Chương 233: Tật Phong Sứ

Mọi người nghe tiếng liền ngoảnh lại nhìn, thì ra có một thanh niên bảnh trai đang bước đến gần. Hắn vòng tay, thốt:

- Nhị vị tiểu thư, ta nghĩ bọn họ hành động như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Hay là nhị vị hãy tha thứ cho họ một lần nhé?

Thanh niên đó tất nhiên là Lưu Sâm. Lúc này trong lòng hắn đang có cảm giác mâu thuẫn, bởi lẽ hắn vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng bây giờ lại đi xin mỹ nhân tha cho tám tên binh sĩ đó.

- Ngươi thì biết cái gì chứ?

Hoàng y nữ tử nạt:

- Bọn chúng là những kẻ phản loạn. Trước khi đại chiến bùng nổ mà dám làm dao động lòng quân, tội đáng muôn thác, huống chi....

Lưu Sâm khẽ lắc đầu rồi cắt lời nàng:

- Ta nghĩ là họ chỉ muốn người thân của mình thoát khỏi cảnh chiến hỏa mà thôi. Phàm là người, ai mà không có ý nghĩ đó được chứ? Tuy rằng thủ đoạn của họ có phần hơi cực đoan, nhưng động cơ ban đầu là không sai!

- Không sai?

Hoàng y nữ tử chuyển mũi kiếm chỉ vào Lưu Sâm, rồi nói tiếp:

- Ngươi có biết là bằng vào lời nói phản loạn đó, ngươi đã mắc vào tử tội rồi không?

Lưu Sâm gật đầu thốt:

- Ta biết chứ! Vì vậy mà xin tiểu thư hãy nghe hết lời ta đã.

Hắn thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trước cuộc đại chiến, quân tâm là quan trọng nhất. Xin hỏi quân tâm tại bổn thành còn lại được bao nhiêu? Nếu phải bắt giam người nhà của binh sĩ thì họ mới chịu chiến đấu, như vậy có được gọi là quân tâm hay không? Nếu như họ phải chiến đấu với quân địch mà trong lòng lại mang theo sự cừu hận với cấp trên, ngươi nghĩ rằng bọn họ sẽ xuất toàn lực chăng? Họ sẽ liều mạng tử chiến chăng?

Bàn tay của hoàng y nữ tử khẽ run lên. Đây chính là cuộc diện tiến thoái lưỡng nan. Nếu không bắt giam thân nhân của họ thì họ sẽ bỏ trốn, còn nếu giam cầm thân nhân của họ thì họ sẽ hận. Đây là vấn đề mà nàng đã cân nhắc qua rất nhiều lần rồi.

- Không một ai sinh ra là đã muốn làm đào binh cả. Chỉ khi nào họ đã mất đi hy vọng và lòng tin thì mới chọn lấy con đường đầy sỉ nhục này mà thôi!

Lưu Sâm chậm rãi nói tiếp:

- Khi chiến đấu với Ma Cảnh, lòng tin chính là điểm then chốt. Nếu như binh sĩ của chúng ta thấy được hy vọng, nếu như họ biết rằng tới cuối cùng thì mình cũng sẽ chiến thắng, vậy thì còn ai bỏ trốn nữa chứ? Thế nào họ nhất định cũng sẽ chém giết địch nhân một trận thống khoái cho xem!

Vừa nghe tới đây, lục y nữ liền chớp động đôi mắt rồi hỏi:

- Ngươi có biện pháp để đề thăng lòng tin của binh sĩ hay sao?

- Có!

Lưu Sâm mỉm cười đáp gọn lỏn, mà nụ cười của hắn cũng tràn trề lòng tin!

"Xoạc", lục y nữ tra kiếm vào vỏ rồi nói:

- Hãy nói biện pháp của ngươi ra nghe thử!

- Biện pháp của ta là....trước tiên hãy đánh một trận thật oanh liệt với Ma Cảnh. Chỉ cần trận đầu thắng lợi, vậy thì không cần làm gì tất sĩ khí cũng tăng vọt cho xem.

Hoàng y nữ nghe vậy thì xụ mặt xuống, nói:

- Biện pháp đơn giản như vậy có ai lại không nghĩ ra được? Quan trọng là phải đánh như thế nào để thắng đấy chứ. Ngươi vốn không biết sức chiến đấu của Ma Cảnh lợi hại tới dường nào, bọn chúng.....

Nói tới đây thì nàng đột nhiên ngừng lời, bởi vì nàng thấy được Lưu Sâm đang mỉm cười rất tinh quái!

Nàng còn chưa kịp mở lời thì Lưu Sâm đã lên tiếng trước:

- Tiểu thư, thì ra ngươi cũng không có lòng tin. Lời này của ngươi cũng rất dễ gây nhiễu loạn lòng quân lắm đấy!

Hoàng y nữ biến sắc:

- Đáng ghét!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Ngươi không cần phải tức giận. Nếu luận về lòng tin thì toàn bộ dân chúng ở đây đều không có! Nhưng mỗi một người đều có cảm tình rất sâu đậm với mảnh đất này, vì vậy mà các người mới lưu lại để cùng tồn vong với nó. Ta rất kính trọng bầu nhiệt huyết đó....

Hai nữ tử nghe vậy thì sắc mặt cũng từ nhu hòa mà biến thành bi tráng. Đúng vậy, Ma Cảnh lợi hại thế nào thì không ai là không biết. Tuy cấm người ta cổ vũ sự lợi hại của Ma Cảnh là cần thiết, nhưng các nàng cũng tự biết, việc lưu lại để cùng tồn vong với tòa thành này cũng khiến cho thiên hạ kính trọng rất nhiều. Hai nàng cũng có đôi chút cảm thấy tự kính trọng mình....

Nhưng sau đó Lưu Sâm lại nói:

- Con người ta khi phải hoàn thành sứ mạng của mình nhưng trong lòng sớm biết chắc sẽ chết thì đúng là bi tráng vô cùng, nhưng đó cũng là một kết cuộc cực kỳ bi ai. Giờ đây ta muốn nói cho các ngươi biết rằng, việc Ma Cảnh mạnh hơn chúng ta rất nhiều, đó là sự thật mà chúng ta phải đối diện, nhưng quyết không thể để uy danh của chúng kích bại chúng ta được. Nhìn thẳng vào sức mạnh của chúng, rồi tỉ mỉ an bài, và sau đó thì chân chính đánh bại bọn chúng. Đó mới là lựa chọn tốt nhất của chúng ta!

- Ngươi có biện pháp ư?

Giọng nói của lục y nữ rõ ràng rất khích động. Trong thời gian gần đây, tất cả các tướng lĩnh chỉ dùng ngữ khí bi tráng để thảo luận tương lai thế nào, thế nào.....vv...nhưng ngữ khí của người này lại mang đầy hào khí, quả thật rất động nhân!

- Nhân tài ở trên đại lục nhiều như mây, các nơi đều có anh hùng và tráng sĩ!

Lưu Sâm vẫn bình thản, nói:

- Ở hướng đông ba trăm dặm, kiếm thần Lạc Phu đã hiện diện tại đó. Ma Cảnh tạm thời không dám xuất quân. Ma pháp thần của Bạch Ngọc học viện là Ước Sắt viện trưởng hiện nay đang liên lạc với các lộ anh hào, nên đại binh cứu viện cũng sắp tới. Ngoài nhị vị cao thủ thần cấp này ra, đại lục còn có vô số nhân tài đang khát vọng giết sạch đám tặc tử xâm lăng là Ma Cảnh. Do đó, chúng ta không nên để mất lòng tin!

Mười người nghe lời nói hùng hồn của Lưu Sâm mà trong lòng từ từ nổi lên mối hy vọng. Một lúc lâu sau, lục y nữ mới thở dài, nói:

- Ngươi nói đúng, chúng ta không nên đánh mất lòng tin. Nếu như....nếu như Lạc Phu tiên sinh đã đến đây, vậy tất cả mọi việc đã khác trước rồi. Còn nếu như Ước Sắt viện trưởng cũng đến nốt, vậy thì tình huống cũng sẽ thay đổi hoàn toàn....

- Chúng ta sẽ kiên trì!

Tám gã binh sĩ bỗng nhiên cùng hô lên:

- Kiên trì cho đến khi viện quân kéo đến!

Ba người Lưu Sâm nghe vậy thì đều sửng sốt.

Gã đầu lĩnh đứng lên, gã không ngó ngàng đến bàn tay đang chảy máu tươi của mình mà nói:

- Vị tiên sinh này tuy không phải là quân nhân mà còn có khí phách như thế, khiến chúng tôi thật là hổ thẹn!

Lưu Sâm nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi không sợ chết ư?

Gã ngạo nghễ trả lời:

- Ta vốn không sợ chết, suốt đời ta chưa từng biết sợ chết là gì!

- Ngươi không còn sợ thân nhân của mình bị chết nữa sao?

- Ta đã nghĩ thông rồi!

Gã nói:

- Nếu chúng ta đều bỏ trốn hết, tất nhiên sẽ có thể giữ được một thời gian bình an, nhưng nếu đại lục rơi vào tay của Ma Cảnh, vậy thì tương lai sẽ không có nơi nào sẽ được bình an nữa. Con cháu đời sau của chúng ta vĩnh viễn sẽ phải làm nô lệ. Với cuộc sống như thế, thân nhân của ta tất sẽ không thích, nói không chừng bọn họ lại càng muốn được chết trên sa trường hơn nữa!

Thì ra là đã nghĩ thông!

Lưu Sâm quay sang hai thiếu nữ, nói:

- Nhị vị tiểu thư, ta có thể xin nhị vị bỏ qua cho họ lần này được không?

Hắn có trực giác rằng tám người này đã thay đổi hoàn toàn rồi.

- Giết bọn họ thì có thay đổi được gì đâu?

Lục y nữ chậm rãi nói:

- Ta có thể bỏ qua cho họ, nhưng có một điều kiện!

- Xin cứ nói!

Tám người đồng loạt lên tiếng, nhịp nhàng ăn khớp vô cùng. Đúng là khí chất của quân nhân!

Lục y nữ không nhìn sang họ, mà chỉ nhìn thẳng vào Lưu Sâm, rồi nói:

- Ta muốn mời ngươi đến đại công phủ một chuyến, sau đó lập lại những lời vừa rồi cho các tướng lĩnh nghe qua một lượt.

- Cái gì?

Lưu Sâm có vẻ hơi nao núng:

- Ta có thể biết được mình sẽ tháp tùng với ai hay không?

- Tôn nữ của đại công, Mạn Ảnh!

Nói xong, lục y nữ lại chỉ sang hoàng y nữ rồi giới thiệu:

- Muội muội ta....

Chưa kịp nói tiếp thì hoàng y nữ đã cắt ngang lời nàng:

- Đừng nói tên muội!

Nói xong, nàng quay sang lục y nữ, hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ thật muốn dẫn hắn đi gặp gia gia hay sao?

oooOooo

Đại công phủ!

Bầu không khí ở đây rất ngưng trọng, binh sĩ xếp hai hàng dài ở hai bên. Ba người thong thả bước vào phủ. Trước mặt họ là tòa đình viện rộng lớn. Một vị kiếm sư đang khom mình cung kính chờ sẵn ở trên các bậc thang bằng bạch thạch.

Mạn Ảnh dừng lại, hỏi:

- Có gia gia ta ở đây không?

- Hồi bẩm tiểu thư, đại công đang thảo luận quân tình với các lộ tướng lĩnh!

- Hay lắm!

Mạn Ảnh quay sang Lưu Sâm, nói:

- Mời!

Lưu Sâm không nhìn nàng, mà hắn đang nhìn vào khoảng không ở trên bầu trời!

Trên bầu trời, các áng mây đang xoáy tròn theo một quỹ tích kỳ diệu, tiếp theo bỗng có vài điểm đen xuất hiện. Phi hổ!

"Rào, rào", hàng loạt cung tên ở trong viện được giương lên cao, bao nhiêu mũi tên đều nhắm lên trời.

- Có địch!

Kèm theo tiếng quát lớn của một kiếm sư, từ trong đình viện chợt có hơn mười bóng người lao vút ra. Thần sắc của ai nấy cũng đều rất khẩn trương. Phi hổ là một loại ma thú đặc cấp. Những người có thể cưỡi trên lưng chúng hiển nhiên cũng đều không phải hạng bình thường.

"Vù, vù", vài tiếng xé gió vang lên. Bốn con phi hổ đáp mạnh xuống mái nhà. Mười sáu cái móng vuốt sắc bén của chúng bấu chặt vào mái nhà, khiến cho gạch đá đều bị vỡ vụn. Cưỡi trên lưng bốn con phi hổ là bốn hắc y nhân. Ở dưới mặt đất, cung tiễn đã kéo căng dây, nhưng chưa một ai bắn ra, bởi vì lúc này đại công còn đang nhíu chặt đôi mày và chưa hề phát lệnh tấn công.

Là người của Ma Cảnh! Những kẻ có gan cưỡi tọa kỵ đáp xuống mái nhà của đại công phủ tất chỉ có thể là người của Ma Cảnh mà thôi!

- Cung nghênh thuộc hạ của Ma Cảnh Phong thần, Tật Phong sứ!

Bốn người cùng lúc hô vang, tiếp theo thì chỉ nghe "vèo" một tiếng, từ trong không trung lập tức có một bóng nhân ảnh lao vút xuống, sau đó vững vàng đáp xuống mái lầu và đứng xoay lưng lại với đám người của đại công. Người nọ là một người cao lớn, tóc dài và mặc hắc y. Dáng người của y đứng thẳng tựa như núi vậy.

Sắc mặt của mọi người đều đại biến, vừa có phẫn nộ mà cũng vừa có sợ hãi. Người này đến từ phương xa, nhưng lại không cần cưỡi phi hổ, rõ ràng là đã đạt tới cảnh giới đại ma đạo! Từ trên không trung cao vời vợi, y đáp xuống quá nhanh, giống hệt như đã sử dụng Phong võ thuật vậy, nhưng tốc độ lại có vẻ hơn xa Phong võ thuật. Lưu Sâm nhìn thấy toàn bộ quá trình đó thì đôi mắt chợt sáng rực lên, dường như cũng có mang theo một chút kinh sợ. Chỉ có hắn biết được, dưới tình huống nào thì người ta mới có một thân pháp nhanh và nhẹ nhàng như thế. Đó chính là loại người giống như hắn vậy. Chẳng lẽ Phong ma pháp của người trong Ma Cảnh cũng giống như hắn sao?

Thế rồi người kia chậm rãi xoay lưng lại. Y đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt. Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc vô cùng, bởi vì y chỉ là một người trung niên, tuổi cao lắm cũng không hơn ba mươi, dáng người tháo vát và tiêu sái. Tóc chải chỉnh tề, y phục thẳng tắp rất vừa với thân. Mới nhìn qua thì trông y rất giống như là một thân sĩ có địa vị khá cao. Y chỉ có một điểm không phù hợp với địa vị của một thân sĩ mà thôi, đó là đôi mắt của y. Chúng vừa nhỏ vừa dài, và không ngừng phát ra quang mang chớp lóe. Y chậm rãi lên tiếng:

- Tư Lạc Nhĩ đại công, bổn sứ phụng lệnh của Phong thần mà đến đây, chỉ muốn nói với ngươi một câu thôi!

Đại công ngửa mặt, hỏi:

- Các hạ muốn nói gì?

- Vì Xích Dương thành chủ không tiếp thụ mệnh lệnh của Phong thần, nên giờ đây đã chết ở dưới chân thành. Các nam quyến của y đã bị giết sạch, còn các nữ quyến thì đều trở thành nữ nô....

Vừa nói tới đây, ánh mắt lạnh như băng của y lại đảo qua thân hình của Mạn Ảnh và hoàng y nữ, sau đó lại hỏi:

- Phong thần muốn hỏi các hạ, muốn trở thành bạn hay địch của Ma Cảnh?

Đôi mắt dâm tà của y vừa lướt qua trên người của hai tỷ muội Mạn Ảnh, cả hai người liền nắm lấy tay nhau thật chặt, còn những người khác thì đều nổi giận vô cùng.

Một gã kiếm sư bỗng quát lớn:

- Tất nhiên là thề bất lưỡng lập với Ma Cảnh tặc tử rồi, có gì đáng nói nữa đâu chứ? Chúng ta chỉ có thể là địch chứ không phải bạn!

"Xoẹt" một tiếng vang lên, năm tên ma pháp sư đứng sau lưng đại công cùng lúc giơ tay lên cao, thế rồi từ trong không trung liền xuất hiện một lớp băng trong suốt. Băng ma pháp! Tiếp theo đó thì chỉ nghe "oành" một tiếng, Băng thuẫn bị vỡ nát thành nhiều mảnh vụn, năm tên ma pháp sư cùng lúc lùi về phía sau; còn gã kiếm sư thì cũng lùi ra sau hai bước, trên tay phải của gã lại có máu chảy đầm đìa, còn nét mặt thì hoàn toàn biến sắc! Tuy rằng phe mình có sáu người cùng xuất thủ, nhưng Phong nhận của đối phương sắc bén vô cùng, bọn gã không thể ngăn chặn hết được.