Chương 257: Hà Long

Đại công nói: - Mọi người trong thành đều nói....nói là người của Ma Cảnh đã bị tiên sinh dọa cho sợ, nên chúng đã tự động rút lui! Nếu quả đúng như thế thì thật là tốt!

Tam nữ nghe vậy thì ai nấy cũng đều lộ vẻ khích động, nhất là Mạn Ảnh. Quan hệ giữa nàng và hắn vừa được làm rõ tối qua, bây giờ nàng đã là nữ nhân của hắn, cả gia gia và mẫu thân cũng đều công nhận mối quan hệ này. Nam nhân của nàng thật lợi hại, cả người của Ma Cảnh cũng sợ hắn mà rút lui, chẳng lẽ chiến tranh sắp kết thúc rồi sao? Thanh danh của hắn đang như mặt trời chính ngọ, không cần tăng thêm nữa, chỉ cần nguy cơ qua đi, vậy thì mọi chuyện đều rất hoàn mỹ.

Lưu Sâm chậm rãi lắc đầu: - Sự tình tuyệt không đơn gian như vậy đâu! Người của Ma Cảnh cũng không thể chịu thua dễ dàng như thế, nếu không thì Ma Cảnh đâu có gì đáng sợ chứ?

Theo từng lời nói của hắn, bầu không khí ở bên bờ hồ lại trở nên nặng nề. Đại công hạ giọng nói: - Ta cũng nghĩ như thế. Không biết đây có phải là một âm mưu hay không? Chẳng lẽ bọn chúng bỏ rơi những tòa thành đã chiếm được, để rồi trà trộn vào trong đại lục, sau đó sẽ ra sức phá hoại từ trong nội bộ của chúng ta? - Đây chính là chỗ lo lắng của ta!

Lưu Sâm nói: - Địch tối, ta sáng. Đó là điều tối kỵ của binh gia. Nhưng binh sĩ Ma Cảnh đông đảo, trong một đêm đã rút đi hết, dù sao cũng phải lưu lại chút vết tích mới phải. Hơn nữa, các cao thủ của Ma Cảnh xưa nay luôn tự trọng thân phận, những việc đại loại như trà trộn vào địch doanh vốn là những chuyện mà chúng ta làm được, nhưng đối với chúng thì vị tất đã muốn làm như thế. Ta chỉ hy vọng bọn chúng sẽ không làm những điều đó thôi....giờ ta đi đây!

Khi thân hình hắn đã bốc lên cao, tiếp theo thì ném lại một câu: - Ta đi phương bắc để thám thính một phen!

Lời vừa dứt thì thân hình của hắn lập tức biến mất, bốn người đứng dưới nhìn lên, thật lâu không nói gì.

Cuối cùng Mạn Ảnh cũng lên tiếng: - Gia gia, tôn nhi có dự cảm, lần này mới thật sự là nguy cơ của chúng ta. Có lẽ địch nhân sắp tấn công thật sự rồi cũng nên! - Mặc kệ bọn chúng muốn tấn công thế nào, hắn....hắn chính là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta!

Đại công đáp: - Ta thật mong hắn có thể lại xoay chuyển càn khôn lần nữa!

oooOooo

Mấy chục dặm lộ trình chỉ trong nháy mắt là qua, dọc đường có vài tốp người đang từ phương bắc quay về đội ngũ. Họ đều là hàng binh của đại lục. Từ trên miệng họ, Lưu Sâm đã nhận được một tin không tốt lắm, đó là khi các binh sĩ Ma Cảnh bỏ đi, chúng đều cưỡi phi ưng hoặc phi hổ, tất cả đều phi hành trên không mà rút đi. Rút lui bằng hàng không có hai ý nghĩa: một là không ai có thể đoán được điểm dừng chân kế tiếp của chúng. Chúng có thể trở lại Ma Cảnh, hoặc cũng có thể đáp xuống một nơi nào đó của đại lục. Hai là quá trình chúng bỏ đi quả nhiên không lưu lại chút vết tích nào.

Vào một buổi trưa, Lưu Sâm vượt qua muôn trùng sông núi của vùng tây bắc. Tại nơi hoang vu này, quả thật không thấy được một hình bóng của người Ma Cảnh cả. Ngoài vài tòa thành còn lưu lại hàng binh của đại lục ra, ngoài những bãi chiến trường đổ nát thê lương ra, một lực lượng đáng sợ như Ma Cảnh dường như chưa từng xuất hiện tại nơi đây vậy.

Tuy rằng đã lâu rồi hắn không còn bị thời tiết lạnh xâm nhập nữa, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy lành lạnh. Trong tam đại chiến thần của Ma Cảnh thì đã có hai thần bị giết. Điều này đúng là một sự đả kích tương đối lớn với Ma Cảnh. Vậy thì việc rút quân trong một đêm hẳn là có liên quan đến chuyện đó. Bọn chúng biết mình lợi hại, mà chỗ lợi hại nhất của mình là âm thầm tiến vào thành, những kẻ nào có thực lực kém hơn thì bị mình dùng một kích đánh chết ngay, còn kẻ nào có thực lực mạnh hơn thì lại không bắt được mình. Do đó, sau hai cuộc chiến, mình vốn đang như cánh buồm thuận gió, nay tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, kẻ địch trong tối, còn mình thì lại đang ở ngoài sáng.

Trong bọn chúng còn một vị thần. Nếu Thủy thần của tam đại chiến thần bắt chước theo hắn, vừa ẩn hình vừa tiến vào thành, rồi đại khai sát giới, vậy thì mình cũng thúc thủ vô sách thôi. Tuy rằng mình đã khai sáng ra biện pháp này, nhưng địch nhân cũng có thể mượn dùng kia mà. Do đó, hy vọng duy nhất hiện nay đó là Thủy thần không giống với Phong Thần và Hỏa thần. Y tốt nhất hãy là một kẻ tự phụ siêu cấp và chẳng thèm dùng tới phương pháp vô lại của mình.

Nghe nói chuyến này Ma Cảnh chỉ mới phái ra tam đại chiến thần, còn mấy thần nữa vẫn chưa xuất hiện, nhưng không có ai dám bảo đảm là họ sẽ vĩnh viễn không xuất hiện. Trong số những vị thần đó, chí ít có một người mà hắn biết là tương đối khó đối phó, Hắc Ám thần!

Còn có một vị thần khác thật sự ứng với câu "thành tất hạ, nhân tất sát" (gặp thành thì thành hạ, gặp người thì người chết), đó là Thổ thần! Với uy lực của một vị Thần thuộc Thổ hệ, trên cơ bản thì thành tường chẳng có gì đáng kể đối với y, hơn nữa, lão và Hắc Ám thần cũng đều giỏi thuật ẩn thân như nhau. Hắc Ám thần thì mượn không khí để ẩn thân, còn Thổ thần tất nhiên là dùng đất để ẩn thân. Trong khi đó thì Quang Minh thần chưa có tính uy hiếp gì, tạm thời chưa cần lo tới người này. Chỉ còn lại kẻ đáng sợ nhất là Ma quân, thực lực chắc chắn là phải trên các thần tới mấy bậc. Không biết tương lai của mình có sáng sủa tí nào không nhỉ?

Lúc này ở trước mặt Lưu Sâm đã thấy có một con sông lớn hiện ra. Tuy rằng hiện nay đang là đầu mùa đông, nhưng nước ở hạ du vẫn chảy cuồn cuộn, tạo nên một đám sương, phảng phất như dấu hiệu báo trước khi thời tiết kết băng vậy. Khi ở trong không trung, tuy không nghe được thanh âm gì, nhưng do cảm giác tự nhiên mà mơ hồ nghe được tiếng sấm đì đùng truyền đi xa tới mười dặm. Đây chính là hào khí không bị cản trở của thiên địa. Dòng đại hà có thể chảy một cách tự nhiên, điều đó thể hiện nên hào khí của nó. Tại sao lại không được chứ nhỉ? Mặc cho thiên hạ thay đổi bất ngờ, mặc cho lực lượng của Ma Cảnh có mạnh đến mức nào, sự tồn tại của nó ở trong thế giới này vẫn không thay đổi, chung quy vẫn là: "mạng ta là do ta, chứ không phải do người". "Vèo" một tiếng, Lưu Sâm đã đáp xuống yên ổn bên cạnh bờ sông. Gió lớn thổi lên, khiến cho những đóa hoa bay rũ xuống người hắn, nhưng chỉ bay được tới cách hắn chừng một trường thì liền đổi hướng. Từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy dòng sông chảy cuồn cuộn. Có đứng gần bờ sông thì mới thấy dòng đại hà mênh mông tới dường nào. Con sông này rộng chừng mấy dặm, nước sông tuy chảy xiết, nhưng vẫn rất trong suốt. Làn nước xanh biếc gần như cùng một màu với bầu trời xanh thẳm. Đây là mỹ cảnh tại nhân gian, và cũng là một nơi hoàn toàn tự do tự tại, không gì cản trở.

Bỗng nhiên ở giữa dòng sông nổi lên rất nhiều bong bóng nước, tiếp theo là một ngọn sóng cực lớn nổi lên. Nó ào ào cuốn về phía trước. Khi nó còn cách xa chừng mười trượng, Lưu Sâm đưa mắt nhìn thẳng vào nó. Không có gió mà sóng tự nổi? Tại sao sóng lại cuốn đến đây?

Sóng cuốn đến là vì hắn!

Đầu ngọn sóng chợt nhô cao, tựa như một hòn núi to lớn. Nó tựa hồ như muốn cuốn lấy hắn, như muốn đổ ập lên người hắn vậy. Lưu Sâm khẽ vung tay lên, một trận cuồng phong liền thổi lên, ngọn sóng lớn còn cách năm trượng liền dựng đứng lên rồi bị thổi bật ngược trở lại. Ngay lúc đó, chợt có một thân ảnh màu bạc đột nhiên phóng ra nhanh như tên bắn. Thân ảnh đó thật là dài, tốc độ lại cực nhanh, mà thủ đoạn tấn công lại rất lưu loát.

Lưu Sâm trợn mắt há miệng đầy kinh ngạc. Rồng!

Đây là loại sinh vật đã lâu rồi hắn không còn gặp nữa. Lúc trước hắn đã từng giết hai con rồng, con thứ nhất là dùng kế, đến con thứ hai thì bị ép phải dùng tới Toàn Phong chùy. Mỗi lần giết rồng là hắn đều gian nan tới cực điểm, nhưng bây giờ thì đã khác xưa rồi. Lúc này hắn lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Với thực lực hiện nay của hắn, rồng không còn là một loại động vật đáng sợ đối với hắn nữa, mà nó chỉ có thể mang đến một bữa ăn thịnh soạn cho hắn thôi. Thịt rồng! Tối qua đùa giỡn với Mạn Ảnh một lúc, tuy có cảm giác lâng lâng, nhưng thức ăn chỉ tạm qua bữa mà thôi. Nếu có thịt rồng, chắc tiểu cô nương kia sẽ hưng phấn lắm đây. Hay lắm, đại gia hỏa, ngươi đến tặng lễ vật tốt như thế, nếu không nhận thì chẳng phải là ta thất lễ lắm sao?

Trong tiếng cười ha hả, Lưu Sâm vung mạnh tay một cái, Phong kiếm!

Một kiếm quét ngang, khiến cho rất nhiều bọt nước bắn văng lên không. Nó chém qua cổ rồng rất ngọt, chỗ vẩy rồng bị chém liền nge vang lên tiếng ma sát chói tai. Cự long quẫy mạnh đầu, tựa hồ như bị đau chịu không nổi, nhưng Lưu Sâm cũng ngạc nhiên không kém. Công lực của hắn đã đạt đến tiến cảnh này rồi, vậy mà Phong kiếm của hắn vẫn không thể chém bay đầu rồng hay sao?

Trong lúc hắn còn đang sửng sốt, cự long đã ập tới trước mặt hắn rồi. Nó há miệng phun ra một mũi thủy tiễn vừa lớn vừa mạnh, phảng phất còn mang theo hàn khí của miền Nam cực nữa. Mũi thủy tiễn nhanh chóng biến thành Băng chùy, vừa gặp gió liền sản sinh thêm cả một võng Băng chùy, rồi sau đó liền vây quanh lấy hắn vào giữa. - Tốt!

Lưu Sâm quát một tiếng, đồng thời lại vung tay lên. Một cổ gió xoáy liền theo đó mà nổi lên. Gió xoáy lướt đến đâu thì Băng chùy liền vỡ tan đến đó. Tiếp theo thì "oành" một tiếng vang lên, trận gió xoáy nọ đã bay thẳng vào chiếc miệng còn đang há rộng của cự long. Gió xoáy vừa bay vào miệng thì cả thân con cự long liền dựng đứng lên, sau đó thì ngã ùm vào lòng sông, bao nhiêu bọt nước bắn lên tung cao tới mười trượng. Nó giẫy dụa đau đớn và không ngừng quẫy đuôi đập vào những tảng đá ở trên bờ, khiến cho chúng đều bị nát vụn. Nhưng trong lúc nó còn đang giẫy dụa thì Lưu Sâm đã lại vung tay lên, thế là chiếc đầu của cự long liền bay lên không.

Chiếc đầu rồng vừa rời khỏi cổ thì liền bắn mạnh lên không, sau đó lại một lần nữa rơi vào trong nước, nhưng trước khi rơi tõm xuống nước thì Lưu Sâm đã dùng Phong chi tác đón lấy nó. Hắn chỉ khẽ dùng sức một chút, thế là toàn thân con rồng đáng thương đó lại bay lên không, sau đó thì biến mất và không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Nó đã tiến nhập vào không gian của hắn, vừa khéo màu sắc nơi này lại hợp với màu sắc của nó!

Hầu như nguyên cả một con cự long đều tiến nhập vào không gian của Lưu Sâm, chẳng lẽ phần còn lại thì bỏ đi hay sao? Đâu có phí phạm như thế chứ. Cái đầu rồng đó mới đúng là thứ vô giá đấy chứ, bởi vì cái đầu đó có mang hai bộ phận tinh hoa nhất của con rồng: Long tinh và long nhãn!

Cầm Long tinh ở trong lòng bàn tay, Lưu Sâm say sưa ngắm nó đến mê mẩn. Đây là một hạt châu lớn màu trắng tinh, vừa trong vừa sáng. Ở bên trong ẩn ước dường như còn có một tia màu sắc như có như không nữa. Bảo vật! Đúng là bảo vật đây! Tuy rằng Thủy hệ đối với mình không có công hiệu lớn lắm, nhưng viên Long tinh này đúng là một món trân bảo đây mà. Nếu tặng cho nữ hài tử, e rằng nữ hài tử đó sẽ lập tức nhào vào lòng mình ngay thôi. Ai luyện Thủy hệ nhỉ?

Á Na thì sao? Nếu tặng cho tiểu cô nương đó, không biết nàng ta có tha thứ chuyện cũ cho mình không nhỉ? Tha luôn cả chuyện nhìn trộm nàng ta tắm chứ? Lưu Sâm cầm viên trân bảo quý giá tự đưa tới cửa này mà cười lớn đầy vẻ đắc ý.

Bỗng nhiên hắn cảm giác thấy xung quanh dường như có thay đổi. Dòng sông tự nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng. Vừa rồi nó còn chảy xiết như thế, nhưng sao bây giờ đã không còn nữa? Chẳng lẽ nước sông chảy xiết là vì con rồng này? Nay nó chết rồi thì dòng sông liền trở nên yên tĩnh?

Sai! Lúc này trên thượng du có tầng tầng lớp băng đang đóng kết lại, vừa rồi có băng sao? Hắn không hề chú ý, dòng sông đang chảy xiết sao lại có thể đóng băng chứ? Chẳng lẽ thời tiết lạnh tới mức đó sao?

Con sông này thật là kỳ quái! Trong sông có rồng đã là kỳ quái rồi, bởi vì đáng lẽ nó phải sống trong biển mới đúng, hoặc là sống tại một cái hồ lớn trong rừng không có vết chân người mới đúng, tuyệt không thể là ở giữa sông được. Tuy rằng nơi này không có nhiều người lắm, nhưng cũng không đến nổi quá ít. Chí ít thì ở bên kia khu rừng cũng có một tòa trang viện khá đặc biệt kia mà.

Rồng chui ra từ dòng sông, vậy ở dưới đáy sông có gì không nhỉ? Có trứng rồng hay không? Nếu có thì đúng là thu hoạch của hôm nay khá phong phú đấy. Long tinh thì tặng cho Á Na, long đản (trứng rồng) thì tặng cho Mạn Ảnh, để nàng thu làm con nuôi! Tiểu cô nương không cho bản thiếu gia cởi dây đai, vậy thì tặng cho ngươi nhi tử để vui đùa trước đã. Ha ha....ý kiến hay! Thế rồi chỉ nghe "tõm" một tiếng, hắn đã nhào luôn xuống sông.