Nội ứng? Trên mặt Lưu Sâm lộ ra biểu tình thần bí. Nhìn theo tình huống trước mắt, bọn họ đích xác là nội ứng, nhưng nếu vừa rồi hắn không giết nổi Phong Thần, nếu như Phong Thần chiếm được thượng phong, vậy bọn họ có còn là nội ứng hay sao? Không, bọn họ sẽ trở thành chủ lực của đại quân Ma Cảnh! Chính vì họ đã nhìn thấy đại thế của Ma Cảnh đã mất, nên bất đắc dĩ mới phải thay đổi lập trường, hơn nữa mấy câu nói của Lưu Sâm cũng có tác dụng, "giết người của Ma Cảnh thì sẽ là đại anh hùng của đại lục".
Bọn họ chính vì nan đề sau cùng mà hao tâm tổn trí, đó là sau khi quay trở lại đại lục, người của đại lục có sẽ tha thứ cho họ hay không? Nay đã có những lời này của Lưu Sâm, họ không còn vướng bận điều gì nữa hết, chỉ có việc yên tâm mà chém giết thôi!
Cuộc chiến ở bên dưới bắt đầu bùng nổ, thảm liệt phi thường. Tuy rằng số lượng binh sĩ của Ma Cảnh chỉ còn rất ít, nhưng trên căn bản thì sức chiến đấu của họ rất kinh khủng, có thể lấy một địch trăm, bởi lẽ thân thể của chúng vốn đã cao lớn, tốc độ lại nhanh khác thường. Chỉ trong khoảng nửa khắc thì đã có mấy trăm kiếm sư và ma pháp sư của đại lục đã ngã xuống, nhưng số lượng của chúng cũng giảm đi nhanh chóng. Thực lực song phương tuy khác, nhưng số lượng của đôi bên cũng khác biệt rất xa.
Vô luận chúng có gan dạ và dũng mãnh tới đâu, nhưng ngày hôm nay cũng chỉ có một kết cuộc là chết chắc thôi.
- Đại công, chúng ta cũng xuất thành đi!
Kiếm thánh gọi lớn:
- Không thể để cho những....vị anh hùng đó bị tử thương vô số được!
Đối với những anh hùng có ơn giải vây cho thành, được nhiên gã chỉ có lòng cảm kích mà thôi.
Đại công gật đầu, vừa định tỏ thái độ thì Lưu Sâm đã xen vào:
- Cứ để cho họ chém giết một phen!
Đại công há hốc miệng ngạc nhiên, ông ta hơi chần chừ một lúc rồi nói:
- Tất cả xin nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh!
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao vì thần nhân này lại quyết định như thế. Chẳng lẽ cánh quân này không phải là bộ thuộc của hắn hay sao? Chẳng lẽ hắn muốn nhìn thấy bộ thuộc của mình bị hao tổn nặng nề hay sao?
Tuy có rất nhiều câu hỏi, nhưng không một ai dám lên tiếng. Chỉ có một người duy nhất!
Mạn Ảnh!
- Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao không?
Mạn Ảnh khẽ bước lên nửa bước, thanh âm cất lên cũng thật nhỏ.
- Rất đơn giản, những người này cần có một ký ức khắc cốt ghi tâm!
Thanh âm của Lưu Sâm lọt vào tai nàng:
- Sau khi trải qua một trận tắm máu với quân của Ma Cảnh, chỉ có như vậy mới triệt để phân rõ giới hạn giữa họ và Ma Cảnh!
Thanh âm của hắn chỉ có mình nàng là nghe được. Trước kia Tố Cách Lạp Tư viện trưởng đã dùng phương thức này để nói chuyện với hắn, lúc đó hắn vừa kinh ngạc lại vừa khích động. Nhưng giờ đây hắn cũng đã dùng được phương thức này, chẳng những vậy mà còn mạnh hơn Tố Cách Lạp Tư nhiều lắm! Thậm chí cả người bên cạnh cũng không thể thấy được môi của hắn có máy động không nữa.
Mạn Ảnh dường như hiểu ra được đôi chút, mà dường như cũng lại càng mê hoặc hơn....
Cuộc đại chiến ở bên dưới đã tiến dần đến kết thúc, mức độ thảm liệt thật khiến những người đang quan sát ở trên tường thành không thốt ra được lời nào. Những ai chưa từng thấy qua cảnh chiến tranh sẽ không thể nào tưởng tượng ra nổi, sự tàn khốc và kịch liệt của chiến tranh là tới mức độ nào. Trong số binh sĩ ở đây, có mấy ai lại đã thật sự chứng kiến một cảnh đại chiến như thế? Đao kiếm và thân thể đã không còn khoảng cách nào nữa, máu tươi tung tóe, những điều này càng khiến cho người ta quý trọng sinh mạng của mình hơn. Thân thủ của binh sĩ Ma Cảnh cũng khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt, các tuyệt chiêu giết người của các kiếm sư và ma pháp sư của đại lục cũng đang được lặng lẽ đề cao. Cuối cùng, từ trong nhóm binh sĩ Ma Cảnh cuối cùng vừa ngã xuống vũng máu, chợt có một thân ảnh lao vút đi. Hướng đi của người đó chính là Xích Dương thành, và y chính là Thu Phong sứ!
Trong cuộc đại chiến này, chính y cũng đã quên mất mình đã giết bao nhiêu người, nhưng mặc kệ nhiều ít thế nào, mặc kệ đối phương xem y là một tên ma quỷ thế nào, y chỉ mong tẩu thoát mà thôi, bởi vì ở trên tường thành còn có một người. Chính hắn mới là ma quỷ ở trong lòng y! Y chạy rất nhanh, chỉ kém phi hành có một chút thôi, nhưng y vừa chạy được ba mươi trượng thì ở phía trước đột nhiên có thanh âm vang lên:
- Ngươi xuống đi!
Lời nói vừa dứt, Thu Phong sứ liền lăn long lóc trên đất, sau đó thì không hề đứng lên được nữa. Một cơn gió thổi qua, tính mạng của y đã du nhập vào cát bụi. Lưu Sâm chậm rãi bốc người lên cao, đứng trên đầu ba vạn đại quân, thanh âm trầm ổn truyền xuống:
- Các vị kiếm sư và ma pháp sư của đại lục! Trên tay các người đều dính máu tươi của binh sĩ Ma Cảnh, và nay đã trở nên những kẻ đối đầu với Ma Cảnh. Hiện tại các người chỉ còn một con đường, đó là quyết chiến với Ma Cảnh tới cùng!
- Dạ!
Thanh âm ở bên dưới tuy không còn chỉnh tề nữa, nhưng sau khi trải qua cuộc khảo nghiệm đẫm máu vừa rồi, thanh âm của họ cũng trở nên có uy thế hơn.
- Vậy thì chư vị hãy trở lại Xích Dương thành, bảo vệ tuyến đầu của đại lục. Đồng thời, hãy giết sạch những tàn dư còn lại của Ma Cảnh, bất luận già trẻ lớn bé!
Những người bên dưới đều ngây người ra, chiến đấu với kẻ địch đáng sợ thì cũng làm được thôi, nhưng còn phải chiến đấu liên tục hay sao? Vừa rồi là cuộc chiến của ba vạn đối với bốn trăm, rõ ràng là chiến cuộc tất thắng rồi, nhưng còn những cuộc chiến còn lại thì làm sao mà đánh?
Lưu Sâm trầm giọng hỏi:
- Các ngươi không muốn?
Mọi người không hề lên tiếng.
- Tốt! Những ai nguyện ý thì xin mới bước ra trước, còn không muốn đi thì....ừm, ta cũng muốn nhìn cho biết!
Thanh âm của hắn trầm thấp nhưng rất thong thả.
- Thần sư, ta....chúng ta đi!
Một gã đầu mục hô lớn:
- Chúng ta đi! Đã làm sai thì dù sao cũng phải gánh lấy trách nhiệm của mình!
Nói xong, gã liền giục ngựa chạy đi, những kẻ còn lại nào dám chậm trễ. Chỉ nửa khắc sau, một vầng mây đen đã cuồn cuộn kéo về phía Xích Dương thành. Trong lòng của những người này đã rất rõ ràng, nếu bọn họ không đi, vậy thì vị thần nhân kia sẽ lập tức công khai thân phận quân đầu hàng của họ, đồng thời còn sẽ tặng cho họ một trận chém giết khốc liệt nữa. Họ không muốn đối địch với Ma Cảnh, nhưng trong lòng họ, vị thần nhân kia còn đáng sợ hơn người của Ma Cảnh nhiều lắm!
Khi đoàn người tiến gần đến Xích Dương thành thì mới từ từ dừng lại, thanh âm ở trên đầu họ vẫn vang lên:
- Trong mắt của người thiên hạ, ta đã giữ lại cho các ngươi một đường lui, nhưng chính các ngươi phải nên biết, bản thân các ngươi vốn không còn đường lui nào cả. Ba ngày sau, khi tin tức các ngươi chém giết đại quân của Ma Cảnh được lan truyền đi khắp nơi, các ngươi sẽ là các đại anh hùng; nhưng ở trong mắt của Ma Cảnh, các ngươi sẽ không còn khả năng hợp tác với chúng nữa. Những ai còn nuôi ý tưởng đầu nhập vào hàng ngũ của Ma Cảnh để làm chó săn cho chúng, các ngươi trước hết cũng cần phải nghĩ lại, dù cho người của Ma Cảnh không giết các ngươi, nhưng ta cũng sẽ lấy đi những cái mạng chó của các ngươi.
Thanh âm mờ mịt vô tung, mấy vạn người đều ngước đầu nhìn lên. Trên bầu trời, mây trắng cuồn cuộn, một bóng người như ưng xuyên mây, cá lặn đáy nước, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
- Hắn nói đúng!
Một gã kiếm thánh nói:
- Chúng ta đã không còn đường lui nào nữa. Đi thôi, chém giết vào trong thành, tận diện tặc tử của Ma Cảnh!
Một lão giả thở dài nói:
- Chỉ mong hắn thật sự có thể....có thể triệt để đánh bại Ma Cảnh, bằng không, chúng ta sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
- Hay là chúng ta hãy liên hợp lại, quyến chiến sinh tử với chúng, nói không chừng sẽ có hy vọng mà đánh bại Ma Cảnh!
Một gã thanh niên lên tiếng:
- Nếu quả thật có một ngày như vậy, chúng ta thật sự sẽ là các anh hùng....Tư vị làm anh hùng còn tốt hơn làm phản đồ rất nhiều!
Thế rồi đại quân tiến ồ ạt vào thành, trông hệt như một cơn nước lũ tràn vào cửa đại môn của Xích Dương thành vậy. Điều này sẽ khiến cho toàn thành có bao nhiêu biến hóa?
Thác Mạc Tư thành cũng thay đổi!
Bách tính đứng đầy phố, binh sĩ hiên ngang đứng thẳng lưng, mặc dù trong trận chiến này, họ không hề bỏ ra chút sức lực nào và cũng không hề mang tới một tác dụng nào, nhưng trên mặt họ vẫn sáng sủa vô cùng. Dù sao thì Phong Thần cũng đã chết tại Thác Mạc Tư, mà y chính là một trong tam đại chiến thần của Ma Cảnh. Chiến dịch này sẽ được lan truyền ra khắp đại lục suốt cả ngàn năm, mà những người bảo vệ Thác Mạc Tư cũng sẽ được lưu danh muôn đời!
Đại công sớm đã cười đến nổi không thể ngậm miệng lại được nữa. Ông ta không cần tận lực an bày, nhưng đại danh của ông ta sẽ nhanh chóng truyền đến tai quốc vương, thậm chí toàn thể đại lục cũng đều sẽ biết. Phong Thần đã chết tại Thác Mạc Tư thành, là chết trước trận của đôi bên. Chỉ cần bấy nhiêu thôi thì ông ta sẽ là vị đại công có mặt mũi nhất trên đại lục rồi!
Hơn nữa, ông ta còn có dự cảm, sẽ không lâu lắm đâu, các lộ anh hào sẽ kéo đến đây. Con người là một loại động vật rất kỳ quái, họ vừa thích nổi danh, mà cũng vừa sợ mạo hiểm. Nay Thác Mạc Tư có kỳ nhân tương trợ, tính mạo hiểm đã không còn nữa, mà chỉ có sự cuốn hút với mọi người thôi. Chuyện tốt như thế, có ai lại không muốn chứ? Có người muốn mượn sự thần kỳ của hắn để giúp mình được vẻ vang, có người thì muốn mượn tay hắn để che mưa, bất kể là vì mục đích gì, Thác Mạc Tư sẽ trở thành hạch tâm của lực lượng đề kháng Ma Cảnh thôi!
Tất cả những thứ này đều do vị kỳ nhân kia ban tặng, nhưng bây giờ đại công lại có phần lo âu, mà nỗi lo của ông ta chính là: không thấy vị kỳ nhân kia đâu nữa. Tất cả yến hội mừng công đã chuẩn bị xong, nhưng vì chưa tìm được người nọ nên vẫn chưa thể cử hành được.
Không sao, ông ta không tìm được, nhưng có một người khẳng định là sẽ tìm được, và người này chính là tôn nữ của ông ta, Mạn Ảnh!
Trước trận tiền của song phương, Phong Thần đã nói một câu: "Nữ nhân của ngươi đã chết...." Còn vị thần nhân kia đã đáp lại thế nào? Lúc đó hắn đã chỉ vào vị cô nương mặt đỏ như gấc mà hỏi: "Là nàng phải không?" Rõ ràng vị cô nương đó chính là tôn nữ của ông ta. Nếu một vị gia gia mà biết tôn nữ của mình âm thầm quen biết nam nhân mà hoàn toàn không hỏi ý kiến của ông ta, nhất định vị gia gia đó sẽ rất tức giận, nhưng hôm nay ông ta lại không hề tức giận, mà lại rất hưng phấn là khác.
Có một tôn nữ tế (cháu rể) như vậy, có ai lại không hưng phấn chứ?
Do hưng phấn, nến ông ta đi đứng cũng linh hoạt hơn thường ngày. Một khoảng cách mười trượng chỉ thoáng chốc đã đi qua. Ông ta dừng lại trước một căn phòng nhỏ, rồi nói vọng vào:
- Gọi tiểu thư ra đây một chút.
Tiểu nha đầu này cũng có bản lãnh tìm nam nhân lắm chứ, nhưng phải để nam nhân của y tham gia yến hội mừng công mới được. Nếu có thể trong buổi yến hội này mà công khai mối quan hệ của họ thì lại càng tuyệt hơn. Lão đầu càng nghĩ thì càng say sưa.
Tiểu nha đầu đứng trước cửa cúi người thật thấp, thưa:
- Bẩm gia chủ....không thấy đại tiểu thư đâu cả!
Lão đầu choáng váng. Thôi rồi, không tìm được tôn nữ tế, bây giờ lại cũng không thấy bóng dáng tôn nữ ở đâu nữa!
Ông ta tất nhiên không có khả năng biết được bọn họ đã đi đâu. Nếu như không phải là vị thần nhân đó, vậy ông ta có thể hỏi các thủ vệ, nhưng đối phương lại là một vị thần nhân, vậy thì có hỏi ai cũng vô dụng thôi. Nếu hắn quả thật có ý bắt cóc thiếu nữ, vậy sao lại để cho người ta trông thấy được chứ. Mà hắn cũng không có khả năng ở lại trong thành, có lẽ là một khu rừng nào đó, hoặc có lẽ là ở trên trời, hoặc cũng có thể ở một đồng cỏ hay thác nước nào đó để ôm ấp giai nhân.....
Ông ta đã sai rồi. Quả thật tôn nữ của ông ta đúng như ông ta đã dự liệu. Nàng đang đứng tại một địa phương khá kín đáo, đôi mắt chăm chú nhìn vào một đóa hoa trước mắt mà thừ người ra, nhưng bên cạnh nàng tuyệt không có nam nhân nào cả, thậm chí cả nữ nhân cũng không có nốt!
Đây là một góc yên tĩnh nhất ở trong đại công phủ, và cũng là một góc xinh đẹp nhất. Tường viện phảng phất như cách nơi đó khá xa, mấy cây đại thụ biến nơi này thành một nơi cách ly rất xảo diệu, là một khu vực cách ly rất yên tĩnh. Sở dĩ Mạn Ảnh tìm đến đây là vì nàng rất hiểu tính cách của nam nhân kia. Hắn không thích náo nhiệt, đặc biệt là không thích những nơi náo nhiệt mà chỉ có những kẻ đua đòi nịnh nọt xuất hiện mà thôi. Hắn thích những địa phương yên tĩnh như thế này, đặc biệt là địa phương có một cô nương mỹ lệ đang ngắm hoa thế này....