Vừa xuất kích xong, Lưu Sâm lập tức lui lại, vừa khéo lại đến bên cạnh Yến Cơ. Lúc này sắc mặt của Yến Cơ cũng thay đổi hẳn. Nàng quay ngoắt lại, đồng thời cũng giơ tay lên cao. Phong thuẫn và Băng thuẫn cùng lúc được bày bố, hai đại cao thủ cấp thần cùng xuất tuyệt chiêu phòng thủ của mình.
Thiên địa biến sắc, luồng Hắc Ám mù mịt lồng lộn phủ chụp lấy toàn bộ không gian. Trong nháy mắt, bao nhiêu cây cối đều biến mất hết, băng tuyết cũng biến mất, toàn thể cây cỏ, phòng ốc, đình viện, cộng thêm những người đang có mặt, vv....tất cả đều bị luồng Hắc Ám mù mịt nọ thôn phệ. Nó không ngừng xoáy tròn vần vũ một cách chậm chạp ở trong không trung. Băng thuẫn ở bên ngoài chỉ còn lại một lớp khá mỏng, còn Phong thuẫn thì tất nhiên cũng đã co rút lại ở đằng sau Băng thuẫn và chỉ còn cách thân thể của hai người chừng năm thốn. Đây là cự ly phòng hộ mạnh nhất của Phong thuẫn.
Trong lúc nguy cấp, hắn không dám sử dụng Không gian ma pháp, bởi vì nếu chỉ có một mình hắn thì hắn sẽ không chút do dự mà sử dụng nó, nhưng tại đây còn có Yến Cơ nữa. Vì vậy mà hắn chỉ có thể sử dụng phương pháp truyền thống này mà thôi. Cùng lúc đó, phản ứng của Yến Cơ cũng nằm ngoài ý liệu của hắn, bởi lẽ Băng thuẫn lại vừa khéo có thể bảo vệ toàn thân của hai người, hơn nữa lại còn đủ sức để chống lại một kích tối hậu của Hắc Ám thần.
Bóng nhân ảnh xoay tròn trong không trung một vòng, sau đó liền rơi xuống đất. Lúc này ở dưới chân chỉ có màu xám nhạt. Sau khi luồng Hắc Ám khí vụ của Hắc Ám thần tan đi hết, một ngôi biệt thự lớn như vậy đã hoàn toàn biến mất, núi xanh nước biếc ở bốn xung quanh cũng biến thành một cảnh địa ngục. Các đệ tử do Hắc Ám thần mang tới đã bị chết quá nửa ở dưới tay hai đại cao thủ, số còn lại thì đều bị chết ở dưới một kích tối hậu của lão. Còn các đệ tử Thủy hệ cũng bị đồng chung cảnh ngộ, tất cả không còn lại một mống nào. Trong một phương viên trăm trượng chỉ còn lại hai sinh vật duy nhất, chính là Lưu Sâm và Yến Cơ! - Ta đã thật sự phản lại Ma Cảnh rồi ư?
Nhìn khung cảnh thê lương, thanh âm của Yến Cơ vang lên cũng mang theo nỗi thê lương y hệt như thế. Sự việc xảy ra quá nhanh, vốn không để cho nàng kịp chuẩn bị gì cả. Mấy phút trước, nàng còn là một trong lục đại chủ thần của Ma Cảnh, và việc tấn công đại lục chính là mục tiêu của nàng, nhưng bây giờ, nàng đã liên thủ với kẻ địch lớn nhất của Ma Cảnh, khiến cho thủ hạ của mình và của Hắc Ám thần đều bị tiêu diệt. - Ta nghĩ chắc là vậy!
Lưu Sâm nói: - Ta cảm thấy rất may mắn vì ngươi đã có sự lựa chọn này!
- Ta vốn không có lựa chọn!
Yến Cơ thở dài: - Bởi vì.....lão đã không cho ta cơ hội để lựa chọn!
- Hắc Ám thần đã chết, tin tức này sẽ sớm truyền ra ngoài. Đây chính là cơ hội tốt để trảm thảo trừ căn!
Lưu Sâm nói: - Bước tiếp theo nên làm thế nào, tất cả sẽ do ngươi quyết định!
- Ta biết ngươi muốn ta làm gì!
Yến Cơ ngửa mặt nhìn trời, rồi thốt với giọng xa vắng: - Nhưng có thể cho ta chút ít thời gian....để suy nghĩ hay không?
Ý của hắn tất nhiên là muốn nàng dẫn đường để tung một mẻ lưới quét sạch toàn bộ binh sĩ Ma Cảnh, đây đúng là cơ hội tốt nhất. Với thân phận của nàng, các binh sĩ Ma Cảnh đều biết rõ, nàng là một vị thần của Ma Cảnh. Những ai biết hành động phản bội Ma Cảnh của nàng đều đã chết sạch, do đó, sẽ không có ai nuôi địch ý với nàng. Bản thân kẻ làm phản có một lực lượng cường đại, lại thêm thân phận cao cấp, đó chính là những yếu tố trí mạng đối với bất cứ tổ chức nào, và việc này cũng có uy hiếp rất lớn đối với bất kỳ một kẻ nào ở trong Ma Cảnh. Đương nhiên, quyết định này cũng khó cực kỳ.
Lưu Sâm không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh. Mặc kệ thời gian khẩn cấp thế nào, mặc kệ cơ hội hiếm hoi tới cỡ nào, nàng cần có thời gian để chỉnh đốn suy nghĩ của mình, để điều chỉnh lại vai trò của mình. Dưới tình huống thế này mà nàng vẫn có thể biểu hiện lãnh tĩnh như vậy đã là hiếm có lắm rồi.
Có lẽ là mười phút đã trôi qua, hoặc có lẽ là hai mươi phút, hoặc cũng có lẽ lâu hơn thế nữa, những vì sao ở trên trời cũng dần lộ rõ, hoặc giả cũng do sương mù tan đi nên chúng mới xuất hiện trở lại. Rốt cuộc Yến Cơ cũng quay người lại, rồi từ tốn nói: - Na Trát Văn Tây, một khi đã đi bước tiếp theo, ta sẽ trở thành một kẻ mất gốc, một kẻ không nhà, không người thân! - Ngươi có biết một loại thực vật gọi là Bồ Công Anh hay không? Nó theo gió bay đi khắp thiên nhai, mặc kệ sẽ rơi xuống tại đâu, nó vẫn có thể mọc rể và nẩy mầm tại đó.
Lưu Sâm vươn tay ra: - Nếu như ngươi nguyện ý, đại lục này sẽ là nhà mới của ngươi!
Yến Cơ không nhìn bàn tay đang chìa ra của hắn, nàng chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong đôi mắt đó, rõ ràng có những nét chân thành. Một lúc lâu sau, Yến Cơ khẽ thở dài, nói: - Na Trát Văn Tây, không biết gặp được ngươi là may mắn cho ta hay là bất hạnh đây nữa?
Lưu Sâm cất giọng ôn nhu, nói: - Ta xin lỗi vì đã mang đến một đại biến cố trong đời cho ngươi! Nhưng ta chỉ muốn nói một câu, đó là bất kể thế nào, gặp được ngươi chính là sự may mắn lớn nhất trong đời của ta!
Lời này tuy có mang hàm ý quyến rũ, nhưng với tình hình thực tế, sau khi gặp được nàng, hắn đã giết được Hắc Ám thần một cách dễ dàng như thế. Còn nếu như không gặp được nàng, thì chuyện đó thật khó mà lường trước được.
Đôi mắt Yến Cơ lấp loáng quang mang, nàng hỏi: - Tại sao lại nói vậy?
Lưu Sâm đáp: - Ta có thể quen được ngươi ở trong tình huống này chứ không phải là quen trên chiến trường, đó chính là sự may mắn lớn nhất!
Nếu như quen biết nhau ở trên chiến trường, kết cuộc của họ sẽ là có một người ngã xuống, tuyệt đối không thể có chuyện cả hai đều sống sót mà đứng sóng vai nói chuyện thế này. Chính vì đã cùng nàng trải qua một ngày sinh hoạt như người bình thường, hắn đã nhìn ra được bản tính đơn thuần và hiền lương của nàng. Chức cao quyền trọng không hề thay đổi bản tính của nàng. - Kỳ thật ta cũng cảm thấy có chút may mắn!
Yến Cơ khẽ chớp chớp mắt: - Ngày hôm qua cũng là một ngày an lạc nhất mà ta chưa từng có trong đời. Với một ngày như thế, chúng ta cũng rất đáng ăn mừng! - Đó là sự may mắn của đôi phu thê người thợ săn kia, bởi vì họ đã gặp được ngươi! Và đó cũng là niềm hy vọng mà tất cả mọi người ở đại lục đều mong mỏi mỗi thời mỗi khắc.
Lưu Sâm nói: - Bọn họ vốn đặt hết hy vọng vào ta, nhưng ta biết, người có thể mang đến hạnh phúc chân chính cho họ là ngươi chứ không phải ta!
Yến Cơ trầm mặc không nói gì. Đúng vậy, với tình huống trước mắt, nàng đích thật mới là niềm hy vọng của đại lục.
Lưu Sâm lại nói thêm: - Nếu chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này, mỗi một người của đại lục đều sẽ biết ơn ngươi vô cùng! Bất luận ngươi đi đến đâu, nhất định ngươi sẽ có cảm giác như đang ở nhà mình vậy! - Ta không quan tâm đến chuyện đó!
Yến Cơ hờ hững nói: - Ta chỉ quan tâm tới một việc.....đó là ngươi đã bằng cách nào mà phát hiện được chân thân của Hắc Ám thần? - Tất cả đều nhờ vào Tật Phong nhãn của ta thôi. Dưới đôi mắt của ta, ẩn thân thuật của Hắc Ám hệ mới thật sự không cần phải đề phòng!
- Xem ra ta còn đánh giá thấp về ngươi!
Yến Cơ chậm rãi nói: - May là ngươi còn có môn tuyệt kỹ đó, bởi vì thuật ẩn thân của Thổ thần tuy khác với Hắc Ám thần, nhưng vẫn có dấu vết để truy tìm.
Lưu Sâm nghe vậy thì khóe miệng chợt lộ một nụ cười khẽ. Hắn biết nàng chỉ mượn đề tài này để chuyển hướng sang ý đồ chân chính mà thôi. Hễ đã có ý đồ tấn công Thổ thần, tức là nàng đã thật sự thay đổi lập trường!
Yến Cơ vẫn cất giọng đều đều: - Tuy có thể tìm ra được lão, nhưng biến hóa vẫn còn rất nhiều. Chúng ta cần phải làm thế này, thế này....
Trong gió đêm, thanh âm của nàng được ép xuống thật thấp. Hai người chụm đầu vào nhau bàn bạc say sưa. Trong lúc bị Ma Cảnh tấn công, các nhân sĩ cao tầng của đại lục hầu như mỗi thời mỗi khắc đều có hội nghị, họ họp bàn để tìm đối sách chống lại Ma Cảnh, nhưng tuyệt không có ai biết được, ở nơi tây bắc lạnh khủng khiếp này, vào lúc đêm khuya vắng lặng không có người thế này, hiện giờ có hai người cũng đang lập hội nghị; mà hội nghị này lại có số lượng người tham gia ít nhất từ xưa đến nay, nhưng khả năng có thể sẽ đạt được hiệu quả lớn hơn tất cả các cuộc hội nghị khác hợp lại, bởi vì hai người tham gia hội nghị đều là thần cả!
Nhưng họ cũng đều không phải là những vị thần bình thường!
oooOooo
Ở tây bắc có núi, núi cao vạn trượng. Trong núi có cốc, cốc không có tên, cốc vô danh!
Cốc vô danh, cốc sâu dốc hiểm.
Lúc này chợt có một bóng nhân ảnh như lưu thủy lướt lên dốc núi, sau đó thì bỗng nhiên dừng lại ở trên đỉnh núi bên phải. Dưới đó là một ghềnh núi sâu thẳm, thế rồi bóng nhân ảnh đó đột nhiên nhảy xuống vách núi. Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ người đó đến đây để tự vận hay sao?
Khi cái bóng đó còn cách mặt đất chừng một trường thì ở dưới đất đột nhiên có một cái bọt nước nở ra! Địa phương này vốn không có lấy một giọt nước, nhưng không ngờ lại có một cái bọt nước cao chừng hơn một trượng nở ra và đón lấy thân hình đang nhảy xuống của người kia. Đó chính là Yến Cơ. Nàng nhẹ nhàng đáp xuống bọt nước, mái tóc khẽ tung bay trong gió.
Bốn bề vốn không có ai, nhưng khi cái bọt nước kia vừa nở ra thì cũng có năm bóng người xuất hiện. Họ giống như những u linh chui ra từ lòng đất vậy. Năm bóng người cùng lúc cúi người chào: - Tham kiến Thủy thần!
Từ một nơi khác cũng có ba cái bóng như lưu thủy lướt tới, khi chúng vừa ngưng thật thì liền hiện ra ba gã trung niên hán tử. Cả ba cùng quỳ xuống và hô: - Chủ nhân!
Rõ ràng ba người này là thủ hạ của Thủy thần và đang lưu lại tại đây.
Yến Cơ cất giọng hờ hững, hỏi: - Thổ thần ở đâu?
- Thỉnh sang bên này!
Tám người cùng lúc lách sang một bên, để lộ một lối đi nhỏ.
Ma Cảnh ngũ thần xuất chinh, có lẽ chỉ có Thổ thần là không biết hưởng thụ nhất. Phong Thần và Hỏa thần đều chiếm lấy đại công phủ để làm nơi ở của mình, Thủy thần thì chiếm lấy một căn biệt thự có phong cảnh mỹ lệ làm nơi trú ngụ, còn Hắc Ám thần lại dùng huyệt động làm nơi ở. Tuy rằng nó không hào nhoáng, nhưng sự xa hoa ở trong huyệt động của lão tuyệt không thua gì cho các phủ đệ của đại công chút nào. Chỉ có Thổ thần là không có ở nhà cửa gì cả, mà lão chỉ dựng một tòa cung điện ở dưới đất. Tuy vậy, không một ai có thể thấy được ở trong tòa sơn cốc này lại có một tòa kiến trúc đồ sộ, mà người ta chỉ thấy được một bức thạch bích ở trước mặt này thôi, và ở bên dưới thạch bích chính là một thảo nguyên rộng lớn vô cùng.
Trên thảo nguyên không có người, nhưng khi Yến Cơ vừa đặt chân lên thảm cỏ thì ở phía trước liền thấy có một bóng thân ảnh xuất hiện ngay, y như là người đó vừa tách ra từ tấm thạch bích hoặc là mọc lên từ bãi cỏ vậy. Người kia có vóc dáng thon gầy và không cao mấy. Y chỉ lẳng lặng đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Yến Cơ, sau đó mới cất giọng thâm trầm hỏi: - Thủy thần, đêm khuya tự mình đến đây, phải chăng là có quân tình khẩn cấp?
Yến Cơ khẽ vung tay một cái, thế là lập tức có một luồng thủy vụ biến ảo khôn lường nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ không gian. Kế đó, Yến Cơ hạ giọng nói: - Quân tình đặc biệt, chỉ có thể để hai chúng ta biết mà thôi! - Tốt! Ngươi đã bày xong Cách âm bích! Bây giờ có thể nói được rồi!
Đây là một loại Cách âm bích rất ly kỳ, thanh âm ở bên trong tất nhiên không thể truyền ra ngoài, mà thanh âm của Thổ thần cũng biến thành rất kỳ quái, dường như lúc được lúc mất và vẫn không ngừng thay đổi liên tục.
Yến Cơ cười khẽ, rồi nói: - Nghe đồn Thổ thân cực kỳ cẩn thận, quả nhiên là thế! Khi đối mặt với ta mà ngươi vẫn không hiển lộ chân thân, chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy là thất lễ hay sao?
Thổ thần cười ha hả, nói: - Đó là tập quán suốt mấy thập niên qua, ngay khi gặp gỡ với lệnh tiên tôn, ta cũng không khách sáo hơn. Đừng nói chuyện vớ vẫn nữa, hãy vào chính đề đi....quân tình có biến cố gì? - Trước tiên, ta muốn thử xem có tìm được ngươi không đã!
Yến Cơ thản nhiên cười rất tươi, đồng thời, bàn tay khẽ động, tiếp theo là một tia nước được bắn về phía bên trái, mà ở đó chỉ là một khối nham thạch rất tầm thường.