Chương 196: Bách Biến Yêu Cơ

- Tuy rằng ngươi đã làm sai một chuyện, nhưng vẫn có thể sửa chữa mình, coi như cũng rất hiếm có!

Khắc Ân vừa nói, lão vừa mỉm cười tán thưởng.

- Khắc Ân tiên sinh, ngươi sai rồi!

Lưu Sâm thờ ơ nói:

- Ta chỉ thừa nhận mình đã phán đoán sai, đó là nhận định viện trưởng đã lấy trộm Thần luân, nhưng ta cũng không lấy trộm nó!

Ước Sắt và Khắc Ân cùng ngẩng đầu, hỏi:

- Chẳng lẽ Thần luân là bị người của Ma tộc lấy đi?

- Đúng vậy!

- Ai có thể chứng minh điều đó!

- Ta!

Lưu Sâm thốt:

- Bởi vì chính tay ta đã đoạt lại nó từ trong sơn cốc của Ma tộc! Các ngươi trăm phương nghìn kế bày mưu giết ta, tung lời đồn đãi ra khắp giang hồ, khiến cho ta không còn chỗ dung thân. Vì vậy mà ta chỉ còn một việc để làm, đó là tìm ra hung thủ đã lấy trộm Ma luân, lấy lại công đạo cho bản thân mình!

- Ma tộc sơn cốc?

Ước Sắt nhíu chặt đôi mày, rồi nói:

- Không thể nào! Ngươi làm sao có thể phát hiện ra được Ma thần cốc? Và sau khi ngươi đã vào được Ma thần cốc thì làm sao lại có thể trở ra an toàn, và thành công lấy lại Ma luân? A Khắc Lưu Tư tiên sinh, bản lãnh nói dối của ngươi quả thật còn rất kém đấy!

Lưu Sâm tức giận, hỏi:

- Viện trưởng tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn ta mang thi thể của tộc chủ Ma tộc đến đây giao cho ngươi thì ngươi mới tin ta?

Ước Sắt cười nhạt:

- Cho dù ngươi có giao cho ta một cổ thi thể thì ta cũng không tin! Bởi vì người bị ngươi giết rất có thể không phải là kẻ đứng đầu của Ma tộc!

Khắc Ân thấy đôi bên càng nói càng hăng thì liền mỉm cười bước vào ngăn giữa họ, rồi nói:

- Được rồi, Ước Sắt lão bằng hữu, ngươi bao lớn rồi, có phải vẫn còn là một hài tử đâu?

Ước Sắt nghe vậy thì cũng phì cười, nói:

- Được rồi, ngươi đã giao ra Ma luân, vậy ta cũng sẽ công bố với thiên hạ để rửa tội danh cho ngươi.

Lưu Sâm cười nhạt, thốt:

- Rửa tội danh? Làm sao mà rửa? Chẳng lẽ viện trưởng tiên sinh đột nhiên sinh lòng từ bi mà tin ta một lần?

Ước Sắt nhẹ nhàng thốt:

- Ta sẽ công bố với thiên hạ là Ma luân bị một người không rõ lai lịch lấy trộm, sau đó Bạch Ngọc học viện cùng phối hợp với A Khắc Lưu Tư tiên sinh và đã đoạt lại nó. Trong toàn bộ quá trình tranh đoạt đó, Ma luân đã bị hủy nát và mất đi tất cả ma lực của nó! Nói như vậy được rồi chứ, ngươi đồng ý không?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Sao lại không đồng ý? A Khắc Lưu Tư ta có thể nhờ Bạch Ngọc học viện mà dương danh thiên hạ, ta hẳn phải là đa tạ lòng chiếu cố của viện trưởng mới phải!

Trong thời khắc thiên hạ đang đối mặt với sinh tử tồn vong, bất luận kẻ nào lấy lại được Ma luân và hủy nó đi thì cũng đều sẽ trở thành anh hùng của thiên hạ, là đại ân nhận của người thiên hạ. Nay Ước Sắt nâng danh dự của hắn lên ngang với danh dự của Bạch Ngọc học viện, đôi bên cùng trở thành anh hùng đoạt lại Ma luân, điều đó sẽ khiến hắn được dương danh thiên hạ. Lẽ tất nhiên là hắn rất hài lòng rồi.

Nhưng hắn có thật sự cần phải đa tạ sự chiếu cố của viện trưởng hay không? Là hắn nhờ Bạch Ngọc học viện mà dương danh, hay chính Bạch Ngọc học viện nhờ hắn mà dương danh? Trên mặt hắn không có biểu lộ sự châm chọc, nhưng lời nói của hắn có mang theo sự châm chọc, điều đó ai cũng đều nghe ra được.

Ước Sắt cũng mỉm cười, nói:

- Tốt! Chuyện này đến đây thì kết thúc! Mời tiên sinh vào thạch tháp ngồi chơi, để bản nhân được tận tình địa chủ!

Là một cao thủ thần cấp mà tỏ lời mời mọc với một hậu sinh vãn bối như vậy, Lưu Sâm cũng biết là lão đã khách sáo lắm rồi, nhưng hắn từ chối:

- Không cần đâu!

Chợt ở phía sau có thanh âm truyền đến:

- A Khắc Lưu Tư, bản nhân đã từng nói qua, chỉ cần ngươi giao ra Ma luân thì ta sẽ truyền thụ tất cả sở học bình sinh của ta cho ngươi. Hôm nay ta có thể thực hiện lời hứa này rồi. Với trình độ ma pháp của ngươi, hoặc giả có lẽ cũng không cần học tập những đạo lý của ta cũng nên?

- Được học hỏi lý luận ma pháp của tiên sinh chính là ước nguyện ban đầu của ta, nhưng không biết bây giờ vẫn còn được học hay không?

Lưu Sâm khẽ quay người lại, rồi hỏi tiếp:

- Nhưng không biết tiên sinh đã chọn lựa đệ tử chưa?

- Ta đã có một đệ tử, chính là Tô Ny công chúa điện hạ!

Khắc Ân mỉm cười, nói:

- Về văn, A Khắc Lưu Tư đúng là thông minh hơn người, có thể xem là ngang hàng với Tô Ny công chúa. Để xem giữa ngươi và Tô Ny công chúa thì ai sẽ thông minh hơn?

- Có thể được cùng học với một vị công chúa điện hạ xinh đẹp như vậy, đó đúng là một việc tốt khó bì.

Lưu Sâm lầm bầm nói:

- Khắc Ân tiên sinh, ngươi thật là hiểu ta!

Ước Sắt nghe vậy thì chỉ cười khổ, lão bằng hữu đã mở miệng thu đồ đệ, mà tên đệ tử đó lại làm vẻ của một kẻ bị hại, đây đúng là một quái sự mà. Tuy nhiên, đây cũng là một việc tốt. Với một học viên lợi hại như vậy, suốt đời lão chưa từng gặp qua, nếu hắn có thể trở thành đệ tử của bằng hữu mình, vậy có phải là mình cũng sẽ rất có mặt mũi hay không?

- Tô Ny, ra đây đi!

Tâm tình của Khắc Ân rất tốt, lão quay vào trong thạch tháp mà gọi lớn. Với tuổi già của lão như vậy, bỗng nhiên lại cất tiếng gọi lớn, điều đó thật khiến cho Lưu Sâm hơi có phần lo lắng, chỉ sợ lão sẽ đột ngột ngã xuống mà thôi.

Một mỹ nữ chậm rãi bước ra khỏi thạch tháp. Nàng bước đi rất chậm, nụ cười ở trên mặt cũng rất ngọt. Nàng đến trước mặt Khắc Ân rồi cung kính khom người, thưa:

- Sư phụ!

Sau đó, nàng lại quay sang mỉm cười với Lưu Sâm:

- A Khắc Lưu Tư, trước kia chúng ta đã từng là đối thủ, từ giờ trở đi, chúng ta đều là bạn học, ta thật cao hứng!

Lưu Sâm ngơ ngác nhìn nàng, dường như căn bản không hề nghe thấy lời của nàng vậy.

- Ngươi vẫn hay nhìn nữ nhân như thế à?

Tô Ny cất giọng hỏi. Mọi người nghe vậy thì đều cất tiếng cười lớn, kể cả hai lão giả.

- Cũng không hẳn đâu!

Lưu Sâm nhẹ giọng nói:

- Có lẽ chỉ đối với ngươi nên mới như thế thôi!

Tô Ny cười khanh khách nói:

- Vậy có phải là ta nên cảm thấy vinh hạnh hay không?

- Không, ta mới là vinh hạnh mới đúng!

Lưu Sâm lại lầm bầm, nói:

- Công chúa điện hạ, ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? Tô Ny? Bạn học? Hay là....Bách Biến Yêu Cơ?

Tô Ny nghe vậy thì hoàn toàn sửng sốt, nụ cười ở trên mặt của nàng cũng đông cứng lại luôn.

Khắc Ân mỉm cười nói:

- Hai tên tiểu tử các ngươi cũng thú vị thật. Thế này đi, Tô Ny trước tiên hãy dẫn bạn học đến ký túc xá nghỉ ngơi trước, đợi sáng mai hãy trở lại đây!

Tô Ny khom người, đáp:

- Dạ!

Thế rồi hai người sóng vai bước đi. Khi bên cạnh không còn người thứ ba nữa, ở phía trước đều là Minh Hà hoa đặc hữu của sơn cốc, Lưu Sâm chợt dừng lại rồi thốt:

- Lá gan của ngươi lớn thật!

Tô Ny cũng đứng lại, hỏi:

- Ngươi muốn nói gì?

Trên mặt nàng cũng hơi biến sắc và tỏ ra lo sợ bất an.

Lưu Sâm đưa ánh mắt lạnh băng nhìn đối phương rồi hỏi:

- Ta muốn hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết công chúa rồi chăng?

Thân thể của Tô Ny khẽ run lên.

Lưu Sâm cười khẩy nói:

- Tật Phong mắt của ta chỉ cần liếc qua một cái thì đã có thể nhận ra ngươi là ai rồi!

Thì ra đối phương chính là trung niên mỹ phụ rất giỏi biến hình mà hắn đã gặp lúc trước, vốn không phải là Tô Ny thật sự. Sau khi lấy trộm Ma luân, ả vẫn còn dám lưu lại để tiếp tục học nghệ, xem ra lá gan cũng rất lớn. Mà Lưu Sâm chỉ liếc qua một lần thì đã nhận ra, đúng là quá tấu xảo!

Thần sắc trên mặt của Tô Ny bắt đầu biến ảo, ả nói:

- Chúng ta vốn không có thù hận phải không?

- Đâu có, thù hận của chúng ta không nhỏ mới đúng!

Lưu Sâm cười lạnh thốt:

- Ngươi đã quên rằng chúng ta đã từng đấu qua một lần hay sao?

- Lần đó ta đã thất bại!

Tô Ny, không, hiện tại phải gọi ả là Bách Biến Yêu Cơ mới đúng. Ả nói:

- Nhưng ngươi đã không có bất kỳ một sự tổn thương nào, trái lại còn trở thành đại anh hùng dương danh thiên hạ nữa. Ngươi không nên hận ta!

Lưu Sâm kinh ngạc nhìn ả, có vẻ như đang suy tư. Đúng vậy, ả đã giả mạo hắn, khiến hắn trở thành công địch của thiên hạ, nhưng bây giờ thì việc đó đã thành quá khứ. Hắn đã được rửa sạch tội danh, trái lại còn trở thành anh hùng của thiên hạ nữa, mối thù này có thể xóa bỏ được chăng?

- Công chúa với ngươi không có liên quan gì, mà Bạch Ngọc học viện đối với ngươi thì cũng chỉ có thù mà không có ân. Sự việc của tất cả những người đó đều không liên quan gì tới ngươi, vậy ngươi không nên hận ta mới phải.

Ả đang cầu xin tha thứ! Khi mỹ nữ đang cầu tha thứ thì điều đó sẽ có lực sát thương rất mạnh. Trong ánh mắt của ả, nó tỏa ra đôi phần thương tiếc, và cũng có thêm mấy phần u oán nữa.

Lưu Sâm thở dài:

- Ngươi nói cũng có đạo lý. Ta vốn không nên hận ngươi, nhưng....ngươi có thể không hận ta sao? Dù sao thì ta cũng vừa quậy tưng Ma tộc của ngươi đến nỗi gà chó không yên, giết chết Ma thần tam thập thục vệ, cửu đại trưởng lão. Ngay cả Ma chủ cũng đã chết trong tay ta!

- Cái gì?

Sắc mặt của mỹ nữ hoàn toàn thay đổi, giờ đây không còn một chút huyết sắc nào.

- Ta thành thật báo cho ngươi một tin buồn. Tất cả những người còn sống sót của Tây Bắc Ma thần cốc đều bỏ đi hết. Giờ đây ngươi đã là một người vong tộc rồi!

Lưu Sâm đưa ánh mắt đồng tình nhìn ả.

- Ta giết ngươi!

Ánh mắt của ả đột nhiên trở thành trắng bệch, nhưng Lưu Sâm đã vung tay lên, một sợi dây vô hình đã cuộn lại. Toàn thân mỹ nữ đều run rẩy kịch liệt, căn bản không thể nhúc nhích được. Theo sự tiến bộ của năng lượng trong nội thể, Phong chi tác của hắn cũng tiến bộ như nước cao thì thuyền cao. Trước kia hắn chỉ có thể dùng Toàn Phong chùy để đối phó ả, nhưng bây giờ nếu muốn chế phục ả thì chỉ cần một ý niệm mà thôi.

Đôi mắt trắng dã của mỹ nữ từ từ khôi phục lại thành màu lam nhạt. Ả giải trừ ma pháp của mình, rồi hung hăng quan sát hắn. Vào thời khắc này đây, ả hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói, bởi vì hắn có thể dùng Phong chi tác để trói chặt mình như vậy, tất nhiên hắn cũng có năng lực để giết tam thập lục vệ cùng cửu đại trưởng lão. Ngay cả Ma chủ cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy thì khi đối mặt với kẻ cừu nhân đã mang lại thảm họa cho chủng tộc của mình, ả không thể giết được hắn, vậy ả có thể làm được gì đây?

Lưu Sâm từ từ giơ tay lên rồi nói:

- Chủng tộc của ngươi đã tiêu rồi, ngươi cũng nên theo chân họ đi thôi!

- Ngươi không thể giết ta!

Mỹ nữ kêu lớn:

- Nếu như ngươi giết ta, hậu hoạn sẽ khôn lường!

Lưu Sâm cười lạnh thốt:

- Cả Ma chủ của các ngươi mà ta cũng không sợ, chẳng lẽ ngươi có thể uy hiếp được ta sao?

- Thân phận của ta không phải là người của Ma tộc, mà là công chúa!

Mỹ nữ nói:

- Nếu ngươi giết ta, vậy thì ngươi sẽ bị toàn quốc truy sát!

- Ngươi chết rồi mà vẫn còn là công chúa sao?

Lưu Sâm hơi sửng sốt. Hắn không hiểu nhiều về thuật biến hình, nhưng nếu như ả chết đi mà vẫn có thể giữ được hình thái sau khi biến hình, vậy thì thật là phiền toái. Giết một công chúa không cần tốn nhiều sức, nhưng sau khi giết rồi thì sao? Có phải là sẽ bị truy sát bởi quân đội chính quy của triều đình hay không?

- Ta chết rồi thì vẫn là công chúa!

Mỹ nữ nói:

- Ngoài ta ra, thuật biến hình này sẽ không có ai giải trừ nổi. Cho dù ta có chết rồi thì cũng không thể giải được!