Hắn thản nhiên ngồi trong không gian của mình, ở bên ngoài có vô số địch nhân, nhưng trong không gian này, chỉ có một mình hắn mà thôi. Những người khác không vào được, và hắn cũng không có cách nào ra ngoài vào lúc này được, bởi vì nếu như hắn vừa ra khỏi cái không gian này thì tất nhiên sẽ rơi trở lại địa phương mà hắn từng bị vây khốn. Điều đó có nghĩa là hắn sẽ lại rơi vào sự vây công của những kẻ khác. Không gian này là một loại ma pháp tối thần kỳ và nó cũng là một loại ẩn thân thuật mạnh nhất trên đời, nhưng đồng thời nó cũng có một khuyết điểm lớn nhất, đó là hắn không thể ly khai được.
Nhưng hắn cũng chẳng hề lo lắng chút nào, chỉ cần viện trưởng bỏ đi, vậy thì hắn có thể hiện thân bất cứ lúc nào. Dù người khác có trông thấy hắn, nhưng họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bỏ đi mà thôi. Do đó mà hắn chỉ cần ở trong không gian này hả hê ăn uống, và còn có thể tận tình ngắm nghía các mỹ nữ kia trong một khoảng cách rất gần nữa. Mỹ nữ bị phá thân tối qua thì bây giờ đã lặng lẽ bỏ đi, còn sắc mặt của công chúa Tô Ny thì lại rất kỳ quái. Cả Khắc Ân tiên sinh cũng thay đổi sắc mặt rồi nói với nàng câu gì đó, tiếp theo thì Tô Ny khom người bái tạ. Xem ra, giữa mình và viện trưởng bất kể ai thắng ai bại, người chiến thắng cuối cùng chính là nàng ta rồi!
Nàng ta đã có được cơ hội tốt!
Bóng đêm dần buông, tất cả mọi người đều bỏ đi, nhưng Lưu Sâm vẫn không nắm chắc lắm. Vạn nhất nếu hắn vừa rời khỏi không gian của mình, nói không chừng hắn sẽ lập tức rơi vào rọ cá ngay, vậy thì sẽ bị người ta chê cười thôi. Trong khoảng thời gian này, hắn suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cũng có nghĩ tới việc này có thể là một phương thức trắc thí đặc biệt của viện trưởng nữa, nhưng hắn không muốn mạo hiểm, bởi vì nếu như tất cả mọi thứ đều là do lão dựng lên, vậy thì việc hắn nghĩ đây là một cuộc trắc thí quả đúng là một chuyện nực cười. Bất luận hắn nói thế nào thì cũng đều trở thành những lời nói dối cả.
Cuối cùng thì bốn phía đều không còn bóng người nữa. Tâm niệm của Lưu Sâm vừa động, thì cả người của hắn liền đột ngột hiện ra giữa không trung. Vị trí đó đúng là vị trí mà hắn đã có mặt trước lúc tiến vào không gian của mình, không hề sai biệt một chút nào. Đây chính là chỗ lợi và hại của Không gian ma pháp!
Khi hắn vừa hiện thân, lập tức có rất nhiều bóng đen chạy tới rất nhanh. Cứ nhìn thân pháp của họ thì nhóm người này không phải là ma đạo sư hay kiếm thánh, mà họ chỉ thuộc vào cấp bậc thấp nhất. Khi không nửa đêm có nhiều người chạy đi như vậy, thật không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lưu Sâm cũng không muốn đoán, bởi vì hắn chọn bỏ trốn là thượng sách!
Cho dù công lực của hắn rất cao, nhưng nếu phải đối mặt với toàn bộ Bạch Ngọc học viện thì hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy trối chết mà thôi.
Thế rồi một tiếng "vù" vang lên, tiếp theo đó thì thân hình của Lưu Sâm đã thấy xuất hiện ở bên cạnh tường viện. Sau đó thân ảnh của hắn lại chớp lên một lần nữa thì cả người đã dung nhập vào màn đêm. Tuy rằng tốc độ chạy trốn nhanh không ai bằng, nhưng Lưu Sâm vẫn cắm đầu chạy, vậy mà hắn vẫn nghe có tiếng gió ở sau lưng. Lúc này hắn rời khỏi tường viện thì đã nghe thấy tiếng gió đó rồi, nói không chừng đối phương là đại kiếm thánh cũng nên.
Ở phía trước là rừng cây, ở phía sau vẫn là tiếng gió thổi lên không ngớt, còn phía trước thì có thấp thoáng các bóng đen đang di động. Xem ra con đường rộng rãi này đều có nguy cơ rình rập. Lưu Sâm khẽ cắn răng, phải liều mạng thôi. Liều mạng giết vài người để thoát khỏi sơn cốc, bằng không, dưới sự vây công chặt chẽ của địch nhân thì chính bản thân mình cũng sẽ khó có thể chạy trốn được. Nếu như họ thừa dịp mình trốn vào không gian, rồi lại tổ chức cho các cao thủ bao vây bốn phía, vậy thì tình huống chỉ có thể tệ hơn mà thôi.
Bỗng nhiên, một bóng thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn rồi kêu lên:
- A Khắc Lưu Tư!
Mặc dù đang trong lúc vội vã, nhưng Lưu Sâm bỗng nhớ tới một người. Hắn ngạc nhiên kêu khẽ:
- Tư Tháp?
Hắn trông thấy rất rõ, người ở trước mặt hắn chính là Tư Tháp! Sao gã lại tới đây? Nhưng hắn không có thời gian để hỏi nhiều, lúc này Tư Tháp đã thấp giọng nói:
- Chúng ta đến đây để cứu ngươi. Mau theo ta!
Thế rồi thân hình của gã chợt lóe lên, sau đó thì chạy băng qua lộ khẩu và tiến vào rừng tùng. Lưu Sâm không hề nghĩ ngợi gì, mà chỉ bám theo sau. Khi lao ra khỏi lộ khẩu chừng hơn hai mươi trượng thì Tư Tháp dừng lại, nói:
- Ngươi xem!
Vừa nói, gã vừa chỉ sang bên trái rừng tùng.
Bộ ở bên đó có gì sao? Chẳng lẽ là Tố Cách Lạp Tư viện trưởng cũng đã đến rồi? Lưu Sâm đưa mắt nhìn sang đó, nhưng ở bên trái nào có gì đâu. Bỗng nhiên ngay lúc đó, bên hông phải của hắn chợt đau nhói lên, cơn đau như xé gan truyền đi khắp người. Lưu Sâm chỉ kịp kêu thảm một tiếng, sau đó thì đưa mắt nhìn về phía Tư Tháp, nhưng lúc này gã đã đứng ở ngoài ba trượng. Trong tay gã đang cầm một thanh binh khí kỳ quái, nó là một thanh loan đao màu xanh dài chừng hai xích. Trên thanh loan đao đó đang dính đầy máu, và đó đều là máu của hắn.
Lưu Sâm đưa tay bịt lấy miệng vết thương, đồng thời trên mặt hắn cũng biến sắc. Kỳ thật, những tình huống có thể khiến cho hắn biến sắc không có nhiều, nhưng lần này hắn phải biến sắc, bởi vì khi Tư Tháp ra tay tấn công hắn, hắn không nghe được tiếng phong thanh nào, nếu không thì hắn đã có thể kịp thời tránh né rồi. Trong lúc hành động, Phong thuẫn của hắn sớm đã có thể bảo vệ toàn thân cho hắn, nếu gặp những người ở dưới bậc đại kiếm sư thì căn bản sẽ không thể dùng đao để đâm hắn bị thương được. Nhưng thanh đao kỳ quái ở trong tay gã kia lại có thể đâm vào hông phải của hắn. Cho dù hắn có bị trúng một đao, thì lẽ ra hắn cũng vẫn có cơ hội để giết địch báo thù cho mình, nhưng khi lưỡi đao kia vừa đâm vào người hắn thì toàn thân khí lực của hắn đều tan biến hết, giờ đây có muốn cử động thì cũng không nhúc nhích được tí nào cả.
- Ngươi...không phải là Tư Tháp!
Chỉ thốt ra mấy chữ ngắn ngủi như vậy mà trên trán hắn đã toàn mồ hôi đầm đìa rồi.
Tư Tháp chỉ cười lạnh một tiếng, rồi bỗng nhiên xông tới gần. Gã vung loan đao lên một cách vô thanh vô tức, rồi nhắm vào cổ Lưu Sâm mà chém tới. Tốc độ của gã cực nhanh và cũng cực kỳ quỷ dị. Khi thấy loan đao đâm tới, Lưu Sâm bỗng nhắm hai mắt lại, tiếp theo thì thân hình của hắn bỗng nhiên biến mất. Loan đao chỉ chém vào khoảng không. Tư Tháp thấy vậy thì ngẩn người ra, ở trong một bụi có gần đó chợt có một thân ảnh khác xuất hiện. Người này trầm giọng quát:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Người vừa lên tiếng chính là một hắc y nhân, tay cầm trường cung và tiễn.
- Có lẽ là ẩn thân thuật.
Thanh âm của Tư Tháp chợt trở nên rất kỳ quái.
- Tìm mau!
Hắc y nhân lại lên tiếng ra lệnh.
Thế rồi hai người cùng vung tay ra, tiếp theo là một màn hắc vụ nhàn nhạt được phóng ra và phủ chụp lấy khu rừng. Hắc vụ càng lúc càng dầy hơn, bên ngoài lại có thanh âm vang lên:
- Tìm đi!
Hai người nọ nghe tiếng thì lập tức dừng tay lại, tiếp theo thì họ khẽ trao đổi một ánh mắt, sau đó thì lập tức dung nhập vào luồng hắc vụ, và rồi biến mất khỏi cánh rừng. Sau khi họ vừa bỏ đi, địa phương họ vừa đứng lúc nãy liền có ánh lửa chiếu tới. Trong số đó, có chỗ ánh lửa, có chỗ là Quang Minh ma pháp ở trên ngón tay, sau đó lại có vài tên ma pháp sư ở phía trước chui ra và cẩn thận lùng sục khắp nơi chung quanh.
- Hắc Ám ma pháp!
Một lão giả Quang Minh ma pháp sư thu lại ngón tay phát sáng của mình rồi trầm giọng nói:
- Đã có Hắc Ám ma pháp sư từng qua đây, hơn nữa loại ma pháp đó còn rất quỷ dị nữa, nó rất giống với người của Ma tộc!
Một lão giả khác hậm hực nói:
- Không ngờ người này quả nhiên cấu kết với Ma tộc. Có lẽ bọn họ tới đây để tiếp ứng hắn rồi!
Lão giả thứ nhất lại nói:
- Tên Hắc Ám ma pháp sư này đã tiến gần tới cảnh giới của đại ma đạo rồi, còn tốc độ của A Khắc Lưu Tư thì rất quỷ dị. Chúng ta ở trong đêm tối không thích hợp truy kích bọn chúng! Bây giờ chúng ta lập tức quay về báo cáo với viện trưởng đã!
- Dạ!
Hơn mười ứng tiếng đáp lại rồi cùng nhau rời khỏi rừng tùng. Giờ đây trong rừng chỉ còn ánh sao tỏa sáng nhàn nhạt mà thôi.
Lưu Sâm nằm trong không gian của mình, tinh thần của hắn sớm đã để bên ngoài không gian, chỉ tiếc là hắn không nghe được gì hết, chỉ có thể thông qua các hình ảnh mà thấy được Hắc Ám ma pháp rất rõ ràng thôi. Đó là điều suy đoán đầu tiên của hắn, và suy đoán đó lại không sai chút nào.
Hắn đoán rằng người kia đã lấy cắp chúng thần chi luân, sau đó vu oan cho hắn. Lý do rất đơn giản, bởi lẽ y có thể cải trang thành Tư Tháp, tất nhiên cũng có thể cải trang thành hắn. Y cải trang dung mạo và thanh âm của Tư Tháp rất giống, vì vậy mà khi cải trang làm hắn thì hiển nhiên cũng phải cực giống. Hắn không biết suy đoán này của mình có sai hay không, nhưng việc cấp bách hiện nay là phải chữa trị thương thế trước đã. Mà vết thương này cũng rất kỳ quái. Bộ vị của nó cũng khá ly kỳ, tốc độ hồi phục của nó cũng chậm hơn bình thường rất nhiều. Phải mất mấy phút sau thì nó mới bắt đầu cầm máu, sau đó mới từ từ khép miệng lại, nhưng khi vết thương vừa lành lại thì nó lại ngứa vô cùng. Toàn thân năng lượng của hắn tựa như đang biến thành từng dòng thác lũ bị đứt đoạn mà giao đấu với tên địch thủ vô danh ở vết thương kia vậy.
Bỗng nhiên bên ngoài không gian có cảm giác, Lưu Sâm lập tức ngưng tụ tinh thần. Lúc này ở bên ngoài không gian lại có hai bóng đen xuất hiện, chính là hắc y nhân và Tư Tháp giả. Không, không phải là Tư Tháp, bởi vì tuy gã không hề thay đổi y phục, nhưng khuôn mặt của gã bây giờ đã không thấy đâu nữa, mà lúc này nó đã bị một lớp hắc vụ che khuất mất rồi.
- Đừng có chạy!
Lưu Sâm thầm nói trong lòng:
- Nếu có bản lãnh thì các ngươi đừng có chạy!
Năng lượng ở trong cơ thể của hắn đang gấp rút vận hành. Sự đau nhức và ngứa ngáy ở trên vết thương cũng cùng lúc tăng trưởng, nhưng chỉ một lát sau, rốt cuộc toàn bộ đều quán thông. Toàn thân năng lượng vận chuyển thông suốt, nhất thời tinh thần sung mãn, tâm niệm vừa động thì Lưu Sâm đột nhiên xuất hiện bên ngoài không gian của mình, vừa lúc nghe được tiếng hai người đang nói với nhau:
- Không tìm được hắn, chỉ có....
Thế rồi thanh âm bỗng nhiên ngừng bặt, hai người cùng quay lại phía Lưu Sâm, còn hắn thì cũng vung tay lên, hắc y nhân lập tức bị cắt thành hai nửa, nhưng người mặc y phục giống Tư Tháp thì bỗng chuyển động, cánh tay phất lên, lập tức trong không gian liền có hắc vụ ùn ùn kéo đến, đồng thời còn mang theo mùi tử khí của địa ngục nữa.
Lưu Sâm lại vung tay một cái, đám hắc vụ ở trước mặt liền bị thổi về hướng ẩn hình nhân. Đây chính là tuyệt kỹ Ngạnh tính khu tán của Phong ma pháp!
Những nơi nào bị hắc vụ cuốn tới thì cây cỏ nơi đó đều giống như tuyết bị chảy tan vậy, chúng lập tức bị biến mất và không còn để lại cái gì nữa hết. Ấy vậy mà ẩn hình nhân kia lại không sao. Những luồng hắc vụ đó đối với gã tựa như chỉ là tấm áo khoác thôi vậy.
Lưu Sâm lại giơ tay phải lên, Toàn Phong chùy đã thấy xuất hiện nơi đầu ngón tay của hắn, nhưng ẩn hình nhân bỗng nhiên trầm giọng kêu lên một tiếng, sau đó thì bao nhiêu hắc vụ ở xung quanh gã đều bị hút hết vào người gã. "Oành" một tiếng vang lên, Toàn Phong chùy kích trung vào người đối phương, nhưng tất cả đều biến mất vào vô hình!
Toàn Phong chùy có thể phá tan cự thạch, vậy mà khi nó kích trúng thân thể đối phương mà lại không thể hủy diệt được gã? Tuy tiểu Toàn Phong chùy vừa rồi chỉ mới sử dụng có một thành công lực, nhưng nó cũng đã khiến cho ý chí chiến đấu của hắn bùng dậy. Thế rồi hắn lại giơ tay lên lần nữa và đang định phóng ra một quả chùy thứ hai, nhưng lúc này hắn lại ngẩn người ra, bởi lẽ đối phương đang thay đổi, ngoại hình của gã đang thay đổi. Giờ đây chỉ thấy gã có mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trắng toát, đôi ngươi cũng đen tuyền nhưng lại phát sáng, còn làn da thì trắng như bạch ngọc. Loại tình huống này khá quen thuộc với hắn. Thì ra đối phương là người của Ma tộc!
Mà những đường nét trên khuôn mặt của đối phương cũng đang hiện rõ dần, y thị chính là một trung niên mỹ nữ!
Dù là mỹ nữ thì cũng không thể ngăn cản được hắn! Toàn Phong chùy lại một lần nữa được đánh ra, lực lượng lần này được tăng lên ba thành (nếu như không muốn sau khi sử dụng thì toàn thân đều bị mềm nhũn như bún, có lẽ đây là mức cực hạn mà hắn có thể sử dụng rồi). Chỉ có thể đánh cho đối thủ trước mặt mình bị trọng thương thì hắn mới có cơ hội hỏi cung y.
Thế rồi một cơn gió lốc thật lớn ập tới, mỹ nữ đột nhiên giang rộng hai tay rồi bốc lên cao. Ánh mắt của y thị cũng đồng thời biến thành trắng toát, rồi chợt có một cổ áp lực rất mạnh cuốn về phía Toàn Phong chùy. Cả hai đều di chuyển về phía trước một cách khó khăn, nhưng khi chúng chạm vào nhau thì liền phát ra một tiếng nổ thật lớn. Toàn bộ khu rừng dường như bị rơi vào một trận sóng xung kích rất mãnh liệt vậy. Mỹ nữ ở trên không trung hét thảm một tiếng, rồi phun máu ra thành vòi, toàn thân y thị bỗng hóa thành hắc vụ rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Còn Lưu Sâm bị cổ áp lực lớn nọ phản kích thì cũng phải thoái lui ba bước, tuy hắn có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng năng lượng ở trong cơ thể cũng xao động khá nhiều.
Lưu Sâm hít sâu một hơi, rồi tập trung toàn bộ tinh thần vào rừng tùng, nhưng trong màn đêm, hắn không tìm được bóng dáng của địch thủ. Y thị đã chạy mất rồi!
Quả thật là một nữ nhân lợi hại, kích thứ nhất chỉ khiến y thị hiện nguyên hình, còn kích thứ hai thì hắn đã gia tăng lên đến ba thành công lực, vậy mà cũng chỉ có thể kích thương y thị chứ không thể giữ chân y thị lại được. Còn cổ áp lực kia của y thị dùng để phản kích cũng mạnh vô cùng, hơn nữa lại còn bao trùm lấy một phạm vi lớn, hoàn toàn khác hẳn ma pháp, vậy nó là công phu gì chứ?