- Cứ ngồi đây từ từ phơi nắng nhé, để ta đi hóa duyên cho ngươi!
Nói xong, thân ảnh của hắn chợt lóe lên, sau đó thì đã thấy hắn băng qua rừng tùng và tiếp theo thì biến mất tăm hơi luôn.
Lưu Sâm vừa bỏ đi, mỹ nữ đang ngồi trên đất đột nhiên đứng dậy, tấm chăn lông rơi tuột xuống đất. Nàng vừa đứng thẳng trên đất thì đôi mày chợt nhíu lại, toàn thân run rẩy như muốn ngã xuống vậy. Nữ hài vội vàng đưa tay vịn lấy một thân cây gần đó thì mới đứng vững lại được. Xem ra nàng bị thương không nhẹ chút nào!
Sau khi hít sâu một hơi, nữ hài buông tay ra, cả người từ từ đứng thẳng lại. Dưới ánh mặt trời, đôi mày của nàng càng nhíu chặt hơn...
Bỗng nhiên ở phía sau có thanh âm truyền tới: - Đứng dậy làm chi vậy? Ngươi nên nằm nghỉ cho khỏe mới phải...
Lời nói vừa dứt thì đã thấy một thanh niên tuấn tú xuất hiện trước mắt, hắn đưa tay ấn vai nàng xuống, để nàng ngồi lại xuống đất.
Mỹ nữ thở dài, than: - Sao ngươi trở về....nhanh thế?
Người ta trở về sớm mà nàng cũng than nữa sao?
Nàng vừa than xong câu đó thì cả người đã bị ấn trở lại vào tấm chăn lông. Hắn còn tỉ mỉ quấn nàng lại như cũ và không chừa một kẽ hở nào. Lưu Sâm đích xác là rất giỏi về việc nắm bắt cơ hội.
Hắn mỉm cười, mà nụ cười đó trông cũng có mấy phần khả ái, nói: - Ta đã tìm được nhà của một gia đình thợ săn, và đã nhờ họ làm một bữa ăn đạm bạc. Trong khi chờ hợ nấu xong, ta không yên lòng với ngươi nên mới quay về sớm thế này. - Không yên lòng?
Mỹ nữ nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: - Có chỗ nào không yên lòng?
Lưu Sâm đáp: - Ngươi vừa mới bị thương xong, mà nơi này cũng không được an toàn mấy.
- Chẳng lẽ ở bên cạnh ngươi sẽ được an toàn sao?
Mỹ nữ này đúng là rất đơn thuần, dường như nàng không hiểu được dụng ý của hắn thì phải.
- Ta sẽ bảo vệ cho ngươi!
Lưu Sâm cười nói: - Nếu số phận đã cho chúng ta gặp gỡ, vậy thì ta cảm thấy mình cũng có cái nghĩa vụ đó! - Đa tạ ngươi!
Rốt cuộc mỹ nữ cũng thốt ra lời nên nói từ sớm. Nàng nhìn về phía cánh rừng, rồi nói: - Ngươi có thể dẫn ta đến nhà của gia đình thợ săn tốt bụng ấy không? Chúng ta có thể chờ ở đó. - Tất nhiên là được! Để ta bế ngươi đi!
Nói xong, hắn đưa tay ôm lấy cuộn chăn, tất nhiên là có cả nữ hài ở trong đó.
Mỹ nữ dường như có chống cự khe khẽ, nhưng tay hắn quá nhanh, tiếng vừa dứt thì tay cũng đã ôm cuộn chăn vào lòng, đồng thời còn buông ra một câu đánh giá: - Ngươi rất nhẹ! - Đa tạ!
- Ngươi cũng rất mỹ lệ!
- Đa tạ!
- Tại sao ngươi lại đến con sông này?
Để trả lời câu hỏi này, tất nhiên nữ hài không thể dùng hai chữ "đa tạ" để đối đáp, vì vậy mà nàng chỉ có thể đáp: - Để ngắm phong cảnh! - Thật đúng là một nữ hài khác hẳn những người khác. Ngươi thích ngắm phong cảnh, nhưng không sợ nguy hiểm à?
Thanh âm của nữ hài vang lên rất nhẹ: - Có lẽ chỉ có thần số phận mới biết được.....ta đến đây là sẽ gặp ngươi!
Thần số phận quỷ sứ ấy chứ! Tuy nhiên, câu trả lời mập mờ ấy lại có ý tứ khác. Có lẽ đây là câu trả lời đầu tiên đáp lại lời câu dẫn như cố ý mà cũng như vô ý của hắn lúc trước.
Sau mấy câu đối đáp, hai người đã băng qua rừng tùng. Tốc độ quả thật rất nhanh. Trước mặt đã thấy một căn nhà lá xuất hiện. Tuy đó là một mái nhà lụp xụp, nhưng địa điểm thì rất tốt. Trước nhà là một dòng suối nhỏ, phía sau lại có sơn động. Căn nhà lá này trông như là tấm bình phong cho sơn động ở phía sau vậy. Trên mái nhà có làn khói mỏng lượn lờ bốc lên, đúng là có người đang thổi cơm rồi.
Nơi này rất hẻo lánh. Nó cách con sông lớn kia khá xa. Lúc này Lưu Sâm gần như là chân không chạm đất. Hắn vốn không cần dùng nhiều sức, nhưng hắn lại đang lặng lẽ quan sát xem nữ hài kia có phản ứng thế nào. Đáng lẽ nàng phải có tia mắt kỳ dị mới phải, hoặc là khen ngợi hay tán thưởng gì đó, nhưng nữ hài này chỉ thản nhiên nhìn mặt hắn, dường như không hề chú ý tới sự thay đổi của cảnh vật xung quanh và cũng như không thấy ma pháp của hắn vậy.
Đây là một vị thiên kim tiểu thư sao? Những người ở trong thâm khuê, họ vốn không biết ma pháp là thứ gì, nhưng chẳng lẽ họ có hứng thú nhìn mặt hắn hơn là nhìn thấy ma pháp của hắn hay sao?
Bước đến gần căn nhà lá, một thanh âm vang lên làm cho khuôn mặt nữ hài đỏ ửng lên: - Ngươi đã mang nàng ta tới rồi à? Ta đang chuẩn bị mang cơm đến cho ngươi đây!
Là người quen của hắn à? Sao lại chịu giúp mang cơm tới cho hắn? Có phải là tình nhân của hắn hay không? Nữ hài vừa thắc mắc vừa đưa mắt nhìn sang người vừa lên tiếng, lúc này nàng liền loại bỏ những ý nghĩ kia đi, bởi vì người vừa lên tiếng là một nữ nhân rất phổ thông, mặc y phục vải bố, khuôn mặt tròn trịa, tóc thì lòa xòa, nước da thô ráp và mang một màu ngăm đen. Ngoài ra nữ nhân đó còn có một chiếc bụng to tướng nữa. Thì ra nàng ta là một phụ nhân đang hoài thai. - Đa tạ tẩu tẩu!
Lưu Sâm để nữ hài trong lòng đứng dựa vào cột, rồi nói tiếp: - Ngươi đi lại không tiện, sao có thể phiền ngươi đi đưa cơm cho....bằng hữu của ta chứ? Đa tạ! - Huynh đệ ngươi khách khí rồi!
Một thanh niên trẻ tuổi, dáng người khỏe mạnh bước ra. Gã cười nói: - Người sống ở trên núi không có gì tốt lành, thế nhưng ngươi vừa ra tay thì đã tặng ngay cho chúng ta mười kim tệ. Đó là một món tiền rất lớn!
Phải dùng tới tiền để trao đổi, vậy tức là đôi phu thê này không có liên quan gì với hắn rồi. Đó là kết luận của nữ hài.
Cơm được dọn lên, thức ăn không biết được làm từ món gì, có lẽ là mấy loại rau rừng, chỉ thấy nó có màu vàng kim, khói bốc nghi ngút và mùi thơi ngát xông vào mũi. Ngoài ra lại còn có vài bát canh. Phụ nhân nâng bát canh lên, rồi nói: - Nghe vị huynh đệ này nói, cô nương bị phong hàn, vậy hãy dùng bán canh gừng này trước đã!
Nữ hài đưa tay tiếp lấy bát canh, rồi thốt: - Đa tạ!
- Khoang đã, khoan đã!
Phụ nhân đỡ nàng rồi nói: - Để ta đút cho ngươi!
Nói xong, phụ nhân đỡ lấy nữ hài rồi nâng bát canh lên miệng nàng. Nữ hài hơi thừ người ra, nhưng chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng cũng từ từ mở ra.
Ở bên kia, hai nam nhân nhanh chóng thanh toán xong hai bát canh. Lưu Sâm lên tiếng hỏi: - Đại ca, ở đây không thích hợp ở lại đâu. Chẳng lẽ ngươi không biết Ma Cảnh và đại lục đang đánh nhau sao?
Lời này vừa thốt ra, hai nữ nhân cạnh đó cũng đều ngừng tay lắng nghe.
Thanh niên thở dài, nói: - Sao ta lại không biết chứ? Chẳng qua.....nàng....nàng đang hoài thai, thật không thể chạy nạn. Ta chỉ hy vọng nơi đây hẻo lánh sẽ không có ai tới đây....
Phụ nhân nhẹ giọng thốt: - Ta đã từng khuyên hắn, hãy bỏ đi một mình, nhưng hắn sống chết cũng không chịu đi... - Sao ta có thể bỏ đi một mình chứ?
Thanh niên bực tức, nói: - Ta một mình cô độc săn thú suốt hơn hai mươi năm, đến khi gặp được nàng thì nàng không hề tỵ hiềm ta, vậy sao ta có thể bỏ nàng mà đi được chứ? Huống chi trong bụng của nàng lại còn có hài tử của ta nữa? - Được rồi, chúng ta cùng ở lại là xong, vậy được chưa?
Phụ nhân liếc gã một cái rồi nói tiếp: - Nếu như ông trời có mắt, tất sẽ khiến cho hài tử của chúng ta được ra đời thuận lợi!
Tuy phụ nhân này có dung mạo bình thường, nhưng khi liếc mắt thì cũng có một loại phong tư khá đặc biệt. Có lẽ đó là hào quang của nhân tính cũng nên, và có lẽ đó cũng là hào quang của mẫu tính nữa!
Ăn cơm nóng xong, uống canh nóng xong, trên lớp chăn lông của nữa hài lại được phủ thêm một lớp da thú nữa. Lớp da thú này là do phụ nhân kia mang tới. Sau khi được phủ thêm vài lớp da thú, nữ hài cũng dần được khôi phục, chí ít thì sắc mặt của nàng cũng trở nên hồng nhuận hơn. Nét hồng nhuận của nàng không khác gì người ta, nhưng nó lại là màu hồng trong màu trắng, tựa như giọt sương hồng lóng lánh đậu trên nhánh cây trong buổi sáng sớm vậy. - Xem ra thân thể của ngươi đã được khôi phục rồi!
Lưu Sâm mỉm cười nói: - Có thể nói cho ta biết một việc hay không?
- Việc gì?
Nữ hài ngồi thẳng lưng, rồi hỏi.
- Đôi phu thê của người thợ săn kia không đi, vậy còn ngươi? Tại sao ngươi không đi?
Đây là thắc mắc từ lúc đầu của hắn, tới giờ mới dám hỏi.
Nữ hài đáp: - Ta cũng ở một địa phương bí ẩn, người nhà của ta cũng không muốn bỏ đi!
- Khó lòng rời bỏ quê hương à?
Lưu Sâm than: - Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, vậy có ai lại muốn rời bỏ quê hương của mình đâu chứ? Có muốn ta đưa ngươi về nhà không? - Không cần!
Nữ hài hơi chần chừ một lát rồi hỏi: - Ta muốn đi dạo trong sơn cốc một lúc, ngươi có muốn đi chung với ta không?
- Được lắm chứ!
Lưu Sâm vui vẻ đáp ứng: - Ngủ lâu rồi cũng nên đi lại cho thoải mái!
Thế là hai người ra khỏi phòng. Họ chậm rãi dạo bước trong sơn cốc. Đôi phu thê thợ săn nhìn theo bóng lưng của họ hồi lâu.
Phụ nhân lên tiếng: - Ngươi có thấy họ rất ân ái hay không?
- Đúng vậy, cũng giống chúng ta thôi!
Nói xong, gã vòng tay ôm lấy eo của thê tử, rồi nói tiếp: - Nếu không phải nàng đang hoài thai, chúng ta cũng có thể tản bộ như thế.
Phụ nhân ngã đầu lên vai phu quân, nói: - Phu quân, ta nghĩ hài tử của ngươi sẽ ra đời nhanh lắm thôi. Có thể là một, hai ngày nữa thôi. Mấy hôm nay hắn ở trong bụng ta mà không chịu an phận chút nào....
Những lời tâm tình của đôi phu thê này không lớn lắm, theo đáng lẽ thì người ở xa ngoài mười trượng sẽ không nghe được, nhưng không hiểu tại sao khóe miệng của Lưu Sâm chợt lộ ra nụ cười? Hắn mỉm cười thì không có gì kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ ở đây là trên mặt nữ hài đang đi kế bên cũng đỏ bừng lên như thế?
Lưu Sâm cười nói: - Với thời tiết thế này thì không có hoa nở! Chẳng lẽ cảnh sắc nơi đây có gì đặc biệt để cho một nữ hài như ngươi ngắm hay sao? - Chẳng lẽ nữ hài thì phải nhất định thích hoa hay sao?
Nữ hài phản bác: - Ta rất thích dáng vẻ hùng vĩ của dãy núi này, và cả lớp sương mù dầy đặc rất kỳ diệu kia nữa, và còn có dòng sông kia nữa. Ngươi xem, dòng nước chảy xiết như thế, khí thế biết bao?