Chương 222: Đột Vây

Bỗng nhiên Khắc Lý thở dài, nói:

- A Khắc Lưu Tư, ta vốn rất xem trọng ngươi. Trước giờ ta vẫn cho rằng ngươi không giống gia gia ngươi, và ta cũng mừng cho lão bằng hữu của mình vì có một nhi tử như ngươi....Thế nhưng, không ngờ ngươi lại còn tệ hơn cả gia gia của ngươi. Hắn tốt xấu gì cũng chỉ là một ác ma, là một mối họa của tám trăm dặm hải vực, còn ngươi....ngươi thì làm hại cả sinh linh trong thiên hạ nữa.

Lưu Sâm chợt ngẩng đầu lên hỏi:

- Ước Sắt tiên sinh, chiếc Ma luân đó có phải là ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào đều có thể xoay bảy vòng để mở cửa Ma Cảnh, đúng không?

- Đúng vậy! Ma luân có linh tính, quyết không bao giờ tự nó xoay chuyển, hễ một khi nó đã xoay thì tất phải có chú ngữ khởi động mới được....

Lưu Sâm nghe xong thì sắc mặt liền trở nên tái nhợt! Hắn đã biết được nguyên nhân tại sao cửa Ma Cảnh lại được mở ra.

Ma luân xoay bảy vòng. Mà ma luân ở trong cơ thể hắn cũng đã từng xoay chuyển, chỉ là không biết nó đã xoay bao nhiêu vòng thôi. Việc đó xảy ra trong lúc hắn mây mưa với Cống Lạp. Giờ đây hắn cũng hiểu ra được nguyên nhân khiến cho ma pháp của Cống Lạp đột nhiên tăng tiến như vậy, đó là bởi vì nàng phải thực hiện trọng trách được Ma tộc giao phó, cho nên họ mới dùng phương pháp đặc biệt để đề thăng ma pháp của nàng. Nàng đã thành công tiếp cận được hắn, và cũng thành công tìm được Ma luân trong cơ thể hắn (phương pháp tìm được nó có thể bỏ qua, nhưng chắc họ phải có phương pháp để cảm ứng ra nó chứ? Có lẽ phương thức cảm ứng đó có liên quan đến nhục thể rồi, bởi lẽ kết quả là nàng đã thành công!)

Trong lúc đang mây mưa với hắn, nàng đã khởi động Ma luân. Sau khi Ma luân ở trong cơ thể hắn xoay chuyển bảy vòng, thế là Ma môn liền được mở ra.

Trường kiếp nạn này là do hắn gây nên. Lỗi của hắn là vì quá cả tin, quá tin vào Cống Lạp! Trong đời của hắn, chưa bao giờ hắn làm việc gì khiến cho mình phải hổ thẹn với lương tâm, nhưng vào thời khắc này đây, hắn lại thấy rất hổ thẹn! Tuy mọi việc đều không do bản ý của hắn, tuy rằng nếu không có hắn thì Ma luân sớm đã được khởi động từ lâu rồi, và kết quả cũng sẽ chẳng khác gì nhau, nhưng nếu đã để hắn nhúng tay vào, hơn nữa lại còn thành công phá hư kế hoạch của Ma nhân, vậy thì việc thất thủ lần này lại là trách nhiệm của hắn.

Lạc Phu lạnh lùng thốt:

- Ngươi có biết tội của mình lớn thế nào không?

Trên trán của Lưu Sâm lấm tấm mồ hôi hột, hắn lặng lẽ không nói gì.

- Ma môn đã mở, thiên hạ sinh linh sẽ quyết một trận tử chiến với người của Ma Cảnh!

Lạc Phu nói:

- Nhưng hôm nay tên hung thủ đầu sỏ ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng chạy thoát khỏi đây!

Lưu Sâm bỗng quay phắt người lại. Hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Phu rồi hỏi:

- Hôm nay các ngươi muốn giết ta?

Vấn đề này rất rõ ràng rồi, tuy không một ai trả lời chính diện hắn, nhưng chuyến này có đông người đến đây như thế, lại còn bao vây hắn chặt chẽ là vậy, tất nhiên không phải họ chỉ tới để mời rượu hắn rồi.

- Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra rằng, Ma luân vốn là do người của Ma tộc lấy trộm đi. Nếu như ta không nhúng tay vào, vậy thì Ma môn đã được mở sớm hơn rồi?

- Đây là lỗi lầm của ta!

Ước Sắt thở dài, nói:

- Có một số việc ta còn giấu diếm chân tướng. A Khắc Lưu Tư, hôm nay ta sẽ công bố với thiên hạ sự thật, bởi lẽ Ma luân là do ngươi lấy đi. Tất nhiên ta cũng phải nhận lỗi với thiên hạ nữa.

Lưu Sâm nghe vậy thì giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên. Rốt cuộc lại trở về với vấn đề kẻ trộm Ma luân. Đó là một vấn đề mà hắn không thể chứng minh được vào lúc đó, và hiện tại thì hắn cũng không thể chứng minh khác đi, mà người duy nhất có thể chứng minh cho sự trong sạch của hắn thì đã chết mất rồi. Chẳng những thế mà ả còn được tống táng rất trọng thể nữa chứ. Căn bản là không ai có thể đào mộ của ả lên. Nếu như hắn khai quật lăng mộ của ả lên, e rằng tội danh của hắn lại còn nặng hơn nữa: ám sát công chúa!

Lưu Sâm hít sâu một hơi, sau đó ném bỏ tất cả mọi suy nghĩ ở trong đầu ra, rồi nói:

- Vậy tạm thời bỏ qua việc này. Viện trưởng tiên sinh, Lạc Phu tiên sinh, bổn nhân đã từng đấu với Ma tộc, vì vậy mà cũng sẽ tiếp tục đấu với Ma Cảnh. Trong tương lai, các người sẽ biết được A Khắc Lưu Tư ta rốt cuộc là hạng người gì!

- Tương lai?

Lạc Phu cười nhạt:

- Ngươi mong rằng trong tương lai Ma Cảnh sẽ thống nhất thiên hạ, còn ngươi thì sẽ làm chủ đại lục phải không? Sự mơ tưởng này tuy cũng không tệ, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không có tương lai. Mặc kệ Ma Cảnh có thể thống nhất thiên hạ hay không, nhưng ngươi.....nhất định sẽ là một vật hy sinh.

Vừa dứt lời, một ngón tay của lão liền chỉ thẳng vào Lưu Sâm, nhưng đầu ngón tay lại không thấy có kiếm khí!

Lưu Sâm điềm nhiên nói:

- Giết ta rồi, lẽ nào Ma môn sẽ được đóng lại? Chẳng lẽ những bách tích đã chết sẽ được phục sinh? Lạc Phu, tôn giá tự nhận bản lãnh cao cường, nhưng nếu luận về việc giết người của Ma Cảnh, tôn giá chưa chắc đã là đối thủ của ta đâu!

Đối mặt với Kiếm thần mà dám thốt lời như thế, e rằng đây chính là lần ngông cuồng nhất trong đời hắn, thế nhưng lúc này lại không có ai quan tâm tới sự ngông cuồng của hắn cả.

Lạc Phu không giận, mà trái lại cười nói:

- Nếu như ngươi đứng cùng chiến tuyến với chúng ta, Lạc Phu mỗ sẽ cảm thấy may mắn vì có thêm một cao thủ trẻ tuổi cùng kề vai tác chiến, nhưng tiếc thay, ngươi lại là ngoại ứng của Ma Cảnh. Bản lãnh của ngươi càng cao thì bản thân ngươi cũng sẽ càng nguy hiểm. Do đó, hôm nay ngươi tất phải chết rồi!

Lời của lão thật là quyết tuyệt!

Lời vừa dứt thì kiếm cũng xuất theo!

Ông ta vừa giơ tay lên, ở phía sau liền có hơn mười thanh kiếm cũng cùng lúc giơ lên. Trong khi đó, toàn thân của Ước Sắt đã thấy thấp thoáng hồng quang, còn Lưu Sâm thì đứng lẻ loi ở giữa. Bốn phía xung quanh hắn trong phạm vi ít nhất là mười trượng đều có người bao vây. Dù cho hắn có thân pháp mau tới cỡ nào thì cũng không thể xông ra ngoài được!

Thế nhưng Lưu Sâm vẫn hết sức bình tĩnh!

Hắn cất giọng lãnh tĩnh, nói:

- Tuy rằng giữa chúng ta đã có quá nhiều hiểu lầm, nhưng tương lai sớm muộn gì cũng sẽ được giải tỏa. Mặc dù các người muốn giết ta, nhưng ta....vẫn còn chưa muốn giết các người, bởi vì đại quân của Ma Cảnh đã xuất động, đại lục cần có lực lượng để phản kháng chúng!

Ước Khắc Tốn lạnh lùng thốt:

- Tốt! Nếu ngươi đã có suy nghĩ đó, vậy thì....hãy tự sát đi!

Lời đó vừa lọt vào tai, lửa giận trong lòng Lưu Sâm liền nổi bùng lên:

- Ta sẽ không tự sát! Để xem kẻ nào có bản lãnh ngăn cản được ta!

Trước khi bốn tiếng "ai có bản lãnh" thốt ra khỏi miệng thì hắn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhưng đến khi ba chữ sau cũng được thốt ra thì tay hắn liền phất lên, tiếp theo là một cơn gió lốc được phóng ra và bắn thẳng vào giữa hai gã ma đạo sư đang đứng bên trái hắn.

Hai người họ vừa bị bắn tung ra ngoài thì lập tức nghe "oành" một tiếng, bức tường dày đã bị phá thủng một lỗ lớn, bụi bay mù mịt. Ngay lúc đó, lập tức có một thân ảnh lao vụt đi với tốc độ cực nhanh mà mắt thường không thể thấy được.

Chỉ không tới một khắc sau, Lưu Sâm đã nhìn thấy ánh dương quang ở bên ngoài, thế nhưng trước mắt hắn liền có một bóng người chớp lên, bàn tay của y vừa giơ lên thì từ đầu ngón tay đã thấy gió xoáy cuồn cuộn, ngón tay đi tới đâu thì không khí ở đó liền như bị rách toạc ra vậy. Người vừa xuất hiện chính là Kiếm thần Lạc Phu!

Không có thanh âm, bởi lẽ tốc độ của vô hình kiếm còn nhanh hơn cả âm thanh nữa. Lưu Sâm nhìn thấy đối phương xuất chiêu thì trong lòng hơi kinh hãi, vội vàng nhảy mạnh về phía sau để tránh. Hai gã ma pháp sư khác vừa đuổi theo hắn ra ngoài liền bị hắn tông trúng, cả hai liền bị hất bắn vào vách tường, nằm liệt luôn tại chỗ.

Kiếm khí bay tứ tung ở trước mặt Lưu Sâm. Trong không khí tựa như có rất nhiều tia sáng chớp lóe như mộng như ảo vậy. Lưu Sâm lập tức phất tay lên, Phong kiếm liền được xuất ra để ngăn chặn vô hình kiếm. Trong nhất thời, không gian trong mười trượng vuông liền bị xao động mạnh, đó chính là vì sự xung kích giữa Phong kiếm và kiếm khí.

Sắc mặt của Lạc Phu đại biến:

- Vô hình kiếm!

Ma pháp sư mà có thể sử dụng vô hình kiếm đúng là một việc rất hy hữu. Lúc này bỗng nhiên có một thân ảnh xuất hiện, tay của y vừa giơ lên cao thì trong không khí liền xuất hiện một quầng sáng. Khi quầng sáng đó còn chưa kịp khép lại thì liền có một bóng hư ảnh lao xuyên qua nó và xuất hiện ở bên cạnh vị ma pháp sư kia. Sự xuất hiện của hắn quá đột ngột, khiến cho Ước Sắt không kịp đề phòng.

Thế nhưng ngay sau đó liền có một bóng người khác xuất hiện ngay kế bên Ước Sắt, chính là Lạc Phu. Ông ta vung tay lên, lập tức có tầng tầng lớp lớp tia sáng được phóng ra. Lúc này Lưu Sâm vừa đứng ổn định gần đó thì vội vàng ngửa người ra sau, rồi lại biến mất trong chớp mắt, sau đó thì lại xuất hiện ở trong không trung một cách vô thanh vô tức. Hắn chỉ lắc mình một cái thì đã rời xa Lạc Phu hơn mười trượng, sau đó chỉ khẽ điểm mũi chân một cái thì đã trầm ổn đáp xuống đầu một ngọn cây.

Đôi bên chỉ vừa giao thủ có mấy chiêu, mà chiêu nào chiêu nấy cũng đều được xuất ra như sấm giăng chớp giật vậy. Mãi cho đến lúc Lưu Sâm đáp xuống đầu ngọn cây thì các ma pháp sư và học viên ở phía dưới mới thấy rõ được tình hình. Ai nấy cũng đều trợn mắt há miệng, kinh ngạc vô cùng. Bọn họ đều có thể xem là cao thủ của ma pháp và kiếm thuật, nhưng chưa bao giờ được gặp qua tình cảnh ác đấu đầy kinh hiểm và nhanh chóng đến vậy. Thậm chí còn không trông rõ từng chi tiết của cuộc đấu nữa.

Lưu Sâm trầm giọng nói:

- Ước Sắt tiên sinh, Lạc Phu tiên sinh, các người không giữ được ta đâu! Chân tướng của sự việc thế nào rồi cũng được bóc trần thôi, sao không đợi đến lúc đó rồi hẳn bàn tiếp chứ?

- Ước Sắt tiên sinh?

Một gã học viên nào đó kêu to:

- Thì ra là viện trưởng của Bạch Ngọc học viện....là Ma pháp thần Ước Sắt tiên sinh!

- Đúng là ông ta rồi!

- Sao ông ta lại đến đây chứ?

Ở một góc khác, Á Sắt thì khích động đến nỗi mặt đỏ bừng. Gã chỉ chú ý đến một người, đó là Kiếm thần Lạc Phu! Ông ta chính là thần tượng trong lòng gã, và cũng có lẽ là thần tượng duy nhất suốt đời không thay đổi của gã.

Đứng bên cạnh gã là bảy, tám thành viên khác củ Hoàng kim tổ: Khắc Nại, Ưu Lệ Ty, và Tư Tháp cũng đều có mặt trong số đó. Sắc mặt của ba người đều thay đổi hết. Tư Tháp thở dài thốt:

- Ma pháp thần và Kiếm thần đều đã tới đây hết sao? Tên bằng hữu thích gây sự này của chúng ta sao lại gây lớn đến như thế chứ?

Khắc Nại trầm giọng nói:

- Tuy rằng hắn thích gây sự, nhưng trên thực tế thì cứ mỗi lần gây sự là hắn đều chọc khuấy cho trời long đất lở cả lên và khiến cho người ta không thể không kính nể hắn.

- Nếu quả thật hắn có thể làm như lời hắn vừa nói, tức là khiến cho hai vị cao thủ thần cấp không thể giữ hắn lại được, như vậy mới đúng là khiến người ta phải kính nể!

Thanh âm của Ưu Lệ Ty đã mất đi đôi phần ưu nhã như thường lệ, mà thân thể của nàng cũng run lên nhè nhẹ.

- Quả thật có bản lãnh!

Sắc mặt của Ước Sắt hơi tái nhợt:

- A Khắc Lưu Tư, so với trận đấu trước giữa chúng ta, ngươi đã tiến bộ hơn nhiều lắm! Bội phục!

Tất cả các học viên nghe vậy thì đều biến sắc. Hai người họ đã từng đấu với nhau hay sao? Vả lại, lần này A Khắc Lưu Tư còn tiến bộ hơn lần đó rất nhiều nữa? Lần trước hắn có thể khiến cho viện trưởng bội phục thì đó là vinh quang của hắn, vậy lần này khiến cho viện trưởng bội phục hắn thì được xem là thế nào?

Bốn bề đều có ma pháp sư vây kín, hình thành một thiên la địa võng lớn bao vây hắn từ phía xa xa. Mấy người ma đạo sư được người ta khiêng từ trong nghị sự phòng ra, điều đó lại càng khiến cho bầu không khí càng thêm trầm trọng. Lạc Phu vốn đang nhìn chằm chằm vào Lưu Sâm, đã lâu không hề mở miệng, nhưng lúc này ông ta đột nhiên lên tiếng, nhưng khi vừa lên tiếng thì đã khiến cho mọi âm thanh ầm ĩ đều im phắt hết:

- Ta rốt cuộc đã có thể khẳng định, chính ngươi đã cứu đi Ma tộc nữ tử kia từ trong tay ta! Người khác tuyệt đối không thể làm được điều đó, nhưng duy chỉ có A Khắc Lưu Tư ngươi là có thể làm được. Ta cũng rất bội phục ngươi!

Lời đó vừa dứt thì thanh âm bàn tán xôn xao lại vang lên, chỉ có hai nữ tử là đang nắm chặt tay nhau và đứng ở một góc khuất. Lúc này sắc mặt của cả hai đều tái nhợt, Cách Phù thì đang há miệng như muốn kêu lên điều gì đó, nhưng đã bị Cách Tố đưa tay chặn lại. Rõ ràng đây không phải là lúc để nàng xuất hiện, nhưng nàng cũng biết tính cách của Cách Phù; nàng biết Cách Phù nhất định sẽ bất chấp tất cả để xông ra ngoài, vì vậy mà nàng phải giữ Cách Phù cho thật chặt, dù rằng Cách Phù đang cố gắng giãy dụa để thoát ra.

Lưu Sâm thở dài, nói:

- Lạc Phu tiên sinh, chuyện này ta thừa nhận là mình đã sai! Có lẽ đó là việc làm sai lầm duy nhất ở trong đời ta.