- Có một gã thiếu chủ nào đó của Thánh Cảnh vừa xuất hiện!
Tư Tháp nói: - Gã này là một kẻ phong lưu hiếu sắc và lại vô sỉ nữa. Học viện chúng ta đã có ba nữ sinh bị hại rồi!
Cách Tố nghe vậy thì sắc mặt đại biến. Đây là việc mà nàng lo sợ nhất. Chết cũng không có gì đáng sợ, nhưng việc bị vũ nhục lại là việc mà nàng hận nhất. Nay đệ đệ đến đây nói cho nàng biết chuyện này, hiển nhiên là muốn nhắc cho nàng biết, ngay cả gia gia cũng không có biện pháp để bảo vệ tôn nữ của mình được.
Tư Tháp nói tiếp với một thanh âm cực kỳ lạnh lẽo: - Điều càng đáng hận hơn là học viện của chúng ta lại có một tên đồng lõa cực kỳ vô sỉ! Tên này bây giờ đã trở thành tay sai hạ tiện của Thánh Cảnh.
Cách Tố không cần suy nghĩ mà phun ra một cái tên: - Là Á Sắt?
- Đúng là tên Á Sắt chết bầm đó!
Tư Tháp chậm rãi thốt: - Đệ sẽ giết hắn, nhưng trước khi giết hắn, các người ngàn vạn lần đừng dây dưa tới hắn!
Giết gã? Đôi mắt của Cách Tố sáng bừng lên, nàng hỏi: - Có cơ hội hay không?
Tư Tháp trầm giọng, đáp: - Tất nhiên sẽ có! Nếu không thì đệ cũng sẽ tự tạo ra cơ hội thôi. Mục đích chỉ có một: thanh trừ phản đồ, bảo vệ oai danh của Hoàng kim tổ hợp.
Cách Tố gật đầu, nói: - Nếu như muốn bảo vệ oai danh của Hoàng kim tổ hợp thì kh6ong chỉ có một tên đáng chết đó thôi, mà có tới bốn tên lận.
Hỏa hệ, Thổ hệ, lại thêm Kiếm hệ, chỉ có ba người. Vậy người thứ tư là ai? Đó là Thủy hệ đạo sư Ước Khắc Tốn! Nếu như nói Á Sắt là kẻ bại hoại trong hàng ngũ học viên, vậy thì Ước Khắc Tốn chính là một tên bại hoại trong hàng ngũ đạo sư rồi; hơn nữa, lão còn tệ đến mức không thể nào tệ hơn được nữa, tệ đến mức tột cùng, bởi lẽ lão chẳng những là tay sai của Thánh Cảnh, mà còn là tay sai của học sinh của mình nữa.
oooOooo
So với bầu không khí như dầu sôi lửa bỏng tại Tô Nhĩ Tát Tư học viện, tòa sơn cốc ở miền tây bắc thì lại rất bình thản. Bình minh mỹ lệ đang dần ló dạng tại chân trời, phảng phất như đến từ bên trong sơn cốc vậy. Lá cây ở quanh đó đang chuyển dần sang màu đỏ. Lúc này trời còn sáng sớm, những giọt sương long lanh như muốn rời khỏi đầu cành cây ngọn cỏ, chúng mang theo niềm háo hức và ngượng ngùng đối với đại địa, đồng thời cũng có sự quyến luyến không nỡ rời xa đối với những nơi mình đã bám víu vào lúc đầu.
Người thợ săn đang bước đi trên con đường mòn còn ướt sương sớm mai. Lúc này trong lòng y tràn trề hạnh phúc, bởi lẽ thê tử của y đang sắp sửa lâm bồn. Trong những trường hợp thế này, bất kỳ một nam tử nào cũng sẽ lo chuẩn bị thật tốt cho thê tử của mình. Ngay cả loài động vật cũng biết phải chuẩn bị thức ăn đầy đủ cho thê tử của mình nữa kia mà.
Khi bóng dáng của người thợ săn vừa khuất hẳn, Lưu Sâm liền mở cánh cửa gỗ của mình ra, vừa khéo ở phía đối diện cũng lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ. Hai người dường như càng lúc càng rất ăn ý với nhau, họ vừa nhìn thấy đối phương thì đã mỉm cười rất tự nhiên. Bên trong huyệt động chợt có vài tiếng lách cách vang lên. Chắc có lẽ vị nữ chủ nhân hiếu khách kia đã xuống đất và lúc này đang chuẩn bị bữa ăn sáng cuối cùng cho khách nhân của mình. Sau khi dùng xong bữa sáng, hai người họ sẽ lên đường. Trong biển người mênh mông, họ chỉ là hai người khách qua đường mà thôi.
Bỗng nhiên có tiếng kêu thảm truyền tới. Lưu Sâm chợt biến sắc, bởi lẽ hắn nhận ra tiếng kêu thảm đó là của người thợ săn nọ.
Nữ hài cũng biến sắc!
Thân ảnh của Lưu Sâm chợt phóng lên cao, sau đó liền gập lại một cái, thế là toàn thân của hắn liền phóng về phía rừng tùng ở phía trước thật nhanh. Khi hắn vừa đến bìa rừng, chợt thấy hai bóng người lướt đi loang loáng như nước chảy mây trôi vậy. Nhìn cách họ di hành, thật là cực kỳ tự nhiên, hầu như đã cùng hòa thành một thể với vạn vật ở đây vậy. "Vù" một tiếng, thân ảnh của Lưu Sâm bỗng tăng tốc, sau đó thì đột ngột dừng lại tại hiện trường. Ở trong bụi cỏ phía trước, có một người đang lẳng lặng ngã nằm ở đó. Y chính là gã thợ săn trẻ tuổi kia. Tại nơi yết hầu của y đang có máu chảy ra như suối. Lưu Sâm vội thò tay ra, hắn định cầm máu cho vết thương, nhưng khi chưa kịp làm việc đó thì đã vội ngừng lại; bởi vì hắn thấy vết thương kia không còn cứu được nữa, không ai có thể cứu người thợ săn đó nữa. Y chết chắc rồi!
Lại thêm một tiếng "vù" vang lên, bên cạnh Lưu Sâm liền thấy xuất hiện thêm một người, kèm theo là một làn hương thơm ngát. Lưu Sâm quay phắt đầu sang, thì ra người vừa đến chính là nữ hài kia. Trên mặt nàng ta đang tràn ngập nét bi ai vô tận, đồng thời đưa mắt ngơ ngác nhìn người thợ săn sắp chết đang nằm dưới đất.
Trong rừng tùng chợt có tiếng cỏ lay động, thì ra hai người kia đã trở lại. Ánh mắt của họ lướt qua người Lưu Sâm với nét lặng lẽo và âm trầm, nhưng đến khi họ vừa nhìn thấy nữ hài đứng bên cạnh hắn thì chợt chấn động. Thân thể của hai người lập tức như mềm nhũn ra, cùng lúc quỳ xuống rồi hô lớn: - Chủ nhân!
Sát khí trong đôi mắt của Lưu Sâm chợt biến mất, thay vào đó là nét kinh ngạc cực kỳ. Hắn quay sang nhìn nữ hài bên cạnh mình mà nhìn đến ngây dại.
Nét ôn nhu trên mặt nữ hài sớm đã mất sạch, mà thanh âm cũng biến thành không có chút cảm tình nào. Nàng lạnh lùng hỏi: - Người nọ là do các ngươi giết? - Dạ, chủ nhân! Chúng thuộc hạ ra ngoài tìm chủ nhân, nhưng tên tiện nô đại lục này....
Hai gã chưa kịp dứt lời thì nữ hài đã khẽ búng tay một cái, tiếp theo là một tia thủy khí như mưa phùn đột nhiên bắn vào hai gã. Thế là hai gã lập tức biến thành hai băng nhân. Nữ hài lại vung tay lên, hai băng nhân kia liền từ từ bốc lên cao, tiếp theo thì "bùng" một tiếng, cả hai bị đều hất văng vào sườn núi đối diện, khiến cho băng bị vỡ tan tung tóe khắp nơi. Trên thân hai gã cũng xuất hiện vô số vết máu, kèm theo tiếng kêu thảm vang lên. Cả hai vội vàng nhảy dựng lên, sau đó lại quỳ mọp xuống đất, đồng thanh kêu: - Chủ nhân....
Nữ hài không ngừng thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Trông nàng có vẻ khích động phi thường.
Bỗng nhiên bên cạnh có tiếng vang lên: - Thủy thần các hạ trẻ tuổi như vậy, thật là ngoài ý liệu của bản nhân. Mà trình độ diễn kịch giỏi như thế lại càng khiến người ta bất ngờ hơn!
Thủy thần? Đây là một trong ba đại chiến thần của Ma Cảnh, tức Thủy thần ư?
Chỉ có giải thích này là hợp lý nhất mà thôi. Hai người này đều cùng cấp bậc đại ma đạo giống như Tật Phong sứ, mà chúng đối với nữ hài này lại cung kính như thế, vả lại còn xưng hô nàng là "chủ nhân" nữa. Vậy thì chỉ có thể giải thích như trên là đúng nhất thôi.
Thân thể của nữ hài thoáng hơi chấn động. Bỗng nhiên từ phía sau có một thân ảnh lảo đảo chạy tới, kèm theo tiếng thét chói tai. Người kia vừa chạy ào tới bên cạnh thi thể của người thợ săn, vừa cất tiếng khóc thét rất bi ai. Thì ra người đó chính là nữ chủ nhân hiếu khách. Mới hôm qua thôi, nàng ta còn hạnh phúc như vậy, thỏa mãn như vậy, nhưng vào lúc này đây, khi đối diện với thi thể đang nằm trên đất, tiếng khóc của nàng thật như muốn xé nát ruột gan người ta ra vậy.
Tiếng khóc chỉ mới phát ra được vài câu thì liền im bặt ngay, thì ra nàng ta đã ngất lịm đi rồi!
Người duy nhất mà nàng ta có thể nương tựa nay đã biến thành một cổ thi thể. Chỉ trong nháy mắt, phụ thân của hài tử trong bụng mình đã vĩnh biệt thiên cổ, vậy thì ngoài việc ngất lịm ra, nàng ta còn có thể làm được gì nữa chứ?
Lưu Sâm ngước mắt lên, lúc này vành mắt của hắn đã đỏ hoe, đồng thời tay cũng vung lên. Từ trong lòng bàn tay của hắn liền có một cổ gió xoáy bắn ra, mục tiêu chính là Thủy thân đang đứng gần đó.
Mặc dù là đang đối mặt với tam đại cao thủ, nhưng hai gã đại ma đạo kia không đáng sợ, mà kẻ đáng sợ duy nhất chính là Thủy thần. Nếu như công lực của Thủy thần cũng cao như Hỏa thần, vậy thì hôm nay nhất định sẽ có một trận ác chiến xảy ra rồi!
Thân thể của Thủy thần chợt di động, tựa như nàng đã biến thành một luồng sương vậy. Khi cơn gió xoáy vừa ập tới thì luồng sương đã lướt qua bên trái. Trường hợp này giống như người ta dùng sức mà đánh xuống dòng nước vậy. Thế rồi Lưu Sâm khẽ lật bàn tay một chút, toàn bộ thân thể cũng chuyển hướng, còn mấy ngón tay thì vẫn nhắm vào sau ót của Thủy thần. "Xoẹt" một tiếng, bàn tay của hắn đã xé gió mà chụp tới nhanh như chớp, chỉ cách ót của Thủy thần chừng năm thốn nữa thôi. Luận về tốc độ, không có ai là đối thủ của hắn, cả Thủy thần cũng thế!
Coi bộ một chưởng này có thể phá hủy hộ thân thuật của nàng rồi!
Thủy thần đột nhiên quát lớn: - Mau giúp ta hộ pháp!
Lời vừa dứt, ta nàng cũng vươn ra, nhưng không phải để ứng phó lại đòn tấn công của hắn, mà là chỉ vào người đang nằm dưới đất. Lúc này mấy ngón tay của Lưu Sâm hầu như đã chạm đến tóc của nàng, nhưng sau khi nghe tiếng quát của nàng thì lập tức dừng hẳn lại. - Hắn vẫn chưa chết, cần phải cứu trị ngay lập tức!
Thanh âm của Thủy thần vừa nhanh vừa gấp. Vừa nói, nàng vừa phóng ra một quầng sáng màu lam đậm về phía người thợ săn, sau đó thì quầng sáng đó lập tức chui vào cổ của y. Bên trong quầng sáng đó lại có một tia nước màu xanh biếc đang lặng lẽ xoay tròn. Khi nó xoay xong một vòng thì vết máu liền bị cuốn đi mất tăm. Khi nó xoay chuyển thêm một vòng nữa thì da thịt ở xung quanh miệng vết thương bắt đầu run lên, rồi nó lại tiếp tục xoay tròn, xoay tròn....
Lúc này trên trán nàng đã thấy lấm tấm mồ hôi. Mấy ngón tay của Lưu Sâm vẫn đang dừng lại ở sau ót nàng. Thì ra nàng đang cứu người! Hơn nữa, nàng hoàn toàn không hề phòng bị đối với hắn. Dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là làm hộ pháp cho nàng!
Mà hộ pháp cái gì? Chẳng lẽ còn có người dám quấy nhiễu nàng ư?
Chỉ có hai người đang quỳ trên đất kia. Chúng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, căn bản không hề cử động, dù chỉ một cử động rất nhỏ!
Sắc mặt của người thợ săn cũng đang lặng lẽ thay đổi, đầu tiên là nét tái nhợt, sau đó thì trắng bệch, rồi cuối cùng thì chuyến sang có huyết sắc. Thủy thần thu hồi quầng sáng màu lam lại, Lưu Sâm liền đưa mắt nhìn vào vết thương đáng sợ nơi cổ của người thợ săn, bây giờ trông nó không còn đáng sợ nữa, mà màu trắng của da thịt đã xuất hiện tại đó, dường như so với lúc trước thì còn có vẻ trắng hơn nhiều lắm.
Người thợ săn chậm rãi mở mắt ra. Y lộ vẻ kinh ngạc vô cùng, tiếp theo thì khẽ cau mày rồi cử động đôi tay, sau đó thì ngồi bật dậy hỏi: - Vừa xảy ra chuyện gì thế? Nương tử, nàng sao vậy?
Vừa hỏi, y vừa ôm chầm lấy thê tử của mình và kêu lên đầy sợ hãi.
Lưu Sâm mỉm cười, trấn an: - Tẩu tẩu tưởng huynh đã chết, nên sợ quá mà ngất đi thôi. Không sao đâu!
Người thợ săn ngơ ngác nói: - Huynh đệ, đại muội tử....dường như ta vừa đụng phải hai người....
Vừa nói, y vừa đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, nhưng hai người đang quỳ dưới đất thì bỗng nhiên không thấy đâu nữa, chỉ còn lại cảnh núi non quen thuộc mà thôi. - Đâu có ai!
Thủy thần cất giọng ôn nhu, nói: - Đại ca, hãy đưa thê tử của ngươi về trước đi!
Người thợ săn còn đang muốn nói nữa thì Lưu Sâm đã khoác tay, bảo: - Đại ca, huynh về trước đi!
Người thợ săn không biết sao hơn, chỉ đành bế thê tử của mình về trước. Trong rừng chỉ còn lại hai người lẳng lặng đứng đó. Một lúc lâu sau, Thủy thần khẽ thở dài hỏi: - Na Trát Văn Tây, rốt cuộc thì trận đấu giữa chúng ta không thể tránh khỏi phải không?
Lưu Sâm chăm chú nhìn nàng một lúc, rồi hờ hững nói: - Ngươi đã biết tên ta, vậy thì vấn đề này cũng không cần hỏi nữa!
Cũng giống như hắn đã xem nàng là đối thủ của mình vậy, giờ đây nàng đã hỏi lên câu đó thì cũng có nghĩa là đã xem hắn là đối thủ lớn nhất của mình rồi vậy. - Đúng vậy!
Thủy thần chậm rãi, nói: - Ta vốn không cần hỏi. Ngươi đã giết Hỏa thần và Phong Thần, bây giờ tất nhiên là đến phiên ta! Trái lại, là một trong Ma Cảnh lục thần, việc tìm ngươi và giết ngươi cũng là chức trách của ta!
Bỗng nhiên từ tòa sơn động ở phía trên chợt có tiếng kêu lớn vọng tới: - Huynh đệ, đại muội tử, các người đang nói chuyện gì đó? Lên đây mau, nàng tỉnh rồi....
Hai người vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, ở trên sườn núi chợt ló ra một khuôn mặt rạng rỡ tươi cười. Mặc kệ thân phận của họ thế nào, mặc kệ một khắc sau họ sẽ ra sao, vào lúc này, họ vẫn đang là huynh đệ tỷ muội của đôi phu thê nhiệt tình kia.