Chương 230: Thánh Cảnh

- Không thể nào!

Một giọng nói trầm ổn vang lên ngắt lời thanh niên kia.

Giọng nói đó vang lên khá lớn nên mọi người ở trong tửu lâu đều nghe được. Thì ra người vừa lên tiếng đó chính là một trung niên ma pháp sư.

Thanh niên quay sang hỏi:

- Lão huynh, ngươi hãy nói rõ một chút xem nào, là cái gì không thể nào? Ý ngươi muốn nói là hắn không thể nào lợi hại như vậy sao?

Trung niên ma pháp sư đáp:

- Hắn thuộc Phong hệ!

Thì ra y muốn bổ sung cho câu nói "không biết hắn có phải là thủ hạ của các Ma thần khác hay không", chẳng qua y quá tiết kiệm lời nói, nên mới đáp cụt ngủn như thế. Lão giả kia đã sớm quen với cách nói chuyện của y nên vội giúp y giải thích:

- Dựa vào tình huống lúc đó, người nọ chỉ có thể là ma pháp sư của Phong hệ, bởi vì những hệ khác không có tốc độ nhanh như vậy!

- Phong hệ ma pháp?

Thanh niên chậm rãi nói:

- Hắn nhất định là thủ hạ của bát sứ. Chỉ một tên thủ hạ thôi mà đã lợi hại như vậy rồi, vậy chẳng lẽ bát sứ lại là....thần hay sao? Thế còn Phong thần thì là cái gì?

Mọi người đều trầm mặc không nói gì! Bầu không khí khẩn trương lan khắp mọi nơi. Lưu Sâm vừa xuất thủ ở cửa thành thì đã gây ảnh hưởng khá lớn cho người dân ở trong thành rồi, mà những phương diện bị ảnh hưởng đó là: thứ nhất, đả kích sĩ khí ở trong thành; thứ hai, Na Trát Văn Tây vốn là một cái tên của loài hoa xinh đẹp nhưng nay đã biến thành một danh từ đại diện cho ma quỷ; thứ ba, bầu không khí trong thành nhanh chóng trở nên khẩn trương hơn, người người vội vã quay về nhà, binh sĩ thì nhiều lần tuần tiễu, toàn bộ tòa thành như đang bị rơi vào tình trạng lửa sôi âm ĩ trước khi núi lửa bạo phát vậy.

oooOooo

Bão tố đã bắt đầu nổi lên, phảng phất như bao trùm toàn bộ đại lục, nơi nơi đều bị cuốn vào trong đó!

Ma thú tùng lâm cũng không ngoại lệ. Gió trong rừng so với trước kia thì có vẻ như âm trầm và lạnh lẽo hơn mấy phần.

Mạch Hãn sơn cốc!

Đây là một sơn cốc vừa lớn vừa u ám. Thường ngày vẫn không thấy một người nào ở trong sơn cốc, nhưng hôm nay lại có rất đông người đang tụ tập ở trước vách núi, mà vách núi đó màu xám tro và trơn lẵn như một lưỡi đao vậy. Lúc này nó đang đứng sừng sững đối diện với rất đông người!

Người dẫn đầu nhóm người này là một lão giả. Lão nhìn vách núi thật lâu, bên cạnh lão có một chiếc khay gỗ, mà trên khay lại là một thanh trường kiếm.

- Tộc trưởng!

Một lão giả khác đang đứng cách xa hai trượng khom người, nói:

- Tất cả đã chuẩn bịt xong, thỉnh tộc trưởng rút kiếm!

Thanh âm của lão vừa nghiêm túc và cũng rất trầm ổn.

Tộc trưởng đưa tay ra phía trước, rồi xoa nhẹ lên mặt đá. Một lớp đá ở trên vách núi bỗng nhiên tróc ra theo cái xoa nhẹ của tộc trưởng, để lộ ra một thạch động đen ngòm, tựa như con mắt của vách núi vậy.

Tộc trưởng nhìn thẳng vào "con mắt" đó thật lâu, sau đó lão mới xoay người lại, đồng thời đưa tay nhặt thanh trường kiếm ở trên khay lên. Thế rồi lão chợt vung tay một cái, chiếc vỏ kiếm bay vút lên cao, trong sơn cốc bỗng nhiên sáng lòa bởi kim quang. "Thụp, thụp", mọi người đều nhất tề quỳ cả xuống.

- Tổ tiên có lệnh, ngày nào Ma Cảnh được mở cửa thì đó cũng là lúc để mở cửa Thánh Cảnh!

Thanh âm của tộc trưởng cao vút:

- Kể từ hôm nay, thiên cổ di mệnh của Mạch Hãn tộc nhân sẽ được giải trừ!

Vừa nói xong, những tia kim quang được phát ra từ trường kiếm chợt tỏa ra ngùn ngụt, trông tựa như con cự long đang nhảy cẫng lên hoan hô vậy. Bỗng nhiên "phập" một tiếng vang lên, thanh trường kiếm đã cắm sâu vào vách núi, nhưng trên mặt tộc trưởng vẫn còn phản chiếu ánh kim quang chói lọi.

"Oành", một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, khắp mặt đất đều bị chấn động mạnh, các tộc nhân của Mạch Hãn tộc đều quỳ rạp dưới đất và không dám động đậy. Lúc này tộc trưởng cũng quỳ xuống theo, trên vách núi có rất nhiều tảng đá lớn không ngừng lăn xuống. Tuy ai nấy cũng đều lo sợ nơm nớp, nhưng không một ai dám bỏ chạy. Mãi một lúc lâu sau, tất cả mọi thứ mới lắng xuống, bụi mù cũng bị gió thổi tan đi. Toàn bộ vách núi đều bị thay đổi hẳn, ở giữa nứt ra một cái khe, giống như cửa ra của một sơn cốc, và cũng giống như một con quái thú ngủ say cả trăm năm đến nay mới há miệng ra lần nữa vậy.

Bỗng nhiên có tiếng "lộc cộc" vang lên từ trong bóng tối của thông đạo. Mọi người đều cùng ngẩng lên nhìn, trong ánh mắt của ai nấy cũng đều mang theo vẻ khích động vô cùng. Không lâu sau đó, nhiều tiếng "lộc cộc" vang lên không ngớt, tựa như ban đầu chỉ là vài giọt nước nhỏ xuống hồ, rồi sau đó biến thành sông, sông dậy lên sóng dữ, rồi sóng dữ biến thành thủy triều dâng, càng về sau thì càng ầm ầm như tiếng gầm nộ của đại dương.....Trong bóng tối, bụi mù bay lên ùn ùn, rồi nhanh chóng lan ập ra ngoài, đồng thời còn mang theo cuồng phong và nỗi bất an mơ hồ....

Chỉ trong một chớp mắt, vô số bóng đen và trắng lao vút ra. Bóng đen là người, còn bóng trắng là độc giác thú (thú một sừng). Đội ngũ người và thú tuôn ra ào ạt, cuồn cuộn như thác lũ, nhanh chóng lấp kín lấy sơn cốc. Đám người đó chiếu tia mắt lạnh lẽo qua lớp khôi giáp đen kịt và nhìn thẳng vào đám người của Mạch Hãn tộc đang quỳ dưới đất.

- Mạch Hãn tộc nhân xin cung nghênh đại quân của Thánh tộc!

Tộc trưởng lớn tiếng nói tiếp:

- Ma Cảnh đã xâm phạm đại lục, Mạch Hãn tộc nhân thừa kế huyết thống ngàn năm của Thánh tộc, nay đặc biệt mở cửa Thánh vực....

Thanh âm của lão đột nhiên tắt ngang, bởi vì biển người đen kịt kia bỗng nhiên chuyển động, khi chúng vừa vượt qua sơn cốc thì bỗng thấy kiếm quang sáng như tuyết lóe lên, sau đó thì chém mạnh xuống!

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng với máu tươi bắn văng tung tóe, tộc trưởng biến sắc, vội nói:

- Chúng tôi cũng mang huyết thống của Thánh tộc....

Lão chưa kịp dứt tiếng thì đã nghe một tiếng "vù" vang lên, tiếp theo là một đạo kiếm quang xẹt tới nhanh như chớp. Đạo kiếm quang đó dài hơn ba trượng và lao thẳng tới tộc trưởng, rõ ràng là được xuất ra từ một tiểu đầu mục ở phía trước.

Tộc trưởng vội vàng nhảy vút lên cao, khó khăn lắm mới thoát được đạo kiếm quang nọ, nhưng sau đó thì đạo kiếm quang ấy lại quay phắt trở về và tiếp tục truy kích tộc nhân của lão.

Tộc trưởng vội đưa tay chụp lấy thanh trường kiếm đang cắm trên vách đá. Lão không có thời gian để nghĩ nhiều về biến cố trước mắt, mà cũng không rãnh để truy cứu lý do tại sao đám người kia lại trở mặt, lão chỉ biết rằng, nếu lão không rút được thanh kiếm này ra thì toàn bộ tộc nhân của lão đều sẽ bị đồ sát hết. Họ sẽ chết dưới tay của đám người mà bọn họ đã gác cửa cho suốt ngàn năm nay.

Thế nhưng lão lại không rút được thanh thánh kiếm đó, bởi vì lúc này ở trên chuôi kiếm đã thấy xuất hiện thêm một bàn tay. Là một bàn tay đang mang bao tay bằng da thú. Chỉ thấy bàn tay đó khẽ rung lên, lập tức kim quang lóe lên sáng ngời, tiếp theo thì tộc trưởng cảm thấy hai chân mình đau thấu tâm cam. Tộc trưởng chưa kịp có phản ứng gì thì toàn thân đã đổ ập xuống đất, đến lúc đó thì tiếng kêu la thảm thiết của tộc nhân của lão cũng đều tắt lịm. Lúc này trên mặt đất chỉ để lại rất nhiều thi thể bị chặt thành hai khúc.

Bóng người cao lớn chậm rãi quay người lại đối mặt với tộc trưởng. Hai tay y đang nâng một thanh trường kiếm cổ kính, trên thân kiếm được khắc đầy hoa văn, trông giống như long văn vậy. Nó chính là thanh thánh kiếm của Mạch Hãn tộc! Người nọ không hề mặc khôi giáp, tóc dài xõa xuống vai. Trông y chỉ giống như một trung niên nhân rất bình thường, chỉ có một điểm khác thường duy nhất chính là ánh mắt của y. Ánh mắt đó không mang một chút tình cảm nào. Lúc này y đang nhìn vào tộc trưởng đang ngồi dưới đất với ánh mắt vô cảm, tựa như đang nhìn vách đá vậy.

- Các ngươi....các ngươi đã phản bội lại lời duy huấn của tổ tiên....

Tuy rằng lão đã bị chặt gãy hai chân, sắc mặt tái nhợt, nhưng thanh âm vẫn rõ ràng như cũ:

- Ta là người đã mở cửa Thánh vực, và tộc nhân của ta đã bảo vệ các ngươi suốt ba trăm năm qua....

Trung niên nhân quắc đôi mắt sáng rực, rồi trầm giọng quát:

- Các ngươi đã biết rõ Thánh tộc bị cấm chế, trong tay lại có chìa khóa để mở cửa, nhưng ba trăm năm qua các ngươi lại không hề mở cửa. Tổ tiên các ngươi thật đáng chết!

Vừa dứt lời, y vung tay một cái. Ánh kim quang lại lóe sáng. Tộc trưởng thấy vậy thì biến sắc, trông rất quỷ dị. Sau đó chỉ với một cơn gió nhẹ thổi qua, toàn thân của lão đã rời ra thành nhiều khúc. Chỉ trong khoảng khắc, cả người lão đã biến thành một đống thịt vụn.

Lão vốn không có thời gian để giải thích. Nếu như lão có thể nói chuyện, nói không chừng lão sẽ ngửa mặt lên trời mà cười lớn một trận. Lão sẽ cười vì bộ tộc của lão đã quá ngu xuẩn hoặc là đã quá cổ hủ. Không sai, Mạch Hãn tộc nhân đã thủ hộ ở đây suốt ba trăm năm, nhưng không có kẻ tù phạm nào lại không tức giận với kẻ coi ngục, huống chi lại còn là những kẻ tù phạm bị nhốt suốt ba trăm năm? Hơn nữa những tù phạm này vốn cũng không phải là người của thế giới này, do đó, trong mắt chúng, hai chữ "ân huệ" không hề tồn tại chút nào!

Phong ba ở trong rừng đã trôi qua, thú vật ở trong rừng với tiếp tục với sinh hoạt của mình. Chim bay thì vẫn bay, thú chạy thì vẫn chạy, không một con nào tỏ ra quan tâm tới sự biến động vừa xảy ra. Mọi việc đều trở lại tĩnh lặng như cũ, mà Tô Nhĩ Tát Tư học viện cũng vẫn yên tĩnh giống như thế.

Mộc tháp cao lớn đã được xây xong. Diện tích của nó khá lớn, chứ không như lời Ước Sắt đã nói: "chỉ chiếm dụng một tí đất." Nó chính là tòa kiến trúc dễ thấy nhất ở ngay trung tâm học viện. Hiện nay đang có năm cao thủ ma pháp và mười cao thủ kiếm sư đang canh giữ nó, mà nổi bật nhất chính là hai tên đại kiếm thánh và một gã đại ma đạo!

Hai tên kiếm thánh là Lạc Quần và Mạc Tây lúc nào cũng đi chung với nhau, còn gã đại ma đạo tên là Vạn Nhĩ Lôi Tư, tuy chỉ hay độc lai độc vãng, không giao lưu với ai, nhưng bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý. Ban ngày thì đại kiếm thành vào ngồi ở trong đình, đến chiều tối thì đại ma đạo đến thay phiên. Cứ như thế trong một tuần, mọi việc vẫn bình an vô sự!

Hôm nay cũng như thế, nhưng chỉ bình an vô sự trong buổi sáng thôi. Đến khi hoàng hôn vừa phủ xuống, bỗng nhiên có một số người xuất hiện. Dưới ánh tịch dương, bóng của họ được kéo dài lê thê trên đất, còn khuôn mặt của họ thì cũng bị bóng chiều tà che khuất nên không trông rõ diện mạo; nhưng có một điều rất hiển nhiên, họ đúng là người ngoài chỉ vừa mới đến đây thôi.

Bọn họ chậm rãi băng qua sân học viện, nhưng không một ai hỏi thăm lai lịch của họ, bởi lẽ không một người nào có thể tiến đến gần họ trong phạm vi ba trượng. Khi họ tiến đến bên cạnh mộc tháp, Lạc Quần và Mạc Tây lập tức mở bừng mắt ra, đồng thời cả hai cùng đứng bật dậy, trên mặt đều hiện lên thần sắc ngưng trọng!

Năm người lạ cũng dừng lại, ánh mắt của họ đều dừng lại trên khuôn mặt của hai đại kiếm thánh. Một trung niên nhân đi giữa năm người đột nhiên mỉm cười, hỏi:

- Viện trưởng ở đâu?

Lạc Quần trầm giọng hỏi:

- Các ngươi là ai?

- Người của Thánh Cảnh!

Giọng nói của y chỉ hời hợt nhẹ nhàng, nhưng nó lại tựa như tiếng sấm nổ giữa trời quang vậy. Lạc Quần và Mạc Tây cùng biến sắc, trên mặt không còn chút huyết sắc nào.

Bốn chữ "người của Thánh Cảnh" vừa truyền đi khắp học viện, ngay cả Tố Cách Lạp Tư đang trầm tư suy nghĩ ở trong phòng cũng phải run lẩy bẩy, cả tách trà ở trong tay cũng bị rơi xuống đất mà vỡ tan.

Đến khi ông ta vội vàng chạy tới đối mặt với năm người kia, sau khi nghe được câu nói của trung niên nhân thì sắc mặc cũng ông ta lập tức thay đổi ngay. Người nọ chỉ từ tốn nói một câu:

- Thánh Cảnh trọng nhập đại lục, quân binh vô số, nhưng chúng ta sẽ cho thành chủ một sự lựa chọn. Nếu nguyện ý đầu hàng Thánh Cảnh thì sẽ được sống sót, còn nếu không đầu hàng thì sẽ giết không tha! Chỉ tiếc rằng thành chủ của Tô Nhĩ Tát Tư quá yếu nhược, cho nên sự lựa chọn này sẽ do viện trưởng các hạ giúp hắn quyết định!

Không ai có thể lựa chọn được! Mà viện trưởng cũng không nốt!

Do đó nên khuôn mặt của ông ta mới trắng bệch ra như thế. Ông ta vẫn còn một tia hy vọng, vì thế nên vội đưa mắt nhìn về phía Lạc Quần và Mạc Tây đang nắm chặt tay kiếm ở bên cạnh.

- Ba trăm năm qua, chắc hẳn người đại lục cho rằng kiếm thuật và ma pháp của mình đã tinh tiến nhiều nên đã sớm quên mất Thánh Cảnh rồi chăng?

Đôi mắt của trung niên nhân lóe sáng hàn quang, sau đó y nhìn sang Lạc Quần và Mạc Tây hỏi:

- Nhị vị tiên sinh này nghĩ thế nào?