Chương 239: Dây Thừng Vô Hình

- Cái gì....tình lang?

Mạn Ảnh cất giọng sợ hãi hỏi lại. Thanh âm của nàng hơi run run, bởi vì tuy nàng là đại kiếm sư, nhưng nàng đã bị rơi vào tay địch nhân quá dễ dàng, hơn nữa đến bây giờ vẫn không thể giãy thoát khỏi tay của hai tên binh sĩ thông thường, vì vậy nên điều đó khiến nàng kinh sợ vô cùng. Lúc này, nàng có thể đoán ra được là mình đang đối mặt với ai.

Những lời này của nàng không lớn lắm, và nó cũng truyền đi không xa, tựa như máy phóng đại âm thanh ở trong hội trường đột nhiên bị trục trặc vậy.

Phong thần cười nhạt:

- Na Trát Văn Tây! Ngươi có phủ nhận việc mình đã dẫn hắn về nhà chăng?

Na Trát Văn Tây? Trong lòng Mạn Ảnh đột nhiên dấy lên niềm hy vọng. Tình cảnh trước mặt nàng đang rất ác liệt, chỉ có hắn mới có thể giải cứu mình, nhưng hiện nay hắn đang ở đâu? Hắn có tới cứu mình hay không?

- Gã tình lang của ngươi chỉ trong một đêm đã giết 700 người của bọn ta. Hắn cũng lợi hại thật nhỉ!

Phong thần than thở:

- Ngươi có thể kiêu hãnh vì hắn rồi!

Mạn Ảnh nghe vậy thì thoáng đỏ bừng mặt. Trong một đêm mà hắn đã giết 700 người của Ma Cảnh hay sao? Trời ạ, đó là tốc độ gì thế? Chẳng lẽ hắn không phải là người của Ma Cảnh mà là kẻ đối đầu của họ hay sao? Hắn không có âm mưu, mà là một đại anh hùng! Một siêu cấp đại anh hùng vĩ đại đến nỗi không có ai có thể tưởng tượng ra được. Người của Ma Cảnh lợi hại như vậy mà vẫn không có cách bắt được hắn. Người như vậy, vĩnh viễn....vĩnh viễn là thần tượng của nàng!

- Trông biểu tình của ngươi, có vẻ rất cao hứng nhỉ?

Thanh âm của Phong thần vẫn bình hòa như cũ.

- Đúng vậy!

Mạn Ảnh hít một hơi thật dài, rồi đáp:

- Ta rất vui vẻ! Ta rất cao hứng! Ta hưng phấn vì....có một tình lang như vậy!

Nếu như hắn thật sự là tình lang của nàng, vậy nàng sẽ còn cao hứng hơn gấp nhiều lần nữa. Chỉ tiếc rằng nàng chỉ mới gặp qua hắn một lần và cũng chỉ trao đổi vài câu với hắn mà thôi. Về điểm này thì không cần nói rõ cho địch nhân biết, huống chi nay nàng đã rơi vào tay chúng thì cũng không có ý định sẽ sống sót rời khỏi đây rồi. Chỉ là trước khi chết, nàng nhận bừa vị đại anh hùng này làm tình lang của mình, vậy coi như là không thua thiệt gì rồi!

- Đợi thêm một lát nữa, ngươi sẽ càng cao hứng hơn!

Phong thần mỉm cười, nói:

- Bởi vì bọn ta cần phải biểu thị kính ý đối với tình lang của ngươi, mà biện pháp tốt nhất chính là....dùng 700 người để tiếp đãi ngươi. Hy vọng ngươi sẽ chịu đựng được!

Mạn Ảnh nghe vậy thì mặt trắng bệch ra. Nàng không sợ chết, nhưng bị 700 người tiếp đãi? Tiếp đãi cái gì? Quyết không phải là mời rượu rồi!

Trong sân bỗng vang lên những tiếng cười đầy dâm đãng!

- Tới đây, tiết mục cuồng hoan chính thức bắt đầu!

Phong thần khẽ lắc mình một cái thì lập tức đã bốc người lên không. Y nói tiếp:

- Cởi y phục của ả ra. Ai cũng sẽ có phần. Bản nhân đích thân đứng đây xem trò vui. Na Trát Văn Tây, nếu như ngươi cũng có mặt ở đây, vậy rất hoan nghênh ngươi đến xem!

Nói xong, y cất tiếng cười dài, khiến cho cả toàn thành đều nghe tiếng.

Trong sân tràn ngập sự điên cuồng, toàn thành cũng điên cuồng, thậm chí còn có rất nhiều người từ các nơi đổ xô về đây, chẳng biết là vì để xem náo nhiệt hay là để tham gia vào trường nhiệt náo này nữa.

Mạn Ảnh nghiến răng chửi:

- Đám súc sinh các ngươi....các ngươi sẽ chết không được tử tế....

Nàng chỉ có thể chửi đôi câu thế thôi, bởi vì ngoài chửi bới ra, nàng còn có thể làm gì bây giờ?

Hai câu chửi này vừa được thốt ra khỏi miệng nàng, thế là nó lập tức được truyền đi xa. Lần này một nửa thành đều nghe được hai câu chửi của nàng. Mấy vạn dân cư ở trong phạm vi đó đều biết rằng, có một nữ hài đang rơi vào tình trạng nguy kịch, và còn có một đám súc sinh đang sắp sửa xâm phạm nàng!

Không ai biểu lộ sự đồng tình với nàng, hoặc giả cũng có lẽ những người ở trong thành này đều là súc sinh cả cũng nên!

Một tên binh sĩ vươn tay ra chụp vào ngực nàng. Động tác của gã rất chậm, thời gian đùa giỡn càng kéo dài thì chúng càng thấy cao hứng hơn.

Lúc này Mạn Ảnh đã nhắm chặt hai mắt lại. Bàn tay của gã binh sĩ kia chỉ còn cách ngực nàng ba thước, nhưng bỗng nhiên có một trận cuồng phong thổi lên, tóc của nàng chợt tung bay trong gió, rồi bất giác vì không tự chủ được mà nàng mở bừng mắt ra. Khi vừa thấy được cảnh tượng trước mắt thì nàng lập tức sửng sốt ngay. Thì ra không biết từ lúc nào đã có một người cao lớn đứng chắn ở trước mặt nàng, còn hai tên vệ sĩ đang kềm kẹp nàng thì đã vô thanh vô tức mà ngã lăn xuống đất từ lâu.

- Na Trát Văn Tây!

Mạn Ảnh run giọng kêu lên, lúc này nàng vừa khích động lại vừa lo lắng. Hoặc giả nàng đã đoán ra được, đám người này dùng nàng để dụ hắn ra mặt, bởi lẽ nếu chúng muốn xâm phạm nàng thì đã không cần phí nhiều hơi sức như vậy. Từ lúc bắt được nàng thì bọn chúng đã có nhiều thời gian để làm việc đó, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thật sự đụng tới nàng, ngoài việc dùng lời lẽ thô tục để sỉ nhục nàng.

Lưu Sâm ngẩng đầu lên cao, nói:

- Phong thần, ta rất thất vọng về ngươi!

Mạn Ảnh nghe được lời đó thì giật mình kinh sợ. Chẳng lẽ người đang đứng trên không kia chính là một trong tam đại chiến thần của Ma Cảnh, hễ ai ở đại lục vừa nghe qua danh đều kinh hồn táng đảm, Phong thần?

- Ta cũng vậy!

Phong thần cười ha hả, đáp lại:

- Ta còn tưởng rằng Na Trát Văn Tây rất giỏi về mưu lược, nhưng rốt cuộc thì vẫn bị trúng kế như thường!

Lưu Sâm cười lạnh:

- Ta trúng kế sao? Ngươi nghĩ rằng mình có thể thành công giữ ta lại ư?

- Ngươi chỉ có hai lựa chọn mà thôi!

Phong thần hờ hững, thốt:

- Một là ngươi công bình mà đấu với ta một trận. Hai là ngươi có thể dẫn nữ nhân này bỏ đi, tất nhiên, nếu ta là ngươi, ta sẽ bỏ mặc sự sống chết của ả, mà tự mình bỏ chạy là hơn!

Lưu Sâm sa sầm sắc mặt, gằn giọng nói:

- Kế hay lắm!

Diệu dụng lớn nhất của kế sách này chính là nhằm để trói buộc chân tay của hắn, mà dây thừng y dùng để trói chân tay hắn không phải là loại dây thừng bình thường, nó là một loại dây thừng vô hình, tức Mạn Ảnh!

Nếu mang nàng đi theo, hắn sẽ không có biện pháp để thi triển thân pháp cực nhanh của mình. Khi giao đấu với Phong thần, chỉ cần thân pháp hơi chậm một chút thôi thì sẽ chết ngay tại đương trường, huống chi còn mang theo một người sống sờ sờ như thế?

Chẳng lẽ phải trực tiếp giao đấu với Phong thần? Nhưng dưới tình huống này, y làm chịu một đấu một với hắn đây? Rõ ràng kết quả sẽ chẳng khác gì nhau: thắng cũng là bại, mà bại thì đúng là chết chắc rồi!

- Ngươi lựa chọn thế nào?

Phong thần mỉm cười đắc ý:

- Nếu ngươi quyết định tự mình bỏ đi, vậy ngày mai chúng ta lại tính tiếp; còn buổi cuồng hoan tối nay thì chúng ta cứ tha hồ thưởng thức cho thỏa thích!

- Ngươi đi đi!

Mạn Ảnh cất giọng kiên định, nói:

- Nhưng trước khi đi, hãy giết ta đã!

Lưu Sâm quay lại quan sát nàng, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy nét kiên định. Mạn Ảnh nói tiếp:

- Sau khi giết ta rồi, ngươi hãy giết thêm 700 người của chúng để bồi táng theo ta. Được như vậy, ngươi sẽ là....niềm kiêu ngạo lớn nhất của ta ở dưới cửu tuyền!

- Ta sẽ nghe theo ngươi!

Lưu Sâm nhẹ giọng thốt:

- Nhưng chỉ nghe phân nửa thôi!

Nghe phân nửa? Mạn Ảnh tỏ vẻ khó hiểu, tại sao hắn chỉ nghe theo nàng phân nửa thôi?

Lưu Sâm ngửa mặt nhìn lên không rồi nói:

- Phong thần, ta thấy lời của nàng ta đúng phân nửa, nên sẽ nghe theo phân nửa lời nói của nàng ta. Ngươi có biết phân nửa đó là gì hay không?

Phong thần cười lớn:

- Phân nửa đó là: ngươi sẽ bỏ đi, nhưng không giết ả, bởi vì giết ả thì sẽ rất đáng tiếc, chí ít thì binh sĩ của ta sẽ thấy rất đáng tiếc! Không phải sao?

- Sai rồi!

Lưu Sâm cười ha hả, nói:

- Phân nửa đó là: giết thêm 700 người của ngươi!

Lời vừa thốt ra, hắn lập tức vòng tay ôm lấy Mạn Ảnh, cùng lúc đó chợt có một luồng khí lưu vừa xoáy tròn vừa ập tới chỗ hắn vừa đứng thật nhanh. Bầu không gian tại đây bỗng nhiên tràn ngập sát khí, đây chính là sát chiêu của Phong thần.

Đây chỉ mới là sự bắt đầu của một sát chiêu mà thôi. Mặc kệ hắn chạy về phương nào, hoặc lúc đang chạy mà bỗng thay đổi phương hướng đột ngột, với tốc độ của hắn, nếu một mình bỏ chạy thì còn có thể thoát được, nhưng khi mang theo nữ hài này thì tuyệt đối sẽ không chạy ra khỏi mười trượng.

Lúc này thân thể của Lưu Sâm chợt co rút lại, rồi bỗng nhiên nhảy lui ra sau mười trượng. Khó khăn lắm cũng chỉ nhảy xa được có mười trượng, trên căn bản, luồng gió lốc kia đã bao phủ lấy hắn. Lưu Sâm chỉ hơi chuyển thân một chút, sau đó lập tức ẩn vào một thân cây đại thụ. Có lẽ đây là sự tránh né cuối cùng của hắn, bởi vì cây đại thụ nọ không chịu được một kích của Phong thần, nó bị kích trúng và vỡ tan thành nhiều mảnh vụn. Lúc này lại có một bóng người lao ra, thân ảnh chập chờn, lúc ẩn lúc hiện. Đến khi thân ảnh nọ xuất hiện ở trên không trung thì người ta thấy được hắn chính là Lưu Sâm, nhưng chỉ có một mình.

Nơi cây đại thụ vừa bị trúng một kích của Phong thần giờ chỉ còn là một đống cát bụi với đầy đủ các màu sắc.

Phong thần thấy vậy thì chợt biến sắc. Nữ hài kia đã biến thành cát bụi, mất đi nữ hài đó, vậy y còn bao nhiêu cơ hội để giữ chân hắn đây? Không ngờ người này lại dứt khoát như thế, hắn nhẫn tâm để cho nữ hài đó bị chết ngay dưới chiêu thứ nhất, sau đó phủi tay bỏ. Y không kịp nghĩ thêm, lập tức vung tay lên, trong không gian liền thấy xuất hiện Phong nhận nhiều như mưa, sắc bén vô cùng. Tất cả đều vậy chặt lấy Lưu Sâm, tiền hậu giáp kích. Lần này y đã dùng toàn lực để xuất thủ đây!

Thân thể của Lưu Sâm bỗng nhiên trầm xuống với tốc độ cực nhanh. Khi hai chân của hắn vừa chạm xuống đất thì không khí ở bốn xung quanh chợt có dị dạng, bởi vì trong không gian tựa như có những vật thể vừa giống đao, lại vừa giống ma pháp, không một ai biết được chúng là những thứ gì. Nhưng lúc này Lưu Sâm đã vung tay lên, thế là một cổ gió lốc lập tức xuất hiện, lấy hắn làm trung tâm, sau đó liền cuốn về phía đám binh sĩ Ma Cảnh ở xung quanh. Ở trong không trung chợt có tiếng quát:

- Tốt!

Một cơn áp lực mạnh như núi, tựa như có ai đó đem một hòn núi lớn mà áp xuống đỉnh đầu của Lưu Sâm vậy.

Bỗng nhiên đầu tóc của Lưu Sâm bay dựng lên, sau đó cả thân hắn chợt bắn vọt đi, tiếp theo lại thấy có binh sĩ ở phía trước ngã xuống!

- A.....

Đằng sau chợt có tiếng rống lớn hơn. Đó chính là tiếng rống tức giận của Phong thần. Giờ đây hai phe lại tiếp tục cuộc đuổi bắt giống ngày hôm qua. Chỉ cần một chiêu không giữ chân được người này, vậy thì sau đó sẽ rất khó khăn, Phong thần vĩnh viễn đuổi theo không kịp, mà trên lộ tuyến hắn chạy qua, hầu hết các binh sĩ của Ma Cảnh đều bị hắn tàn sát hết.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã chạy ngang qua hơn mười người. Tuy rằng những người này còn chưa kịp ngã xuống, nhưng Phong thần cũng biết rõ là họ đã chết. Tất cả đều bị chém ngang hông mà chết. Tốc độ nhanh đến nổi thi thể đã bị chém đứt đôi rồi mà vẫn chưa ngã xuống. Như vậy thì tốc độ đó khủng khiếp tới mức nào?

Lúc này ở phía trước bỗng có bốn người xuất hiện và tạo thành một nửa vòng tròn. Bốn người này đang tiến dần về phía hai kẻ đang đuổi bắt. Trong lòng Phong thần bỗng trổi lên sự kính trọng đối với bốn tên thuộc hạ của mình. Rõ ràng chúng biết không chống được đối phương, nhưng chúng vẫn dùng sinh mạng quý báu để giúp mình giành lấy cơ hội thắng đối phương. Đây đúng là dịp may hiếm có. Thế rồi Phong thần vận công lên tới đỉnh điểm, một cơn gió lốc mang theo sức khai thiên phá địa bắn thẳng về phía bóng lưng đang chạy đằng trước của Lưu Sâm. Chỉ cần bốn tên thuộc hạ có thể ngăn trở hắn trong một tích tắc thôi, chỉ một cái nháy mắt thôi cũng đủ lắm rồi!

Duệ phong xé không khí mà lao tới trước, giống như lưỡi đao sắc bén cắt ngang tảng băng vậy. Nó ập đến sau lưng đối phương càng lúc càng gần. Thế nhưng đối phương đột nhiên biến mất, là hoàn toàn biến mất, còn nghênh tiếp duệ phong của Phong thần chính là hai đôi mắt mở căng ra thật lớn, đó chính là đôi mắt của Bạo Phong sứ và Thanh Phong sứ!

"Xoẹt, xoẹt" hai tiếng giòn tan vang lên, hai tên sứ giả lập tức hóa thành hai đống thịt vụn. Toàn bộ căn đình ở phía trước cũng biến thành một đống cát vụn. Hai gã sứ giả còn lại thì mặt xám xịt như tro tàn, đôi tay của chúng vẫn giữ ở tư thế tấn công như trước, nhưng tư thế đó bây giờ đã trở nên cứng ngắc.

Từ giữa cơn gió lốc đang cuồng nộ, thân ảnh của Phong thần từ từ xuất hiện. Bàn tay của y đang run lên nhè nhẹ. Một kích với toàn thân công lực của y đã xé tan thân thể thuộc hạ của mình thành nhiều mảnh, còn địch nhân thì vẫn không có một chút vết thương nào. Khuất nhục! Đây là sự khuất nhục lớn nhất trong đời y! Thảm bại! Đây cũng là sự thảm bại lớn nhất mà y chưa từng có từ trước tới nay!