Lưu Sâm chậm rãi quay người lại. Nghênh tiếp hắn là ánh mắt của đại công, trong đó có mang theo mấy phần khích động và cũng có vài phần cảm kích, nhưng khi vừa nhìn thấy rõ mặt của hắn thì đại công lập tức biến sắc, ông ta vội thốt:
- Na Trát Văn Tây?
Sắc mặt của mọi người xung quanh cũng đều thay đổi theo, bởi vì vào thời khắc này, khuôn mặt của hắn đã thay đổi hẳn và đã biến thành một người khác, là một người đang là đầu đề của các cuộc tranh luận ở trong thành - đó là cao thủ của Ma Cảnh (tất nhiên chỉ là ở torng nghị luận thôi).
- Đúng vậy!
Thanh âm của Lưu Sâm có vẻ hơi kỳ quái:
- Ta chính là Na Trát Văn Tây, giờ đây các vị còn cho rằng ta là người của Ma Cảnh nữa chăng?
Mạn Ảnh ngơ ngác nhìn khuôn mặt của hắn. Nhìn khuôn mặt đó, nghe cái tên quen thuộc đó, nàng cũng hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ của mình. Rốt cuộc hắn có phải là người của Ma Cảnh hay không chứ?
Không có ai trả lời! Bởi vì tất cả mọi người đều không hiểu!
Lưu Sâm cười gượng, nói:
- Ma Cảnh ngũ sứ bị chết tại Thác Mạc Tư thành. Những ai đầu hàng Ma Cảnh đều sẽ bị nguy hiểm, và đương nhiên chống lại chúng cũng sẽ bị nguy hiểm. Rốt cuộc các vị lựa chọn thế nào? Bất kể chư vị quyết định ra sao, chư vị hãy tự mình lựa chọn đi!
Nói xong, chỉ nghe tiếng gió thổi vù bên tai, sau đó thì thân ảnh của hắn đã biến mất theo cuồng phong.
Mạn Ảnh hoảng hốt kêu lớn:
- Chờ một chút....
Cuồng phong thổi mạnh về phía tường viện, sau đó thì tan mất, chỉ để lại vài chiếc lá bay là đà trong không trung. Bên cạnh tường viện không còn ai nữa, đương nhiên cũng sẽ không có tiếng hồi âm nốt!
Mọi người đều sửng sốt! Rốt cuộc mục đích của hắn là gì đây? Có phải là muốn khơi dậy chiến tranh chăng? Là chỉ muốn giết năm người này? Hay là....?
- Rốt cuộc người này là ai đây?
Đại công hoàn toàn hàm hồ, không hiểu gì cả.
Lão giả bên cạnh ông ta chậm rãi thốt:
- Phong ma pháp sư! Nhìn tu vi ma pháp của hắn, nhất định đã đạt tới cảnh giới của thần rồi!
Về điểm này thì không một ai có lời dị nghị! Bởi lẽ người có thể giết năm kẻ có thực lực trên cả đại ma đạo thì chỉ có thần mà thôi!
- Ta muốn hỏi về lai lịch của hắn!
Đại công trầm giọng hỏi:
- Na Trát Văn Tây có phải là tính danh thật của hắn hay không? Hắn ở đâu? Sư phụ là ai? Hắn đại biểu cho thế lực nào? Ai có thể trả lời cho ta những điều này?
Không một ai có thể trả lời cho ông ta được, bởi vì họ cũng chỉ mới nghe nhắc tới cái danh tự này vào mấy hôm trước thôi!
Gã kiếm thánh bước lên một bước, nói:
- Đại lục tuyệt không có cao thủ trẻ tuổi như vậy! Bởi vì ngoài Ước Sắt viện trưởng ra, đại lục không còn ma pháp thần nào khác nữa. Nhưng hắn lại không phải là Ước Sắt!
Lão giả có tên Cách Lạc chợt lạc giọng:
- Không phải là người của đại lục, vậy thì hắn đến từ đâu?
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khẩn trương hơn. Nếu hắn không đến từ đại lục thì chỉ có thể đến từ Ma Cảnh! Trong nhận xét ban đầu, người ta đoán hắn là cao thủ của Ma Cảnh, bởi vì họ căn cứ vào việc hắn đã giết bảy người do Cách Nhĩ Mộc đại công phái tới viện trợ. Qua đó, rõ ràng hắn có ý đối lập với lực lượng chủ chiến, do đó, hắn chính là người của Ma Cảnh!
Hiện nay thì phán đoán đó tuy không thay đổi, nhưng điểm căn cứ đã khác hẳn, mà căn cứ của họ giờ đã dựa trên trình độ ma pháp của hắn! Đại lục không có ma pháp thần thứ hai. Ma pháp của hắn đã đạt tới cảnh giới của thần, mà bản thân hắn lại không phải là Ước Sắt; do đó, hắn đến từ Ma Cảnh! Lý do chỉ đơn giản vậy thôi!
- Nếu như hắn đến từ Ma Cảnh....
Đại công hơi ngập ngừng, nói:
- Vậy có phải hắn là....Phong thần hay không?
Mọi người nghe vậy đều giật mình kinh hãi, ai nấy đều trợn mắt thật to, kể cả Mạn Ảnh trong đó. Nàng vội kêu lên:
- Không! Không thể nào! Phong thần đâu có thể trẻ như vậy....
- Tuổi trẻ ư?
Cách Lạc nhìn nàng, hỏi:
- Tiểu thư làm sao có thể xác định tuổi tác của hắn? Khuôn mặt của hắn có thể tùy thời biến hóa. Đối với hắn mà nói, việc cải đổi dung mạo, phản lão hoàn đồng và che dấu tuổi tác thật không khó chút nào!
Mạn Ảnh ngẩn người ra, không còn lời gì để phản bác nữa. Khi công lực của người ta đã đạt tới cấp thần thì không thể dùng lẽ thường mà lý luận được. Nếu dung mạo đã có thể cải biến, vậy thì tuổi tác cũng có thể dấu diếm được. Chỉ có một điều có thể xác định được: đó là một người đã đạt tới cấp thần thì không thể còn trẻ như vậy thôi! Trời ạ, chẳng lẽ hắn là một lão yêu quái mấy trăm tuổi rồi sao? Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Mạn Ảnh cảm thấy lạc lõng vô cùng, đồng thời cũng có vài tia hàn ý. Hắn biến thành dáng dấp thanh niên để làm gì? Chẳng lẽ là hắn có ý đồ với nàng hay sao? Lão yêu quái này thật là đáng sợ!
- Nếu hắn đã là Phong thần....vậy tại sao hắn lại còn đi giết ngũ sứ kia?
Đây là một đầu đề rất đáng chú ý, nhưng vì nó thoát ra từ miệng nàng, nên cũng biến thành vô lực!
- Ở trong Ma Cảnh đều là ma quỷ, ai có thể đoán được tâm ý của chúng thế nào chứ?
Cách Lạc trầm giọng nói:
- Hoặc giả là Ma quân có lệnh chiêu an, nhưng tên Phong thần đó thì bản tính vốn hiếu sát, vì vậy nên hết lần này tới lần khác phá hỏng kế hoạch của Ma quân; do đó nên hắn mới tạo nên cuộc diện đôi bên đàm phán bất thành. Còn nếu không nữa thì có lẽ hắn còn có ý đồ khác....
oooOooo
Lưu Sâm đã sai rồi!
Lại một lần nữa hắn đã đoán sai tình thế. Hắn tự cho rằng nếu giết đi ngũ sứ, vậy là sẽ thành công kích phát đấu chí của toàn thành, bởi vì hắn đã ngấm ngầm truyền đến cho họ một tín hiểu: "đại lục có năng lực thắng được cuộc chiến này". Song song đó, hắn giết đi ngũ sứ, tức là chặt đứt đường lui của họ, để họ không còn dám nghĩ tới việc đầu hàng nữa. Tất cả những việc này đáng lẽ đều có thể thành công, nếu như hắn có một thân phận thích hợp!
Chỉ tiếc thay, hắn không có cách nào để biến thân phận mình thành một thân phận mà người người đều tôn kính. Lai lịch của hắn bất minh, tất nhiên đó cũng là một chướng ngại. Người ta lấy thân phận của hắn mà hợp nhất với Phong thần, khiến cho tất cả suy tính của hắn đều bị biến dạng cả.
Toàn thành mặc dù không còn biện pháp nào khác là phải chiến đấu - về điểm này thì hắn đã thành công - nhưng sĩ khí thì không được nâng cao chút nào, thậm chí còn gặp phải nhiều sự đả kích hơn nữa. Phong thần lợi hại như vậy, nếu muốn chiến đấu với hắn thì làm sao mà thắng được? Đây là sự kết luận hoàn toàn tương phản với những gì mà hắn mong muốn!
oooOooo
Xích Dương thành!
Vào thời khắc này, người người tấp nập, hoàn toàn không gặp phải tình cảnh thê thảm sau chiến tranh. Tòa thành này bị phá rất dễ. Chỉ cần vài tên sứ giả liên thủ xuất kích, thế là giết sạch toàn gia của thành chủ và một số thân vệ của lão. Ma pháp cao siêu vừa được triển khai, đại chiến chỉ mới vừa bắt đầu thì cũng lập tức kéo màn luôn. Ban đầu là vài tên tướng lĩnh đầu hàng, sau đó thì đến lượt các binh sĩ đầu hàng, đến cuối cùng thì cả tòa thành cũng không kịp bị phá hủy thì mọi chuyện đã kết thúc sạch gọn.
Hiện giờ ở trong thành có khoảng ba vạn quân sĩ, còn người của Ma Cảnh chân chính thì chưa tới một ngàn người. Đối với dân chúng trong thành mà nói, sự thay đổi này cũng không có gì đáng kể, chẳng qua chỉ là phủ đại công đã được đổi chủ mới, còn bọn họ thì vẫn tiếp tục công việc làm ăn của ăn của mình, vẫn khó khăn kiếm cơm, vv....Quân sĩ ở trong thành cũng chẳng có gì thay đổi nốt, thậm chí cả quân phục cũng không hề thay đổi luôn, chẳng qua chỉ là thay đổi người phát ra mệnh lệnh mà thôi!
Do đó, sau khi kết thúc đại chiến một tuần, toàn bộ thành trì đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, mà tốc độ khôi phục ấy cũng đáng để ghi vào sử sách vậy! Không có gì thay đổi, nếu có thì điều duy nhất thay đổi chính là nhân tâm! Toàn bộ tòa thành đều chìm trong yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh đó, không ai biết trước được ngày mai sẽ có mặt trời mọc hay không, và cũng không ai biết được mình có thể nhìn thấy mặt trời mọc của ngày mai nữa không!
Tử khí! Đây là tử khí của mười vạn bách tính!
Nhưng ngoài tử khí thì cũng có nhuệ khí, đó là đến từ nơi các kiếm sư và ma pháp sư. Kiếm sư và ma pháp sư vĩnh viễn là hai loại khách nhân mà Ma Cảnh luôn hoan nghênh nhất. Đương nhiên, khi đến thì họ là khách nhân, sau khi khách nhân thực hiện mộng tưởng của mình thì họ liền trở thành nô lệ!
Mộng tưởng của họ là trở thành tay sai của Ma Cảnh, cùng với người của Ma Cảnh đi đánh dẹp thiên hạ, cùng phân hưởng thành quả chiến thắng. Đối với đại lục mà nói, họ chỉ là phản đồ, nhưng ở trong thành, cái danh từ "phản đồ" còn được phủ thêm một lớp áo khoác đẹp đẽ, đó là "người biết thời vụ". Thức thời vụ là trang tuấn kiệt, mà thời gian gần đây quả thật có quá nhiều trang "tuấn kiệt" xuất hiện, hầu như mỗi ngày đều có; hơn nữa đẳng cấp lại càng ngày càng cao hơn trước!
Trên tường thành có dán công bố cho dân chúng biết, mà mỗi ngày đều có thay đổi. Nơi đó công bố danh sách các ma pháp sư và kiếm sư, tất nhiên cũng có ghi rõ đẳng cấp của họ. Ngày hôm qua có một gã kiếm thánh được Phong thần ban thưởng cho, còn về phần thưởng là cái gì thì không ai biết; nhưng trong mắt mọi người, đó là một niềm vinh dự tối cao vô thượng. Lúc này, Lưu Sâm đang chăm chú nhìn tấm bố cáo thật lâu, toàn thân bất động....
Đối với Ma Cảnh, trong lòng hắn đang dâng lên một cảm nghĩ tuyệt không nên có, đó là bội phục! Hắn bội phục chiến lược của chúng!
Trước tiên là hiển lộ thân thủ, sau đó mới chiêu lãm anh hùng thiên hạ. Đối với những ai đầu hàng thì ban cho chút ân huệ nhỏ, do đó nên đã mở rộng tầm ảnh hưởng rất lớn. Nếu cứ tiếp tục thế này, đại lục có bao nhiêu nhân tài sẽ chọn tử chiến trong thời khắc sinh tử tồn vong này chứ? Lại có bao nhiêu người có thể chống lại chính sách ưu đãi và đầy cám dỗ: "sau khi thiên hạ đại định sẽ luận công ban thưởng" của Ma Cảnh?
Hiện nay đại lục đang thiếu một thứ, có lẽ là một trung tâm điểm, hoặc giả là một tín niệm. Mới nhìn qua thì mọi người như vẫn đang sống ở quê hương mình, nhưng quê hương đó của họ không có nơi để ký thác tinh thần, nhân tâm không có rễ, bởi vì họ vì sự sinh tồn của mình mà phải lựa chọn. Hễ người ta bị ép buộc để lựa chọn thì chỉ có thể dùng tôn kính hoặc khinh bỉ mà đánh giá, nhưng không ai có thể nói rằng họ đúng hay sai!
Đối phương đã dàn sẵn bố cục chu đáo như vậy, phải chăng là không có kẽ hở? Mình có thể đánh phá kế hoạch của chúng hay không? Có thể triệt để thay đổi thế cuộc của thiên hạ hay không? Lưu Sâm vừa suy nghĩ vừa chậm rãi bước đi, khi vừa đến đầu đường thì hắn vẫn còn đang chìm trong suy tư.
Nơi đây là một con đường nhỏ vắng vẻ. Hai bên đường là những phòng ốc thấp lè tè và rất nhiều cây cỏ mọc tràn lan. Trong các bụi cỏ đó lại có bầy kiến chạy tới chạy lui có vẻ khá bận rộn. Có lẽ chúng mới là nhưng cư dân chân chính không biết lo buồn ở dưới gầm trời này. Nhìn sự khác biệt hoàn toàn của thế giới của loài kiến, Lưu Sâm nhìn đến thất thần!
Kiến? Tại sao chúng lại muốn dọn nhà? Là bởi vì bọn chúng dự cảm được sự biến hóa của khí trời. Khi khí trời thay đổi, bọn chúng sẽ thay đổi chỗ cư ngụ của mình, còn con người thì thế nào? Nếu như con người dự cảm được tình thế sẽ thay đổi, liệu họ có thay đổi lập trường của mình hay không? Có! Ma pháp sư và kiếm sư của đại lục đã cho hắn câu trả lời này rồi. Bọn họ biết năng lực của Ma Cảnh, họ dự cảm thấy rằng Ma Cảnh nhất định sẽ thành công, vì vậy cho nên mới đầu nhập với Ma Cảnh, và trở thành chủ lực tuyệt đối ở trong quân của Ma Cảnh. Còn nếu như họ bị mất đi niềm hy vọng này thì sẽ thế nào? Có phải họ sẽ trở thành bầy chim tan tác hay không?
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn liền từ từ sáng bừng lên. Kế sách của đối phương là công tâm, vậy sao mình không mượn kế sách của chúng để làm kế sách của mình?
Bỗng nhiên một trận gió thổi lên, thân ảnh của hắn liền biến mất. Trận gió ấy cuốn thẳng tới tòa cao ốc ở phía xa xa, đó chính là đại công phủ!
Lúc này bên trong phủ đương nhiên là không có đại công, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn bên trong phải là một người khác - Phong thần!