Trong mắt của hoàng tử có nét bi ai, trong mắt của công chúa chỉ có nước mắt, còn trong mắt của Lạc Phu thì chỉ có sắt!
- Ước Sắt!
Thanh âm như lưỡi kiếm, lạnh lẽo như nước:
- Tô Ny công chúa điện hạ bị chết tại quý viện, tất nhiên quý viện phải có trách nhiệm về việc này!
- Đúng vậy, Lạc Phu tiên sinh!
Ước Sắt khom mình, nói:
- Lúc đó sự việc đột ngột xảy ra, không ai biết được tặc tử kia lại có cái gan tầy trời như thế, do vậy nên mới thất thủ....
- Ta muốn xem cho biết, kẻ tặc tử nào mà lại to gan như thế!
Lạc Phu lạnh lùng cắt ngang lời lão:
- Mau dẫn tặc tử kia đến đây!
Nói xong, lão đảo mắt quét khắp một vòng, mọi người ai nấy cũng đều bước lùi ra sau. Trong sân chỉ còn lại bốn người, là Ước Sắt và ba người của hoàng cung.
Hoàng tử cũng ngẩng đầu lên nói:
- Ước Sắt tiên sinh, chẳng phải ngươi đã nói là đã bắt được hung thủ đó sao?
Ước Sắt vẫn khom người, đáp:
- Ước Sắt vô năng! Hung thủ thì đích xác vẫn chưa tìm được, nhưng....chúng tôi đã bắt được kẻ chủ sự!
- Kẻ chủ sự là người phương nào?
Thanh âm của hoàng tử không lớn, nhưng rất có sức.
- Là người của Ma tộc!
Ước Sắt chậm rãi nói:
- Người của Ma tộc có dáng vẻ bên ngoài rất đặc biệt, chỉ nhìn qua là biết. Ở đây có mấy trăm người đều tận mắt chứng kiến cảnh người của Ma tộc giết người. Chúng tôi đã phái ra rất nhiều cao thủ để vây bắt, rốt cuộc cũng may mắn bắt được kẻ chủ sự....
Hoàng tử vung tay lên cắt ngang lời của lão:
- Dẫn ra đây!
Nét mặt của Lạc Phu đã hòa dịu lại đôi phần, bởi lẽ tuy công chúa đã chết ở đây, tất nhiên học viện không thể trốn được trách nhiệm, thế nhưng người ta đã lập tức có phản ứng ngay và đã bắt được kẻ chủ sự, coi như là cũng đã tận hết trách nhiệm của mình rồi!
Bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới, sau đó là tiếng kêu lớn:
- Làm gì thế? Ê, các người là ai? Tại sao lôi kéo ta chứ?
Thanh âm rất trong trẻo, rõ ràng là của một nữ tử.
Tiếng huyên náo càng lúc càng tới gần, cuối cùng thì khuôn mặt mỹ lệ của Cống Lạp được đập vào mắt mọi người. Dưới ánh dương quang, trông nàng thật là xinh đẹp và động lòng người. Lúc này Cống Lạp đảo đôi mắt to tròn nhìn khắp xung quanh một lượt rồi hỏi:
- Sao có nhiều người thế?
Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra. Việc này quả thật là không bình thường chút nào!
Sau khi bị đẩy vào giữa sân, Cống Lạp không hề phản kháng mà chỉ nghiêm túc quan sát những người đang đứng gần đó. Sau khi quan sát xong, nàng lại chỉ vào Tô Ny đang nằm dưới đất mà hỏi:
- Nàng ta bị sao vậy?
Thần thái của nàng rất ngây thơ!
Mọi người cũng đều cau mày và tỏ vẻ khó hiểu. Lạc Phu và hoàng tử nhìn nhau, rồi hỏi:
- Đây là kẻ chủ sự ư?
- Đúng vậy!
Ước Sắt cũng nhíu mày đầy thắc mắc, rồi nói:
- Nàng ta là một nhân vật cao tầng của Ma tộc, kẻ am hiểu Cửu U Ma Ảnh thần công của Ma chủ tất nhiên là kẻ chỉ huy tại hiện trường rồi!
- Thật sao?
Lạc Phu đưa tay chỉ vào mũi Cống Lạp rồi hỏi:
- Tiểu cô nương này à?
Cống Lạp thấy vậy thì đưa mắt nhìn khắp nơi, sau đó lại lấy tay chỉ vào mũi mình rồi hỏi:
- Lão tiên sinh, ngươi nói chuyện với ta à?
- Đúng vậy!
Lạc Phu lạnh lùng thốt.
Cống Lạp ngơ ngác hỏi:
- Nhân vật cao tầng của Ma tộc à? Cái gì là Ma tộc?
Mọi người nghe vậy thì đều ngẩn người ra. Sao nàng ta lại hỏi như thế? Như vậy là ý gì?
Lạc Phu càng nhíu chặt đôi mày hơn, rồi hỏi lại:
- Cả Ma tộc mà ngươi cũng không biết sao?
- Không biết!
Cống Lạp liên tục lắc đầu rồi nói tiếp:
- Cái gì ta cũng không biết...ngươi hãy cho ta biết đi, được không? Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Cái gì ta cũng chẳng nhớ hết, ta....ta....
Càng nói, nàng càng khích động hơn; nước mắt cứ lã chã tuôn rơi không ngừng.
- Chuyện gì thế này?
Lạc Phu quay sang hỏi Ước Sắt, thanh âm cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Ước Sắt thấy tình cảnh đó thì bắt đầu nóng nảy, nhân chứng duy nhất cũng đang giở trò, tình thế đúng là không hay rồi!
Viện trưởng nóng nảy quát:
- Tiểu cô nương, ngươi dám phủ nhận mình là người của Ma tộc?
- Ta không biết....ta thật sự không biết gì cả....
Nước mắt của Cống Lạp càng đầm đìa hơn, nàng vừa khóc vừa hỏi:
- Rốt cuộc ta là ai thế? Có ai nói cho ta biết được không?
Vừa nói, nàng vừa dùng tay gõ lên đầu mình, trông có vẻ rất khổ sở.
- Viện trưởng, có phải ngày hôm qua đầu của ả bị đánh trúng một kích nên xảy ra vấn đề chăng?
Lai Đặc Nhĩ bước tới gần nhắc nhở.
Một gã kiếm sư bước ra và nói:
- Không thể nào!
Lúc này trên trán gã đã thấy đầm đìa mồ hôi. Gã nói tiếp:
- Tuyệt không có khả năng đó. Ta xuất thủ rất có chừng mực, làm sao có thể xảy ra chuyện được chứ?
Kẻ dùng chuôi kiếm đánh vào đầu Cống Lạp hôm qua, tất nhiên là vị nhân huynh này rồi.
Lai Đặc Nhĩ lạnh lùng hỏi:
- Vậy ngươi giải thích việc này thế nào?
- Đây...đây nhất định là do nha đầu này giở trò rồi. Ả đang diễn trò đấy!
Trong cơn giận dữ, gã kiếm sư liền rút kiếm ra rồi chĩa thẳng vào Cống Lạp rồi quát:
- Ngươi còn dám nói nửa lời thừa thãi nữa, ta sẽ lập tức....
- Được rồi!
Lạc Phu khẽ vung tay một cái, thanh kiếm ở trong tay gã kiếm sư kia lập tức bị gãy lìa thành hai đoạn. Dưới sự kinh hãi của mọi người, lão lại lạnh lùng thốt:
- Ngớ ngẩn thật! Coi bộ các ngươi đang đóng kịch đây.....các ngươi vốn vô năng, không bắt được hung thủ nên mới giao ra một tên si ngốc này đây!
- Si ngốc?
Cống Lạp ngơ ngác hỏi:
- Ta không có si ngốc. Tỷ tỷ, ngươi có thể nói cho ta biết được không? Bọn họ....là một đám người rất hung dữ....
Vừa nói, nàng ta vừa kéo kéo tay công chúa. Rốt cuộc nàng ta cũng tìm được đúng người, bởi vì nàng tiểu công chúa này vừa nhìn thấy Cống Lạp rơi lệ thì lòng dạ sớm đã mềm nhũn, nay lại bị nàng ta kéo tay cầu cứu thì càng thấy mâu thuẫn hơn....
Lạc Phu chợt vung tay lên, Cống Lạp bất giác không tự chủ được mà bật lui về phía sau ba bước, bàn tay đang níu kéo công chúa cũng rời ra.
- Đứng yên, không được nhúc nhích!
Cống Lạp sợ đến tái mặt, nàng liền đứng yên và không dám cử động nữa.
Trong lòng Lưu Sâm không biết là có tư vị gì. Hắn biết là nàng đang diễn trò, tài năng có thể đoạt giải Oscar. Ngày trước, mình đã bị nàng lừa đến chóng mặt, bị lừa đến nỗi rơi luôn vào tuyệt địa. Hôm nay với tình huống này thì sao? Chỉ sợ chưa chắc sẽ có thể thoát thân, nhưng rõ ràng đây chính là một diệu kế. Một khi nàng đã mất đi ký ức, điều đó sẽ dễ dàng che giấu chân tướng nhất. Ít ra thì trước mắt nàng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Một mặt, học viện sẽ không dám giết nàng, bởi vì nếu giết đi thì sẽ chặt mất đầu mối duy nhất; còn mặt khác, người của hoàng cung cũng không dám giết nàng, bởi vì bọn họ không có cách nào để xác nhận sự thật được.
Tốt, bản nhân có kế Trương Lương, còn nha đầu ngươi thì cũng có thang dây leo tường.
Lạc Phu cười nhạt hỏi:
- Ước Sắt tiên sinh, có thể nói cho ta biết chân tướng sự việc được chăng?
Ước Sắt từ từ ngẩng đầu lên rồi nói:
- Lạc Phu tiên sinh, ngài là nhân vật đứng đầu thiên hạ, Ước Sắt ta tuy bất tài, nhưng cũng có chút hư danh, quyết không nói nửa lời dối trá. Ngươi có thể tin ta chăng?
Lời này quả thật rất trịnh trọng, không gì sánh được.
Nụ cười ở trên mặt Lạc Phu chợt biến mất. Lão hơi khom mình, rồi nói:
- Vừa rồi bổn nhân đã thất lễ, mong viện trưởng tiên sinh chớ trách. Việc này quả thật quá trọng đại, nữ nhân này thật sự biết được bí kỹ của Ma chủ sao?
Đây chính là sự tương kính giữa hai vị cao thủ cấp thần.
- Đúng vậy! Là Cửu U Ma Ảnh của Hắc Ám ma pháp!
Ước Sắt hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Mười ba người vừa kiếm thánh vừa ma đạo mà vẫn không bắt được y thị. Đáng lẽ y thị đã có thể thoát thân, nhưng nhờ có A Khắc Lưu Tư xuất hiện ngăn cản đường thoát của y thị, nên mới bắt được. Đúng không, A Khắc Lưu Tư?
Vừa nói, lão vừa chỉ vào Lưu Sâm.
Tất cả mọi người có mặt nghe vậy thì đều kinh ngạc vô cùng. Các học viên kinh ngạc là vì mười ba cao thủ vừa ma đạo vừa kiếm thánh mà không thể ngăn chặn được Cửu U Ma Ảnh của tiểu cô nương đang khóc lóc sướt mướt kia, còn Lạc Phu và hoàng tử điện hạ kinh ngạc là vì thanh niên kia lại có thể giữ chân được tiểu cô nương đó sao?
Trong nhất thời, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Sâm.
Ước Sắt chậm rãi nói:
- A Khắc Lưu Tư tiên sinh là cao thủ hàng đầu của Tô Nhĩ Tát Tư học viện. Hắn không phải là học viên của Bạch Ngọc học viện. Do đó, lời của hắn sẽ rất công bình!
Thì ra dụng ý của lão là đây. Khi đối mặt với sự chất vấn của hoàng cung, bất luận người nào của Bạch Ngọc học viện dù nói ra lời ngay thật thì cũng bị tình nghi như nhau, chỉ có lời nói của người ngoài thì mới đáng tin thôi.
Lưu Sâm từ từ bước ra, rồi đáp:
- Ngăn chặn nàng ta là sự thật. Có lẽ nàng ta vừa vặn đâm sầm vào ta mà thôi.
- Ý ta muốn hỏi là....y thị thật sự biết Cửu U Ma Ảnh hay sao?
Mấy chữ "Cửu U Ma Ảnh" được nhấn mạnh rất rõ ràng và cũng rất ngưng trọng.
- Xin lỗi, ta không hiểu Hắc Ám ma pháp, nên cũng không biết y thị dùng loại ma pháp gì. Có lẽ dưới sự vây công của chư vị tiền bối lúc đó, ma pháp của y thị đã bị tán loạn sẵn, nhờ đó nên ta mới có thể chế phục được chăng?
Nghe xong lời đó của hắn, những người đã từng tham gia vây bắt Cống Lạp đều lộ ra tia cảm kích ở trong mắt họ! Họ rất thích nghe được lời đó, bởi vì họ rất xấu hổ đối với sự bất lực của mình. Mười ba cao thủ vây công mà không bắt được một tiểu cô nương, chẳng những vậy mà còn phải nhờ tay học viên của nơi khác để bổ cứu sự bất lực của họ. Do đó, họ rất khó lòng mà tiếp thu nỗi xấu hổ đó.
Mặt mũi của họ được cứu vãn lại một phần lớn, nhưng viện trưởng đã vội nói:
- Lạc Phu tiên sinh, ngài có thể thử xem một chút mà. Ngài đã từng lãnh giáo qua Cửu U Ma Ảnh thần công, mà tiểu cô nương này tuy chưa đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, nhưng ít ra cũng đã đạt được sáu phần công lực của Ma chủ năm xưa rồi đấy.
Thanh âm của lão được hạ xuống thật thấp, chỉ có Lạc Phu là nghe được.
Lạc Phu hơi xoay người đi một chút, ánh mắt ngưng trọng. Điều này rất đáng tin. Khi Ma chủ luyện đến cảnh giới cao nhất thì cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, ngoài ra còn nhờ có cơ sở tiên thiên đầy đủ và gặp rất nhiều kỳ ngộ thì mới được như thế. Vậy chẳng lẽ tiểu cô nương này lại cũng có nhiều kỳ ngộ giống vậy sao? Nàng ta chỉ mới mười mấy tuổi thôi, chẳng lẽ phải thử thật sao?
Đúng vậy, nếu không thử thì khó lòng mà nhận định được việc gì. Nếu không thử công lực của nàng thì khó mà tính tiếp được, dù có mù quáng giải nàng đi, nhưng nếu lỡ không trông giữ cẩn thận, nói không chừng nàng ta sẽ bỏ trốn mất. Trong thiên hạ, ngục tù giam giữ truyền nhân của Cửu U Ma Ảnh vẫn còn chưa xây ra nữa kia mà.
Nhưng làm sao để thử đây?
Ước Sắt có biện pháp. Lão nháy mắt ra hiệu cho một gã ma pháp sư ở gần đó. Người kia hội ý, lập tức vung tay lên. Thế là một mũi Băng tiễn liền được bắn thẳng vào mặt Cống Lạp. Dưới ánh mặt trời chói chang, tốc độ của nó cũng không nhanh lắm.
Dường như Cống Lạp không biết rằng lúc này mình đang bị tấn công vậy. Việc đầu tiên nàng làm là đưa tay lau nước mắt, sau đó thì ngây người ra. Mũi Băng tiễn mang theo hơi lạnh giá buốt ập vào mặt nàng, tiếp theo thì nàng chỉ kinh sợ mà thét lên, chứ không hề tránh né, càng không nói tới sử dụng ma pháp để bảo vệ mình.
Khi Băng tiễn tiếp xúc với làn da mềm mại của nàng thì liền biến đổi, nó chỉ lướt sát qua mặt, rồi "xoẹt" một tiếng, cắm luôn xuống đất. Cống Lạp giơ tay lên vuốt vuốt mặt, hai mắt trợn trừng, vừa kinh vừa sợ!
Gã ma pháp sư vừa xuất thủ cũng sững người ra!
Lạc Phu cất giọng thốt:
- Chẳng lẽ y thị đã quên hết ma pháp của mình luôn? Xem ra vị tiên sinh kia đã xuất thủ quá nặng rồi chăng?
Vừa nói, lão vừa chỉ tay vào một kiếm sư. Trong giọng nói hàm chứa sự châm biếm, nhưng không ai có thể phản bác được.
Phản ứng của con người là do trời sinh. Dù là ma pháp sư hay kiếm sư cũng đều giống nhau. Ý thức bảo vệ khuôn mặt của các nữ hài vốn là rất nặng, tuyệt không dám dùng khuôn mặt của mình để tiếp nhận sự thử thách của bất kỳ ai; thế nhưng Cống Lạp lại không làm vậy. Khi nàng thu tay về thì trên mặt đã hiện ra một vệt máu đỏ tươi.