Chương 203: Cuộc Sống Mới

Lạc Phu cười nhạt, hỏi lại:

- Chắc ngươi cũng bị đánh một chưởng vào sau gáy?

- Không, là kẻ địch đã tấn công chính diện!

Á Đương Tư nói:

- Ta chỉ kịp thấy một bóng hư ảnh vừa nhoáng lên, nó mới lướt qua không gian chừng hai trượng. Khi vừa phát hiện được hắn, ta lập tức rút kiếm, nhưng tay của ta còn chưa kịp đụng vào chuôi kiếm thì đòn tấn công của hắn đã ập đến.

Những người đứng gần đó nghe vậy thì đều xám mặt hết. Tất cả mọi người đều biết lão kiếm thánh này có tốc độ rút kiếm rất nhanh, mà bản thân lão cũng nhờ tốc độ mà thành danh.

- Rốt cuộc ngươi cũng nhìn thấy được bóng dáng của hắn!

Lạc Phu hít sâu một hơi, ông ta cố nén nỗi bực bội trong lòng rồi hỏi tiếp:

- Nói mau, vóc người của hắn ra sao?

- Xin lỗi, ta không biết! Tốc độ của hắn quá nhanh, ta còn nghi ngờ là mình đã bị hoa mắt nữa. Dưới tình huống đó, thử hỏi ta làm sao có thể nhìn rõ vóc dáng của hắn được?

Lạc Phu nhìn chăm chú vào lão, dường như cũng ngây người ra. Kẻ kia có thể lướt qua không gian dài hai trượng, rồi tấn công một kiếm thánh. Tốc độ của hắn nhanh đến mức cả kiếm thánh cũng không kịp rút kiếm ra nữa, chẳng lẽ đó là tốc độ của con người hay sao? Ngay cả thần cũng không thể đạt tới tốc độ đó được. Chí ít, ông ta tự biết mình vẫn không thể đạt được.

Hắn có thể dùng một chiêu để giết kiếm thánh, nhưng không thể nào chỉ dùng tay không mà đánh ngã kiếm thánh khi còn ở cách ngoài hai trượng, đồng thời còn không để bại lộ hành tung của mình nữa! Việc giết kiếm thành thì tương đối còn dễ làm, nhưng nếu phải chế phục mà không giết thì mới là khó tới cực điểm. Trong thiên hạ, ai có thể làm được điều đó đây? Ít ra, ông ta không biết có ai lại làm được điều đó.

- Tốc độ lưu!

Ở phía sau chợt có một thanh âm trong trẻo vang lên:

- Lạc Phu tiên sinh, chẳng lẽ là....A Khắc Lưu Tư đã đến rồi?

- Nếu quả thật là hắn, vậy thì phải náo nhiệt lắm mới đúng!

Lạc Phu chậm rãi quay đầu lại, rồi nói tiếp:

- Điều này cho thấy công lực của hắn không hề đơn giản như Ước Sắt viện trưởng đã hình dung chút nào!

Hoàng tử hoảng hốt hỏi:

- Chẳng lẽ công lực của hắn đã đạt tới....cảnh giới của ngươi rồi ư?

- Hoặc giả đó chỉ là một loại độc môn thủ pháp và thân pháp mà thôi!

- Nếu như hắn dùng loại thân pháp đó để đấu với ngươi, vậy ngươi có thể thắng hắn hay không?

Ai có thể hỏi được những lời như vậy chứ? Tất nhiên chỉ có công chúa, nàng dường như rất có hứng thú với Lưu Sâm vậy.

- Ta còn chưa rảnh rỗi đến mức dùng tay không để tấn công người ta, mà ta chỉ có thói quen dùng vô hình kiếm khí để chém người ở ngoài mười trượng thôi.

Đó không phải là một câu trả lời, nhưng lại cũng là một câu trả lời. Trong đêm tối, đối phương tập kích thành công, điều đó đã kích phát hào khí ngất trời của kiếm thần. Trong vòng mười năm trở lại đây, có rất ít người có thể kích phát được ý chí chiến đấu của ông ta!

oooOooo

Tại một tòa sơn cốc u tĩnh, dưới ánh sao vằng vặc, trông nó lại càng thêm u tĩnh hơn.

Từ đâu đó đang có tiếng nước chảy róc rách truyền đến. Trong sơn cốc hiện nay, chỉ có mỗi tiếng nước chảy róc rách mà thôi.

Lưu Sâm đặt cô nương ở trong lòng xuống. Nàng kinh ngạc nhìn hắn rất lâu, dường như muốn nhìn rõ vị ân nhân đã cứu mình vậy.

Lưu Sâm không hề nhìn nàng, thậm chí sau khi đặt nàng xuống thì hắn cũng không tính để cho nàng tiếp tục nhìn mình nữa. Lúc này hắn chỉ quay mình đi rồi lạnh lùng thốt:

- Bây giờ thì ngươi không cần đóng kịch nữa!

Không có tiếng trả lời!

- Lúc này bọn chúng đang ở cách đây ít nhất là mười dặm, mà ở trước mặt ta, ngươi không cần tiếp tục đóng kịch nữa.

"Phịch" một tiếng vang lên, Lưu Sâm vội quay đầu lại, thì ra Cống Lạp đã ngã xuống một tảng đá. Tảng đá đó rất lớn, nếu ai bị ngã trúng nó, nhất định phải phát ra tiếng kêu đau đớn mới phải, nhưng đằng này lại không có tiếng kêu, bởi vì đôi mắt của Cống Lạp đã nhắm lại từ lâu.

- Cống Lạp!

Lưu Sâm đưa tay đặt lên mũi nàng, cũng may, tuy hơi thở yếu ớt, nhưng dù sao thì vẫn còn hơi thở.

Cống Lạp không hề mở mắt. Nàng đã quá đói. Ba ngày qua, mỗi thời mỗi khắc nàng đều vẫn nằm trong vòng quan sát của Lưu Sâm. Nàng không ăn một miếng cơm hay uống một ngụm nước nào, đó là sự thật. Bất luận kẻ nào bị đói suốt ba ngày như vậy, thì thế nào cũng có cùng một kết quả giống y như thế mà thôi.

Lưu Sâm lấy nước suối trong mát nhỏ vào miệng nàng, sau đó thổi lửa nướng thịt. Dưới ánh lửa bập bùng, sắc mặt của Cống Lạp cũng từ từ trở nên hồng hào trở lại. Có lẽ nàng bị ngất không chỉ vì đói, mà còn vì lạnh nữa! Ánh lửa nổi lên cũng từ từ đang rót những sinh cơ mới vào người nàng.

Từng miếng thịt thái nhỏ được đưa đến tận miệng nàng, Cống Lạp lại mở mắt ra, nhưng nàng chỉ nhẽ lắc đầu, trông rất đáng yêu.

- Ăn chút đi!

Lưu Sâm cố nén thanh âm của mình, để nó vang lên không quá lớn.

- Không ăn! Ngươi cùng phe với họ...ngươi cũng là người xấu!

Vừa nói, nàng vừa đảo mắt nhìn lên người hắn một lượt.

Lưu Sâm đưa mắt nhìn lại mình, lúc này hắn đang mặc y phục của binh sĩ.

- Ngươi biết ta không phải là người của họ kia mà!

Rốt cuộc Lưu Sâm cũng không nhịn được nữa. Nàng diễn kịch quá ngây thơ, cả ngữ khí cũng rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi khiến hắn bực cả mình.

- Ngươi là....A Khắc Lưu Tư?

Lưu Sâm cười nhạt:

- Rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra ta!

- Ta nghe họ gọi tên ngươi. Ta nhớ rõ ngươi! Ngươi đã ở học viện kia....

Lưu Sâm chợt đanh mặt lại. Nếu như đây là một màn kịch, vậy thì nàng diễn quá khéo và quá tự nhiên. Ở Bạch Ngọc học viện, hắn quả thật đã xuất hiện ở trước mặt nàng, và quả thật cũng đã có người gọi tên hắn. Nếu chỉ dựa vào những việc đó để nhớ hắn, vậy thì nhiêu đó cũng khiến người ta tin tưởng rồi.

- Ngươi đã cứu ta!

Cống Lạp chợt nghĩ thông, nàng hỏi tiếp:

- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn gì?

- Nếu ta nói...ta muốn giết ngươi, ngươi có tin không?

- Ta.....ta không biết!

Cống Lạp thống khổ lắc đầu:

- Ngươi có thể nói cho ta biết...rốt cuộc ta là ai không? Nếu quả thật ta phải chết, vậy thì trước khi chết, ngươi có thể nói cho ta biết điều đó không? Ta xin ngươi....

Lại nữa rồi! Rốt cuộc trong lòng Lưu Sâm cũng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Chẳng lẽ nàng ta không phải đang diễn kịch ư? Chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ thật sao? Ông trời, sao lại oái oăm thế này? Nàng đã quên hết tất cả, giữa hắn và nàng đã mất đi cơ sở ân oán, còn lại chỉ là một nan đề: làm sao bây giờ? Giết nàng ư? Nàng chết sẽ không nhắm mắt chút nào!

Nếu nói rõ cho nàng biết là nàng hung ác tới cỡ nào, rồi cho nàng biết tại sao mình có lý do để giết nàng, vậy thì thế nào? Dáng vẻ của nàng lúc này rất hồn nhiên, hắn làm sao đành tâm để biến một nữ tử hồn nhiên như vậy trở lại thành một nữ nhân đầy thủ đoạn và rất đáng ghét kia chứ?

- Ta thật đã khiến cho ngươi rất ghét ta à?

Cống Lạp tự lầm bầm hỏi:

- Các ngươi ai cũng đối với ta như vậy cả....chẳng lẽ ta là một người rất xấu ư?

Nàng tựa như muốn nói với mình, mà cũng tựa như muốn hỏi những vì sao trên trời, trong lòng tràn ngập nghi vấn...

- Ăn chút ít đi!

Lưu Sâm chìa những miếng thịt trong tay ra, rồi nói tiếp:

- Ăn trước rồi hãy nói.

- Ta ăn không vô....

Cống Lạp nghe giọng thốt:

- Nếu như ta là người xấu, thật sự khiến người khác ghét ta như vậy, vậy ngươi cũng đừng cho ta ăn nữa. Hãy giết ta đi, ta sẽ cảm tạ ngươi rất nhiều.

Nói xong, nàng liền nhắm mắt lại, và không mở ra nữa.

Lưu Sâm ngơ ngác nhìn nàng, không khí tại đây dường như đang cô đọng lại.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cống Lạp từ từ mở mắt ra. Không phải nàng nhìn Lưu Sâm, mà chỉ ngơ ngác nhìn lên bầu trời trên cao, rồi đôi dòng lệ lén lút trào ra khóe mắt!

Thoạt nhìn thì tưởng rằng Lưu Sâm đang ngủ, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều bị hắn thấy rõ hết. Suốt ba tiếng tiếp theo đó, nàng vẫn giữ tư thế như vậy, nước mắt thủy chung không hề dừng lại. Nàng không biết rằng hắn đang quan sát nàng. Khi mà không có ai quan sát mình, người diễn kịch nhất định sẽ để lộ chân tướng thật sự; thế nhưng việc nàng để lộ chân tướng lại vừa khéo thích hợp với sự biểu hiện của nàng, vì vậy mà lúc này trong lòng hắn đang không ngừng dậy sóng. Nàng thật sự đã bị mất trí nhớ, coi bộ đêm đó nàng trúng một cú trên đầu khá nặng. Có lẽ gã kiếm sư đó không hoàn toàn hiểu lắm về thể chất của ma pháp sư rồi, vì vậy mà gã đã dùng sức để đối phó với người bình thường mà đánh vào đầu của một ma pháp sư với sức khỏe yếu kém, và do đó nên mới khiến cho nàng mất trí nhớ chăng?

Nếu đúng như thế, vậy mình phải làm sao đây? Một thân xử nữ của nàng đã cho mình, mà mình chính là nam nhân đầu tiên của nàng; hoặc giả, theo lời nàng, mình chính là nam nhân duy nhất của nàng. Nếu nàng không phản bội, vậy thì nàng chính là nữ nhân của mình, mà đối với nữ nhân của mình, hắn có thể nhẫn tâm được chăng?

Hắn cho mình lý do để cứu nàng: Nàng chỉ có thể chết ở dưới tay hắn, chứ hắn không thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác xử quyết. Hắn có thể giết nàng, còn người khác thì không có quyền đó! Nhưng bây giờ, hắn có cảm giác rằng nguyên nhân khiến hắn cứu nàng là vì giữa hai người đã từng có một đoạn thời gian ôn nhu; mặc dù khoảng thời gian đó rất ngắn, nhưng hắn lại tự nguyện.

Lưu Sâm chậm rãi ngồi dậy!

Cống Lạp vẫn không thay đổi tư thế, mà vẫn tự lầm bầm:

- Ta thật là một nữ hài khiến người ta chán ghét sao? Thật sự là một kẻ đáng ghét vậy sao?

Nàng tựa như muốn hỏi ông trời, mà cũng tựa như muốn hỏi chính bản thân mình vậy.

- Ta không biết!

Lưu Sâm cất giọng ôn hòa, nói:

- Trước kia, ta....ta chưa từng gặp ngươi!

Cống Lạp từ từ đưa mắt nhìn sang hắn, trên mặt để lộ biểu tình thất vọng và đồng thời cũng pha lẫn đôi chút kỳ vọng....

oooOooo

Rốt cuộc Cống Lạp cũng chịu ăn chút thịt nướng, sau đó thì lại uống thêm chút nước. Khi nàng ăn uống xong thì trời cũng hừng sáng. Nàng đồng ý ăn uống chỉ vì một lý do - đối phương không phải là người xấu!

Sau khi ăn uống no đủ, tinh thần của Cống Lạp cũng tốt hơn nhiều, nhưng đôi mày của nàng vẫn nhíu chặt. Lúc này có một chú bướm bay tới đậu ở trên một chiếc lá gần đó, rồi nhẹ nhàng khiêu vũ. Cống Lạp nhẹ giọng thốt:

- Tại sao ngươi lại cứu ta? Chẳng phải ngươi đã nói là không quen biết ta sao?

Lưu Sâm hờ hững đáp:

- Bộ ta đã cứu ngươi sao? Chẳng qua ta chỉ muốn thử xem năng lực của mình có thể mang ngươi ra ngoài không thôi. Đợi sau này sẽ trả ngươi về.

Cống Lạp nghe vậy thì thân hình hơi bị chấn động, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, thế nhưng sau đó thì nàng bỗng bật cười, rồi nói:

- Ngươi gạt ta! Ngươi sẽ không trả ta về đâu. Ngươi hù ta....ngươi đúng là....một người xấu!

Nhìn thấy nụ cười của nàng, Lưu Sâm cũng phì cười theo. Tiếng cười của họ dường như đã xóa đi hết mọi ân oán trong quá khứ giữa hai người, mà giờ đây chỉ còn lại những ngày tương lai sáng sủa hơn....

- Có đôi khi, quên hết chuyện cũ cũng là một việc tốt, cũng giống như con bướm này vậy!

Lưu Sâm vừa nói, hắn vừa khua tay một vòng, sau đó liền có một con bướm lọt vào lòng bàn tay của hắn. Nó cố gắng xòe cánh bay cao, nhưng dù cố gắng cách nào thì cũng không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn được.

- Tại sao lại giống nó?

Cống Lạp tò mò lấy tay mình đụng vào tay hắn, nàng cảm thấy kỳ quái không biết tại sao con bướm đó lại biết nghe lời như vậy.

- Ngươi có biết tiền thân của loài bướm là gì hay không? Là sâu róm đấy!

Lưu Sâm thốt với giọng đầy cảm khái:

- Sâu róm có tướng mạo rất xấu xí, nhưng một khi chúng lột xác và biến thành bươm bướm thì trông rất xinh đẹp! Đó gọi là đời sống mới!

Cống Lạp hơi biến sắc, nàng hỏi:

- Trước kia.....ta....cũng xấu xí như sâu róm vậy sao?

- Ta nói không quen biết ngươi, đó là vì trước kia ta không biết ngươi là hạng người thế nào!

Lưu Sâm giải thích:

- Đó chỉ là một thí dụ thôi! Quên quá khứ đi thì sẽ đón nhận được một cuộc đời mới!