Lớp học đầu tiên đã đắc tội với đạo sư, xem ra không có cách nào để vượt qua khóa ma pháp này rồi, nhưng cũng may là Lưu Sâm cũng không quan tâm tới việc đó lắm, vì cả điều căn bản nhất mà hắn cũng đã đi ngược lại, xem ra hắn cũng khó mà đi theo đường hướng huấn luyện của đạo sư lắm. Nếu hắn muốn tìm hiểu rõ sự huyền bí của ma pháp, coi bộ tên Lôi Nặc Tư này cũng chưa chắc đã giúp gì được cho hắn, nếu đã một đạo sư không thể giúp gì cho hắn thì dù có đắc tội với y cũng không sao.
Lưu Sâm hít sâu một hơi, rồi bước nhanh qua dãy hành lang. Sau khi đi vòng vo hết mấy cái cầu thang, cuối cùng hắn cũng xuống khỏi tòa lầu như cái mê cung vậy. Ở trước mặt hắn có một đám đông người đang tụ tập tại một chỗ, chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ là nha đầu lẳng lơ kia lên cơn đau tim rồi ngã lăn ra chết hay sao? Vậy thì hơi phiền phức à nha. Thế là Lưu Sâm len lõi vào giữa, hay lắm ở trung tâm đám đông không có nữ nhân, mà chỉ có hai nam nhân đang đứng mặt đối mặt với nhau. Một trong hai người có vóc người cao cao, tóc màu vàng kim, trên mặt gã biểu lộ nét khinh miệt, còn người kia thì....
Lưu Sâm vừa nhìn thấy nam sinh thứ hai thì liền giật mình một cái. Thì ra đó là một thanh niên tóc đen, trên tay có ôm một cây ma trượng với hình thù kỳ quái - một cây ma trượng được làm bằng hắc mộc. Gã có thân thể gầy ốm và đôi mắt màu đen tuyền. Tuy so với người khác thì gã có vẻ khá nhỏ con, chiều cao của gã chỉ khoảng chừng một thước năm, nhưng thần thái của gã rất lãnh tĩnh. Điểm khiến cho Lưu Sâm chú ý nhiều nhất chính là mái tóc đen và đôi mắt đen của gã, bởi vì màu đen đó rất quen thuộc với hắn. Tuy thanh niên kia không phải là người thuộc sắc dân da vàng, nhưng màu tóc và mắt của gã lại giống hệt của tiền thân của Lưu Sâm vậy; và từ khi nhập vào xác của A Khắc Lưu Tư đến giờ, đây mới là lần đầu hắn nhìn thấy người tóc đen. Điều này khiến cho hắn có cảm giác như tha hương ngộ cố tri vậy, do đó mà hắn cũng nảy ra cảm giác thân thiết đối với thanh niên kia.
Thanh niên tóc vàng cười lạnh, nói:
- Khắc Nại, ngươi không xứng với cây ma trượng đó, buông ra!
- Ta đã thông qua bản lãnh của mình mà lấy được ma tinh, sau đó đổi lấy kim tệ một cách hợp pháp, do đó mà mua ma trượng cũng không hề làm trái quy định của học viện.
Thanh niên tóc đen cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
- Ngươi muốn tặng ma trượng cho ý trung nhân thì kệ ngươi, đây là ma trượng của ta, ta không bán!
Tiểu tử tóc vàng chợt cười lớn:
- Ai nấy cũng đều biết, ngươi của Lạc Cơ tộc không xứng mang theo ma trượng, huống chi lại còn sở hữu ma trượng có đẳng cấp như thế! Ngươi dám nói mình không phải là người của Lạc Cơ tộc chăng?
- Lạc Cơ tộc?
Lưu Sâm thắc mắc không hiểu, lập tức có người đứng bên cạnh giải thích:
- Đó là một chủng tộc vốn đã bị chư thần ruồng bỏ và lãng quên từ lâu. Người của chủng tộc này đúng là không xứng để sở hữu ma trượng.
- Nếu đã là người của chủng tộc thấp hèn như vậy thì còn gì để nói nữa chứ? Giao ma trượng ra đi!
Những người đứng xung quanh liền lớn tiếng phụ họa theo.
- Học viện không hề hạn chế việc bán ma trượng, đúng là một sai lầm mà. Nếu còn tiếp tục như thế thì chỉ e sẽ loạn mất....
Đây là những ý kiến lo lắng cho tiền đồ của học viện.
Lúc này người đứng phía sau Khắc Nại cũng đã bỏ đi, chỉ để lại một mình gã lẻ loi cô độc.
Khắc Nại phẫn nộ kêu lên:
- Ta là người của Lạc Cơ tộc thì sao? Trước giờ ta vẫn chưa hề phủ nhận điều đó. Tộc nhân của ta không có ma pháp, nhưng ta có! Ta biết ma pháp, vậy tại sao lại không có quyền sở hữu một cây ma trượng chứ?
- Thứ như ngươi mà cũng gọi là ma pháp sao?
Tiểu tử tóc vàng vung tay lên, mọi người đang ồn ào la ó liền im lặng trở lại, rồi gã lại lên tiếng:
- Ta chính thức khiêu chiến ngươi, mà vật đánh cuộc là cây ma trượng của ngươi!
Khắc Nặc nghe vậy thì lập tức biến sắc ngay, gã biết tên thanh niên kia, y là ma pháp sư cấp hai Na Nhĩ Tư, còn bản thân gã thỉ chỉ mới ở cấp ba. Sự chênh lệch đó đã nói rõ rằng dù gã có cố gắng thế nào thì cũng không thể thắng được đối phương. Thế nhưng học viện đã có quy định rằng, một khi đã có người khiêu chiến với mình thì bắt buộc phải tiếp thu, nếu kẻ nào không dám tiếp thu thì vĩnh viễn sẽ không thể ngóc đầu lên tại học viện này được. Chẳng qua các ma pháp sư có đẳng cấp cao sẽ tự trọng thân phận mà không đi khiêu chiến với những ma pháp sư ở cấp thấp hơn, vậy mà hôm nay tên Na Nhĩ Tư này lại phá lệ mà đi khiêu chiến với gã.
Gốc gác của gã đã khiến cho người ta khinh thị gã rất nhiều, nhưng với cốt cách và huyết tính của gã, chúng đã khiến cho gã hết lần này tới lần khác được ngẩng cao đầu mà nhìn người, nhưng bây giờ phải làm thế nào đây?
Cây ma trượng này là do gã đã cực khổ giết ba con ma thú mới đổi được nó, mà mỗi lần đều là cửu tử nhất sinh. Nếu chỉ dựa vào thực lực của gã thì vốn chưa đủ để tiến vào rừng tùng, thế nhưng gã vẫn đi, bởi vì gã rất kiên cường, nhưng bây giờ phải đối mặt với gã ma pháp sư cấp hai kia, gã có thể thủ thắng được chăng?
- Sao hả, không dám hả?
Đám đông ở bên ngoài lại nháo nhào lên:
- Nếu đã không dám tiếp nhận khiêu chiến thì hãy mau trở về Lạc Cơ sơn cốc đi!
- Có biết tại sao người của Lạc Cơ tộc bị xem thường không? Ngoài việc bọn họ chẳng có tài gì hết ra, mà cả lá gan của họ cũng đặc biệt rất nhỏ đấy!
Đôi mắt đen tuyền của Khắc Nại chợt bắn hỏa quang. Gã ngẩng cao đầu rồi nghiến răng kêu:
- Na Nhĩ Tư, tới đi!
Mọi người ồ lên một tiếng rồi đồng loạt lui hết ra sau. Khoảng sân lớn giờ chỉ còn chừa lại hai người.
Lúc này Khắc Nại liền niệm một câu chú ngữ kỳ quái. Lưu Sâm mở to đôi mắt, không gian ở trên đầu Khắc Nại đột nhiên trở nên đen ngòm. Thì ra là Hắc Ám hệ ma pháp! Nhưng công lực của gã có hạn, bóng tối của không gian đó cũng chỉ như bầu trời đêm đầy sao, toàn thân của gã tuy ẩn ở trong bóng tối nhưng những đường nét trên cơ thể vẫn hiện rõ ràng, khiến người ngoài vẫn trông thấy gã được.
- Hắc Ám ẩn thân!
Na Nhĩ Tư cười nhạt, nói:
- Với thuật ẩn thân như thế thì chỉ có người mù mới không thấy ngươi thôi. Hắc Ám tiêu dung! Tan cho ta!
Khắc Nại khẽ vung tay, lập tức có một đạo bóng đen bắn thẳng về phía Na Nhĩ Tư. Na Nhĩ Tư cũng niệm một đoạn chú ngữ kỳ quái, đột nhiên trong tay gã xuất hiện một quả thủy cầu lớn, sau đó quả thủy cầu nổ tung và một bức tường nước trong suốt liền hiện ra trước mặt gã. Dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời, bức tường nước đó đặc biệt lóa mắt và nó ngăn trở đạo bóng đen kia rất chuẩn xác.
- Băng tường thuật!
Có người đứng gần đó chợt kêu lên đầy cảm thán:
- Trình độ của cấp hai đúng là trình độ cấp hai, người ta có thể chuyển hoán Thủy cầu thuật thành Băng tường thuật một cách tự nhiên như vậy......Băng trùy thuật! Ngươi xem Băng trùy thuật của hắn kìa!
Trong tiếng kêu lớn, từ trong bức tường nước liền mọc ra một cây băng trùy. Sau khi nó thành hình, băng trùy lập tức bắn về phía Khắc Nại. Khắc Nại sớm đã có phòng bị, gã nghiêng người né tránh, nhưng khi vừa tránh thì đã có một cây băng trùy khác bắn tới. Khắc Nại lại tránh lần nữa, hạ bàn chưa kịp ổn định lại thì lại có một cây băng trùy khác bắn tới. Thế rồi gã thu ma trượng về đỡ, băng trùy đánh vào mộc trượng thì lập tức vỡ tan ngay, nhưng lực lượng của nó rất mạnh, lúc này liền đẩy bật Khắc Nại lùi về phía sau ba bước.
Khi Khắc Nại còn đứng chưa vững, bóng đen từ trong tay liên tục phát sinh, nhưng chúng vẫn bị tường băng ngăn đỡ, sau đó thì gã lại hứng lấy rất nhiều băng trùy, ban đầu là từng cây từng cây, nhưng sau đó thì lại dầy đặc và biến thành một rừng trùy. Khắc Nại chật vật tránh né ở trong rừng trùy, nhưng rốt cuộc cũng bị một cây bắn trúng vào y phục của gã. tiếp theo là máu tươi phun ra, thân ảnh của gã vừa bị lảo đảo thì chân trái liền bị trúg một cây trùy khác. Lúc này sắc mặt của Khắc Nại đã biến thành trắng nhợt như tờ giấy vậy, gã vội khua nhanh ma trượng và đập tan một cây băng trùy khác.
Lưu Sâm thấy vậy thì lắc đầu lia lịa. Đấu pháp kiểu đó quả thật rất bất lợi cho Khắc Nại, đối phương có tường băng ngăn cản tất cả các đợt tấn công của gã, còn trên tường băng thì bất cứ lúc nào cũng có đạn bắn ra. Đối với Khắc Nại mà nói, đối phương chẳng khác nào đang ở trong một lô cốt có gài súng máy vậy. Gã thì không thể tấn công đối phương, mà trong khi đó lại chỉ có thể tránh né các đòn tấn công của đối hương mà thôi, nếu cứ tiếp tục như thế thì gã có thể tránh né tới khi nào?
Hẳn là phải giúp cho Khắc Nại một tay mới được, nhưng giúp như thế nào đây? Trình độ của tên Na Nhĩ Tư kia là cấp hai, nếu chỉ nói riêng về trình độ ma pháp thì ngay cả bản thân mình cũng chỉ có thể tự rước nhục mà thôi, vì phong nhận tuyệt đối sẽ không thể xuyên thấu tường băng được, trừ phi là xuất kỳ bất ý mà dùng công phu quyền cước để chế phục gã; thế nhưng một khi thi triển quyền cước thì không còn là tỷ thí ma pháp nữa, mà là liều mạng sinh tử rồi. Trong khi đó, học viện lại cấm học viên quyết đấu sinh tử mới chán chứ.....
Lúc này Khắc Nại đột nhiên hét lớn một tiếng cắt đứt luồng tư tưởng của Lưu Sâm. Hắn vội đưa mắt nhìn lại, thì ra Khắc Nại đã thay đổi chiến thuật, cây ma trượng trong tay gã đột nhiên bắn ra một tia ô quang. Tia ô quang kia vừa bắn trúng bức tường băng thì tường băng lập tức bị tan ra. Ma trượng! Tác dụng của ma trượng bắt đầu hiển hiện rồi!
Khuôn mặt của Na Nhĩ Tư cũng có phần ngưng trọng. Gã vội huy động hai tay liên tục, những chỗ bị tan ở trên bức tường băng lập tức đóng băng lại. Sự tan chảy đã nhanh, nhưng sự đóng băng lại càng không chậm chút nào. Bỗng nhiên hắc quang trên ma trượng sáng bừng lên, sự đóng băng ở trên bức tường băng dường như có phần chậm lại, thế rồi toàn bộ chợt tan vỡ. Trong thời khắc tường băng bị tan vỡ đó, Na Nhĩ Tư đột nhiên vung tay lên, những mảnh băng vỡ nát ở dưới mặt đất liền bay lên và phát ra những tiếng leng keng không dứt. Tiếp theo đó là một tiếng "keng" vang lên, thì ra cây ma trượng ở trong tay Khắc Nại đã rơi xuống đất, nó vừa chạm xuống mặt đất thì liền phát ra một tiếng kim loại giòn tan.
Vừa bị mất ma trượng, Khắc Nại đã không còn sức trả đòn nữa, trong khi đó thì Na Nhĩ Tư rất hứng chí, băng trùy ở trong tay gã liền bành trướng thật lớn, rồi sau đó liền bắn về trước ngực Khắc Nại như một mũi tên vậy. Nếu như bị mũi băng tiễn đó bắn trúng, chỉ e tính mạng của Khắc Nại sẽ hưu hỷ ngay. Lúc này Lưu Sâm cũng không nhịn được nữa, hắn vội bước tới, đồng thời cũng vung tay lên, tiếp theo đó là một mũi phong nhận bay ra và chém thẳng vào cây băng trùy kia. Tuy rằng lực lượng của mũi phong nhận đó vẫn chưa đủ để đánh tan băng trùy, nhưng nó cũng đủ để làm chệch hướng đi của băng trùy, thay vì cắm vào ngực Khắc Nại thì nó lại bay xẹt qua tai của gã, sau đó thì rơi vào bụi cỏ ở phía sau.
Tất cả mọi người đều im phăng phắc, mắt thấy có người sắp bị thương nặng, nhưng bỗng nhiên lại có kẻ khác nhảy ra làm thay đổi kết quả.
- Ngươi muốn giúp hắn?
Ánh mắt lạnh băng của Na Nhĩ Tư dán lên khuôn mặt Lưu Sâm.
Lưu Sâm cười lạnh:
- Ngươi còn muốn giết hắn sao? Tỷ thí ma pháp rồi thì thôi đi, nếu ngươi lại còn giết người, vậy ta cũng muốn xem ngươi sẽ trả lời thế nào với học viện.
Sắc mặt của Na Nhĩ Tư chợt biến. Đúng vậy, nếu như giết người, tất nhiên gã sẽ không thể nào ăn nói với học viện được, nhưng bây giờ chưa có án mạng xảy ra, lẽ tất nhiên là phải nói cứng:
- Bản nhân chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, khiến cho hắn bị thương mà thôi, chắc chắn sẽ không chết được! Thôi được, tỷ thí kết thúc, bản nhân đã thắng!
Khắc Nại miễn cưỡng bước đi ba bước, nhưng rốt cuộc cũng ngã ngồi xuống đất. Chỗ gã bị ngã chỉ cách cây ma trượng có ba thước mà thôi.
Sau khi lấy đi ma trượng, Na Nhĩ Tư còn ném lại một câu:
- Ngươi không xứng sở hữu cây ma trượng này!
Khắc Nại cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân ngã hẳn ra sau. Mắt thấy đầu gã sắp bị va mạnh xuống đất, nhưng đột nhiên lại có một bàn tay vừa vặn đưa ra đỡ lấy gã. Thì ra người vừa đỡ gã chính là thanh niên vừa ra tay cứu gã, lúc này ánh mắt của thanh niên ấy tràn ngập cơn phẫn nộ, nhưng khi hắn quay sang nhìn Khắc Nại thì ánh mắt lại trở thành ấm cúng vô cùng:
- Khắc Nại, thành bại nhất thời không đáng vào đâu. Ta biết ngươi nhất định sẽ có ngày đánh bại được hắn!
Tiếng cười nhạo ở xung quanh phảng phất như trở nên xa xôi, xa xôi đến nỗi bên tai gã chỉ còn đọng lại câu nói vừa rồi, và tất nhiên còn có cả đôi mắt tràn đầy nét ân cần nữa.