Chương 178: Nửa Đêm Phòng Vắng, Gặp Lại Ý Trung Nhân

Lưu Sâm lại nhảy lên lưng bạch lộc, sau đó thì một mực bôn hành, từ bắc xuống nam, hắn vẫn giữ nguyên hình dáng này. Khi đi ngang qua Tô Nhĩ Tát Tư học viện, hắn chỉ có thể đứng từ ngoài thành mà nhìn về tòa thành mỹ lệ và yên tĩnh đó mà thôi.

Tuy ở trong thành có những người luôn mong gặp hắn, và cũng có những căn phòng tạo cho hắn cảm giác an toàn, nhưng hắn không thể đến đó. Còn tòa Tô Cách thành này thì đâu đâu cũng nguy hiểm, nhưng hắn lại không thể không đến.

Địch nhân đã chọn chĩa mũi dùi vào hắn, vậy thì hắn không có cách nào mà tránh né được. Thần vận mệnh đã muốn hắn bị cuốn vào vũng xoáy này thì hắn cũng không thể thoái thác được.

Hai chân hắn kẹp mạnh vào bụng bạch lộc, khiến nó lập tức phi nhanh về phía trước. Vầng thái dương đang chìm dần xuống chân trời phía tây, trên đỉnh núi ở xa xa chỉ còn đọng lại những tia nắng cuối ngày. Đại thảo nguyên bao la được những tia nắng màu vàng kim trải dài đến chân trời, khung cảnh đó thật là mỹ lệ, nhưng cho dù nó trông mỹ lệ tới mức nào thì lúc này Lưu Sâm không hề có tâm tình để thưởng thức chút nào. Hắn chỉ quan tâm đến một việc, chuyến nam du lần này của hắn có ai biết được hay không? Theo lý thuyết thì không có mới phải. Cho dù kẻ địch nhân trong bóng tối kia có bãn lãnh tới đâu đi nữa, y chỉ có thể cho người mai phục ở mọi nẻo đường, nhưng chắc chắn sẽ không hề chú ý đến một tên kiếm sư như hắn.

Tô Cách thành đã xuất hiện trước mắt!

Dưới ánh chiều tà, tòa thành này trông thật hùng vĩ. Lưu Sâm tiến vào một lữ quán. Các lữ quán ở trong thành luôn có khách thập phương vãng lai, từ miệng của họ, Lưu Sâm vẫn nghe nhắc đến tên mình và nghe được các điều nghị luận với dự cảm bất tường. Ma Cảnh, quả nhiên nó có một loại ma lực ghê gớm. Nó đã khiến cho toàn thể đại lục như đang rơi vào một tình trạng bất an vậy.

Giữa đêm khuya, đại công phủ trông rất yên tĩnh. Bốn phía đều tối om, chỉ có gió đêm thỉnh thoảng thổi qua các cây cổ thủ, khiến cho lá cây của chúng phát ra những tiếng lao xao, nhưng đôi lúc lại có vài điểm sáng lóe lên. Chúng chính là những đôi mắt sáng quắc của các thủ vệ canh gác toàn phủ. Các thủ vệ ở trong Tô Cách thành đều có một loại thói quen lâu đời, đó là nhật minh dạ ám (ban ngày thì công khai, ban đêm thì rình rập).

Điều đó có nghĩa là, ban ngày họ là thủ vệ công khai, còn ban đêm thì ngấm ngầm canh gác. Ban ngày bảo vệ sự uy nghiêm của đại công phủ, còn ban đêm thì phải bảo đảm hiệu suất cao nhất trong việc phòng vệ. Đó chính là phương thức phòng vệ mà Tô Cách Lâm đại công thích nhất.

Gió thổi cành lá xào xạc, tại một căn phòng nhỏ ở cuối dãy đông, tấm rèm bên cửa sổ của nó được gió thổi bay nhè nhẹ. Từ trong căn phòng đó có ánh đèn lờ mờ hắt ra. Một thiếu nữ đang chống cằm lên bàn mà đăm chiêu. Nàng ngồi như vậy đã rất lâu, dưới ánh đèn, khuôn mặt của nàng trông khá hồng hào, ánh mắt lim dim, dường như đang thả mình vào giấc mộng nào đó. Nàng nhìn ánh đèn ở trên bàn như là đang nhìn khuôn mặt của ý trung nhân vậy!

Vào thời khắc này, có lẽ trông nàng xinh đẹp nhất trong đời mình vậy, bởi vì trên mặt nàng có vài nét tàn nhang trông không đẹp mắt lắm, nhưng khuôn mặt của nàng lúc này thì tràn ngập nét ôn nhu vô hạn.

Ngay cả bản thân Khải Sắt Lâm cũng không biết tại sao mình lại đang nhớ đến hắn, và tại sao lại nhớ tới hắn? Hắn không thể nào thuộc về mình được. Khi ở trước mặt hắn, nàng không hề có dũng khí để nói ra tâm sự của mình, bởi vì nàng biết, hắn không thích nàng. Hắn thích mỹ nữ. Những nữ hài ở bên cạnh hắn còn đẹp hơn nàng rất nhiều. Nàng và hắn chỉ là bình thủy tương phùng, cũng giống như dầu ở trong ngọn đèn kia vậy. Dầu và đèn chỉ kết hợp một lúc, tạo nên ánh sáng thật mỹ lệ, nhưng thời gian trôi qua, dầu sẽ cạn hết, nàng và hắn sẽ không gặp nhau nữa. Thế nhưng tại sao nàng lại không thể quên đi ánh sáng mỹ lệ kia chứ?

Ở ngoài cửa sổ chợt có gió thổi ùa vào, ánh đèn rung rinh trong gió. Khải Sắt Lâm từ từ đứng dậy, nàng đưa tay vặn đèn nhỏ xuống. Ánh đèn mỹ lệ dần dần tắt mất. Sau đó nàng bước về hướng chiếc giường, bỗng nhiên trong phòng lại có gió thổi vào, ở bên cửa sổ liền xuất hiện một bóng người, sau đó người kia còn tiến vào phòng nữa.

Khải Sắt Lâm thấy vậy thì giật mình kinh hãi. Người kia rõ ràng là một nam nhân, dáng người cao lớn hiên ngang. Hắn muốn làm gì? Những hạ nhân ở trong phủ nhất định sẽ không dám có hành động như hắn vậy!

- Ai đó?

Nàng kinh hãi kêu lên.

Nàng muốn kêu lớn để báo cho thủ vệ ở bên ngoài biết, nhưng nàng lại kinh hoảng phát hiện rằng, thanh âm của mình chỉ vang vọng ở trong phòng mà thôi. Thế rồi Khải Sắt Lâm vội vàng niệm chú ngữ, nhưng vừa niệm được nửa chừng thì đã nghe một giọng nói ôn hòa vang lên:

- Khải Sắt Lâm, là ta đây!

Khải Sắt Lâm nghe tiếng thì há hốc miệng đầy kinh ngạc, chú ngữ của nàng không hề phát ra thanh âm nào. Là hắn! Là thanh âm của hắn!

Lưu Sâm vừa tiến lại gần, vừa cất giọng ôn nhu, nói:

- Là ta đây! Ta đến thăm nàng!

- Ngươi...hãy để ta xem rõ mặt của ngươi đã!

Thanh âm của nàng cũng hạ xuống thật thấp.

Lưu Sâm khẽ vung nhẹ tay, rèm cửa sổ liền bay lên cao. Dưới ánh sao, một khuôn mặt anh tuấn liền hiện ra trước mắt Khải Sắt Lâm. Ánh mắt của nàng liền trở nên khích động, rồi kêu lên:

- Na Trát Văn Tây....

Thanh âm của nàng như oán như than!

- Có cần lên đèn không?

Lưu Sâm hỏi.

- Không cần đâu....

Khải Sắt Lâm bước lại gần rồi thốt:

- Mời ngồi!

Sau đó hai người đều ngồi xuống cạnh bàn. Trong bóng tối, Khải Sắt Lâm cảm thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh, đập đến loạn cả nhịp. Tại sao hắn lại đến đây? Nửa đêm hắn vào phòng mình để làm gì? Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng lên đến mang tai, cũng may là trong phòng không có đèn!

- Ngươi đến đây....có việc gì không?

Thanh âm của nàng rất nhẹ, và có phần run run.

- Ta đã nói rồi mà....ta đến để thăm nàng!

- Tại sao.....lại muốn thăm ta?

Thanh âm của nàng lại càng nhẹ hơn trước.

- Ta nhớ nàng!

Câu trả lời của hắn thật là trực tiếp!

Khải Sắt Lâm nghe xong thì nhịp tim càng đập nhanh hơn, thanh âm cũng lạc hẳn đi:

- Đừng vậy mà....

Lưu Sâm hơi ngẩn người ra, hỏi:

- Nàng không muốn ta đến thăm à?

- Không!

Khải Sắt Lâm vội vàng nói:

- Ta rất vui....ta rất là vui! Chỉ là....chỉ là ta biết được...ngươi sẽ không nhớ ta đâu!

- Tại sao chứ?

- Ta đã từng nói với ngươi, ta là một nữ hài xấu xí, xấu xí đến mức không có nam nhân nào thích cả!

Ánh mắt của Lưu Sâm chợt thấp thoáng lóe sáng:

- Ta cũng đã từng nói với nàng, nàng là một nữ hài xinh đẹp nhất!

- Tại sao ngươi lại nói thế?

- Không biết....ta chỉ cảm thấy nàng rất khả ái!

- Đừng nói vậy....

Thanh âm của Khải Sắt Lâm có vẻ run run:

- Ở trước mặt ngươi, ta....sức chống cự của ta rất là yếu....

Nàng vừa nói tới đây, chợt có một bàn tay ấm áp chìa ra nắm lấy tay của nàng, bên tai lại vang lên giọng nói ôn nhu của nam nhân:

- Tại sao phải chống cự?

Đến lúc này thì Khải Sắt Lâm không còn tự chủ được nữa, nàng ngã nhào vào lòng hắn. Phải, tại sao phải chống cự chứ? Hắn đã đến đây, hắn nói là hắn thích gặp nàng, vậy tại sao nàng lại còn chống cự chứ? Nàng đã từng nằm gọn trong lòng hắn như thế này, nhưng lúc đó chỉ là vì hoàn cảnh phải đào sinh thôi; còn bây giờ mới giống với những tình cảnh mà nàng hằng khát khao nhất, được hắn ôm chặt trong vòng tay, nhẹ nhàng cảm thụ đôi tay đang vịn lấy hai vai của nàng. Lúc này trong lòng Khải Sắt Lâm hoàn toàn mê thất, trong đầu nàng cũng chỉ là một khoảng trống không.

- Na Trát Văn Tây! Na Trát Văn Tây...

Từ trong lòng Lưu Sâm vang lên tiếng gọi thắm thiết và tràn đầy hạnh phúc lẫn quyến luyến. Không cần nàng phải bộc bạch điều gì, chỉ cần mấy tiếng kêu đó thôi thì cũng đã đủ lắm rồi!

- Ta đã từng mơ rất nhiều lần!

Vị cô nương ở trong lòng Lưu Sâm phả ra luồng hơi như lan như xạ, rồi thì thầm bên tai hắn:

- Ta mơ thấy gặp được ngươi ở trong mộng, được ngươi ôm lấy ta như thế này...nhưng sau khi tỉnh lại, ta đều không thấy ngươi ở đâu cả. Na Trát Văn Tây, có phải là ta đang nằm mộng không?

- Ta không biết!

Thanh âm của nam nhân lại vang lên:

- Ở trong mộng, ta có hôn nàng không?

- Không...không có!

Vừa trả lời, khuôn mặt của Khải Sắt Lâm lại đỏ bừng lên. Hắn muốn hôn nàng à? Được sao?

- Có được không?

Thanh âm của nam nhân lại vang lên, trong lòng Khải Sắt Lâm liền rối như tơ vò. Nàng không biết là nên lắc đầu hay gật đầu, nhưng đôi môi của nàng chợt nóng lên. Khải Sắt Lâm đờ người ra, phảng phất như đang có những dòng điện truyền vào thân nàng vậy. Đôi môi mọng đỏ từ từ được tách ra, chiếc lưỡi nóng ấm của nàng bị hắn hút lấy. Khải Sắt Lâm bất giác đưa tay ôm lấy cổ hắn. Trong nhất thời, hai người hôn nhau thật say đắm và nồng nàn. Một lúc lâu sau, Lưu Sâm mới buông nàng ra rồi thốt:

- Lưỡi thơm lắm!

Câu nói đó của hắn đã vượt xa trong tưởng tượng của nàng. Với một nữ hài nhan sắc tầm thường, lời nói đó lại ngọt hơn mật. Lúc này đầu lưỡi của nàng quả thật rất nhu nhuyễn và linh hoạt.

Khải Sắt Lâm vẫn không mở mắt ra, trên gương mặt của nàng tựa như có nét thẹn thùng, mà cũng tựa như có nét vui mừng. Toàn thân của nàng đang mềm nhũn ở trong lòng hắn, dường như nó muốn dung nhập vào cơ thể của hắn luôn vậy!

Đây là hạnh phúc sao? Đúng vậy!

Đây có phải là niềm khoái lạc giữa nam và nữ hay không? Đúng vậy!

Tất cả những thứ này đã đến từ đâu vậy nhỉ? Không nhớ nữa, chỉ biết nó rất giống với một giấc mộng, nhưng là một giấc mộng rất chân thật. Nó là một giấc mộng đẹp nhất, nàng vĩnh viễn không muốn tỉnh lại nữa. Khi hiện thực trở về thì chỉ khiến cho nàng gặp quỷ mà thôi.

Ánh tinh quang ở bên ngoài từ từ tắt đi, hai người cứ ôm nhau như thế. Lưu Sâm không thốt lời nào, mà Khải Sắt Lâm lại càng quên hết tất cả mọi thứ.

Chuyến này đến đây, Lưu Sâm vốn muốn thám thính tin tức về tổ chức ám sát, nhưng hắn không thể mở miệng được. Dưới tình huống này, bất cứ mở lời thế nào thì nàng ta cũng sẽ hiểu rõ mục đích thật sự của hắn. Nếu nàng ta hiểu rõ mục đích đến đây của hắn thì cũng chẳng sao, nhưng điều đó sẽ khiến nàng bày tỏ một thái độ. Hắn biết tổ chức ám sát có liên quan đến gia gia nàng, vậy có nghĩa là hắn là địch chứ không là bạn của gia gia nàng. Đêm nay hắn vào phòng để quyến rũ nàng, điều đó cũng mang ý nghĩa đặc biệt, vậy nàng ta còn không khéo léo tìm cách che đậy hoặc đánh lạc hướng hắn hay sao?

Nhưng sự tình không hề diễn ra như hắn suy đoán, Khải Sắt Lâm từ từ mở mắt ra rồi hỏi:

- Ngươi có mệt không?

Thanh âm của nàng rất ôn nhu.

- Không mệt!

Tuy trả lời thế, nhưng kỳ thật thì đôi tay của hắn cũng đang hơi mỏi rồi.

Khải Sắt Lâm cười nhẹ, nói:

- Ngươi từng nói....ta khá nặng!

- Lúc đó là ta đang thụ thương mà!

Lưu Sâm nhớ lại hoàn cảnh chạy trốn của mình ở bên cạnh sườn núi. Lúc đó thần thái của nàng vừa gấp vừa hoảng hốt, quả thật rất đáng yêu.

- Đi...tới giường ta nhé, được không?

Khải Sắt Lâm khẽ vuốt nhẹ lên mặt Lưu Sâm, rồi nói tiếp:

- Khiến ngươi phải mệt nhọc, ta xót lắm!

Lưu Sâm nhẹ ôm nàng lên, rồi bước về hướng chiếc giường của nàng. Rõ ràng Khải Sắt Lâm có vẻ hơi kinh hoảng, nhưng nàng đang cố gắng khống chế bản thân. Sau khi đặt nàng xuống giường, Khải Sắt Lâm liền đưa tay ôm lấy hắn, tựa như không nỡ buông tay vậy.

- Ta còn nặng không?

- Không nặng!

Lưu Sâm cười nói:

- Ta có thể ôm nàng cả đời cũng không sao!

- Thật à?

Khải Sắt Lâm hỏi với giọng đầy khích động. Ôm cả một đời ư? Nàng thật có thể ở với hắn suốt đời hay sao? Mẫu thân, tuy người sinh nữ nhi ra không được xinh đẹp lắm, nhưng nếu như nữ nhi có thể ở bên cạnh nam nhân này suốt đời, vậy thì nữ nhi sẽ cảm kích toàn bộ thế giới....