ đi như thế nào. Sau khi xoay chuyển một vòng, Lưu Sâm thở hắt ra một hơi trọc khí, nhất thời toàn thân cảm thấy dễ chịu vô cùng, mà năng lượng ở trong cơ thể hắn dường cũng trở nên trầm tĩnh hơn.

Lưu Sâm sửng sốt hỏi: - Ngươi dạy ta học vũ ư?

Vưu Nhi đỏ mặt gật đầu, chỉ trong tích tắc dừng lại đó thôi, hoàn cảnh ở xung quanh lập tức khôi phục lại nguyên dạng, nhưng thân thể của nàng lại tiếp tục khiêu vũ, cảnh quang lại thay đổi. Nàng không hề dạy hắn, mà chỉ có bọt nước ở xung quanh là đang chỉ điểm cho hắn, là bầu trời đầy sao đang dạy cho hắn. Lưu Sâm đi từng bước một, mỗi một bước đều có vận vị. Dưới sự chỉ dẫn kỳ diệu này, hắn cảm thấy dường như mình đã quen thuộc với Ngư long vũ từ lâu, khả năng bước sai rất ít.

Tại đây và vào lúc này, hai người đều không có khái niệm về thời gian. Không có cảnh mặt trời lên và mặt trăng xuống, chỉ có vũ bộ không mỏi mệt mà thôi. Chẳng biết Vưu Nhi đã rời khỏi hắn từ lúc nào, mà lúc này chỉ ngắm nhìn thân ảnh đang khiêu vũ ở trong vũng nước cạn, ánh mắt của nàng tràn ngập nét si mê và khích động. Đây là địa phương mà nàng đã vô tình phát hiện được. Tại đây, nàng đã thay đổi vũ bộ được truyền từ lâu đời của gia tộc mình. Ở tại đây, nàng đã biết làm sao để quên đi nỗi cô độc trong nội tâm. Ở tại đây, nàng cũng đã nhiều lần ao ước sẽ được khiêu vũ cùng với hắn một lần. Chỉ có ở tại đây thì nàng mới có thể đứng chung với hắn, mới có thể nắm tay hắn để khiêu vũ được.

Nàng đã làm được rồi! Kỹ thuật khiêu vũ của hắn rất nhuần nhuyễn!

Sau một cái xoay người, Lưu Sâm đối mặt với nàng. Hắn bỗng chìa tay ra, lập tức có một cổ lực lượng nhu hòa cuốn lấy thân thể của Vưu Nhi. Nàng khẽ giẫy dụa một chút, nhưng không thoát. Sau đó chỉ thấy cả người của nàng liền lướt về phía hắn. Lưu Sâm vòng tay ôm lấy eo nàng, một tay thì cũng nắm lấy tay nàng. Hắn khẽ xoay nàng một vòng, bầu trời đầy sao dường như cũng hạ xuống thấp hơn. Nét đỏ hồng trên mặt Vưu Nhi lại càng đỏ hơn, nàng vừa đảo sóng mắt một cái thì tay mình đã được hắn kéo thẳng ra, tạo nên một tạo hình rất mỹ diệu. Đây chính là tạo hình của điệu Tăng gô!

Lưu Sâm mỉm cười nhìn nàng. Vưu Nhi nhẹ nhàng vén một lọn tóc ở trước mặt, để lộ nụ cười sáng lạn của nàng.

- Quả thật là một điệu Ngư long vũ tuyệt vời!

Lưu Sâm cảm thán: - Ta chưa từng nghĩ tới bản thân mình cũng có thể học được Ngư long vũ!

Hắn quả thật chưa hề nghĩ tới điều này, bởi vì đối với hắn, Ngư long vũ không phải là một môn tuyệt học gì, nhưng bây giờ thì suy nghĩ đó đã được thay đổi. Ngư long vũ không phải là một môn tuyệt học, mà nó chính là một cảnh giới khó đạt được trong vũ đạo.

Người có công lực càng cao thì cảm giác về Ngư long vũ sẽ càng huyền diệu. Đối với cảnh giới thần cấp của hắn, tất nhiên là có thể cảm giác được vận vị huyền diệu của Ngư long vũ. Hắn cảm thấy ma pháp của mình như đang rục rịch trong lúc khiêu vũ, nó dường như tùy thời đều có thể tiến hành giao lưu với Ngư long vũ, mà càng giao lưu nhiều thì càng cảm thấy diệu dụng vô cùng. - Tiểu mỹ nhân, đa tạ ngươi!

Lưu Sâm mỉm cười với Lưu Sâm, rồi nói tiếp: - Không ngờ ngươi lại truyền cho ta môn tuyệt kỹ hạng nhất này!

Vưu Nhi lắc đầu, đôi môi nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên một chút. Nhìn theo hướng nàng vừa ám thị, Lưu Sâm trầm ngâm một lúc rồi hỏi: - Ý ngươi là vũ điệu này có liên quan đến tòa bảo thạch ư?

Lưu Sâm mỉm cười gật đầu. Lưu Sâm kinh hãi, hỏi: - Chẳng lẽ tòa sơn động này được tạo nên bởi Thiên Cảnh thánh nữ ư?

Bầu trời đầy sao kia thoạt nhìn thì chúng có vẻ khá hỗn tạp, nhưng một khi bắt đầu khiêu vũ thì sẽ lại cảm giác được sự huyền diệu của chúng. Chắc là phải có vị cao nhân nào đó đã chế tác nơi này rồi, chẳng lẽ là Thiên Cảnh thánh nữ?

Vưu Nhi siết chặt tay hắn, thần thái khích động vô cùng.

- Chúng ta đến đây đã bao lâu rồi?

Lưu Sâm bỗng nhiên cảm thấy bất an. Nơi này huyền diệu như thế, quả thật không giống với nhân thế. Cả bản thân hắn cũng hoàn toàn quên hết thời gian, không biết mình đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?

Vưu Nhi chìa hai ngón tay ra.

- Hai....ngày?

Lưu Sâm cẩn thận hỏi lại. Nếu là hai năm, thì e nguy mất. Bởi vì thời gian hai năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Trong hai năm đó, Cách Phù và Cách Tố sẽ rơi rất nhiều lệ, chỉ có mình mới biết được họ mà thôi.

Vưu Nhi do dự hơi lâu, sau đó lại...gật đầu!

Trong thời gian nàng do dự đó, Lưu Sâm hồi hộp vô cùng. Khi vừa thấy nàng gật đầu thì hắn chỉ muốn ôm lấy nàng rồi hôn chụt một cái.

Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Lúc này bỗng thấy Vưu Nhi chạy đi, dáng "chạy" của nàng vẫn thướt tha như tiểu thư khuê các vậy. Sau đó thì nàng biến mất ở phía sau.

Nhưng không lâu sau đó thì nàng lại trở về. Vừa trông thấy nàng thì Lưu Sâm ngây người ra. Trên tay nàng có một cái khay bằng bạch ngọc, trên khay lại có một chén rượu cũng bằng bạch ngọc, và bên cạnh đó lại còn một trái hồng quả nữa.

Vưu Nhi nâng khay đến trước mặt hắn, Lưu Sâm lườm lườm nàng, rồi nói: - Ta phải đi xem một chuyến mới được. Nếu nói ở phía sau có một vườn quả thì ta không phục đâu!

Không phục thì cũng phải phục! Bởi vì khi vừa ra khỏi tòa thạch thất lớn này, hắn liền ngây người ra. Vầng thái dương ở trên đầu rải xuống mặt đất những tia nắng chói chang và ấm áp. Một tòa sơn cốc xinh đẹp đang hiện ra trong mắt hắn, một con suối chảy qua trung tâm sơn cốc, hai bên đều có hoa tươi nở rộ, phảng phất như không bao giờ héo đi vậy. Ngoài ra còn có rất nhiều cây sai quả. Những cành cây nặng trĩu trái cây rũ xuống đất thật thấp, cành nào thấp nhất cũng chỉ cách mặt nước có vài thốn thôi. Những quả hồng xinh đẹp, trông rất giống đôi môi anh đào của mỹ nhân. Dòng suối phong lưu thỉnh thoảng nhảy bật lên, dường như muốn hôn môi với những trái hồng quả đó, nhưng nó vĩnh viễn không với tới được. Vì thế mà dòng nước cứ nhảy bật lên hoài mà không biết mỏi mệt bao giờ, những đôi môi đỏ mọng kia chính là niềm cám dỗ vô bờ bến của nó....

Lưu Sâm kinh ngạc quay đầu lại. Lúc này Vưu Nhi đang trầm mình trong nước, đôi môi đỏ mọng của nàng cũng là một niềm cám dỗ rất mới mẻ!

- Không ngờ ở trong hải vực lại có một hòn đảo thế này. Chắc ta phải từ chức Phong thần thiếu chủ để về hưu cho sớm quá!

Lưu Sâm tự lầm bầm nói với mình: - Đối với hải vực dưới quyền của mình mà ta lại chẳng quen thuộc chút nào!

Hắn sớm đã quên mình vốn đã không còn là thiếu chủ nữa rồi.

Nhìn bầu trời sáng sủa, Lưu Sâm nhìn tiểu mỹ nhân bên cạnh rồi nói: - Ta muốn lên không trung mà nhìn một chút, muốn đi với ta không?

Vưu Nhi nghe hỏi thì ánh mắt liền hiện nét hưng phấn vô cùng. Nàng hưng phấn nhìn hắn, nhưng lại cũng có vẻ ngờ vực, dường như muốn nói rằng: "Thôi đi, ta là nhân ngư, chứ đâu phải là chim!" - Mà nói cho cùng thì đây cũng đâu phải là lần đâu tiên ta ôm ngươi!

Lưu Sâm chìa tay ra, rồi nói tiếp: - Lại đây nào, chúng ta đã chơi đùa ở dưới biển rồi, và cũng đã chơi đùa ở trên đất liền rồi. Bây giờ chính là lúc lên trời để chơi đùa đây!

Nói xong, hắn liền ôm lấy Vưu Nhi mà bay lên không. Vưu Nhi kinh hãi ôm chặt lấy cổ hắn, sau đó lại cẩn thận quan sát xung quanh. Đôi mắt to tròn của nàng thoáng cái đã mở thật lớn. Ở phía dưới có rất nhiều sương mù vây quanh lấy hòn đảo nhỏ này, mà bên ngoài hòn đảo cũng có rất nhiều vách núi cao và dựng đứng bao quanh lấy nó. Bốn phía đều là vách đá dựng đứng, cao hơn mặt biển ít nhất cũng tới mấy trăm trượng, trông nó tựa như một thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng lên trời vậy.

Lưu Sâm tự lầm bầm: - Vách núi cao như vậy thì đứng trên biển phải trông thấy chứ, tại sao ta lại không phát hiện ra hòn đảo này nhỉ?

Thân ảnh của hắn di động ở trên không, tốc độ cực nhanh, rốt cuộc hắn cũng tìm được đáp án cho mình: - Ta biết rồi, thì ra là vì màu sắc của những vách núi này. Nó quả thật là màu sắc ẩn hình của thiên nhiên!

Màu sắc của những vách núi này rất kỳ quái. Trong lam có trắng, là một sự thống nhất rất hài hòa. Nó hoàn toàn không khác biệt gì với trời xanh mây trắng cả. Nếu từ xa nhìn đến, nơi này chỉ có một màu trời và nước, chứ không có chút dấu vết của hòn đảo nào cả. Người ta chắc chắn sẽ hiểu lầm nơi đây chỉ mây trời và nước mà thôi. - Quả thật là một địa phương tốt!

Lưu Sâm cười ha hả, nói: - Tương lai, ta sẽ xây một ngôi biệt thự ở đây cho mình!

Lưu Sâm cúi đầu nhìn xuống, hắn bắt gặp đôi mắt của Vưu Nhi đang mở ra thật to và còn tràn ngập nét hưng phấn nữa. Lưu Sâm mỉm cười nói: - Nếu xây biệt thự ở đây, tất nhiên ngươi cũng có thể đến ở. Nơi này chính là đệ nhất kỳ quan!

Tại đây, hắn có thể tiến nhập vào không trung, mà mỹ nhân ngư cũng có thể tiến nhập vào đại dương. Người và cá có thể ở chung với nhau tại một nơi, đó chính là đệ nhất kỳ quan!

Sắc mặt của Vưu Nhi biến thành đỏ bừng, đôi mắt hấp háy vài cái, dường như muốn hỏi: "Thật chăng?"

Lưu Sâm nhìn xung quanh để định phương hướng, sau đó liền lao về hướng tây bắc. Sau khi vượt qua hơn năm trăm dặm, phía trước liền nhìn thấy đất liền. Nơi đó chính là đất liền của Già Mạc thành. Lưu Sâm hạ thân xuống biển, nước biển bỗng dâng lên và ôm lấy hai người. Hắn cất tiếng hỏi: - Thế nào, không trung rộng mênh mông lắm phải không?

Tiểu mỹ nhân ngơ ngác nhìn hắn.

- Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi quên luôn cả gật đầu hay lắc đầu rồi sao? Chắc không phải bị dọa chết khiếp đấy chứ?

Vừa nói, Lưu Sâm vừa điểm điểm nhẹ lên chót mũi của nàng vài cái.

Vưu Nhi hơi rụt đầu lại, khuôn mặt liền đỏ bừng lên.

- Ta phải đi rồi!

Vưu Nhi nghe vậy thì vành mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ nhắn chợt siết chặt bàn tay của hắn. Động tác mang đầy nhân tính hóa đó khiến cho nhịp tim của Lưu Sâm đập mạnh. Hai đôi mắt tiếp xúc với nhau, Vưu Nhi liền bẽn lẽn cúi đầu xuống. Chỉ nghe thanh âm ôn nhu của nam nhân vang lên: - Tiểu mỹ nhân, hãy trở về nhà của ngươi đi, đừng làm ta lo lắng!

Vưu Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó nàng khẽ gật vài cái. Nàng không muốn hắn lo lắng!

- Đi đi, ta chờ ngươi đi hẳn rồi mới đi.

Nói xong, Lưu Sâm liền buông tay ra, rồi đứng thẳng trên biển.

Vưu Nhi búng mình nhảy lên thật cao, ở trên không trung, nàng lộn một vòng rất đẹp mắt, sau đó thì "tõm" một cái, toàn thân liền rơi vào nước. Chiếc đuôi vàng chỉ khẽ quẫy một cái thì toàn thân nàng đã lướt nhanh về phía trước.