Chương 255: Túy Quả Hay Xuân Dược?

Khuôn mặt của Mạn Ảnh chợt đỏ bừng lên, bởi vì nàng bỗng có một cảm giác rất thật, đó là mình đang bị một nam nhân ôm vào lòng, thậm chí trên vai nàng cũng có một bàn tay to lớn đặt lên đó nữa.

Mạn Ảnh khẽ nhắm đôi mắt lại, đồng thời thân người cũng hơi ngã ra sau, rốt cuộc hắn đã đáp lại nàng rồi.

Mặt trời dần ngã về tây, hai chiếc bóng vẫn giữ nguyên trạng. Lâu thật lâu, bàn tay của Lưu Sâm vẫn không di động loạn xạ, quả thật là hiếm có. Nguyên nhân chủ yếu là trong lòng hắn bỗng dấy lên một tia do dự, mà sự do dự đó là bởi vì nàng đã tự nguyện ngã vào vòng tay của mình!

Phải chăng nàng muốn báo ân với hắn? Là nàng muốn báo đáp lại cái ân hắn đã cứu mạng sao? Hoặc giả là nàng muốn báo lại cái ân đã cứu toàn thành? Hoặc có lẽ nàng chỉ có cảm giác sùng bái một vị anh hùng thôi? Cái ôm này chính là vòng tay ôm ấp đầu tiên sau khi hắn trở thành anh hùng đây!

Được cùng nữ nhân hoan ái chính là việc mà hắn rất thích, nhưng việc hoan ái giữamột người thường và một vị anh hùng thì lại khác biệt rất lớn!

Thế nhưng Mạn Ảnh lại không nghĩ nhiều như vậy. Vòng tay của hắn thật là thoải mái hơn so với tưởng tượng nhiều lắm, nó vừa ấm áp lại vừa thoải mái. Khi ở trong lòng hắn, nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều như không tồn tại nữa, tất cả mọi sự sợ hãi đều bay biến đi hết, bao nhiêu kỳ vọng cũng không còn, mà lúc này chỉ còn tồn tịa tình ý ngọt ngào mà thôi.

Bốn bề dần dần trở nên tối hơn. Mạn Ảnh khẽ ngọ nguậy ở trong lòng hắn, rồi gọi khẽ:

- Na Trát!

- Sao thế? Muốn về à?

- Không!

Mạn Ảnh hơi nghiêng người rồi hỏi:

- Đêm nay chúng ta ở lại đây qua đêm được không?

- Ngươi muốn vậy à?

Lưu Sâm hơi khích động. Một mỹ nữ chủ động muốn hắn ở lại qua đêm tại dã ngoại với nàng, ý vị đó thật là tuyệt diệu thế nào?

Mạn Ảnh lại đỏ mặt, nói:

- Chỉ là nghỉ ngơi qua đêm thôi....ngươi đừng nghĩ bậy....

Qua đêm thì có gì mà nghĩ bậy chứ? Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Được chứ, tất cả đều nghe theo ngươi. Chỉ là qua đêm thôi, nhưng có phải bây giờ cũng nên chuẩn bị cơm chiều rồi không?

- Ừm!

Mạn Ảnh khẽ dụi dụi đầu trong lòng hắn, rồi nói:

- Ta thấy mấy trái hồng quả ở trong không gian của ngươi rất là thơm đấy. Tối nay chúng ta ăn chúng được rồi.

Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt. Trái cây mà cũng có thể ăn thay cơm sao? Nàng ta muốn say ư?

- Sao hả?

Mạn Ảnh thấy lạ, hỏi:

- Chẳng lẽ những trái cây đó là bảo bối sao? Không ăn chúng được à?

Giọng nói của nàng có đôi phần ủy khuất. Mình đã cho hắn ôm rồi, vậy cũng kể là người của hắn rồi, vậy mà hắn cũng tiếc rẻ mấy quả trái cây sao?

- Trái cây đó....trái cây đó....

Lưu Sâm cười khổ nói:

- Sau mấy lần chứng nghiệm, mấy thứ trái cây đó quả thật ăn không được, trừ phi ngươi muốn bị say bí tỉ.

- Say bí tỉ?

Mạn Ảnh trợn đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, rồi đột nhiên bật cười khanh khách, hỏi tiếp:

- Bộ ăn chúng vào thì sẽ say sao?

- Đúng vậy, theo ta biết, một quả đó có thể so với một chén rượu mạnh và lớn.

Ngày trước Á Na đã ăn tới 3, 4 quả mà vẫn say bí tỉ. Một nữ hài có tửu lượng mạnh như nàng mà vẫn bị say như thế, vậy thì một quả ít nhất cũng bằng với một chén rượu lớn. Đương nhiên, sức rượu cũng phải mạnh hơn với loại rượu mà hắn và nàng đã uống thi ngày trước nhiều lắm. Do đó, hắn vẫn không dám đụng tới loại túy quả đó, tin rằng vị cô nương nhỏ bé này cũng lại càng không thể đụng tới được.

Mạn Ảnh chìa tay ra:

- Lấy ra đi!

- Muốn ăn thật à?

Lưu Sâm khẽ động tay một cái, lập tức có một hồng quả xinh xắn nằm ở trong lòng bàn tay của hắn. Hắn hỏi lại:

- Báo trước rồi nhé, vẫn còn muốn ăn sao?

- Bộ ngươi không thấy chúng ta cũng nên....say một bữa sao?

Mạn Ảnh cười thật tươi:

- Ta còn muốn mang thêm chút rượu tới đây nữa kìa, nhưng không ngờ ngươi lại có một loại rượu mới lạ như thế!

Nói xong, Mạn Ảnh cắt hồng quả làm đôi. Nàng đưa cho hắn nửa quả, còn mình thì tự cầm lấy nửa quả, sau đó nói:

- Nào, chạm ly đi! Chúc mừng ngươi thành công giết được hai đại chiến thần và trở thành đại anh hùng vĩ đại nhất của đại lục!

- Tửu lượng của đại anh hùng chỉ tàm tạm thôi, còn tửu lượng của ngươi thì thế nào?

Lưu Sâm vừa dè dặt chạm "ly" với nàng vừa hỏi.

- Yên tâm!

Mạn Ảnh mỉm cười thần bí, quả quyết:

- Chắc chắn sẽ không say!

Lưu Sâm cười ha hả, nói:

- Thật ra nếu say thì đã có sao chứ? Say thì chúng ta đánh một giấc thôi!

Mạn Ảnh nghe vậy thì lại đỏ mặt lên:

- Ngươi còn nói vậy.....thì ta không dám ăn nữa....

Say rồi ngủ, khi một nam và một nữ ngủ thì họ có cách ngủ rất đặc biệt. Tiểu cô nương tất nhiên là chung tình với hắn, nhưng vẫn chưa đến nỗi đó.

Hồng quả thơm ngào ngạt, so với lúc còn ở Mê cốc thì còn thơm hơn nhiều lắm. Loại quả này đúng là thần kỳ. Hái xuống lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu bị hư thối. Nó vẫn thơm và vẫn giòn như mới hái xuống vậy....

"Nửa ly rượu" đã thanh toán xong, thân thể quả nhiên hơi phát nhiệt. Đúng là rất lợi hại!

Tiểu cô nương càng lúc càng đỏ mặt hơn, cả sóng mắt cũng biến thành xuân thủy ba đào. Nàng kêu lên:

- Na Trát, đây là rượu gì thế này? Sao lại nóng như vậy?

- Rõ ràng là tửu lượng của ngươi không có bao nhiêu rồi!

Lưu Sâm nhìn dáng say rượu thật động nhân của nàng, rồi khó khăn nuốt ực một ngụm nước miếng. Thảo nào nàng ta lại muốn say như thế. Thì ra nàng ta tự biết sau khi say thì mình trông càng động nhân hơn lúc bình thường nữa. Có phải sức miễn dịch của mình cũng quá thấp hay không? Sao trong người lại bắt đầu có phản ứng nguyên thủy của một nam nhân thế này?

- A....đó không phải là rượu!

Mạn Ảnh đột nhiên kêu lên:

- Na Trát, ngươi cho ta...ăn xuân dược....ngươi xấu lắm!

Nói xong, nàng lại bổ nhào vào lòng hắn, đồng thời từ miệng cũng phả ra làn hơi thơm ngát, rồi cười nói:

- Ngươi sợ ta...không tốt với ngươi....nên mới dùng cách này sao? Ngươi thật là xấu!

Lưu Sâm ôm lấy tấm thân mềm mại của nàng, không ngờ chỉ trong giây lát mà tấm thân này liền trở lên nóng như lửa. Xuân dược? Đây đúng là triệu chứng đặc biệt của xuân dược rồi. Sao lại như thế chứ? Trời ạ, trái cây ở trong Mê cốc cũng là một loại mê luôn. Một khắc trước còn là rượu, nhưng một khắc sau đó thì đã biến thành xuân dược rồi ư? Tiểu cô nương ở trong lòng hắn khẽ ngọ nguậy thân hình, sau đó thì nàng từ từ áp đôi môi đỏ mọng của mình đến gần môi hắn rồi thì thầm:

- Ta sớm đã thích ngươi rồi, vốn không cần tới thứ này....

Bỗng nhiên một cỗ lực lượng xông lên ở trong nội thể của hắn, bao nhiêu suy nghĩ của hắn cũng trở nên sáng sủa như trước. Sức mạnh của loại xuân dược này cũng không lớn lắm, hắn có thể hóa giải một cách dễ dàng, nhưng chẳng lẽ phải dùng xuân dược để mê gian một vị cô nương hay sao? Nhân phẩm của hắn tuy không mấy tốt, nhưng dù sao thì vẫn chưa đến trình độ hèn hạ này chứ?

Lưu Sâm vội phân bua:

- Mạn Ảnh, không phải ta cố ý đâu. Yên tâm đi, ta sẽ không đụng đến ngươi đâu!

- Đâu nói ngươi không cần đụng...

Thanh âm của Mạn Ảnh có vẻ hơi chù chừ:

- À không....giúp ta cởi dây lưng được không? Mẫu thân của ta không cao lắm...

Xuân dược ở trong người Lưu Sâm vốn đã được hóa giải hết, nhưng lúc này nghe thanh âm động tình của Mạn Ảnh thì dược hiệu dường như lại đổ về với hắn. Hắn ấp úng hỏi lại:

- Là...là tùy tiện đụng vào đâu cũng được à?

Chỉ nghe tiểu cô nương khẽ rên một tiếng, lúc này đôi môi của nàng đã bị môi của hắn khóa chặt. Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã ngã ra bãi cỏ, và cũng chẳng biết từ lúc nào, ở trên bãi cỏ đã thấy xuất hiện một tấm chăn lông. Mạn Ảnh nằm ngửa trên tấm chăn lông, đôi gò má đương nhiên là đỏ bừng, còn đôi môi thì sau khi bị hắn hôn một lúc lâu thì cũng trở nên láng bóng hơn. Hai tay của nàng ôm chặt lấy vòng eo của hắn, còn vạt áo trước ngực thì sớm đã được mở rộng, đôi bạch thố tinh nghịch thỉnh thoảng cũng ló đầu ra ngoài như để nhìn ngắm không gian bên ngoài, sau đó lại xấu hổ rụt đầu vào trong...

Cuối cùng, sau một nụ hôn dài và nồng nàn, Mạn Ảnh hít một hơi thật sâu rồi đưa tay án lấy đôi môi của hắn, rồi nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Ái lang...muội muội của ta!

Người bị xuân dược làm mê loạn thì vốn không còn biết gì hết nữa cả, nhưng nàng vẫn còn nhớ điểm này; hơn nữa từ đầu tới cuối nàng vẫn giữ chặt đai lưng của mình. Điều đó cho thấy xuân dược trong người nàng không có nhiều lắm, mà bây giờ lại càng dễ hóa giải hơn nữa!

Cho dù lúc này nàng có thật sự bị tác động bởi xuân dược, nhưng nàng cũng đã cho hắn vuốt ve nửa thân trên của mình bằng thích rồi, sau đó lại còn biến cái tên giả "Na Trát" thành một danh từ rất thật là "ái lang" nữa.

- Ta muốn giải thích cho ngươi biết....

Lưu Sâm gãi gãi đầu, nói:

- Ta thật không biết đây là xuân dược. Lần trước ta ăn nó, thì nó đúng thật là....rượu mà!

- Biết rồi!

Mạn Ảnh lườm hắn một cái, rồi nói tiếp:

- Nó là rượu, vậy được chưa? Sao còn chưa mau....ngủ đi!

Sau khi nàng nhận định rồi, cả khi thốt chữ "ngủ" cũng có hàm nghĩa đặc biệt nữa. Lưu Sâm im lặng không nói gì thêm.

- Ta cũng muốn nói rõ một điều!

Mạn Ảnh giải thích:

- Trái cây là do ta đòi ăn, nhưng ngươi đã không chịu kia mà! Ái lang, ngươi cũng không xấu lắm. Hì, ta thật là cao hứng!

Chỉ với điểm này thôi, nó đã nói rõ nam nhân này không phải là một nam nhân xấu, nếu không thì hắn đã sớm giục nàng ăn cho nhanh chứ không ngăn cản nàng rồi, thậm chí hắn lại còn rụt rè dùng một chữ "say". Sau đó bí mật nhắc tới hậu quả là "ngủ".

Sau khi ăn xuân dược thì có thể cứ vậy mà ngủ sao? Cả người đều say, đặc biệt là sau khi bị hắn hôn như thế nữa. Sau khi say thì có thể "ngủ" được không? Khi nam nữ ngủ thì còn giải thích nào nữa chăng?

Lưu Sâm tự hỏi: "Mình có xấu quá không?" Chí ít thì Cách Tố vẫn không thừa nhận điều đó. Ở tại vùng tây bắc này đây mà có một nữ hài dám khẳng định điều đó, quả thật là hiếm có. Hắn lúng túng phân bua:

- Đó là vì....ta vốn không quá xấu thôi!

- Ngươi thật sự còn chưa tháo dây đai của ta!

Thanh âm của Mạn Ảnh hạ xuống thật thấp:

- Ta sớm muộn gì....sớm muốn gì cũng để cho ngươi tháo.....hãy cho ta một thời gian....

Càng nói, khuôn mặt của nàng càng đỏ bừng hơn.

- Không vội! Không vội!

Lưu Sâm xoa xoa tay vào nhau, rồi nói:

- Dù sao thì trái cây cũng không phải là thức ăn chính, thỉnh thoảng dùng để chế thuốc cũng được....

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Mạn Ảnh, hắn vội bồi thêm một câu:

- Ăn thêm chút thịt nữa nhé! Đêm còn dài mà, không ăn gì thì sẽ bị đói đấy! Và lạnh nữa!

Thế là một đống lửa được đốt lên, mùi thịt thơm ngát xộc vào mũi. Mạn Ảnh đón lấy một miếng thịt từ tay Lưu Sâm, rồi hạnh phúc ngã vào lòng hắn, cười nói:

- Bây giờ vấn đề đói và lạnh đã được giải quyết xong rồi.

Đói bụng thì đã có thịt nướng của hắn, còn lạnh thì đã có vòng tay của hắn.