Chương 211: Tuyệt Sát

- Chỉ sợ không phải vậy thôi!

Á Na lắc đầu cười khổ, nói:

- Dường như ta nghe hắn nói là...cũng tranh....à, sẵn đây ta hỏi luôn, vị tỷ muội kia thật sự xinh đẹp lắm à? Chẳng lẽ nàng ta có thể khiến cho mấy tên háo sắc bất chấp cả tính mạng luôn?

- Ta không thấy rõ vị tỷ muội đó là ai....

Cách Toa Toa cố rướn mắt nhìn thật kỹ, cuối cùng mới kêu lên:

- Người đó dường như là tôn nữ của tộc trưởng, Lệ Yên Nhi đấy! Nếu ta không nhìn sai, vậy thì nàng ta đúng là rất xinh đẹp.....

Một gã đại hán chợt vung tay lên, mọi tiếng cười đều ngừng bặt. Toàn bộ sơn cốc đều chìm vào sự yên tĩnh. Lưu Sâm vẫn nở nụ cười khỉnh và đứng đối mặt với tên đại hán nọ. Có lẽ hắn đã nhận ra tên đại hán nọ không giống với những tên khác. Gã là một tiểu đầu mục.

- Hán Tạp!

Đại hán nọ cất giọng băng lãnh hỏi:

- Nữ nhân này là do ngươi nhìn thấy trước phải không?

Một trong hai gã kiếm sư vừa rồi vội chống kiếm bước ra, rồi đáp:

- Phải!

Đại hán kia lại quát lên:

- Người này tỏ ý khiêu chiến với ngươi, ý ngươi thế nào?

- Ta....ta sẽ cắt cái đầu của hắn xuống để làm bô tiểu tiện!

Hán Tạp vừa liếm liếm môi vừa bước nhanh tới trước.

Lưu Sâm nghe vậy thì tắt liệm nụ cười. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi:

- Đầu người cũng có thể dùng để tiểu tiện được sao?

Hán Tạp dừng lại cách Lưu Sâm chừng ba trượng. Đó là một vị trí tốt nhất cho một kiếm sư xuất thủ. Gã từ từ cử kiếm lên, rồi nói:

- Tất nhiên là được! Chỉ cần khoét hết mọi thứ ở trong sọ ngươi ra là được thôi!

- Đa tạ chỉ điểm!

Lưu Sâm nói xong thì đột nhiên khẽ vung tay một cái, trông chỉ giống như một cái ngoắc tay, nhưng gã kiếm sư kia thì lập tức biến đổi sắc mặt ngay. Gã dựng kiếm lên, thanh trường kiếm trong tay gã phóng ra hàn mang rực rỡ, tựa như muốn đối kháng với một vật gì đó ở trong không trung vậy.

Dưới ánh nắng chói chang của ban ngày, thanh trường kiếm của gã chém vào hư không, nhưng bỗng nhiên quang mang chớp động, sau đó thì thanh kiếm bị gãy đoạn, huyết quang bắn ra tung tóe, đầu rơi!

Chiếc đầu đó bay bổng lên không rồi rơi trúng lên đầu của một gã kiếm sư khác đang há hốc miệng đầy kinh ngạc. Thế là cả hai chiếc đầu đều cùng lúc bị vỡ toang. Lưu Sâm thở dài thốt:

- Hai cái bô tiểu tiện tốt như vậy mà lại bị vỡ cả, thật là tiếc!

Sau khi mọi thanh âm dừng hẳn lại, hai thây người ngã xuống. Đúng là hai gã kiếm sư cách đây không lâu còn đấu với nhau tới mức sống chết. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

"Soạt" một tiếng vang lên, gần trăm người bất giác không tự chủ được mà đồng thoái lui một bước. Chúng thoái lui nhanh thật, chỉ một bước đó mà không tạo ra chút âm thanh nào, nhưng bầu không khí lại giống như phong ba bão táp đang bị đè nén và sắp sửa bùng nổ tới nơi.

Lúc này ở trên vách núi lại có tiếng reo mừng của Cách Toa Toa truyền xuống, còn Á Na thì trái lại lại không có động tĩnh gì, đôi mắt trong veo của nàng lại đang lộ vẻ suy tư. Hôm nay Trí tuệ A Khắc Lưu Tư đã khiến cho nàng có chút thất vọng. Nàng vốn đang muốn đợi xem hắn có kế sách gì hay ho, đại loại như là kế ly gián, nửa đêm tập kích, thâm nhập địch tuyến, hay là chiến lược tuyệt diệu nào đó, vv....nhưng hắn lại không dùng tới chiến lược, mà lại trực tiếp nhảy xuống đó mà khiêu chiến kẻ địch. Điều đó cho thấy hắn chỉ là một tên ngốc hữu dũng vô mưu thôi.

Nhưng sau khi hắn vừa ra tay chớp nhoáng thì đã lập tức thay đổi cách suy nghĩ của nàng ngay. Có lẽ hắn đã nắm chắc phần thắng, do đó mà không cần dùng tới kế sách cũng nên.

Vị cô nương ở dưới thân cây kia thì mở trừng đôi mắt, khẩn trương nhìn nam nhân trước mặt. Vào thời khắc này, người đó trông thật là cao lớn làm sao....

Gã đại hán kia thét một tiếng tựa như sấm rền:

- Giết....

Thanh âm còn vang vọng trong không gian thì đã thấy bốn phía đều có bụi cát tung bay mù mịt. Trong khi bụi mù còn chưa lắng xuống thì người ta đã thấy kiếm quang lóe sáng, lập lòe không ngừng. Thế là một trận chém giết lập tức được mở màn. Á Na ở trên vách núi trông thấy vậy thì trái tim trầm xuống, nàng liền vung tay ra, một dải lụa liền bay ra và quấn lấy thân của một cây nhỏ phía dưới. Nàng cũng muốn tham gia.....

Lúc người nàng còn ở trên không thì Lưu Sâm đã di động. Chỉ thấy hắn biến thành một bóng hư ảnh. Vách núi đó cao tới trăm trượng, nhưng khi Á Na toàn lực thi triển công lực thì chỉ tốn chừng mười giây là đã hạ xuống chân núi. Sau đó nàng liền xoay tròn một vòng, trông tựa như Thiên Biên tiên tử đang thong thả dạo bước vậy, nhưng vũ bộ đó lại là điệu Nghênh tân vũ của tử thần!

Nàng chỉ còn cách đấu trường chừng hai mươi trượng, mười trượng, rồi năm trượng! Tay nàng khẽ vung lên, lập tức có mười mũi Băng chùy được phóng ra. Những mũi Băng chùy đó vừa rời khỏi tay nàng thì thân thể của nàng đã đi tới trước thêm năm trượng nữa, chân cũng đã bước lên mảnh sân rộng lớn. Không ngờ lúc này bốn bề đều lại rất yên tĩnh.

Phải nói là không có một chút động tĩnh nào, gần trăm kiếm sư kia đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Đây là trận thế gì thế này? Hay là kẻ địch lại có phương thức tấn công đầy ác độc gì đây?

Trong nháy mắt, Á Na đã nghĩ ra rất nhiều loại khả năng, nhưng sự tình xảy ra tiếp theo đó lại khiến cho tất cả dự đoán của nàng đều biến thành kinh hãi. Đám kiếm sư kia hầu như cùng lúc ngã xuống, tại giữa sân chỉ còn một người đứng thẳng, chính là Lưu Sâm với nụ cười nhẹ trên môi.

Một trận gió thổi qua, tóc của hắn bay phất phơ, mỉm cười nhìn nàng rồi nói:

- Sau khi giết người rồi lại được xem vũ đạo đặc sắc của ngươi, điều đó đúng là nhân sinh lạc thú. Đa tạ!

Á Na khẽ mấp máy đôi môi, tạm thời mất đi năng lực phản kích!

Trong một sát na, hắn đã giết chết gần trăm người ư? Trong số trăm người đó, có ai đã do chính nàng giết hay không? Nàng không biết! Hoặc giả cũng có thể có vài người trúng phải Băng chùy của nàng, nhưng từ "trúng Băng chùy" cho tới "chết vì Băng chùy" thì sự chênh lệch rất lớn. Nói cho cùng thì cũng không cần tìm hiểu, bởi lẽ nàng thật sự không biết được câu trả lời cho vấn đề đó.

Lưu Sâm cười cười nói:

- Trong sơn cốc vẫn còn địch nhân. Nhờ ngươi thanh toán giùm!

Á Na bất giác hỏi lại:

- Vậy còn ngươi?

- Có khách tới bái phỏng, chủ nhân làm sao có thể không tiếp khách được?

Lưu Sâm chợt vung mạnh tay một cái, theo đó liền có một trận gió thật mạnh thổi lên, tiếp theo là căn nhà lớn ở phía trước bỗng nhiên đổ xuống ầm ầm. Sau đó thì một thân ảnh lao vọt lên không, từ những cây gỗ đang đổ ầm ầm xuống đất, bóng nhân ảnh nọ chỉ khẽ điểm nhẹ đầu ngón chân lên đó một chút thì đã bay ra phía trước năm trượng, sau đó thì gã ung dung hạ thân xuống đất, toàn thân không hề lay động dù chỉ một mảy may. Người đó là một thanh niên trẻ tuổi!

Khuôn mặt của gã có nét tái nhợt, nhưng đôi mắt thì lại cực kỳ âm trầm. Gã đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lưu Sâm, một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc của gã không hề bị gió thổi bay. Sau đó gã lại đưa mắt lướt nhìn các thi thể đang nằm la liệt dưới đất, rốt cuộc tới lúc này mới thấy tóc của gã khẽ run lên. Điều đó không phải vì chúng bị gió thổi, mà là vì lửa giận!

Lưu Sâm nhạt nhẽo thốt:

- Ta còn tưởng là cao thủ nào rất giỏi nữa chứ, thì ra chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa! Á Na tiểu thư, chúng ta đã đánh giá địch nhân quá cao rồi!

Đánh giá cao? Á Na nghe vậy thì muốn cười cũng cười không nổi!

Thanh niên kia có thể lướt đi trên không ở một khoảng cách hơn năm trượng, rồi đáp xuống đất rất nhẹ nhàng. Thân thủ đó thuộc đẳng cấp nào đây? Có lẽ là thân thủ của kiếm thánh chứ không ít. Một thanh niên với niên kỷ còn rất trẻ như vậy mà đã là một kiếm thánh, quả thật khiến cho Á Na rất ngạc nhiên, và đó cũng là một đả kích lớn đối với nàng. Thế mà tên sắc lang kia lại thốt lời khinh miệt đối phương vậy sao?

Gã thanh niên thoáng đỏ mặt rồi hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

Rõ ràng là gã không đủ kiên nhẫn, đặc biệt là đối với người đã giết chết đồng bọn của mình, tất nhiên không ai sẽ nhịn được sự châm chọc của kẻ thù rồi! Lúc này gã có thể hỏi lai lịch của địch nhân trước khi động thủ, vậy cũng coi như là có hàm dưỡng lắm rồi.

- Nhìn đống thi thể trên đất thì ngươi cũng phải biết ta là ai rồi mới phải!

Lưu Sâm hờ hững nói:

- Các ngươi là cường đạo, chuyên đi chiếm đoạt nhà cửa của người ta. Còn ta là sát thủ, cũng chuyên đi giết đám cường đạo các ngươi.

Bỗng "vù" một tiếng vang lên. Từ trong đống phế tích của căn nhà bị đổ lúc này chợt có một cái bóng sặc sỡ bay lên. Lúc này Lưu Sâm cũng khẽ nhún chân lao vút lên không. Cách Lạp Lạp, cái bóng đó là Cách Lạp Lạp, nhưng không, ngay lập tức sau đó thì Lưu Sâm đã nhận ra đó không phải là Cách Lạp Lạp, mà là tỷ tỷ của nàng; bởi vì lúc này trên mặt của nữ Tinh Linh đó lại đang có nét khủng hoảng. Sau khi nhìn thấy mặt của hắn thì ả đã kinh sợ thất sắc, vì vậy mà bây giờ vội vàng đáp xuống và núp sau lưng gã thanh niên kia.

Thanh niên nọ chậm rãi đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, sau đó rút kiếm ra và hoành ngang tại mi tâm. Thanh kiếm của gã phát ra kiếm quang rất thịnh, đồng thời ánh mắt của gã cũng lóe tinh quang. Sau đó, trường kiếm của gã liền nhẹ nhàng đâm tới, trên thân kiếm mang theo một lớp quang mang trong suốt. Tất cả mọi động tác của gã đều rất chậm rãi, nhưng mái tóc của nữ Tinh Linh ở phía sau thì lại không ngừng tung bay trong gió, và trên mặt ả cũng tràn ngập biểu tình khích động....

Á Na khẽ hô:

- Cẩn thận!

Nàng đã nhìn ra được thanh niên này đúng là hạng bất phàm!

Lưu Sâm khẽ xua tay rồi nói:

- Khoan đã, trước hết hãy để ta nói mấy câu đã!

- Ngươi hãy mau khai danh tính ra. Ta mong rằng người ta giết đầu tiên sẽ là một kẻ có tiếng tăm vang dội!

Giọng của thanh niên nọ tràn trề hàn khí băng lãnh, trường kiếm vẫn nắm chắc trong tay. Phảng phất như gã đã biến đổi thành người khác vậy, gã đã trở nên cực kỳ lãnh tĩnh. Các thi thể ở dưới đất dường như cũng không hề có quan hệ gì với gã vậy.

- Xin lỗi! Lời ta muốn nói là dành cho kẻ đang núp sau lưng ngươi, chứ không phải là nói với ngươi.

Sau đó, Lưu Sâm lại nhạt nhẽo hỏi:

- Nữ vương bệ hạ, ngươi vẫn khỏe chứ?

Ở trên những táng cây gần đó, chợt có rất nhiều cái đầu thò ra nhìn. Trên mặt họ đều có vẻ vừa mừng vừa sợ, rồi xầm xì bàn tán rất sôi nổi. Lần này họ thò đầu ra thì không còn thụt đầu trở vào nữa. Dường như đống thi thể ở dưới đất đã cho họ rất nhiều sự khích động.

Thân ảnh xinh đẹp kia chậm rãi bước ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, sau đó thì cất giọng đầy oán độc, nói:

- Là ngươi!

- Tất nhiên là ta rồi!

Lưu Sâm lạnh lùng thốt:

- Ngươi có nhớ ta đã từng nói gì hay không? Nếu ngươi là nhân loại, ngươi sẽ không phải là một người tốt. Nếu ngươi là Tinh Linh, thì cũng là một kẻ bại hoại ở trong Tinh Linh tộc. Lời này xem ra thật là chuẩn xác rồi!

Tinh Linh nữ vương (với tình huống trước mặt thì là như thế) hít sâu một hơi rồi nói:

- Ta đã từng cho ngươi cơ hội, nhưng chính ngươi đã bỏ qua! Ngày hôm nay ngươi sẽ chết, chỉ vì ngươi đã lựa chọn sai mà thôi.

Đôi mắt hạnh của Á Na mở ra thật lớn để nhìn lên mặt Lưu Sâm, trong lòng nàng tràn ngập nghi hoặc. Chẳng lẽ hai người này lại đã từng có ân oán cũ hay sao? Tại sao lại không có ai biết gì cả vậy?

Bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn chỉ về phía trước, thì ra là Cách Toa Toa, nàng nói:

- Đó là đại tỷ của ta!

Thanh âm của nàng tràn ngập oán hận:

- Và cũng là vị tỷ tỷ xấu nhất....

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Ngươi cho rằng tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó có thể bảo hộ được cho ngươi sao? Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, đó là ngươi đã lựa chọn sai lầm, vì ngươi đã tìm được một cái bị rách!

Gã thanh niên kia nghe vậy thì sắc mặt đỏ bừng vì tức giận, gã hết lớn một tiếng:

- Đi chết đi!

Gã đã nhịn quá lâu rồi.

"Xoẹt" một tiếng vang lên, một đạo kiếm quang bắn ra, dài đến hai trượng. Kiếm quang đi đến đâu thì không khí tại đó tựa như bị hàn khí ngưng kết lại, những tiếng xoẹt, xoẹt, két, két từ khoảng cách ngoài năm trượng vang lên không ngớt, rồi cứ thế mà bức thẳng đến Lưu Sâm. Cả Á Na cũng bị bao phủ trong đó.

Á Na thảng thốt kêu lên:

- Kiếm thánh!

Điều này đã xác thực suy đoán của nàng. Do đó mà nàng không dám chậm trễ, lập tức vung tay lên, liên thủ với Lưu Sâm để đối địch.

Nhưng khi tay nàng vừa vung lên thì bóng người ở bên cạnh đã không thấy đâu nữa. "Chát" một tiếng tát tai vang lên thật lớn. Sau đó thì kiếm quang biến mất, rồi một thân ảnh thì bị hất tung lên cao. Kẻ đó chính là gã kiếm thánh với khí thế hung hăng lúc nãy.