Mãi cho tới trời sáng, khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của tôn nữ thì trong lòng có vài phần cảnh giác. Đó là biểu tình của luyến ái, chẳng lẽ tôn nữ của mình cũng giống như các nữ sinh khác của học viện hay sao? Chẳng lẽ nha đầu này đã thích Na Trát tiên sinh rồi sao?
Nếu đúng là vậy thì tại sao lại không tạo điều kiện cho y chứ? Nếu mình có thể trở thành nhạc phụ đại nhân của vị thần nhân ấy, vậy thì mình sẽ hiển hách biết bao. Nhưng việc này thật khó khăn vô cùng. Ở trong học viện, nơi nào cũng có nữ sinh, nghe nói còn có người cố tình trưng diện cho thật đẹp rồi đi tới đi lui ở trước cửa phòng của vị thần nhân kia. Đã vậy lại còn thêm nàng tôn nữ của Tô Nhĩ Tát Tư đại công nữa, nữ hài tên là Khuê Lệ gì đó, mới sáng sớm mà đã đến đây hỏi thăm nơi trú thân của hắn nữa chứ, vậy là ý gì?
Muốn tranh cháu rể với bản viện trưởng sao?
Nếu ông ta biết được mình đã sớm là nhạc phụ đại nhân, không biết ông ta sẽ không hay cười?
Sáng sớm, Cách Phù nhẹ nhàng mặc y phục vào. Khuôn mặt đỏ ửng cho thấy nàng đang thỏa mãn đến bậc nào, nhưng đồng thời trong ánh mắt cũng có nét do dự, bởi vì nàng cảm thấy mình hơi thiếu ý tứ, bởi vì tối qua là ngày đầu tiền nàng không có ngủ tại phòng Cách Tố. Khi tình lang vừa trở về thì nàng liền quên lãng mất tỷ tỷ ngay, và chỉ biết triền miên khoái hoạt với tiình lang thôi. Dường như mình hơi có lỗi đấy. Tiểu nha đầu đơn thuần vừa mặc y phục vừa thấy áy náy trong lòng.
Còn Cách Tố thì sao? Khi vừa tỉnh dậy thì cũng thấy đỏ mặt vì câu nói sau cùng của mình. Tình lang quả thật ở lại với mình và còn ôm mình ngủ cả đêm. Còn Cách Phù thì sao? Tiểu nha đầu đáng thương đó, đau khổ chờ đợi tình lang bấy lâu nay, đến khi hắn trở về thì nàng ta lại càng cô đơn hơn. Làm một người tỷ tỷ như nàng mà có vẻ hơi ích kỷ, càng nghĩ thì nàng càng tấhy mình không phải.
Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Cách Tố, người thật sự cảm thấy có lỗi không phải là nàng, mà lại là tên sắc lang kia. Khi trời hoàng hôn thì hắn đã phong lưu khoái hoạt với Cách Phù, đến tối thì lại chui vào chăn của Cách Tố. Trong lòng hai nàng ít nhiều gì cũng biết tình lang của mình còn có nữ nhân khác, tuy họ không nguyện ý lắm nhưng cũng đã tiếp thụ việc đó, chỉ là không muốn trực tiếp làm rõ sự việc mà thôi. Chính vì các nàng không hỏi han tới đời sống riêng tư của hắn, nên mới để cho hắn chiếm thật nhiều tiện nghi. Chẳng những hắn có thể mặc lòng phong lưu khoái hoạt với hai nàng, mà lại còn khiến cho họ có cảm giác "tội lỗi" với người kia. Quả thật là cao thủ trong hàng cao thủ!
Lưu Sâm đang dương dương đắc ý đi tới đi lui ở trong phòng, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Lúc này chợt có tiếng gõ cửa vang lên, mà tiếng gõ lại có vài phần rụt rè.
Là ai vậy nhỉ? Mũi của hắn nghe được hương khí thoang thoảng. Tim của Lưu Sâm đập rộn lên, chẳng lẽ tối qua Cách Tố ôm ấp tình lang còn chưa đủ nên giờ mới sáng sớm đã tìm đến đây rồi? Mà chiếc giường ở đây cũng vừa lớn vừa êm nữa, rất tốt đây!
Thế rồi hắn khẽ đằng hắng một tiếng, rồi bước ra mở cửa. Khi cửa phòng vừa được mở ra, hắn liền hơi giật mình. Úi chà, ai vậy nhỉ? Tiểu cô nương thật là mỹ lệ, mà khuôn mặt lại đỏ bừng như thế, dường như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải....
Vị cô nương đứng ngoài cửa cúi người thi lễ rồi lên tiếng: - Na Trát tiên sinh, ngài còn nhớ ta chăng?
Thanh âm trong trẻo rất dễ nghe, Lưu Sâm sực nhớ ra nàng là ai, hắn gật đầu nói: - Ta nhớ rồi, ngươi là tôn nữ của đại công, tên là..... - Khuê Lệ!
Tiểu cô nương vội tiếp lời: - Trí nhớ của ngài thật là tốt...
Vừa nói tới đây, gương mặt của nàng lại càng đỏ hơn, thần thái có vẻ bất an, đôi tay khẽ vân vê tà áo. Trông nàng không mấy giống thiên kim đại tiểu thư của đại công chút nào. - Cô nương mỹ lệ hơn người, chỉ gặp qua một lần đương nhiên sẽ có ấn tượng!
Khuê Lệ nghe hắn khen, đôi mắt chợt lấp lánh quang mang, rồi thẹn vừa mừng, nói: - Na Trát tiên sinh...
Lưu Sâm thấy vậy thì vội ngậm miệng lại, sau đó chìa tay ra mời: - Mời cô nương vào phòng!
- Cảm tạ!
Khuê Lệ cất bước tiến vào trong, dáng dấp rất ưu nhã. Còn Lưu Sâm thì tất nhiên cũng phải tỏ ra dáng vẻ của thân sĩ mà bước theo sau.
- Có chuyện gì thế?
- Gia gia ta....gia gia ta muốn mời tiên sinh đến uống rượu. Không biết tiên sinh....có thể hay không?
- Chỉ là việc này thôi sao?
Lưu Sâm khẽ nhíu mày, chỉ mời người ta đến uống rượu mà phải sai đích thân tiểu thư đi mời hay sao?
- Dạ phải...chỉ có vậy thôi!
Chẳng biết tại sao, thủy chung Khuê Lệ vẫn không thể thả lỏng bản thân được. Nàng đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, hôm nay chỉ đến mời vị thần nhân này đi dự tiệc. Bản thân mình chỉ là một người truyền tin, vốn không cần phải sợ. Mình phải tự nhiên, phải giữ phong độ của thục nữ, như vậy mới là một cô nương tốt. Nhưng nàng khó mà làm được như thế. Mỗi khi ánh mắt sáng ngời của hắn nhìn đến mình thì nàng lại cảm thấy toàn thân nóng rần, nhiệt huyết như sôi trào, tim đập rộn lên, còn tay chân thì cảm thấy thừa thãi làm sao. Phong độ như vậy thật là quá kém, nhưng nàng càng muốn sửa thì lại càng mất tự nhiên. Tiểu cô nương chỉ muốn bỏ trốn thật mau. - Trước mắt vẫn chưa thích hợp để uống rượu!
Lưu Sâm bình tĩnh, nói: - Tình huống ở trong thành thế nào?
- Rất tốt!
Khuê Lệ khẽ hít vào một hơi thật sâu, rồi thốt: - Đa tạ tiên sinh!
- Đã tìm được hành tung của người Thánh Cảnh chưa? Ta không tin họ chỉ có bấy nhiêu người mà thôi, bởi vì đây là địa phương đầu tiên mà họ tiến nhập đại lục. - Bọn họ vẫn đang tìm kiếm. Xá ca sáng sớm đã ra ngoài rồi!
Khuê Lệ cố gắng lấy hết dũng khí, rồi nói: - Gia gia ta muốn....muốn....
Nàng ngập ngừng một lúc lâu mà vẫn không nói ra được là gia gia mình muốn cái gì.
Lưu Sâm hỏi lại: - Ông ta muốn sao?
Khuê Lệ lại đỏ mặt tía tai, nàng ấp úng nói: - Lão nhân gia muốn mời tiên sinh đến tệ phủ......và ở lại đó để chờ tin tức.
Lưu Sâm phì cười: - Thì ra là sợ ta bỏ chạy, nên muốn giam lỏng phải không?
Khuê Lệ vội vàng giải thích: - Không phải đâu, ngài hiểu lầm rồi! Chúng ta nào dám làm thế? Thật tình....thì....
Vừa nói, trên trán nàng vừa thấy lấm tấm mồ hôi.
Lưu Sâm thấy vậy thì động lòng trắc ẩn, cất giọng ôn nhu nói: - Ta chỉ đùa tí thôi, ngươi đừng khẩn trương!
Khuê Lệ ngập ngừng, cúi đầu nói: - Ta....ta trước kia không phải thế này, nhưng ta không biết tại sao hôm nay lại lúng túng như thế, vừa gặp ngươi thì đã.....khẩn trương ngay....
Bộ dáng của nàng thật là đáng yêu, lại pha thêm nét thẹn thùng. Một nữ nhân bị khẩn trương khi gặp một nam nhân, đó là vì nguyên nhân gì? Phải chăng đây cũng giống như buổi ước hẹn đầu tiên với tình lang? - Bộ ta đáng sợ lắm sao?
- Không phải!
Thanh âm của Khuê Lệ vang lên rất khẽ: - Ta....ta không sợ ngươi. Những kẻ xấu thì sợ ngươi, còn ta thì không sợ!
- Vậy thì được rồi!
Bầu không khí trở nên yên lặng, mãi một lúc sau Khuê Lệ mới lên tiếng: - Cảnh sắc mùa thu ở đại công phủ rất đẹp, ngài có muốn đến xem không?
Thanh âm của nàng rõ ràng đã hồi phục được sự tự nhiên vốn có. Có lẽ vì được Lưu Sâm cổ vũ nên rốt cuộc tiểu cô nương cũng điều chỉnh được tâm tình của mình, nhưng lời đó vừa thốt ra thì cũng kèm theo nét đỏ ửng ở trên mặt nữa. - Muốn chứ!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, rồi nói: - Nhưng đợi đến lúc tiêu diệt hết đám tàn dư của Thánh Cảnh, rồi khi đó ta mới có tâm tình để ngắm cảnh! - Ừm, vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé!
Khuê Lệ dũng cảm ngẩng đầu lên, đồng thời cũng dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của hắn, tuy rằng thân thể cũng hơi run run, nhưng ánh mắt của nàng vẫn lộ vẻ lưu luyến. - Phải chăng đây là một cuộc ước hẹn?
Bây giờ đến lượt Lưu Sâm lảng tránh ánh mắt của nàng.
- Ừm....
Có một thanh âm rất nhỏ đáp lại. Phải chăng đó là câu trả lời của nàng? Dường như nó là câu trả lời, mà dương như cũng không phải là câu trả lời. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa rất lớn vang lên. - A!
Khuê Lệ thụt lùi một bước, rồi nói: - Ngài có khách đến!
- Na Trát tiên sinh, ngài có ở trong đó không?
Một thanh âm rất rõ ràng vang lên. Lưu Sâm cười khổ, nói: - Là khách nhân sao? Tại sao không phải là chủ nhân chứ?
Ở tại học viện này, bất luận là ai cũng đều là chủ nhân, chỉ có Lưu Sâm là không phải. Lời này tuy có vẻ rất đơn giản và cũng để giải thích cho Khuê Lệ biết, nhưng nàng căn bản không hiểu được ngụ ý chính ở đằng sau câu nói đó.
Trong lúc hắn đang tiếp khách, bất luận là ai cũng không dám quấy nhiễu hắn, nhưng có một số người là ngoại lệ. Những người này hoàn toàn có tư cách tùy thời đổi khách thành chủ, thậm chí cũng tùy thời mà dạy dỗ hắn. Trước kia họ có thể làm được, bây giờ vẫn làm được, và sau này cũng sẽ vẫn làm được.
Cách Tố đứng trước cửa, nàng đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt rồi bình tĩnh hỏi: - Na Trát tiên sinh, nói xong rồi chứ? - Nói xong rồi! Nhị vị....cứ từ từ trò chuyện nhé!
Khuê Lệ đỏ bừng mặt rồi bước nhanh ra cửa. Nàng cố gắng bước chậm lại, trong lòng thầm nhắc nhở mình: Khuê Lệ, ngươi chỉ đến đây mời khách, không có gì mà phải xấu hổ. Ngàn vạn lần đừng lúng túng, để người khác phải chê cười!
Lời nhủ thầm này lập tức có hiệu quả. Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu nàng liền được thanh tỉnh lại. Khi bước đến ngưỡng cửa, nàng liền quay lại thi lễ, rồi nói: - Na Trát tiên sinh, gia gia ta sẽ chờ ngài!
Lời này và thái độ của nàng cho thấy hôm nay nàng chỉ đại diện gia gia tới mời khách thôi, chứ không có chuyện gì dính líu tới nam nữ cả.
Nói xong, nàng liền quay người rồi đẩy cửa bước ra. Ở bên ngoài có mấy nữ hài đứng ở xa xa mà nhìn xăm xói nàng. Khuê Lệ lại lần nữa cảm thấy lúng túng, tay chân thừa thãi không biết để đâu mới đúng. Nàng chỉ hận không thể nhảy một bước qua khỏi tường viện cho rồi. Chẳng lẽ gặp mặt hắn lại khó khăn vậy sao? Người kia sao ở học viện làm gì mà không ở lại đại công phủ chứ? Lần đầu tiên trong lòng tiểu cô nương dậy lên niềm oán hận đối với viện trưởng.... - Còn luyến tiếc à?
Cách Tố cất giọng u oán hỏi: - Có phải là muốn dọn đi không? Muốn đến đại công phủ để làm quý khách phải không? - Dọn đi à?
Lưu Sâm khẽ nhíu mày, nói: - Ý kiến này cũng không tệ....
Cách Tố đưa tay ra định nhéo vào hông hắn một cái thì chợt nghe hắn nói tiếp: - Nhưng đến tối thì lại không bỏ đi được. Nàng nghĩ thử xem, nếu buổi tối ta muốn âu yếm Cách Tố bảo bối của ta, vậy thì phải vượt qua nửa tòa thành....
Cách Tố nghe vậy thì nhoẻn cười thật tươi, nàng nguýt hắn một cái rồi nói: - Ai là bảo bối của ngươi chứ? Ta mới là không bồi ngươi....âu yếm a. Đồ xấu xa!
Nàng vừa nói xong thì đôi môi mọng ướt đã bị Lưu Sâm hôn lấy. Cách Tố khẽ giãy giụa, rồi nói: - Không cho hôn......muốn hôn thì cũng phải thay đổi bộ mặt đã, không thôi thật là khó chịu à nha.
Lưu Sâm sửng sốt, rời bờ môi của nàng rồi hỏi: - Sao phải đổi mặt?
Cách Tố âu yếm lườm hắn một cái, rồi nói: - Phải đổi lại gương mặt của nam nhân của ta mới được, không thôi thì ta cứ cảm thấy là....mình đang bị nam nhân khác chiếm tiện nghi của mình vậy. Cảm giác vừa là lạ, vừa khó chịu thế nào ấy.... - Hôn thì cũng đã hôn rồi, muốn đổi cũng đã trễ.
Nói xong, hắn lại hôn nàng tiếp. Lần này Cách Tố không tránh né nữa, mà nhiệt tình hôn đáp trả hắn. Một lúc lâu sau, nàng mới đẩy hắn ra, nói: - Gia gia ta muốn tìm ngươi để thương lượng. - Sao khéo thế nhỉ!
Lưu Sâm cảm khái: - Hôm nay tôn nữ của các đại thế gia đều đến mời khách, chẳng lẽ các bậc trưởng thượng đều biết rằng, khi mời khách thì cần phải dùng tới mỹ nữ là hữu hiệu nhất?
Bên hông hắn bỗng nhiên lại nhói đau, đồng thời lại có tiếng của Cách Tố vang lên cảnh cáo: - Không được suy nghĩ vớ vẫn, đặc biệt là với nữ hài lúc nãy, không được đánh đồng nàng ta với ta.
Dạ, nghe rõ, giảng sư!
Lưu Sâm cung kính đáp: - Nàng ta đương nhiên không thể giống với nàng được rồi. Nếu giống nhau thì lúc nàng vào đây, nàng ta hẳn phải đang nằm ở trên giường mới đúng....
Vừa nói tới đây, Lưu Sâm chợt trở nên khích động: - Bảo bối, phòng khách này rất tốt, mà giường cũng rất êm nữa, nàng thử xem....